Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 54

Vì bãi đỗ xe ở đây không đăng ký biển số trước, làm thủ tục dừng tạm thời khá phiền phức, nên Cam Thần chỉ có thể lái xe đưa Giang Cố đến trước cửa khu nhà của họ.

Giang Cố xuống xe, nhìn theo bóng Cam Thần lái xe rời đi mới xoay người vào khu.

Cậu không thường xuyên ra ngoài, nhưng đội bảo vệ ai cũng nhận ra cậu, bởi khuôn mặt của cậu rất dễ nhớ. Hơn nữa, hệ thống bảo vệ của khu này luôn cập nhật thông tin cư dân kịp thời. Như tầng của cậu từng có người gây rối nhiều lần, nên đội bảo vệ đặc biệt chú ý đến.

Chưa kịp tự báo danh, nhân viên bảo vệ đã mở cửa và lễ phép chào: "Chào buổi chiều Giang tiên sinh."

Nhìn cánh cửa từ từ mở ra, Giang Cố mỉm cười đáp lại: "Cảm ơn, chào buổi chiều."

Khi Giang Cố đi xa, người bảo vệ mở cửa vừa nãy không kìm được mà nói với đồng nghiệp: "Đúng là sự khác biệt giữa người bình thường và minh tinh."

Đồng nghiệp đang ghi chép nghe vậy bật cười, không nói gì nhưng cũng ngầm hiểu ý. Trước khi Giang Cố chuyển đến, có một minh tinh từng sống ở đây, khuôn mặt thẩm mỹ, đeo kính đen và tỏ vẻ ngạo mạn, không buồn liếc nhìn ai.

Những người sống ở đây điều kiện chẳng ai thua kém ai, phần lớn đều rất lịch sự. Không phải là có ý kiến gì với giới nghệ sĩ, chỉ là sự đối lập này khiến người ta không thể không buột miệng bình luận.

Thời tiết mát mẻ, trời cũng khá nắng, ánh nắng cùng gió thu nhẹ nhàng phả vào người thật dễ chịu. Xanh hóa của khu nhà rất tốt, cách một đoạn lại có một cây hoa quế, dù đã qua mùa nở hoa nhưng vẫn có một vài bông nở muộn tỏa hương thơm ngát.

Giang Cố khẽ thở ra một hơi, mùi hương hoa quế ngập tràn trong không khí. Cậu cảm thấy mùa này thật dễ chịu, chỉ tiếc là quá ngắn. Ở phía Bắc, dường như vừa kết thúc cái nóng mùa hè, nháy mắt đã sắp vào đông rồi.

Trên đường đi, Giang Cố nhặt một cành hoa quế vàng rực rỡ, mang theo hương thơm vào trong tòa nhà, rất tình cờ gặp Tư Hành đi thẳng từ gara lên thang máy.

Vừa nhìn thấy Tư Hành, bắt gặp ý cười không thể che giấu được trên khuôn mặt ấy, trong đầu Giang Cố bất giác nhớ đến lời Cam Thần nói.

"Anh thực sự muốn cho em thấy Tư Hành trong ký ức của anh là như thế nào. Sau khi thấy, em sẽ nhận ra cậu ấy thích em đến nhường nào."

Giang Cố biết Tư Hành có cảm giác với mình, từ rất nhiều chi tiết nhỏ có thể cảm nhận được điều đó.

Nhưng thích đến mức nào thì cậu lại không rõ.

Bây giờ cậu lại tò mò muốn biết điều này.

Đang mải nghĩ thì cửa thang máy gần đóng lại, Tư Hành thấy cậu đứng bên ngoài không vào, vừa vui mừng lại thoáng chút thắc mắc, vươn tay ngăn cửa thang máy: "Sao thế?"

Giang Cố lấy lại tinh thần, bước vào khi cửa thang máy mở lại: "Không có gì, sao anh về sớm vậy?"

Tư Hành đáp: "Tôi vốn ở gần đây, em nói không cần đón, nên tôi về thẳng thôi. Cam Thần đưa em về à?"

Giang Cố gật đầu: "Anh ấy cũng ở khu này, tòa số mười ba."

Tư Hành tiếp tục hỏi: "Việc đột xuất mà em nói là đến nhà cậu ta sao?"

Giang Cố: "Vâng, đồ gỗ anh ấy điêu khắc đẹp lắm. Nếu chưa thấy tận mắt, thật khó tưởng tượng anh ấy là một nghệ nhân điêu khắc gỗ."

