Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 58

Giang Cố hiếm khi có được một giấc ngủ ngon, cả đêm hầu như không mơ mộng gì, sáng dậy đầu óc không còn đau nhức và nặng nề như hôm qua.

Chưa mở mắt, cậu định vươn vai một cái thì tay lại chạm vào thứ gì đó không thuộc về giường mình, không phải là cảm giác mềm mại của ga trải giường hay chăn đệm, mà bên dưới lớp vải là một cơ bắp rắn chắc, đủ để cảm nhận rõ bằng tay.

Giang Cố theo phản xạ gần như muốn bóp thử để xem mình đang chạm vào thứ gì.

Nhưng khi cậu còn chưa kịp hành động thì ý thức còn mơ màng bỗng tỉnh táo lại, trong khoảnh khắc liền nhớ ra chuyện tối qua.

Dù mắt vẫn chưa mở nhưng qua ánh sáng mờ mờ xuyên qua mí mắt, cậu biết trời đã sáng, có nghĩa là giờ cậu đang nằm bên cạnh Tư Hành, tay còn đặt trên chân anh.

Mà Tư Hành vẫn giữ tư thế đó, ngồi bên giường cậu suốt cả đêm.

Giang Cố nằm yên không nhúc nhích, nhưng động tác vừa rồi của cậu đã làm Tư Hành thức dậy, đôi chân dưới tay cậu rõ ràng là khẽ động một chút, rồi lập tức dừng lại một cách cẩn thận.

Tay Giang Cố vẫn đặt trên đùi anh, tư thế lúc trước dựa vào đùi anh ngủ không biết từ lúc nào đã trượt xuống, giờ trán cậu chạm nhẹ vào cạnh chân anh, qua lớp vải mỏng, Tư Hành thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cậu.

Bầu trời đã sáng tỏ, rèm cửa màu trắng trong phòng không được kéo lại, chỉ có một lớp rèm mỏng ngăn ánh mặt trời nhưng không cản sáng. Nhìn sắc trời bên ngoài, Tư Hành ước chừng cũng phải tầm 8 giờ sáng rồi.

Người bên cạnh vẫn say ngủ, có lẽ hôm qua mệt mỏi vì ở ngoài cả ngày, tối lại bị cơn đau đầu hành hạ, nên giờ này vẫn chưa tỉnh.

Tư Hành không dám cử động mạnh, sợ làm cậu tỉnh giấc, nhưng ngồi mãi thế này cũng không ổn, lỡ cậu tỉnh dậy thấy anh ở đây không biết sẽ nghĩ thế nào.

Dù là bạn bè, việc chăm sóc cả đêm như thế này cũng dễ khiến người khác suy nghĩ nhiều, huống hồ người theo đuổi Giang Cố vốn không ít, quan trọng là anh không đủ thẳng thắn, lại chột dạ. Tối qua, người ta đã ngủ say rồi, nhưng khi Giang Cố nằm trên đùi anh như thế, anh lại không nỡ rời đi.

Anh tự nhủ sẽ chờ thêm một chút, đợi Giang Cố ngủ sâu hơn thì sẽ nhẹ nhàng dịch ra để không làm cậu tỉnh giấc, nhưng chờ mãi, cuối cùng người ngủ thiếp đi lại chính là anh.

Nhưng giờ không thể chờ nữa, chờ thêm Giang Cố sẽ tỉnh mất.

Tư Hành khẽ nâng tay Giang Cố, luôn chú ý đến động tĩnh của cậu, thấy cậu vẫn ngủ, anh mới cẩn thận nhấc chân mình ra từng chút một, sợ tiếng giày chạm đất gây ồn ào, anh bèn đi chân trần nhẹ nhàng bước xuống đất.

Chỉ là cả đêm duy trì một tư thế khiến chân Tư Hành tê cứng đến mất cảm giác. Anh khẽ duỗi chân ra một chút để máu lưu thông, đang chuẩn bị đặt tay của Giang Cố xuống, thì dường như động tác đó đã làm Giang Cố tỉnh dậy. Bàn tay đang nằm gọn trong tay Tư Hành khẽ động đậy, cậu còn nắm chặt lấy đầu ngón tay của anh.

