Cuối tuần, thủy cung tấp nập người qua lại, không là các cặp đôi thì cũng là các gia đình, tiếng cười nói rộn ràng khiến không khí xung quanh dường như cũng thấm đẫm niềm vui.
Có hai nơi mua vé. Một là quầy bán vé trọn gói với giá hơi đắt, nhưng ít người xếp hàng, vì thủy cung có nhiều khu vực phải mua vé riêng nên không phải ai cũng chọn mua vé trọn gói.
Còn lại là quầy bán vé vào cửa, giá rẻ hơn nhưng dòng người xếp hàng thì dài không tưởng.
Giang Cố đứng dưới bóng cây, lặng nhìn xung quanh đầy ắp tiếng cười nói. Những người đi ngang qua cũng không ít lần ngoái lại nhìn ngắm phong cảnh.
Một lát sau, Tư Hành quay lại với vé trên tay. Giang Cố quay đầu, trông thấy người đàn ông đang bước tới, cậu không nhịn được mà mỉm cười với anh một cái.
Tim Tư Hành như lỡ một nhịp, rồi đập mạnh mẽ hẳn lên. Anh bước nhanh hơn, chạy về phía người đang đứng dưới tán cây.
Thấy Tư Hành tiến tới, Giang Cố rời khỏi bóng mát, chủ động bước đến. Nhưng chưa kịp đi được mấy bước, anh đã đến trước mặt cậu, mỉm cười: "Mua vé xong rồi, đi thôi, tôi dẫn em đi xem cá heo."
Giang Cố đi theo Tư Hành vào thủy cung, khẽ nói: "Em tưởng anh định đưa em đến công viên trò chơi hay trung tâm giải trí gì đó chứ."
Tư Hành đáp: "Sau này có thời gian tôi sẽ dẫn em đi, chơi hết tất cả những chỗ vui."
Giang Cố ngẩng đầu nhìn Tư Hành. Ánh mặt trời gay gắt khiến cậu hơi nheo mắt lại, khẽ nói: "Sau này?"
Tư Hành đi lên một bước, tận dụng chiều cao để che bớt ánh nắng cho cậu, gật đầu đáp: "Ừ, sau này, chắc chắn sẽ có thời gian để từ từ tận hưởng."
Giang Cố mỉm cười, không rõ là đáp lại lời hứa có thời gian tận hưởng, hay là đồng ý với câu "sau này," rồi khẽ gật đầu: "Được thôi."
Tư Hành điềm tĩnh đáp lại, nhưng nắm tay bên kia thì đã siết chặt. Với anh, hai chữ "được thôi" từ Giang Cố là lời đáp ngọt ngào nhất.
Thủy cung rộng lớn, chia thành nhiều khu vực khác nhau. Điểm nhấn thu hút nhất ở đây là đường hầm dưới biển dài hơn trăm mét, với mái vòm thủy tinh bao quanh là vô số loài sinh vật biển mà ở đất liền hiếm có thể thấy được.
Ánh sáng gợn sóng lấp lánh màu xanh thẳm nhấp nhô trên đỉnh đầu, vô số loài cá bơi lội vui vẻ trong nước.
Bên trong đường hầm, người lớn và trẻ con đều ngước đầu nhìn ngắm, mỗi khi có cá mập hoặc cá đuối bơi qua, đều không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Giang Cố cũng ngước nhìn, màu nước xanh thẳm, đàn cá dày đặc, chẳng biết lớp kính trong suốt này là giam chúng hay là giam người. Nhìn thấy một con cá bơi lại gần, cậu không nhịn được, đặt tay lên kính. Con cá nhẹ nhàng cọ mình vào lớp kính, rồi quay đầu bơi đi.
Bên cạnh, Tư Hành bỗng gọi: "Giang Cố."
Giang Cố quay lại nhìn, Tư Hành bấm máy, khung cảnh ngay lúc đó được lưu lại trong bức ảnh.
Thấy Tư Hành chụp mình, Giang Cố cười: "Anh chụp không báo trước, lỡ không đẹp thì sao?"