Cam Thần có phong cách ăn mặc thời thượng, không phải kiểu hip-hop mà là thời trang hiện đại. Làn da cậu ta trắng trẻo, rất khó liên hệ với công việc thủ công truyền thống như điêu khắc gỗ. Giang Cố nhớ đã từng xem tài liệu nhắc đến, nhưng không nhớ rõ nữa.

Nhìn dáng vẻ vui tươi của cậu khi nhắc đến Cam Thần, Tư Hành hỏi: "Hôm nay hai người nói chuyện vui vẻ lắm à?"

Giang Cố thọc tay vào túi áo khoác, nhẹ nhàng mân mê chiếc đĩa mà không biết Cam Thần đã giữ bao nhiêu năm, cảm nhận sự ấm áp bất ngờ từ đối phương. Cậu khẽ cười: "Rất vui."

Tư Hành sẽ không cản trở Giang Cố kết bạn, dù người đó là Cam Thần.

Chỉ là trong lòng anh có chút bất an, sợ Cam Thần sẽ nói gì đó, sợ những lời của Cam Thần sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của Giang Cố về mình. Anh muốn hỏi thêm nhưng lại sợ Giang Cố cảm nhận được anh để ý đến Cam Thần quá nhiều.

Trong lúc còn do dự, tầng 27 đã đến.

Vừa về đến nhà, Guli nhanh nhảu chạy đến đòi ôm, nhưng vừa cọ vào người Giang Cố được mấy cái, cậu còn chưa kịp thay giày thì nó đã hắt hơi liên tục, suýt nữa ngã lăn ra đất.

Giang Cố nhìn cành hoa quế trong tay, kêu lên: "Mùi hương này có lẽ hơi nồng với em phải không, để anh mang ra ban công nhé."

Guli vừa hắt hơi vừa quệt mũi, giả vờ cọ vào chân Tư Hành vừa vào nhà, rồi lẽo đẽo theo Giang Cố, suýt chút nữa đập đầu vào cửa ban công nếu không phanh kịp.

Giang Cố cắm nhành hoa quế vào chậu cây, biết là không thể trồng sống nhưng để trên ban công ngắm vài hôm cũng tốt.

Quay trở lại phòng, cậu bế chú mèo lên, vu.ốt ve bộ lông mềm từ đầu đến đuôi.

Trong lúc cậu đang chơi đùa với Guli, Tư Hành rửa tay trong bếp, rót một cốc nước ấm đặt lên bàn trà: "Uống chút nước đi."

Giang Cố mỉm cười với anh: "Vâng, vẫn còn sớm mà, em định nghỉ ngơi một chút. Chiều nay anh có phải về công ty không?"

Tư Hành liếc đồng hồ, đã hai giờ rưỡi, thật sự còn sớm: "Có, em cứ nghỉ đi, tôi lên phòng làm việc lấy vài thứ."

Phòng làm việc vốn không có gì quan trọng, anh đi một vòng, cầm bừa một xấp tài liệu không đáng kể. Xác nhận Giang Cố đã về nhà an toàn, anh cũng nên quay lại công ty giải quyết công việc tồn đọng: "Em cứ nghỉ đi nhé, tôi về công ty trước. Tối nay em ăn canh như thường, đừng đợi tôi, tối muộn tôi còn có một cuộc họp nên có thể về trễ."

Giang Cố nói, "Được, vậy anh đi đường cẩn thận nhé."

Vừa về đến nhà, anh chưa kịp ngồi nghỉ, cũng chưa uống một ngụm nước nào, lại phải ra ngoài ngay.

Đổi giày xong, Tư Hành quay đầu nhìn người trên sofa. Ánh mắt hai người gặp nhau, anh mỉm cười nhẹ rồi khẽ khàng khép cửa bước đi.

Trong phòng thiếu đi một người, không gian trở nên yên tĩnh hẳn. Giang Cố cầm cốc nước lên, nhiệt độ vừa phải, không quá lạnh cũng không quá nóng. Uống một ngụm, cậu cúi xuống nhìn chú mèo đang dính chặt vào lòng mình, nói: "Người chăm sóc của em về mà chẳng liếc mắt nhìn em lấy một cái."

Guli đang lăn lộn trên đùi cậu, mở to đôi mắt tròn xoe, kêu khẽ, "Meo..."

Cậu đặt Guli lại vào ổ của nó, thay một bộ đồ thoải mái rồi ngồi xuống trước máy tính. Máy không có đầu đọc đĩa, nhưng may là cậu có đầu đọc đĩa gắn ngoài, đã lâu rồi không đụng tới. Lục lọi một hồi, Giang Cố cũng tìm thấy và đặt đĩa vào.