Nhịp tim của Tư Hành đột nhiên tăng nhanh, anh quay đầu nhìn về phía người đang nằm trên giường, người vẫn giữ nguyên tư thế lúc ngủ, dường như chỉ là vô thức nắm lấy. Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám động đậy thêm. Anh nghĩ nếu Giang Cố tỉnh dậy thì sẽ giải thích ra sao, liệu Giang Cố có tin rằng anh chỉ vô tình ngủ quên không.

Cũng may, Giang Cố không đòi hỏi lời giải thích từ anh, bởi bàn tay nắm lấy anh chỉ giữ một lát rồi lại từ từ buông lỏng.

Tư Hành chầm chậm rút tay ra, chưa dám đi quá xa ngay lập tức. Đợi một lúc lâu, khi chắc chắn Giang Cố vẫn còn ngủ say, anh mới chịu đựng sự tê dại ở chân, xách theo dép của mình và rời khỏi phòng.

Phòng đã yên tĩnh nay càng thêm tĩnh mịch. Nghe tiếng chú mèo Guli kêu bên ngoài, Giang Cố mới xoay người, ôm chặt chiếc chăn bên cạnh, vùi mặt vào đó mà bật cười, đôi vai không ngừng rung lên.

Ngồi suốt một đêm, chân hết tê, nhưng eo lưng lại mỏi nhừ. Tuy vậy, tâm trạng của Tư Hành lại cực kỳ vui vẻ, như một chiếc điện thoại đã được sạc đầy năng lượng dồi dào, vận hành trơn tru, cảm giác trong lòng cũng mượt mà, êm ái.

Trong lúc đánh răng rửa mặt, nhìn vào gương thấy khóe miệng không tài nào hạ xuống được, anh cố gắng điều chỉnh biểu cảm, kìm lại nụ cười trên mặt, nhưng sau khi nỗ lực một hồi, vẫn không thể khống chế, cuối cùng đành bóp nhẹ hai má và từ bỏ.

Giờ đã muộn rồi, anh phải tranh thủ làm bữa sáng, nếu ăn sáng trễ thì trưa sẽ khó mà ăn nổi. Sau khi Tư Hành ra ngoài, Giang Cố nằm thêm một lúc, đến khi nghe thấy tiếng động trong bếp mới ngồi dậy rửa mặt, thời gian canh rất chuẩn xác, vừa bước ra đã thấy Tư Hành tắt bếp.

Giang Cố bước vào bếp, cầm hai cái bát đưa cho anh: "Hôm nay ăn mì à?"

Tư Hành đón lấy bát, múc mì: "Tối qua không khỏe, buổi sáng nên ăn chút gì nóng. Còn có món dưa muối ở quán mì cá vàng mà em thích, có thể ăn kèm với mì."

Giang Cố thấy anh múc mì xong, đưa tay ra nhận nhưng Tư Hành tránh đi: "Cẩn thận nóng. Em cầm dưa muối ra bàn đi, tôi mang mì ra."

Khi hai người ngồi vào bàn, Tư Hành liếc nhìn sắc mặt của Giang Cố, thấy không còn dấu hiệu nhức đầu nữa mới nói: "Ăn sáng xong nhớ uống thuốc. Nếu còn đau đầu thì nói tôi biết, đừng tự tiện dùng thuốc giảm đau, uống nhiều sẽ gây nhờn thuốc."

Giang Cố đổ dưa muối vào mì, trộn đều: "Không đau nữa, chắc là bị gió thổi lạnh thôi. Sao anh biết massage vậy, cảm giác rất chuyên nghiệp, tối qua anh chỉ cần ấn một chút là hết đau rồi."

Tư Hành cười: "Năm đó lưu lạc ở nước ngoài, tôi hay đến những nơi ít người, lái xe có khi một ngày trời, thế là học thêm được vài kỹ năng giảm đau nhức."

Những lời này, anh không hề nói dối Giang Cố. Ban đầu là do lái xe quá mệt, đến mỗi thành phố lại muốn nghỉ ngơi để thư giãn, vì vậy anh hay ghé các trung tâm trị liệu để thả lỏng gân cốt. Được massage nhiều lần, anh cũng hiểu được các thao tác cơ bản.

