Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 53

Trong nhà hàng Tây, tiếng đàn dương cầm du dương vẫn vang lên không ngừng. Đã qua giờ ăn trưa, nhiều thực khách lần lượt rời đi, chỉ còn lại một bàn gần cửa sổ vẫn còn trò chuyện sau bữa ăn.

Nhưng lúc này, cuộc trò chuyện ở bàn đó bỗng nhiên rơi vào im lặng.

Cam Thần bỗng nhớ đến những lời mà Đường Minh đã nói khi còn ở nhà họ Đường, hắn nói Tư Hành đã thầm thương Giang Cố suốt bốn năm. Cậu ta cho rằng tình cảnh hiện tại là kết thúc viên mãn của mối tình đơn phương ấy, rằng hai người cuối cùng đã thành đôi. Không khí giữa họ, nhìn thế nào cũng giống như một cặp tình nhân.

Nhưng hình như Cam Thần đã vô tình chạm vào điều gì đó không thích hợp.

Lúc này trong đầu cậu ta chỉ có một suy nghĩ: Liệu bây giờ trốn đi còn kịp không? Cậu ta lo Tư Hành sẽ đến tính sổ với mình.

Giang Cố cũng im lặng, không biết nên nói gì. Một lúc sau cậu mới chậm rãi mở lời: "Sao anh lại nghĩ em và Tư Hành đang yêu nhau?"

Cậu chỉ mới hiểu rõ lòng mình gần đây, và hôm nay mới chỉ là lần thứ tư cậu gặp Cam Thần.

Nhìn vẻ mặt hơi ngơ ngác của Giang Cố, Cam Thần không nhịn được cười. Cậu ta bắt đầu từ một nụ cười nhẹ rồi bật cười đến mức vai rung lên, sau đó hỏi: "Em và Tư Hành quen nhau bao lâu rồi?"

Giang Cố đáp: "Gần nửa năm rồi."

Nửa năm, vậy là khoảng thời gian này không nằm trong bốn năm tình đơn phương của Tư Hành.

Cam Thần không hiểu vì sao Tư Hành lại có thể thầm mến suốt 4 năm mà không bộc lộ, thậm chí còn không xuất hiện trong thế giới của Giang Cố. Nhưng giờ, cậu ta bỗng hiểu được lời của Đường Minh rồi, tình cảm của Tư Hành vượt xa tưởng tượng của cậu ta.

Phải thích đến nhường nào mới có thể bền bỉ theo đuổi một mối tình đơn phương kéo dài bốn năm? Phải yêu đến mức nào để một người như Tư Hành lại dè dặt cẩn thận đến vậy?

Cam Thần nói: "Thật ra, trước sinh nhật của Đường Triệu, anh đã gặp hai người rồi. Tối hôm đó ở bệnh viện, em bị cảm sốt và đang truyền nước, còn cậu ấy ngồi bên cạnh chăm sóc em. Khi đó anh mới về nước không lâu, có đến tìm Tư Hành một lần, nhưng món quà anh mang đến cậu ấy không nhận. Sau đó, anh vô tình thấy hai người trong phòng cấp cứu ban đêm. Anh chưa từng thấy Tư Hành lo lắng cho ai đến vậy, thận trọng và quan tâm từng chút. Có lẽ Tư Hành mà em thấy chính là con người mà em nghĩ, nhưng đối với anh thì không phải vậy."

"Cậu ấy là một người rất tốt. Hồi xưa, khi thư tình của anh bị người ta phát hiện và dán lên bảng thông báo, người ta nói rằng đồng tính là bệnh hoạn, Tư Hành là thần tượng của mọi người, sẽ chẳng ai dám nói gì về cậu ấy cả. Ngược lại, họ cho rằng tình cảm của anh mới là bẩn thỉu. Lẽ ra cậu ấy hoàn toàn có thể không quan tâm, nhưng cậu ấy đã cứu anh khỏi những kẻ bắt nạt, dù rằng ngoài lần đó, cậu ấy chưa từng chủ động nói chuyện với anh. Tư Hành bề ngoài có vẻ lịch thiệp, nhưng sâu bên trong lại rất lạnh lùng."