Trong đĩa có hai thư mục, một thư mục "Ảnh", thư mục kia là "Video".

Giang Cố mở mục ảnh, bức đầu tiên hiện lên là Tư Hành trong bộ đồng phục cấp ba, đứng trên sân khấu chính phát biểu.

Tư Hành của hơn 10 năm trước vẫn mang nét ngây thơ, đôi mắt và các đường nét khuôn mặt hầu như không thay đổi.

Trong ảnh, anh mặc áo đồng phục trắng ngắn tay, quần dài màu xanh đậm, đứng ở giữa sân khấu cầm micro, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía máy ảnh, mang theo khí chất ngạo mạn của tuổi trẻ. Đó có lẽ là hình ảnh hoàng tử mà nhiều người từng mơ tưởng trong những năm tháng còn ngây thơ.

Bức thứ hai là trên sân bóng rổ. Tư Hành của thời cấp ba chưa có vóc dáng trưởng thành như bây giờ. Trong khoảnh khắc nhảy lên để úp rổ, chiếc áo vén lên, lộ ra thân hình gầy nhưng rắn rỏi. Tóc ướt đẫm mồ hôi của anh tỏa ra ánh sáng thanh xuân dưới ánh nắng.

Nhìn ảnh thôi, Giang Cố cũng có thể tưởng tượng được tiếng hò reo bùng nổ khi quả bóng lọt vào rổ.

Số lượng ảnh không ít, có đến mấy trăm tấm, nhiều ảnh còn có dấu watermark của diễn đàn trường, chắc hẳn đây là những gì Cam Thần đã dày công sưu tập trong ba năm.

Trong mục video chỉ có hơn mười đoạn, đa phần là Tư Hành với tư cách là học sinh đứng đầu khóa lên sân khấu phát biểu, có cả những cảnh anh làm MC trong các sự kiện lớn của trường.

Ở những dịp trang trọng ấy, Tư Hành trẻ tuổi có tác phong ổn định, ung dung tự tại. Dù là khi đứng một mình hay lẫn trong đám đông, anh vẫn luôn nổi bật nhất.

So với những người khác đôi lúc còn lúng túng hoặc căng thẳng, Tư Hành luôn toát lên vẻ điềm tĩnh, tự tin và trưởng thành hơn tuổi. Anh luôn khiến người khác không thể rời mắt khỏi anh.

Lướt qua từng bức ảnh, từng đoạn video, Giang Cố dần hiểu ra ý nghĩa của những thứ mà Cam Thần muốn truyền đạt.

Những dòng ký ức này làm cho cái tên Tư Hành trở nên sống động và rõ ràng hơn.

Giang Cố co chân ngồi trên ghế, từng bức ảnh đã xem qua một lần lại tự động chạy thành trình chiếu.

Trên hành lang ồn ào, anh tựa vào lan can, cười hờ hững nói chuyện với Đường Minh và một người bạn khác tên Tống Thư.

Trong sân trường xanh mướt, anh cầm tay lái xe đạp, khuôn mặt lạnh nhạt khi đứng một mình.

Trong lớp học, giữa lúc mọi người yên lặng tự học, anh nằm ngủ nghiêng đầu, lộ ra sườn mặt.

Đó đều là những hình ảnh cậu chưa từng thấy, là hình ảnh của anh thời thiếu niên, khi còn chưa cố tình giấu đi bản chất thật của mình.

Một người không dịu dàng nhưng giả vờ dịu dàng khi ở bên cậu, một người không thích cười nhưng lại luôn mỉm cười trước mặt cậu, một người tính khí chẳng mấy dễ chịu nhưng lại bao dung và gần gũi với cậu.

Nếu lúc đầu, khi vừa chuyển đến, phát hiện ra Tư Hành có hai mặt như vậy, có lẽ Giang Cố sẽ không muốn tốn thời gian để tìm hiểu. Cậu sẽ chọn rời đi ngay lập tức.

Nhưng bây giờ, cậu lại muốn biết, tình cảm của anh sâu đậm đến mức nào, bắt đầu từ khi nào.

***

Bầu trời đêm đã rực rỡ đầy sao, sắp 11 giờ, thành phố phồn hoa này bước vào cuộc sống sôi động về đêm, trên đường vẫn tấp nập xe cộ qua lại.

Những người trẻ tụm năm tụm ba, vẫn tràn đầy sức sống, hoặc những người đi làm, lê bước chân mệt mỏi về nhà sau một ngày dài.

