Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 60

Tình huống một nam một nữ thân mật như vậy thì ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ họ là một đôi, và phản ứng đầu tiên của Giang Cố cũng không ngoại lệ.

Nhưng mà, cậu cũng không vội phán đoán. Nhỡ đâu họ chỉ là anh em thân thiết thì sao.

Chỉ tiếc rằng tâm lý của Trương Vũ Khang lại không vững. Nhìn thấy Giang Cố, hắn ta ngay lập tức cảm thấy chột dạ, thậm chí có ý định rút tay ra khỏi vòng tay của cô gái, nhưng lại lưỡng lự.

Cô gái nhận ra cử động của hắn ta, hơi nghi hoặc nhìn sang, sau đó bị Trương Vũ Khang dẫn nhanh qua lối nhỏ bên cạnh.

Ngoài lúc mới bước vào bất ngờ chạm mắt với Giang Cố, từ đó về sau hắn ta chẳng dám nhìn thêm một cái nào nữa.

Nhận thấy Giang Cố đang nhìn sang bên cạnh, Nhậm Khiêm hỏi: "Sao thế? Gặp người quen à?"

Giang Cố khẽ gật đầu: "Gặp một người từng theo đuổi tôi."

Nhậm Khiêm nheo mắt lại, nhìn theo ánh mắt của Giang Cố: "Là anh chàng mặc đồ đen bên cạnh cô gái váy trắng kia à?"

Giang Cố gật đầu.

Thú thật lần đầu tiếp xúc, Giang Cố có ấn tượng khá tốt về Trương Vũ Khang. Hắn ta biết giữ chừng mực, lại luôn duy trì khoảng cách xã giao thoải mái.

Là đàn anh cùng khoa, ký túc xá cũng nằm cùng tầng với bọn họ, nên dần dà thân thiết hơn. Hắn ta thường chia sẻ nhiều thông tin hữu ích về bài vở và kỳ thi, giúp cả nhóm tránh được không ít rắc rối.

Sau này, Trương Vũ Khang còn giới thiệu cho cậu một công việc làm thêm với mức lương cao.

Thời điểm đó, hắn ta đối xử với mấy người trong ký túc xá bọn họ đều như nhau, thậm chí còn thân thiết với Đường Triệu và Vu Mặc hơn, do thường xuyên chơi bóng rổ cùng nhau. Vì vậy, khi giới thiệu công việc, Giang Cố không mảy may nghi ngờ, chỉ nghĩ đơn giản là hắn ta có lòng tốt muốn giúp đỡ đàn em.

Sau khi nhận được khoản tiền đầu tiên, cậu định mời hắn ta một bữa, xem như lời cảm ơn.

Nào ngờ trong bữa ăn, hắn ta bắt đầu bóng gió, ám chỉ rằng cậu không cần phải vất vả như thế, rằng nhà hắn ta có điều kiện, gia đình lại làm trong ngành biên tập với nhiều mối quan hệ, có thể giúp cậu không ít việc. Thậm chí, vào biên chế cũng không phải là vấn đề.

Điều này làm Giang Cố cảm thấy cực kỳ khó chịu, bởi ngoài những lời ám chỉ ấy, ý tứ trong lời nói của Trương Vũ Khang còn ngầm bảo rằng trong ngành này vẫn có những chuyện mờ ám, mối quan hệ của họ nhất định không thể công khai, phải lén lút thì mới không ảnh hưởng đến ai.

Khoảnh khắc ấy, Giang Cố nhận ra một điều rằng, cho dù vẻ ngoài có hoàn hảo đến đâu, thì cũng không thể che giấu được cái bản chất bẩn thỉu bên trong. Vòng tròn đồng tính bị nhìn nhận xấu xa như vậy cũng không phải không có lý do.

Nếu cậu thật sự ham vinh hoa phú quý, thì người như Trương Vũ Khang đã là gì? Ngoài kia không thiếu người hào phóng hơn, muốn danh phận chính thức mà thôi, liệu biên chế có đủ để mua được một căn biệt thự trong thành phố này không?

Sau đó, cậu lập tức chặn liên lạc với Trương Vũ Khang, cũng không tiếp tục công việc làm thêm đó nữa.

Sau này khi Đường Triệu hỏi lý do, cậu chỉ đáp ngắn gọn rằng Trương Vũ Khang muốn lên giường với mình, cậu thấy ghê tởm nên cắt đứt quan hệ.