Tư Hành mở ảnh ra, đáp ngắn gọn: "Đẹp mà."
Với anh, Giang Cố lúc nào cũng đẹp.
Đây không phải là kiểu nhìn người mình thích mà khen nịnh, mà là thật sự đẹp. Bức ảnh vừa chụp ấy, dưới ánh đèn mờ ảo từ nước với phông nền là làn nước xanh thẫm, làn da của Giang Cố như tỏa sáng, đôi mắt thoáng nét ngơ ngác nhưng lại toát lên vẻ dễ thương khiến người ta không khỏi xao xuyến, đẹp như một kiệt tác hoàn mỹ.
Giang Cố cũng thấy ảnh Tư Hành chụp khá đẹp, tự nhiên chứ không gượng gạo, liền nói: "Được đấy, chụp đẹp thật, chút nữa gửi cho em nhé."
Giang Cố không thích chụp tự sướng, nhưng lại rất thích những bức ảnh chụp trong lúc đi chơi. Ảnh chụp có thể lưu giữ lại hình ảnh ngay lúc ấy và hiển thị chúng, như vậy những nơi mà cậu đã từng đi qua đều có thể lưu lại dấu vết, chứ không phải ngoại trừ bản thân thì không còn ai biết được những điều này.
Thấy Giang Cố không ngại bị chụp, Tư Hành liền cầm điện thoại chụp mãi không dừng, chức năng chụp ảnh cũng không rời khỏi màn hình.
Cả hai đi ra khỏi đường hầm, rồi ghé thăm khu nuôi sao biển để sờ thử. Đến giờ, họ tới khu biểu diễn cá heo.
Khu biểu diễn sẽ cấp áo mưa cho người ngồi hàng đầu vì trời đã se lạnh, nếu để ướt thì sẽ dễ bị cảm. Đối với người khỏe mạnh thì chỉ cần uống thuốc là khỏi, nhưng với Giang Cố, cảm cúm sẽ dai dẳng mãi. Vì thế, Tư Hành đưa cậu ngồi ở hàng cuối cùng, tránh bị nước tạt.
Buổi biểu diễn không quá mới mẻ, cá heo tâng bóng, nhảy múa theo hiệu lệnh của huấn luyện viên rồi giao lưu với khán giả.
Thời gian biểu diễn không dài, chỉ khoảng nửa tiếng. Khi đến giữa buổi, Tư Hành quay sang hỏi Giang Cố: "Em có thích cá heo không?"
Giang Cố mỉm cười, đáp: "Thích chứ. Lần đầu tiên em thấy cá heo là hồi cấp ba, trường tổ chức đi tham quan công viên hải dương. Công viên ở đó nhỏ thôi, đứng lên chút là nhìn thấy toàn cảnh, nhưng thứ duy nhất thu hút mọi người chính là cá heo."
Lúc đó, cậu vừa được thầy giáo nhận về nhà sống cùng. Trên người vẫn còn chút gai góc, nhưng trong lòng biết không thể vô ơn. Thầy giúp cậu không phải là nghĩa vụ, nhưng tính tình thì chưa thể thay đổi ngay được, khiến cậu có vẻ vừa biết ơn vừa lúng túng.
Hôm đó là buổi đi chơi tự túc, học sinh phải tự chuẩn bị đồ ăn vặt. Cậu ở nhà người khác, nào dám mở lời, nghĩ bụng nhịn đói một bữa cũng không sao. Sáng đó trước khi đi, thầy bảo đã bỏ nước vào cặp cho cậu. Cảm nhận cặp có hơi nặng nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm ơn rồi đi.
Kết quả đến giờ nghỉ ăn trưa, mở cặp ra, bên trong là đủ loại đồ ăn: trái cây, hộp cơm, sữa chua, thức uống.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu được ăn những thứ này. Lúc đầu cậu định nhịn, nhưng không ngờ thầy đã chuẩn bị sẵn hết rồi.
