Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 57

Mặc dù ngày hôm nay chơi rất vui vẻ, nhưng ở bên ngoài tiêu hao nhiều thể lực như vậy thật sự là một gánh nặng không nhỏ với Giang Cố, khiến thái dương của cậu đau nhức từng cơn.

Cơn đau đầu này cũng chẳng phải mới mẻ gì. Trước kia, khi lịch học dày đặc suốt cả tuần, cậu còn phải dùng thuốc giảm đau vào buổi tối mới mong đỡ hơn.

Giờ thì tốt hơn nhiều rồi, sáng mai không phải dậy sớm, cậu có đủ thời gian nghỉ ngơi để hồi phục.

Sau khi tắm xong, sấy khô tóc, Giang Cố chuẩn bị vào bếp rót ly nước ấm để uống thuốc. Vừa bước ra khỏi phòng, cậu đã thấy chiếc ly của mình được đặt trên quầy bar trong bếp, trong ly còn bốc hơi nóng.

Cậu quay lại nhìn Tư Hành đang ngồi ở phòng khách làm việc trên máy tính. Rõ ràng là có thư phòng, nhưng Tư Hành dường như rất thích ngồi trong phòng khách xử lý công việc.

Guli đang nằm trên tấm thảm, toàn thân duỗi ra thành một vệt dài, chẳng hề giữ chút hình tượng nào của một "tiểu tiên nữ" xinh đẹp, bộ lông bị xù thành từng mảng như cánh tỏi. Nhưng một người và một mèo lại tạo nên cảnh tượng rất hòa hợp.

Có vẻ như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Tư Hành ngừng tay, ngẩng lên nhìn cậu: "Nhiệt độ vừa đủ ấm rồi đấy. Nhớ mang cả bình giữ nhiệt vào, để bên cạnh giường. Nếu đêm có khát thì uống, nước đã được rót sẵn rồi."

Giang Cố cầm hai chiếc ly lên, ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi hỏi: "Công việc của anh nhiều lắm sao?"

Tư Hành: "Không nhiều, chỉ còn hai cái email cần xử lý nữa là xong."

Giang Cố: "Vậy anh nghỉ sớm đi nhé, em vào ngủ trước đây."

Nhìn Giang Cố vào phòng, Tư Hành tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ để lại chiếc đèn đứng màu vàng ấm bên cạnh ghế sofa.

Trước đây Giang Cố hay khép cửa phòng khi ngủ, chỉ chừa một khe hở vừa đủ để Guli có thể vào.

Giờ thì cậu không đóng cửa nữa. Không còn cánh cửa chắn ngang, Tư Hành ngồi ở phòng khách có thể nghe được chút động tĩnh trong phòng cậu.

Tiếng mở hộp thuốc, tiếng đặt ly trở lại tủ đầu giường, qua những âm thanh ấy, Tư Hành có thể mường tượng ra từng động tác của Giang Cố trong phòng. Giờ này chắc cậu đã ngoan ngoãn lên giường rồi, không biết là ngủ luôn hay còn nằm chơi điện thoại.

Nhưng Giang Cố xưa nay luôn tự giác, giờ cũng đã gần 11 giờ, chắc cậu sẽ không chơi điện thoại đâu.

Căn nhà dần chìm vào yên tĩnh, Tư Hành ngồi dựa vào sofa trên tấm thảm, tấm thảm này cũng là để chuẩn bị cho Giang Cố.

Anh nhớ lại có lần ăn cơm ở nhà Đường Triệu, hôm ấy tuyết rơi rất dày. Đường Triệu nhìn tuyết cảm thán: "Tiểu Cố thích tuyết lắm, cậu ấy nói sau này muốn mua một căn nhà có thể ngắm cảnh tuyết, ngồi trên tấm thảm có hệ thống sưởi mà uống trà đọc sách khi bên ngoài tuyết rơi trắng xóa."

Tư Hành nghĩ có lẽ tấm thảm ở phòng khách nên thay bằng loại lông dài, trong phòng của Giang Cố cũng có thể đặt thêm một tấm. Phòng cậu có nguyên một cái cửa sổ sát đất, có lẽ nên kê thêm một chiếc ghế lười đặt cạnh cửa sổ, khi vào mùa đông, ngồi trong góc đó ngắm cảnh tuyết rơi sẽ rất tuyệt.

Những ngày này trời trở lạnh rõ rệt, nơi đây có mùa hè nóng bức và mùa đông khắc nghiệt kéo dài. Khi mùa thu vừa đến thì gần như ngay lập tức đã chạm ngõ mùa đông, chẳng bao lâu nữa hệ thống sưởi sẽ được bật lên.

Đường Triệu nói Giang Cố không thích ra ngoài vào mùa đông, không biết liệu cậu có giống Guli, khi trời lạnh lại thích tìm nơi ấm áp mà nằm hay không.

Nhìn xuống chú mèo bên cạnh, Tư Hành vươn ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu nó.

Guli không mở mắt, trong không gian quen thuộc đầy an toàn này, xung quanh lại có hơi thở của người chăm sóc nó, dù bị chạm vào nó cũng chỉ duỗi chân, kéo dài một cái ngáp rồi còn rúc sát vào Tư Hành hơn nữa.

Thấy phản ứng của Guli, Tư Hành không khỏi bật cười. Không biết một ngày nào đó chú mèo lớn trong phòng kia có thể cũng thân thiết với anh như thế không.

Xử lý xong email cuối cùng, Tư Hành cầm điện thoại đã được sạc đầy lên, bắt đầu lướt xem từng bức ảnh chụp trong ngày hôm nay.

Có ảnh Giang Cố mỉm cười trước ống kính, ảnh cậu tò mò ngắm nhìn các loài cá biển sâu có hình thù kỳ lạ, ảnh cậu bị cá heo làm ướt mắt nhắm lại tránh đi, và ảnh cậu đứng dưới đường hầm xanh thẳm ngước nhìn đàn cá trên đầu.

Mỗi một tấm ảnh đều đẹp, góc nào cũng tựa như một bức ảnh nghệ thuật. Tư Hành ngắm từng tấm, chẳng nỡ xóa tấm nào, bí mật lưu tất cả vào album ẩn được đặt tên là "Yêu nhất."

Lưu xong ảnh, Tư Hành không nhịn được lại lướt xem thêm lần nữa, suy nghĩ xem mai sẽ gửi tấm nào cho Giang Cố. May mà khi đi du lịch nước ngoài trước đây, anh có tìm hiểu qua về nhiếp ảnh, chứ nếu ảnh chụp không đẹp, chắc Giang Cố sẽ chẳng bao giờ cho anh chụp nữa.

Đang mải ngắm thì trong phòng bỗng vang lên tiếng "bịch", như tiếng điện thoại rơi xuống đất.

Âm thanh đột ngột khiến Guli giật mình bật dậy, ngơ ngác nhìn quanh rồi lại nằm xuống.

Tư Hành bỏ điện thoại, đứng dậy đi đến trước cửa phòng ngủ phụ nhẹ nhàng gọi: "Giang Cố?"

Một lát sau, trong phòng mới vang lên một tiếng đáp nhỏ: "Vâng."

Nghe giọng cậu có chút bất thường, Tư Hành liền bước vào: "Giang Cố? Em sao thế?"

Giang Cố ngồi trên giường, hơi co người lại, một tay đỡ trán, mặt nhăn nhó có vẻ rất đau.

Tư Hành vội bước lên, bật đèn ngủ trong phòng: "Chỗ nào không thoải mái?"

Giang Cố xoa xoa thái dương: "Đầu hơi đau."

Không phải chỉ đau một chút, cơn đau dữ dội như có mũi khoan điện đâm vào não.