Nhìn đôi nam nữ rõ ràng là một cặp kia, Nhậm Khiêm khẽ cười khẩy rồi thu ánh mắt lại: "Lát nữa có kế hoạch gì không? Hay chúng ta tìm chỗ nào ngồi thêm chút nữa?"

Giang Cố đáp: "Thôi, tôi phải về rồi, ở nhà còn phải cho mèo ăn. Anh ăn xong chưa? Ăn xong thì tôi tính tiền."

Nhậm Khiêm nói: "Xong rồi, hôm nay ăn rất vui, cảm ơn cậu đã chiêu đãi."

Giang Cố mỉm cười, gọi nhân viên phục vụ tới thanh toán.

Sau khi thanh toán xong, cậu lại liếc nhìn về phía chỗ ngồi bên trong, dường như lưỡng lự không biết có nên xen vào chuyện này hay không.

Nhậm Khiêm đưa chìa khóa xe cho cậu: "Cậu biết xe đậu ở đâu rồi đấy, ra xe trước đi, tôi sẽ ra ngay. À, người đó tên gì?"

Giang Cố không rõ Nhậm Khiêm định làm gì, nhưng vẫn nhận chìa khóa và đáp: "Trương Vũ Khang."

Nhậm Khiêm giơ tay làm dấu OK, rồi đứng dậy bước vào trong.

Cô gái đi cùng Trương Vũ Khang đúng lúc vừa từ nhà vệ sinh bước ra. Nhậm Khiêm nhanh chóng tăng tốc, đi đến chặn trước mặt cô, rồi quay sang Trương Vũ Khang với nụ cười ngập tràn: "Ồ, Anh Trương, trùng hợp thật! Đi ăn với bạn trai à? Lâu rồi không thấy hai người ghé qua chỗ tôi chơi đấy. Gần đây tôi mới mở thêm vài phòng theo chủ đề, có nhiều món đồ chơi mới, khi nào dẫn bạn trai qua thử nhé, đảm bảo anh sẽ thích!"

Trương Vũ Khang biến sắc, trừng mắt nhìn người lạ trước mặt: "Anh là ai? Nói bậy bạ cái gì thế?"

Nhậm Khiêm như thể ngạc nhiên lắm, khẽ lùi nửa bước, như nhận ra có người ở phía sau, hắn quay lại thì thấy một cô gái đang đứng phía sau mình, sau đó lại nhìn Trương Vũ Khang.

Ánh mắt của hắn lập tức trở nên đầy ẩn ý: "Không ngờ anh Trương lại phong lưu đến vậy, hôm qua là bạn trai, hôm nay là bạn gái. Bên chỗ tôi còn có cả phòng '3 người', có hứng thì đến thử luôn nhé."

Nói xong không đợi Trương Vũ Khang bùng nổ, hắn lập tức quay người, lịch sự nhường đường cho cô gái, còn nói thêm: "Cô em à, yêu đương thì nên tỉnh táo mà nhìn người."

Trương Vũ Khang lập tức đứng phắt dậy, nhưng Nhậm Khiêm chẳng để hắn ta có cơ hội nói gì, bước nhanh ra ngoài.

Vốn đã chột dạ, Trương Vũ Khang không dám đuổi theo, vội vàng giải thích với cô gái: "Gã đó bị thần kinh, tự nhiên chạy tới nói lung tung."

Cô gái đáp lại một tiếng "Ồ," vẻ mặt lạnh nhạt ngồi xuống, không còn quấn quýt như ban đầu, thỉnh thoảng còn nhìn hắn ta với ánh mắt dò xét.

Họ quen nhau qua sự giới thiệu của gia đình. Bố mẹ hai bên rất thân thiết, cô ấy thì năm cuối đại học, còn hắn đã tốt nghiệp gần hai năm và công việc ổn định. Dù xét về gia cảnh hay điều kiện bản thân, hắn ta đều khá tốt, nên cô gái nghĩ rằng có thể xem xét hẹn hò để tiến xa hơn.

Nhưng chuyện hôm nay đã như một cái gai đâm vào lòng cô. Cô thấy mình cần phải kiểm tra một chút, không thể vì một người lạ mà kết tội oan cho hắn. Tuy nhiên, nếu không điều tra thì cô cũng không yên lòng, lỡ đâu...

Giang Cố đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, rồi Nhậm Khiêm kéo tay cậu lôi ra ngoài: "Ngốc à, đứng đơ ra đấy chờ hắn đuổi theo đánh à?"