Sau đó, anh lại tìm đến các trung tâm y học cổ truyền trong nước để học một thời gian, tuy không chuyên sâu nhưng các huyệt đạo cơ bản để giảm nhức đầu thì anh đã biết và thực hiện được.

Lý do chính là vì có thời gian Giang Cố bận rộn với lịch học dày đặc, nhiều chứng chỉ chồng lên nhau khiến cậu bận đến mức không có thời gian nghỉ trưa. Lúc ấy, Giang Cố mắc cả bệnh đau dạ dày lẫn đau đầu.

Cơn đau đầu khiến cậu suốt đêm không ngủ nổi, phải nhờ thuốc giảm đau, ăn gì cũng buồn nôn, cả người gầy rộc đi trông thấy.

Tư Hành chạy khắp các bệnh viện lớn, mang bệnh trạng của Giang Cố đi hỏi các bác sĩ, sắp xếp lịch hẹn rồi nhờ Đường Triệu đưa Giang Cố đi, còn tự mình nấu canh để Đường Minh đem đến cho cậu mỗi ngày.

Sau đó, anh nghe Đường Triệu kể rằng Giang Cố thường bị đau đầu, gió lạnh thổi cũng đau, mệt mỏi cũng đau, áp lực học hành cũng khiến đau đầu, nên Tư Hành mới nghĩ rằng, nếu học y từ bây giờ thì không kịp, nhưng học cách massage có lẽ vẫn được. Thế là anh tìm đến trung tâm y học cổ truyền để học một thời gian.

Chỉ là anh càng mong rằng mình sẽ không bao giờ phải dùng đến kỹ năng này, nhưng khi cần thiết lại thấy may mắn vì đã học, ít nhất có thể giúp Giang Cố giảm bớt đau đớn, vì uống thuốc quá nhiều sẽ làm tổn thương sức khỏe.

Guli ăn xong phần hạt của mình, ngửi thấy mùi thơm liền nhảy lên bàn.

Giang Cố vừa thổi nguội đũa mì thì thấy Guli mở to mắt mèo nhìn chằm chằm cậu, cậu khẽ xoa đầu nó và cười: "Mèo con không được ăn đâu, ăn là sẽ trở thành con mèo trụi lông xấu xí đấy."

Guli nghe không hiểu, Guli chỉ muốn ăn.

Giang Cố không cho, Guli liền quay sang nhìn Tư Hành, chân nhỏ đặt lên tay anh, để lại dấu ấn hình hoa mai, đây là động tác xin ăn thường thấy.

Tư Hành không hề dịu dàng dỗ dành, anh chỉ lấy tay nhấc Guli lên, giữ nó trên người mình, không cho nó nhảy lên bàn nữa.

Giang Cố nhìn anh, đột nhiên hỏi: "Anh vẫn luôn thích mèo à?"

Động tác ăn mì của Tư Hành ngừng lại, rồi lắc đầu khiến Giang Cố bất ngờ.

Giang Cố ngạc nhiên: "Hả? Không thích sao?"

Tư Hành nghiêm túc đáp: "Nếu phải dùng từ 'thích' để định nghĩa, thì tôi không thực sự thích vật nuôi."

"Dùng từ 'thích' để định nghĩa?" Giang Cố hơi khó hiểu: "Định nghĩa của anh là gì?"

Tư Hành: "Tôi không phải là người thấy mèo hoang thì muốn trêu đùa, thấy động vật bị thương thì cảm thấy tội nghiệp, hay sẵn lòng dành thời gian, công sức cho chúng như những người thực sự có lòng nhân ái. Tôi thích Guli, chỉ vì nó là mèo của tôi."

Nên thứ tự ưu tiên cũng khác nhau. Dù Tư Hành đối tốt với Guli, nhưng không có nghĩa là anh thích vật nuôi, hơn nữa, thứ tự quan trọng ưu tiên đó là Giang Cố, bởi vì Giang Cố thích, nên hôm đó anh mới nghĩ đến việc nhận nuôi, đã nuôi thì phải nuôi cho tốt.

Bây giờ xem ra quyết định ban đầu quả không sai, vì Giang Cố rất yêu thích.

Giang Cố nhìn Tư Hành, bỗng bật cười, người này luôn khiến cậu không thể đoán trước được. Những lời của Cam Thần hôm đó, cậu cũng chỉ nghe rồi để đấy, tất nhiên cũng không phải không tin, nhưng cuối cùng vẫn là tự mình quan sát mới đánh giá chính xác được.

Một người có thích vật nuôi hay không, có thể giả vờ nhất thời, nhưng không thể giả vờ cả đời. Giang Cố đã tận mắt thấy cách Tư Hành đối xử với Guli hàng ngày, vì thế lời Cam Thần nói rằng anh không thích vật nuôi, Giang Cố thiên về suy nghĩ Tư Hành có thích nhưng không có thể hiện ra mà thôi.

Nhưng bây giờ, Tư Hành lại đưa cho cậu một đáp án khác, dường như phù hợp với con người của Tư Hành hơn.

Điều này ít nhất cũng chứng minh rằng, về khía cạnh này, Tư Hành không lừa cậu, không phải là thích thì giả vờ không thích, cũng không phải không thích mà cố giả vờ thích.

Giang Cố khẽ cười, nụ cười này làm Tư Hành thấy hơi bối rối: "Sao thế?"

Ngay khi vừa hỏi xong, Tư Hành chợt nhớ lại bản hợp đồng sống chung mà anh đã ký với Giang Cố, lý do là anh thích mèo. Khoảng thời gian gần đây, Giang Cố dần dần trở nên thân thiết với anh hơn, khiến anh cũng phần nào lơ là cảnh giác.

Giờ phải giải thích hành vi mâu thuẫn này thế nào đây, nếu anh nhấn mạnh lại một lần nữa việc mình thích mèo, liệu có tỏ ra quá gượng ép hay không?

Chưa đợi Tư Hành lên tiếng giải thích, Giang Cố đã nói: "Chỉ là hơi bất ngờ một chút, nhưng lại giống như nằm trong dự liệu. Em cảm thấy như thế cũng tốt, có thể không thích, nhưng đã nuôi thì phải có trách nhiệm. Như vậy đã tốt hơn nhiều người cứ ra vẻ thích, nhưng cuối cùng chỉ là thứ tình cảm thoáng qua, rồi bỏ mặc dài lâu."

Tư Hành thở phào nhẹ nhõm: "Thế còn em thì sao, từ nhỏ đã thích mèo à?"

Giang Cố nhìn anh rồi lắc đầu, bắt gặp ánh mắt hơi ngạc nhiên của Tư Hành, cậu mỉm cười kể: "Nhà ở quê của em tựa lưng vào núi, trong núi có một con mèo hoang, đến mùa đông không có chỗ nương náu, nó sẽ thử đến gần khu nhà ở của con người. Nhưng nó thường bị đuổi đi, cuối cùng, nó tìm đến nhà em. Thấy em không xua đuổi nó, nên mỗi mùa đông nó đều quay lại để sưởi ấm."

"Con mèo đó rất hiểu chuyện, lần nào đến cũng có quà cho em. Mùa hè thì bắt cá cho em, mùa đông thì bắt chim, đôi khi là côn trùng, có khi là chuột, thậm chí có lần là lá cây. Nó mang những gì quý nhất của nó tặng cho em, thế nên em dành cho nó nửa cái giường. Chúng em cứ như thế chung sống yên ổn gần 10 năm trời."

Vào mùa đông năm cậu sắp bước sang tuổi 14, con mèo đó không còn đến nữa. Giang Cố hiểu rằng nó đã già lắm rồi và sẽ không quay lại.

Cũng trong năm đó, người ông mà ngày nào cũng mắng mỏ cậu, trút giận lên cậu, đã không còn nữa. Nhưng cũng chính năm ấy, cậu đã đến nhà thầy, mới nhận ra rằng cuộc sống không phải hoàn toàn chỉ có bóng tối, chỉ cần thay đổi một chút, ánh sáng sẽ lan tỏa.

Cậu đơn độc một mình, không vướng bận điều gì, nên cậu càng biết rõ mình muốn gì. Cậu có thể phiêu bạt khắp nơi vì vốn dĩ cậu chẳng có nhà. Cậu cũng có thể dừng chân, chỉ cần cậu muốn vậy.

Bình Luận (0)
Comment