Nhớ lại quá khứ, ánh mắt Cam Thần ánh lên chút hoài niệm: "Biết nói sao về con người cậu ấy đây... mạnh mẽ, điềm tĩnh, lạnh lùng xa cách. Giống như một thiên tài không thuộc về những người bình thường, mọi tính toán và cảm xúc của người khác cậu ấy đều thấu rõ, nhưng cậu ấy không đả động gì, chỉ trao sự tôn trọng vừa đủ, còn mọi thứ khác đều không bận tâm. Những xao xuyến, rung động thầm kín, với cậu ấy chỉ là thứ không đáng để mắt đến. Tư Hành không phải băng giá, nhưng cậu ấy ngự trên tầng mây cao."

Cam Thần dứt lời, nhìn Giang Cố rồi cười hỏi: "Cậu ấy trong mắt em chắc không phải như vậy nhỉ?"

Giang Cố lắc đầu: "Anh ấy... rất tinh tế, rất bao dung. Nhìn có vẻ mạnh mẽ nhưng lại biết tôn trọng người khác. Nhưng đúng như anh nói, sự lịch thiệp là tu dưỡng cơ bản mà gia đình anh ấy giáo dục. Anh ấy không phải người ấm áp, nhưng là người tốt."

Nghe vậy, Cam Thần lại bật cười: "Anh thực sự muốn cho em nhìn thấy Tư Hành trong ký ức của anh, khi ấy em sẽ nhận ra cậu ấy thích em nhiều đến nhường nào."

Giang Cố chớp chớp mắt, bàn tay đang nắm cốc nước hơi khẽ siết lại, tim cũng chệch nhịp theo lời Cam Thần.

Chợt nhớ ra điều gì, Cam Thần nói: "Để anh đưa cho em thứ này."

Trong khi đó, ở ngoài trung tâm thương mại, Tư Hành nhìn dòng xe qua lại. Chưa đến giờ mà Giang Cố nhắn là cậu sẽ xong việc, thì anh đã nhận được một tin nhắn mới từ cậu, bảo rằng không cần đợi nữa, cậu có việc đột xuất, sẽ tự về nhà.

Ngón tay Tư Hành gõ nhẹ trên vô-lăng với chút bồn chồn. Rõ ràng đã hẹn đưa cậu về, thời gian cũng đã định rồi, việc gì lại xảy ra đột ngột thế?

Cuộc sống của Giang Cố cũng chỉ có nhiêu đó, cậu thường xuyên lui tới hiệu sách, nếu có hẹn thì chắc chắn sẽ không tự dưng thay đổi thời gian.

Tư Hành nghĩ ngợi, rồi chọc vào Đường Minh một cái: [Hỏi giúp tôi xem em ấy đã gặp xong chưa.]

Đường Minh bận tối mắt tối mũi vẫn phải tranh thủ trả lời cái người đang bị tình yêu làm mờ mắt: [Sao cậu không tự hỏi Giang Cố xem cậu ấy đã về nhà chưa?]

Tư Hành đáp: [Đã nói là sẽ tới đón em ấy, vậy mà đột nhiên em ấy lại bảo có việc gấp không cần đón nữa.]

Đường Minh bảo: [Cậu ấy đã nói là có việc gấp rồi, cậu mà kiểm soát chặt quá sẽ khiến cậu ấy sợ đó.]

Tư Hành nói: [Cậu chỉ cần hỏi giúp thôi, tôi không can thiệp vào chuyện của em ấy, chỉ muốn biết liệu em ấy đã gặp Cam Thần xong chưa.]

Đường Minh phàn nàn: [Thế sao cậu không trực tiếp hỏi Giang Cố, còn kéo tôi vào làm gì!]

Mọi người đâu phải ngu ngốc, Cam Thần mà nghe thấy Đường Minh hỏi vậy thì không khác gì tự biết Tư Hành nhờ, chi bằng Tư Hành trực tiếp hỏi Giang Cố, làm chi mà kéo thêm thành bốn người.

Tư Hành lại rất hợp lý mà đáp: [Tôi không dám hỏi.]