Tư Hành đi đến cạnh giường, tiện tay nhặt chiếc điện thoại vừa rơi, rồi đặt tay lên trán cậu. Không nóng, nhưng có chút mồ hôi lạnh. Anh sợ cậu bị sốt nhẹ, khó mà nhận ra nhiệt độ chỉ bằng tay, nên đã vào phòng khách lấy hộp thuốc mang vào.

Đo nhiệt độ, kết quả vẫn bình thường, nhưng nhìn mặt Giang Cố tái nhợt, tay cậu vẫn không ngừng xoa huyệt thái dương để giảm đau, Tư Hành không khỏi nhíu mày: "Ngoài đau đầu ra còn khó chịu ở đâu không? Đau dạ dày hay khó thở không?"

Giang Cố: "Không có, chỉ đau đầu thôi."

Trước khi đi ngủ, cậu đã cảm thấy hơi nhức đầu nhưng không nghiêm trọng lắm, lại do quá mệt nên nằm xuống là ngủ luôn. Đang yên lành thì bị cơn đau đầu đánh thức, định lấy điện thoại xem giờ, không ngờ lại lỡ tay làm rơi điện thoại xuống đất.

Giang Cố nhìn Tư Hành, thấy anh vẫn mặc đồ như ban nãy: "Anh chưa ngủ à?"

Tư Hành lấy khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán cậu: "Chưa. Có phải hôm nay em bị gió thổi lạnh không?"

"Có lẽ vậy." Giang Cố nhìn hộp thuốc anh mang vào, cố gắng ngồi thẳng dậy để lấy: "Có thuốc giảm đau không?"

Tư Hành ngăn cậu lại: "Thuốc này nếu có thể không uống thì đừng uống. Em nằm xuống, tôi xoa bóp giúp xem có đỡ không."

Giang Cố chỉ muốn nhanh chóng giảm đau: "Không cần đâu, em uống một viên là ổn rồi. Trước đây cũng từng bị thế này, anh đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Tư Hành kiên quyết: "Nằm xuống, tôi mát xa thử trước xem có đỡ hơn không."

Giang Cố cảm thấy đầu đau nhức, chẳng còn chút sức lực nào để tranh cãi. Sau khi được Tư Hành nhẹ nhàng ép nằm xuống, trước mắt cậu trở nên tối sầm, đành vội vàng nhắm mắt lại để giảm bớt cảm giác khó chịu.

Tư Hành ngồi ở bên cạnh giường, đối diện với Giang Cố, vươn tay nhẹ nhàng xoa bóp cho cậu. Dù có đôi tay dài và chân dài, nhưng tư thế này khiến Tư Hành có phần không thoải mái.

Trước mắt không còn tối sầm nữa, Giang Cố nhìn thấy tư thế có vẻ vụng về của Tư Hành, bèn ngồi dậy chỉ vào đầu giường của mình: "Anh ngồi bên này đi."

Quả nhiên, ngồi ở đầu giường Giang Cố sẽ dễ dàng hơn cho việc xoa bóp. Tư Hành nhanh chóng chuyển chỗ.

Thế nhưng, ngay khi anh vừa ngồi xuống, Giang Cố đã dịch người, gối đầu lên đùi anh.

Một sự tiếp xúc gần gũi không lường trước đến bất ngờ khiến Tư Hành gần như theo phản xạ mà cứng người lại.

Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy Giang Cố đang nhăn mặt vì đau, mọi suy nghĩ mơ màng trong lòng anh đều tan biến hết, chỉ còn lại sự tập trung tuyệt đối, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu để xoa bóp.

Từ giữa chân mày đến xương chân mày, anh nhẹ nhàng di chuyển tay tới thái dương, xoa bóp một lát rồi lặp lại. Những chỗ mà Giang Cố đau nhức, Tư Hành cẩn thận xoa kỹ từng chút một, thật chậm rãi và có kỹ thuật.

Không bao lâu sau, cơn đau đã dịu bớt. Giang Cố định hỏi Tư Hành vì sao lại biết xoa bóp giỏi như vậy, nhưng sự chuyển biến đột ngột từ đau đớn sang thoải mái khiến cậu sợ rằng nếu mở miệng thì sự dễ chịu này sẽ tan biến. Cậu quyết định tận hưởng thêm một chút nữa.

Bởi vì ban ngày quá mệt mỏi, cho nên sau khi đầu không còn đau nhức nữa, cơ thể liền thả lỏng, cơn buồn ngủ nhanh chóng đánh úp lại mà không thể ngăn được, Giang Cố một lần nữa chìm vào giấc ngủ sâu.

Cảm nhận được cơ thể Giang Cố dần thả lỏng, Tư Hành cũng thở phào nhẹ nhõm. Anh càng tỉ mỉ xoa bóp, sợ rằng nếu chỉ lơ là một chút, cơn đau đầu của Giang Cố sẽ quay trở lại.

Không biết qua bao lâu, Tư Hành nhận ra Giang Cố dường như đã ngủ say rồi. Hàng lông mi dày đặc nhẹ nhàng khép lại, cậu nằm thả lỏng trên đùi anh, khuôn mặt tái nhợt dường như cũng đã trở nên dễ chịu hơn, cả người an tĩnh, bộc lộ vẻ yếu mềm, vô hại nhất.

Sợ rằng bất kỳ động tác nào cũng sẽ đánh thức người đang ngủ ngon, Tư Hành vẫn tiếp tục xoa bóp nhưng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Chiếc đèn ngủ nhỏ bên giường chiếu sáng một góc nhỏ yên tĩnh, ánh đèn ấm áp vừa đủ để Tư Hành ngắm nhìn khuôn mặt của Giang Cố một cách rõ ràng, từng chút từng chút vẽ sâu vào lòng anh.

Thời gian thật sự là một điều kỳ diệu. Một năm trước, đến cả việc đưa chút thức ăn thôi mà anh vẫn phải cẩn thận mượn danh nghĩa của Đường Minh và Đường Triệu, còn đứng dưới bóng cây ở ký túc xá, chỗ đó vừa có thể che giấu mình, vừa có thể qua khe lá mà nhìn lên cửa sổ – anh đã đứng ở chỗ đó nhiều nhất trong suốt bao năm qua.

Có những lúc may mắn, Giang Cố sẽ tựa vào cửa sổ ngẩn ngơ, cảm giác khó chịu ở tim thường khiến cậu thấy ngực nặng nề. Những ngày thời tiết đẹp, thoáng mát dễ chịu, đứng bên cửa sổ hít thở là lúc Giang Cố cảm thấy thoải mái nhất.

Có khi, biết rõ mình đã bị lá cây che khuất và Giang Cố sẽ không thấy mình từ trên lầu, nhưng mỗi khi thấy cậu nhìn xuống, Tư Hành lại theo phản xạ trốn sau thân cây, giống như một kẻ hèn nhát chỉ biết âm thầm theo dõi người mình thích qua những khe hở nhỏ của tán lá xanh.

Anh thậm chí không dám đường hoàng bước đi trong khuôn viên trường, dù là chỉ cố tình đi ngang qua nhau.

Anh không dám.

Giờ đây, sau một năm, ánh sáng ấy đã đến bên anh, yên tâm nằm gối đầu trên đùi anh, gần trong tầm tay của anh.

Cảm giác yêu thầm một người, cảm giác thích một người, cảm giác ngại ngùng và khao khát khi được người trong lòng gần gũi.

Tư Hành dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp trán cậu, anh rất muốn hỏi Giang Cố, rất muốn hỏi cậu rằng, liệu mình có thể thích cậu, đường hoàng mà thích cậu được không?

Bình Luận (0)
Comment