Cậu chọn một góc ngồi, đằng sau là bức tường kính lớn, qua đó thấy được nhiều loài cá xinh đẹp bơi lội xung quanh, và có một con cá heo cứ áp sát vào cậu không chịu đi. Mỗi lần cậu đặt tay lên kính, cá heo lại cọ nhẹ vào.
Con cá heo ấy đã ở bên cậu suốt bữa trưa.
Mặc dù sau đó do ăn nhiều đồ lạnh mà đau bụng dữ dội, nhưng ký ức về cơn đau lại không rõ ràng, điều cậu nhớ nhất là bóng dáng con cá heo trong góc và ba lô đầy đồ ăn vặt.
Cuối cùng, khi người chăm sóc dắt con cá heo ra chào khán giả, mọi người lần lượt rời đi, Tư Hành nắm tay Giang Cố băng qua đám đông, tiến đến khu vực có biển báo cấm vào dành cho nhân viên.
Một lúc sau có người bước ra, lịch sự nói: "Tư tiên sinh phải không, mời anh vào lối này."
Giang Cố kéo tay Tư Hành lại: "Anh định làm gì vậy?"
Tư Hành đáp: "Đã đến đây rồi, không thể về tay không được."
Hai người theo nhân viên, mặc bộ đồ bảo hộ kín người, rửa tay khử trùng rồi bước lên sân khấu vừa nãy con cá heo biểu diễn.
Tư Hành cẩn thận nắm tay Giang Cố, đôi ủng này tuy chống trơn trượt nhưng lỡ mà bước hụt té ngã thì không đáng.
Khi cả hai đến gần mép sân khấu, người chăm sóc đứng bên cạnh vẫy tay, một con cá heo từ dưới nước nhanh chóng bơi lên, lao khỏi mặt nước, phát ra tiếng kêu chào hỏi hai người đang ngồi chồm hổm ở rìa sân khấu.
Giang Cố lần đầu tiên nghe thấy tiếng kêu của cá heo ở khoảng cách gần như vậy, nước văng tung tóe, cậu bật cười lùi lại tránh.
Tư Hành đứng dậy, lấy điện thoại chụp ảnh cho cậu.
Người chăm sóc kéo tay Giang Cố, hướng dẫn cậu xòe tay ra: "Lát nữa cá heo sẽ đến chạm vào tay cậu, đừng sợ nhé."
Giang Cố gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của người chăm sóc, con cá heo lướt lên sân khấu, ngẩng đầu cọ vào tay cậu.
Cảm giác bất ngờ ấy khiến Giang Cố vui vẻ nhìn Tư Hành, nụ cười rạng rỡ như ánh sáng bừng lên.
Tư Hành mỉm cười, liên tục chụp những khoảnh khắc của cậu, trong mỗi bức ảnh, đều là gương mặt tràn ngập hạnh phúc của Giang Cố.
Tiếc là không thể tiếp xúc quá lâu, thời gian dài sẽ khiến cá heo mệt mỏi, nên sau khi chụp đủ ảnh, hai người cởi đồ bảo hộ và rời đi.
Giang Cố vẫn chưa hết phấn khích, hỏi: "Tại sao họ lại cho chúng ta vào? Anh làm thế nào vậy?"
Tư Hành đáp: "Là ông chủ thì luôn có những mối quan hệ đặc biệt chứ."
Anh đã quyên góp một khoản tài trợ cho quỹ bảo vệ đại dương, vừa làm từ thiện, lại vừa khiến Giang Cố vui vẻ, một công đôi việc.
Giang Cố xoa cái tay vừa được cá heo chạm vào: "Em cứ nghĩ cảm giác sẽ mềm mại lắm, trông chúng có vẻ dễ chịu thế kia, ai ngờ lại cứng thế!"
Tư Hành bật cười: "Cứng thế nào? Cảm giác ra sao?"
Giang Cố nghĩ ngợi rồi đáp: "Giống như cà tím, mát lạnh và ẩm ướt."
Tư Hành cười nói: "Miêu tả thật sống động, tôi có thể tưởng tượng được rồi."
Vừa nãy Giang Cố thấy Tư Hành chụp không ít ảnh, không quên dặn: "Về nhà nhớ gửi ảnh cho em nhé."