Tư Hành hiếm khi để ý đến khung cảnh xung quanh, giờ giấc tan làm với anh chẳng có gì khác biệt. Nhưng hôm nay, nhìn những người vội vã trở về nhà trong đêm, anh bất chợt cảm nhận được một sự an yên chưa từng có.

Dù biết rõ giờ này về nhà thì người trong nhà đã ngủ rồi, cửa phòng khép kín, có lẽ cũng chẳng thấy được cậu, nhưng lòng anh vẫn cảm thấy bình yên. Chính người trong căn nhà đó mang lại cho anh cảm giác yên ổn của gia đình.

Bước ra khỏi thang máy, anh tình cờ thấy Trình Chanh, cô đang mặc váy ngắn cùng đôi bốt cao, trang điểm kỹ càng, mỉm cười nói với anh, "Đi uống một ly không?"

Tư Hành đáp, "Không."

Trình Chanh cũng không trông mong anh đồng ý, nhún vai một cách thản nhiên rồi nhấn nút thang máy. Cánh cửa thang máy vừa vặn mở ra vì vẫn dừng ở tầng này.

Tư Hành không quay lại, chỉ khẽ nghiêng đầu dặn, "Muộn rồi, cẩn thận nhé."

Trình Chanh nghe vậy bật cười, quả nhiên con người ta sẽ bị người thân nhất ảnh hưởng.

Khi anh mở cửa bước vào nhà, đèn phòng khách vẫn sáng, không phải là đèn hành lang mà là chiếc đèn đứng ánh vàng ấm áp bên trong phòng khách. Trên sofa có một người đang ngủ, tấm chăn dày trượt một nửa xuống đất, một quyển sách vẫn nằm bên cạnh tay người ấy.

Tư Hành đổi giày, bước thật nhẹ nhàng đi về phía đó. Giang Cố đang ngủ rất say, ánh sáng dịu dàng phủ lên người cậu, tạo nên một khung cảnh ấm áp.

Tư Hành ngồi xổm xuống cạnh cậu, lặng lẽ nhìn một lúc. Từ khi phẫu thuật ruột thừa xong, cậu được điều chỉnh chế độ dinh dưỡng, tập trung bổ sung khí huyết nên trên gương mặt Giang Cố hiếm khi lộ ra sắc hồng như bây giờ.

Lúc này, Giang Cố đang lẳng lặng ngủ say, đôi má ửng hồng, một bên mặt hơi ép xuống tạo nên nét đáng yêu, bình yên của thời khắc thanh xuân tĩnh lặng, khiến trái tim Tư Hành mềm lại.

Anh nhẹ nhàng lấy quyển sách từ tay cậu, đặt lên bàn trà bên cạnh, rồi vào phòng sắp xếp gối và chăn trước khi quay lại phòng khách.

Anh khẽ gọi với giọng nhẹ nhàng,, "Giang Cố, dậy đi, vào phòng ngủ đi, ngủ thế này dễ cảm lắm."

Không rõ là do giọng anh quá nhỏ, hay vì lúc này là khoảng thời gian Giang Cố ngủ sâu nhất, gọi vài lần mà cậu vẫn chẳng động đậy gì.

Anh cũng không nỡ đánh thức Giang Cố, vì vậy nhẹ nhàng gỡ tấm chăn ra rồi từ từ bế cậu lên. Đột ngột bị di chuyển khiến Giang Cố khẽ tỉnh, Tư Hành đứng yên bất động, không dám nhúc nhích. Nhưng Giang Cố chỉ hơi cựa đầu, rồi dịu dàng tựa trán vào ngực anh, lại tiếp tục ngủ say.

Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, ôm cậu trong lòng, từng bước nhẹ nhàng đưa cậu về phòng. Từ lúc bế lên đến khi đặt xuống giường, anh đều thực hiện rất khẽ khàng và cẩn trọng. Sau khi đắp chăn kín cho cậu, thấy cậu vẫn còn say giấc, Tư Hành như bị cuốn hút, chưa muốn rời xa ngay.

Anh cứ nhìn cậu như thế không biết bao lâu, cuối cùng không nhịn được mà khẽ đưa mu bàn tay lướt nhẹ qua má Giang Cố, giọng anh dịu dàng đến mức tưởng như có thể hòa tan trong không khí, "Ngủ ngon nhé... Tiểu Cố."

Anh bế chú mèo định leo lên giường ra ngoài, khép hờ cửa, để lại căn phòng lặng yên cùng lời chúc ngủ ngon lắng đọng.

Một lát sau, Giang Cố mở mắt, khẽ cười rồi nghiêng người tiếp tục ngủ lại lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment