Đêm qua Giang Cố cố ý thức chờ, nhưng rồi cậu cũng ngủ thật. Chỉ là giấc ngủ của cậu rất nông, Tư Hành vừa gỡ chăn ra khỏi người cậu thì cậu đã tỉnh, huống chi sau đó anh còn bế cậu lên giường.
Giữa chừng tỉnh giấc rồi lại ngủ tiếp thì khó mà ngủ sâu lại. Giang Cố không nhớ mình ngủ thiếp đi lúc mấy giờ, nhưng sáng nay, khi đồng hồ sinh học đánh thức cậu dậy, cả người cậu đều cảm thấy nặng nề, như chưa ngủ đủ giấc.
Cậu ngồi trên giường chậm rãi tỉnh hẳn, rồi mới từ từ bước xuống giường, đi vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Nghe tiếng động trong phòng, Tư Hành gập máy tính lại, đứng dậy từ ghế sofa, bước vào bếp. Anh đổ nửa bình nước luộc gà vào nồi, thả thêm một ít hoành thánh. Đúng lúc Giang Cố rửa mặt xong bước ra, hoành thánh cũng vừa chín, bốc hơi nóng hổi.
Hai bát hoành thánh nghi ngút được dọn lên bàn. Tư Hành nhìn Giang Cố vẫn còn đang ngáp dài, hỏi: "Ngủ không ngon hả?"
Giang Cố khẽ đáp, kéo ghế ngồi xuống: "Nửa đêm tỉnh giấc, mãi lâu sau mới ngủ lại được."
Tư Hành đưa đũa cho cậu: "Lần sau đừng ngồi trên sofa đọc sách đến khuya nữa. Thời tiết đang lạnh, hệ thống sưởi chưa bật, mà cửa ban công mở như vậy, dễ bị cảm lạnh lắm."
Giang Cố ngước lên cười nhẹ với anh: "Tối qua cảm ơn anh nhé, chắc anh đưa em vào phòng ngủ phải không? Lần sau anh cứ gọi em dậy là được."
Tư Hành không đáp, cũng không phủ nhận, chỉ đặt một đĩa dưa muối nhỏ đã chuẩn bị sẵn trước mặt cậu: "Nếu thấy hoành thánh hơi nhạt, có thể cho chút dưa vào bát ăn kèm."
Dưa muối kiểu này không hợp với thể trạng của Giang Cố, nên tốt nhất là không ăn, nhưng Tư Hành luôn nghĩ rằng việc kiêng cữ hoàn toàn cũng không phải là cách tốt nhất. Một chút dưa muối để tăng thêm khẩu vị cũng không gây hại gì nhiều.
Giang Cố thực ra không thấy hoành thánh nhạt, dù sao cũng được nấu bằng nước luộc gà, nhưng thêm chút dưa muối để tăng vị cũng là ý hay.
Chỉ là vừa cho miếng dưa vào miệng, Giang Cố đã khẽ mở to mắt: "Đây là dưa muối của quán mì cá vàng đó hả?"
Tư Hành gật đầu: "Ừ, tôi nhờ chủ quán đóng cho một lọ."
Giang Cố tiếc rẻ thốt lên: "Hóa ra có thể làm vậy sao? Lúc trước sao bọn em lại không nghĩ tới chứ, dưa muối của quán đó ăn với mì rất hợp, hoặc ăn kèm bánh bao cũng ngon nữa."
Dưa muối bán sẵn bên ngoài đa số đều có vị cay, Giang Cố không ăn được. Dưa muối của quán mì cá vàng là món tự làm của chủ quán, không cay mà lại rất ngon. Trước đây cậu và Đường Triệu đã nhiều lần đến quán chỉ để ăn mì kèm dưa, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ đến việc mua cả một lọ đem về.
Sáng sớm ăn một bát hoành thánh nóng hổi, lại được thưởng thức món dưa yêu thích, Giang Cố ban đầu vì thiếu ngủ mà uể oải, giờ tinh thần đã tươi tỉnh lên nhiều. Ăn xong bữa sáng, sắc mặt cậu cũng trở nên hồng hào hơn.
Nhìn Tư Hành đang thu dọn bát đũa, Giang Cố nói: "Thuốc của em sắp hết rồi, chắc vài hôm nữa em sẽ đi khám lại."
Dù không thích đến bệnh viện, có lẽ cũng chẳng ai thích, nhưng việc kiểm tra định kỳ là cần thiết.