Nhìn thấy trong điện thoại toàn là hình của Giang Cố, ánh mắt Tư Hành tràn đầy dịu dàng: "Được."
Chỉ là ảnh nhiều quá, chọn ra những tấm đẹp nhất chắc sẽ mất chút thời gian.
Buổi tối, Giang Cố tôn trọng ý kiến của Tư Hành chọn một bữa ăn kiểu Trung, là loại quốc yến tư nhân thực sự, không có quan hệ thì có tiền cũng khó mà thưởng thức.
May mắn là ở đây cũng có nhiều món ăn tư nhân có tiếng, vì đã dự định đi kiểm tra sức khỏe và mời ăn tối từ sớm nên Giang Cố cũng đặt chỗ từ trước.
Nhìn Tư Hành có khẩu vị tương tự mình, Giang Cố đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Cậu suy nghĩ rồi lấy điện thoại nhắn cho Cam Thần: [Anh có biết khẩu vị của Tư Hành không, anh ấy có thích ăn cay không?]
Cậu không hỏi Đường Triệu hay Đường Minh, kể từ khi xem đĩa ghi hình hôm đó và biết về Tư Hành từ góc nhìn của Cam Thần, cậu cảm thấy hai anh em nhà họ đều như "đồng phạm," nên hỏi Cam Thần còn hơn.
Cam Thần trả lời lại rất nhanh: [Thích, dù chỉ ăn cùng họ vài lần, nhưng mỗi lần ăn lẩu đều chọn nồi uyên ương, chỉ dùng phần nước trong để nhúng rau.]
Nhìn tin nhắn của Cam Thần rồi nhìn các món thanh đạm trên bàn, đừng nói là ớt, ngay cả ớt ngọt dùng để trang trí cũng không có.
Giang Cố đặt điện thoại xuống, lòng có chút phức tạp, thì ra Tư Hành đã chuẩn bị từ trước.
Cậu cố nhớ lại, hình như trước hôm đến xem căn hộ của Tư Hành, cậu chưa từng gặp anh.
Vậy thì, cái "trước" ấy là từ bao lâu?
Kiểm tra sức khỏe, rồi lại đi thủy cung chơi cả buổi, đến lúc ăn xong thì điện thoại của Giang Cố cũng gần cạn pin. Trên đường về cậu ngủ gật trên xe, đến khi về đến gara, được đánh thức mới nhận ra áo khoác của Tư Hành đang đắp trên người mình, không biết anh đã phủ lên lúc nào.
Thấy cậu còn ngái ngủ, Tư Hành giúp cậu tháo dây an toàn, nhẹ nhàng dặn: "Về nhà tắm rồi hãy ngủ tiếp."
Giang Cố đưa áo khoác lại cho anh, nhưng Tư Hành lại khoác lên vai cậu: "Mặc vào đừng cởi, trời tối hơi lạnh, em vừa ngủ dậy, để gió vào sẽ cảm lạnh đấy."
Giang Cố cũng thấy hơi lạnh nên không từ chối, cứ khoác áo của Tư Hành xuống xe.
Trong lúc chờ thang máy, thấy Tư Hành đứng bên cạnh nhưng vẫn giữ khoảng cách, nếu không phải biết thêm một số điều về anh thì chỉ nhìn cách anh hành xử thế này, ai mà nghĩ được anh thích mình đến nhường nào.
Giang Cố khẽ nhếch khóe môi, rồi nhanh chóng ép xuống, sau đó tiến đến dựa vào Tư Hành: "Cho em tựa một lát, em mệt quá à."
Tư Hành không nhúc nhích, để mặc cậu dựa vào, lo cậu không đứng vững, toàn bộ sự chú ý đều đổ dồn về phía cậu, sợ cậu nửa tỉnh nửa mê mà ngã.
Khi vào thang máy, Giang Cố giơ tay vịn cánh tay Tư Hành để đứng vững, bước vào trong, cậu không nhịn được mà mỉm cười, không sờ thử, cậu sẽ không biết Tư Hành căng thẳng thế nào.