Anh hiểu rõ mình hay kiểm soát, khi Giang Cố còn đi học thì ít nhất vẫn ở trường, hoặc trong lớp hoặc ở ký túc, giờ giấc và lịch học gần như trùng với Đường Triệu, luôn có người ở bên, nên Tư Hành không quá lo lắng.

Nhưng giờ khi cậu ra ngoài, anh không biết cậu đang làm gì, có ở cùng với Cam Thần không, liệu có gặp phải tình huống gì bất ngờ không, đối diện với điều không thể đoán trước này, anh không thể bình tĩnh được.

Anh lại chẳng dám hỏi nhiều, sợ rằng nếu hỏi quá sẽ làm Giang Cố phiền, cảm thấy mình bị ràng buộc quá mức.

Đường Minh trợn mắt xem thường, đúng là anh em nhà họ Đường, cái biểu cảm này chẳng khác gì Đường Triệu cả.

Gặp một người bạn thân như Tư Hành thì Đường Minh đành chịu, chỉ còn cách giúp đỡ mà thôi.

Y như Đường Minh dự đoán, khi Cam Thần nhận được tin nhắn đã đoán ra ngay là Tư Hành nhờ vả, bật cười không nhịn nổi, kiểu căng thẳng này có phải hơi thái quá không, chẳng lẽ sợ cậu ta ăn mất Giang Cố?

Để bên kia yên tâm, Cam Thần nhanh chóng nhắn lại: [Yên tâm, tôi sẽ đưa cậu ấy về nhà, đảm bảo không mất một cọng tóc nào.]

Đường Minh chuyển tin nhắn không sót chữ nào, rồi nhận được cái im lặng dài của Tư Hành, đúng kiểu dùng xong là quên, Đường Minh hừ lạnh một tiếng, dám cứng rắn với Giang Cố như vậy coi!

Cam Thần không đưa Giang Cố đi đâu xa, mà thẳng thắn đưa cậu về nhà mình.

Trên đường đi, ngắm những cảnh quen thuộc, Giang Cố ngạc nhiên hỏi Cam Thần: "Anh cũng sống ở Phong Đình Uyển?"

Cam Thần cũng hơi bất ngờ: "Hai người cũng sống ở đây?"

Giang Cố gật đầu, đọc địa chỉ nhà mình: "Anh ở tòa nào? Xa không?"

Cam Thần đáp: "Anh ở tòa 13, cách nhà hai người một con đường."

Không ngờ là họ lại sống gần nhau đến thế, gặp ở trung tâm thương mại rồi cả bệnh viện cũng có lý do.

Nhưng mà Tư Hành là mua nhà ở đây, còn Cam Thần chỉ thuê, cậu ta đã dành dụm được chút ít khi làm việc ở nước ngoài, nhưng chưa đủ để mua hẳn nhà ở đây, chỉ vì sắp mở phòng làm việc ở trung tâm thương mại nên tiện thuê nhà gần đó.

Dù ở cùng một khu, nhưng cấu trúc nhà khác nhau rõ rệt, chỉ cách một con đường, phía bên Cam Thần là các căn hộ nhỏ, đánh số theo thứ tự, còn bên phía Tư Hành là các căn hộ hạng sang, đánh chữ cái.

Giang Cố ít khi ra ngoài, trời nóng thì càng không ra khỏi khuôn viên, sau đó lại bận dưỡng thân thể nên càng ít ra ngoài hơn. Vì vậy, khi đi lên tầng cùng Cam Thần, cậu hơi bất ngờ khi thấy kiến trúc căn hộ khác biệt hoàn toàn, cậu từng nghĩ các căn nhà trong khu phải giống nhau chứ.

Dù Giang Cố không tò mò ngắm nghía, Cam Thần vẫn cười nói: "Căn nhà bên này khác chỗ hai người nhiều đúng không?"

Giang Cố đáp: "Cũng không nhiều lắm. Căn này hai phòng ngủ phải không? Anh sống một mình à?"

Cam Thần gật đầu: "Ừ, người nhà anh đều ở nước ngoài, bố mẹ anh đã ly hôn, bố đi Đức, mẹ sang Úc, cả hai đều tái hôn, anh không muốn đi Đức cũng chẳng muốn sang Úc, vậy nên quay về nước."