Trước đây, Giang Cố không có nhiều tiền, mỗi lần đến bệnh viện đồng nghĩa với một khoản chi phí không nhỏ, nên mỗi lần đi khám đều là một áp lực lớn đối với cả sức khỏe và tinh thần của cậu.
Giờ đây, khi đã có chút tiền trong tay, dù không nhiều, nhưng ít ra cũng đủ trang trải cho chi phí khám bệnh và thậm chí là tiền phẫu thuật nếu cần. Điều đó khiến Giang Cố cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Khi không còn áp lực tài chính, cậu muốn tranh thủ chữa trị và chăm sóc bản thân thật tốt khi còn trẻ. Bệnh bẩm sinh không thể chần chừ mãi được.
Quan trọng hơn, cậu đã có ý định yêu đương, mà hiện tại có một người làm cậu muốn yêu thật lòng. Cậu không muốn mình trở thành một gánh nặng cho người ta.
Tư Hành lập tức đáp không chút do dự: "Được, đến lúc đó tôi đi cùng em. Em định đi ngày nào, tôi sẽ đặt lịch hẹn với bác sĩ trước."
Giang Cố nhìn anh, vừa vui mừng vừa ngại ngùng: "Có làm mất thời gian công việc của anh không?"
Tư Hành đáp: "Không đâu, tôi sẽ sắp xếp công việc ổn thỏa."
Có người đi cùng tất nhiên là tốt, Giang Cố không từ chối nữa: "Lại làm phiền anh rồi, nhưng em rất vui khi có anh đi cùng. Một mình đến bệnh viện, dù chỉ là khám tổng quát, cũng không tránh khỏi cảm giác hồi hộp. Nếu khám xong sớm, em sẽ mời anh ăn nhé, đã hứa mời anh một bữa thịnh soạn rồi mà."
Nhìn thấy Giang Cố không còn khách sáo với mình như trước, Tư Hành cũng thấy lòng nhẹ nhõm. Cảm giác được người mình yêu cần đến mình, khiến anh cảm thấy thế giới trở nên rạng rỡ hơn.
Thời tiết thật đẹp, cả đoạn đường từ nhà xuống tầng hầm đỗ xe, Tư Hành không giấu nổi nụ cười. Vừa lái xe rời khỏi khu nhà, ánh nắng trong trẻo xuyên qua cửa kính, Tư Hành lần đầu tiên cảm thấy ánh sáng ấy như đang ở trong tầm tay, không còn xa vời nữa.
Đứng trên ban công, Giang Cố dõi theo chiếc xe của Tư Hành ra khỏi khu nhà. Khi xe đã khuất hẳn, cậu khẽ mỉm cười, đưa tay chạm vào cành quế, ngón tay cậu vương một chút hương thơm thanh nhã.
Nhìn lại bản thảo vừa được chỉnh sửa cẩn thận, Giang Cố chuẩn bị gửi đi thì biên tập Mạt Lị của cậu đã gửi tin nhắn trước: "Tác giả tác giả, gõ gõ tác giả, tiến độ kịch bản mới thế nào rồi? Bên này thiếu bản thảo trầm trọng, tác giả cứu em đi!"
Giang Cố bật cười, bấm gửi tập tin: [Bản mới đây.]
Mạt Lị nhắn lại ngay: [Ôi, tác giả, anh đúng là thần đèn của em! Có phải ước gì với anh cũng thành sự thật luôn không!]
Mạt Lị: [Ôm lấy tác giả, hôn hít rồi lăn lộn, chụt một cái thật mạnh luôn!]
Mạt Lị: [À phải rồi, tác giả Giang ơi, quyển 'Song Sinh' của anh đã ra mắt rồi, doanh số trên cửa hàng đã đứng đầu ba tuần liên tục đó! Còn có một tin vui nữa, nhưng mà sếp vẫn còn đang thương lượng, chuyện chưa chốt nên không tiện nói ra, sợ anh mừng hụt. Nhưng em thật sự rất muốn chia sẻ với anh!]
Giang Giang: [Tin gì thế? Có phải muốn tăng phần chia lợi nhuận cho tôi không?]
Mạt Lị: [Haha, cái này thì chưa biết được đâu! Nhưng không phải chuyện đó, anh biết Ức Bản không?]
Giang Giang: [Ức Bản đó là công ty giải trí Ức Bản à?]