Giang Cố cười nhẹ: "Vậy nhà gần nhau, anh có thể sang chỗ em chơi, em thường xuyên ở nhà, Tư Hành còn nuôi một con mèo tên là Guli, là một chú mèo Ragdoll xinh đẹp và đáng yêu."

Ánh mắt Cam Thần đầy thấu hiểu: "Em rất thích mèo, đúng không?"

Giang Cố gật đầu: "Cũng không tính là thích lắm, chỉ là hồi nhỏ nhà em có một con mèo, là mèo hoang trên núi, mùa đông lạnh quá, nó không ở nổi trong núi nên đến nhà em sưởi ấm, mùa hè thì nó còn tha cá về cho em nữa."

Dù nhà cậu nghèo, mùa đông cũng không có máy sưởi, chỉ có tấm chăn bông không mềm mại lắm, gió lùa tứ bề, nhưng với mèo hoang không chỗ trú thì có mái che đã ấm hơn núi rừng rất nhiều.

Rất nhiều mùa đông sau đó, Giang Cố và chú mèo hoang cùng nằm ngủ chung giường để sưởi ấm cho nhau.

Nhưng tiếc là chú mèo đó cũng đã già, một mùa đông nọ nó không quay lại nữa, Giang Cố biết nó có lẽ đã không còn.

Sau đó, khi lên đại học, ở dãy núi sau trường có nhiều mèo hoang được sinh viên cho ăn, Giang Cố hay nhớ đến chú mèo đó, nên dù không có nhiều tiền, cậu vẫn thỉnh thoảng mua bánh bao, hoặc khi có chút tiền tiêu vặt thì mua vài que thức ăn cho mèo rẻ tiền để nuôi chúng.

Cam Thần cười, nói: "Theo anh biết thì Tư Hành không thích thú cưng."

Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên gương mặt Giang Cố, Cam Thần cười tiếp lời: "Tất nhiên là anh cũng chẳng hiểu cậu ấy sâu sắc đến vậy, chỉ là hồi đó có lúc anh bị bắt nạt khá thê thảm, Đường Minh cùng với một người tên là Tống Thư, và cả Tư Hành, đã cho anh cùng đi học về với họ. Một lần họ phát hiện ra một đàn mèo con, không biết mẹ chúng đi đâu, mèo còn nhỏ chưa mở mắt, Đường Minh và Tống Thư rất thương đám mèo nên gom tiền đưa chúng đến bệnh viện thú y, Tư Hành thì lạnh lùng đứng bên quan sát, không ngăn cản lòng tốt của họ nhưng cũng chẳng thấy thương xót gì, lúc đàn mèo tìm người nhận nuôi, Đường Minh ôm một con mèo ném về phía Tư Hành, cậu ấy nhăn mặt tránh ra, còn chê bẩn."

Đây lại là một mặt khác của Tư Hành, thời gian cũng không trùng khớp lắm: "Lúc em quen anh ấy, anh ấy đã nuôi Guli được một năm rồi, có lẽ anh ấy thích mèo, nhưng thời tuổi trẻ ngầu ngầu nên không muốn thể hiện."

Cam Thần cười không đáp, không nói thêm về mèo nữa, mà đi vào phòng chưa ai ở, tìm một cái thùng chưa mở, xé băng dán, bên trong toàn là những món đồ linh tinh đã qua sử dụng.

Cam Thần tìm kiếm một hồi bên trong, rồi lấy ra một hộp đĩa CD còn được bảo quản rất tốt, đưa cho Giang Cố: "Chỉ có một chiếc này thôi, không có bản sao, tặng em đấy. Em mang về nhà rồi từ từ xem nhé."

Giang Cố nhìn chiếc đĩa có vẻ như là đĩa ghi âm, trong lòng cậu dấy lên một dự cảm mơ hồ, cảm thấy rằng sau khi xem chiếc đĩa này, cuộc sống của mình sẽ có một sự thay đổi lớn.

Dù vậy, cậu lại không nỡ từ chối, vì cậu cũng rất tò mò về thông tin bên trong chiếc đĩa này.

Bình Luận (0)
Comment