Mạt Lị: [Đúng đúng! Sếp đang đàm phán với bên Ức Bản, bàn chuyện bản quyền cho 'Song Sinh' của anh, nếu thương lượng thành công thì rất có thể 'Song Sinh' sẽ được chuyển thể thành phim đấy!]
Giang Cố nhìn chằm chằm vào tin nhắn của Mạt Lị, cảm thấy cả hơi thở cũng gấp gáp hơn. Phim chuyển thể, làm nghề này ai mà chưa từng mơ ước điều đó chứ? Nhưng nếu đã xếp chuyện này vào giấc mơ thì cũng đã biết rõ điều này khó thực hiện đến mức nào.
Nhất là khi cậu đã hiểu rõ hơn về ngành này, biết trong đó là cả một vực thẳm sâu không đáy.
Kịch bản hay chưa bao giờ thiếu, người có tài năng trong ngành cũng nhiều như nước lũ, những người thật sự nổi bật đều có người quen và vốn lớn hậu thuẫn. Còn cậu, chẳng có tài nguyên hay quan hệ gì, chỉ mong có thể kiếm sống đủ no là đã cảm thấy hài lòng rồi.
Vậy mà bây giờ có người nói với cậu rằng có thể mơ ước điều này, dù cuối cùng có thành hay không, đối với Giang Cố mà nói, cậu như đã đặt một chân vào cánh cửa mà trước đây cậu chưa từng dám nghĩ đến.
May mắn là cậu đã rèn được thói quen kiềm chế cảm xúc thành bản năng. Sau một khoảnh khắc vui mừng ngắn ngủi, Giang Cố nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: [Thật ư, hy vọng là sẽ thành.]
Mạt Lị: [Tác giả bình tĩnh thật đấy! Thật ra là vì sếp cảm thấy bên họ trả giá hơi thấp nên vẫn đang giằng co thêm, chắc sớm thôi sếp sẽ tìm anh bàn bạc chuyện này. Anh cứ chờ tin tốt của sếp đi!]
Giang Cố cười đáp lại một câu: [Cảm ơn lời chúc tốt lành của em.]
Giang Cố đã đặt tên cho kịch bản thứ tư của mình là Rừng Gai Góc, câu chuyện xoay quanh một cô gái tên Cận Tịch. Mở đầu câu chuyện là cái chết của cô, thi thể cô nằm lạnh ngắt dưới hồ nước sâu, bị bao phủ bởi rong rêu xanh rì.
Sau đó, mẹ của cô gái tập hợp tất cả những ai có liên quan đến cái chết của con mình, nhốt họ trong một ngôi trường học bỏ hoang, từng bước một vén lên bức màn bí mật về cái chết của cô con gái.
Cuối cùng khi mọi sự thật hé lộ, hóa ra tất cả chỉ là sự trả thù của cô gái, trả thù cho thứ tình yêu của mẹ đầy gai nhọn.
Sau khi đọc xong kịch bản này, biên tập Mạt Lị đã khóc như mưa. Dù cốt truyện chính không quá mới mẻ, nhưng cách viết của Giang Cố thật xuất sắc, từng câu chữ đều mang theo sự giằng xé, ngột ngạt tột cùng, nhịp điệu căng thẳng khiến người đọc rùng mình.
Mạt Lị thậm chí còn có thể tưởng tượng, nếu kịch bản này được ra mắt, có lẽ người chơi sẽ khó lòng dứt ra được, thậm chí chẳng dám chơi lần thứ hai.
Không đợi mắt hết sưng, Mạt Lị đã ôm kịch bản chạy ngay vào phòng của tổng biên tập.
Kịch bản cho trò chơi kịch bản sát nhân không quá dài nhưng lại rất phức tạp. Để có được tính thống nhất và cấu trúc chặt chẽ, mọi thứ phải được thể hiện đầy đủ trong vài chục ngàn từ ngắn gọn.
Viết liên tiếp vài kịch bản, tuy không làm Giang Cố tiêu tốn quá nhiều ý tưởng, nhưng tinh thần ít nhiều cũng có chút mệt mỏi. Cậu quyết định gác lại kịch bản một thời gian, quay về viết tiếp bộ trinh thám đang đăng tải, vừa để giữ tay nghề vừa để bản thân không bị quá căng thẳng, kiệt sức.
Cậu cố gắng giữ thái độ bình tĩnh về chuyện công ty Ức Bản, thành thì sẽ là điều bất ngờ, còn không thành cũng chẳng thất vọng. Cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại rồi, những điều tốt đẹp khác đều là sự ưu ái của ông trời mà thôi.
Tạm gác lại chuyện kịch bản, Giang Cố cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, nhưng tiếc là cảm giác này chẳng kéo dài được bao lâu. Nhìn bác sĩ im lặng cầm tờ phiếu kết quả xét nghiệm của cậu, Giang Cố không tránh khỏi hồi hộp.
Tư Hành nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu để trấn an, sau đó nhìn sang bác sĩ: "Dạo này em ấy vẫn khỏe, tình trạng tim chắc là không quá nghiêm trọng chứ?"
Bác sĩ đáp: "Tình hình không thể nói là tốt, nhưng vẫn tạm ổn định, không khác quá nhiều so với lần khám trước."
Vị bác sĩ nhìn hai người, phần nào đoán được điều kiện gia đình qua cách ăn mặc, thấy họ có vẻ không quá khó khăn mới nói: "Vấn đề tim này tốt nhất vẫn là phẫu thuật. Cậu ấy đã bỏ lỡ thời điểm điều trị tốt nhất, nếu hồi nhỏ có phẫu thuật thì giờ tình trạng cũng sẽ không nghiêm trọng lắm. Nhưng giờ chỉ có thể thay van. Hai người đã tìm hiểu về vấn đề này chưa?"
Giang Cố gật đầu: "Chúng tôi đã tìm hiểu, trước đây bác sĩ từng khuyên thay van sinh học."
Chỉ có điều khi đó cậu không có tiền để làm phẫu thuật, thêm nữa những năm gần đây tình hình cũng coi như ổn định, chưa đến mức bắt buộc phải phẫu thuật nên vẫn tạm điều trị bảo thủ.
Bác sĩ nói: "Phẫu thuật này không rẻ, chi phí tùy thuộc vào loại van thay thế và phương pháp phẫu thuật. Cậu còn trẻ, tốt nhất là chọn phương pháp ít xâm lấn và mau hồi phục. Nhưng liệu có thể phẫu thuật ít xâm lấn hay không còn tùy vào tình trạng cụ thể của cậu. Nếu tình trạng tim phức tạp, cuối cùng vẫn phải mổ mở. Ngoài ra, van sinh học không dùng được suốt đời, đặc biệt là van hai lá chịu áp lực toàn bộ lồng ngực, khoảng 10 đến 15 năm sẽ phải thay lại. Van cơ học thì có thể dùng vĩnh viễn nhưng phải uống thuốc chống đông máu suốt đời. Khi nào cậu quyết định phẫu thuật, chúng tôi sẽ đề xuất vài phương án cụ thể để xem xét. Hiện tại vấn đề là nhẹ cân và bị thiếu máu, để phẫu thuật cậu cần đạt chỉ số tối thiểu. Để an toàn, tôi khuyên cậu nên tiếp tục điều dưỡng, cố gắng đạt ít nhất 60 kg."
Với chiều cao của Giang Cố, cân nặng tiêu chuẩn phải từ 70 đến 75 kg, nhưng rõ ràng với cơ địa của cậu thì dù cố gắng đến mấy cũng khó đạt được. Nên chỉ cần lên tới 60 kg đã là yêu cầu nới lỏng của bác sĩ rồi.
Cầm trên tay một loạt thuốc mới, từ bệnh viện bước ra, Giang Cố trông như quả cà chua bị héo.
Cậu đưa tay chạm vào ngực, cảm nhận nhịp đập bên trong lồng ngực. Mặc dù biết chắc có ngày sẽ phải đối diện, nhưng cậu vẫn sợ hãi khi nghĩ đến phẫu thuật.
Tư Hành vừa xách thuốc, vừa vỗ nhẹ lưng cậu: "Đừng sợ, sẽ không sao đâu. Đến lúc đó, chúng ta sẽ cố chọn phương pháp ít xâm lấn, em ngủ một giấc là xong, sau mổ cũng sẽ không đau lâu."
Giang Cố uể oải nói: "Khó mà không sợ được."
Tư Hành nói: "Vậy thì chúng ta hãy làm điều gì đó để em quên đi nỗi sợ này."
Giang Cố nhìn anh, ngạc nhiên hỏi: "Làm gì cơ?"
Nửa tiếng sau, Tư Hành đã đưa Giang Cố đến thủy cung.