Khi lên xe và nhanh chóng rời khỏi hiện trường, Giang Cố mới tỉnh ra và phản ứng lại hành động vừa rồi của Nhậm Khiêm: "Lỡ đó chỉ là hiểu lầm thì sao? Nhỡ cô gái đó là em gái hắn, chẳng phải câu nói vừa rồi sẽ làm người ta rất khó xử sao?"

Nhậm Khiêm bật cười: "Khó xử thì có làm sao, nếu là người trong nhà, giải thích rõ ràng chẳng phải là được à. Người nhà chắc chắn sẽ tin tưởng hắn ta chứ đâu tin người lạ. Còn nếu không phải người nhà, vậy thì là chúng ta đã cứu một cô gái khỏi việc bị lừa rồi."

Nói rồi, Nhậm Khiêm liếc nhìn Giang Cố, tiếp tục nói: "Chuyện về xu hướng tình dục vốn chẳng có đúng hay sai gì cả, dù là cùng giới, khác giới, hay song tính đều ổn, nhưng điều quan trọng là không được lừa dối người khác. Nếu cô gái đó không biết hắn từng theo đuổi đồng tính, rồi bị hắn lừa mà yêu rồi cưới, thì đó là chuyện cả đời."

"Còn nếu hắn đã thành thật, mà cô ấy vẫn chấp nhận, thì đó là chuyện của cô gái đó. Còn nếu hắn lừa dối, thì mọi thứ lại khác rồi, dù sao cũng chỉ là một câu nói thôi mà."

Giang Cố nhìn Nhậm Khiêm một lúc, không nhịn được mà bật cười. Thực ra trong cuộc sống bình thường, không nhiều người sẽ sẵn sàng can thiệp vào những chuyện này, nhất là vừa rồi còn diễn một màn "không có cũng thành có". Không phải ai cũng có cái gan để diễn xuất như vậy.

Thấy cậu cười, Nhậm Khiêm cũng cười theo: "Sao vậy, thấy tôi lo chuyện bao đồng à?"

Giang Cố lắc đầu: "Không phải, cảm thấy anh làm rất tốt, làm điều mà tôi muốn làm nhưng không dám."

Nhậm Khiêm tự hào đáp: "Tôi chẳng có nhiều ưu điểm đâu, nhưng mặt dày là một trong số đó. Nhà cậu ở đâu? Để tôi đưa về."

Giang Cố: "Khu Phong Đình, đường Thanh Viễn."

Nghe vậy, Nhậm Khiêm có vẻ bất ngờ: "Sao lại thuê nhà ở đó?"

Chỗ đó tiền thuê không rẻ. Với công việc viết lách thường ở nhà như Giang Cố, chẳng cần thiết phải ở khu trung tâm, thuê xa thành phố một chút thì giá rẻ hơn nhiều.

Giang Cố đáp: "Ở đó thuận tiện, giao thông dễ dàng, xung quanh còn có trung tâm thương mại."

Nghe vậy, Nhậm Khiêm không nói gì thêm, dù sao thì thu nhập hiện tại của Giang Cố cũng dư sức thuê chỗ đó. Vì thế hai người chuyển sang chủ đề khác.

Ngồi được một lúc, Giang Cố nhịn không được, khẽ hỏi: "Tôi có thể mở cửa sổ chút không?"

Xe của Nhậm Khiêm có nước hoa xe hơi, mùi cũng không tệ nhưng trong không gian kín vẫn khiến người khác hơi khó chịu. Hơn nữa, Nhậm Khiêm lái xe không được êm như Tư Hành, hắn luôn chạy đến gần đít xe người ta rồi mới thắng gấp lại, cứ ngừng như thế khiến người ngồi trong xe sẽ hơi nhếch về phía trước.

Không giống Tư Hành, từ xa đã bắt đầu giảm tốc, khiến xe dừng rất mượt.

Giang Cố vốn dễ say xe, việc lắc lư cộng thêm mùi hương xe khiến cậu sợ sẽ nôn trong xe.

Nhậm Khiêm mở cửa sổ chút rồi hỏi: "Sao vậy? Say xe hả?"

Giang Cố gật đầu: "Hơi ngột ngạt."

May mà khu Phong Đình không xa, buổi tối đường xá cũng thoáng, Nhậm Khiêm lái nhanh nên chỉ hơn 20 phút là tới nơi.

Khi xe dừng ở cổng khu dân cư, Giang Cố mới thở phào nhẹ nhõm, cố nhịn để không nôn, cởi dây an toàn rồi vội vàng mở cửa từ biệt: "Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Trễ rồi, anh về cẩn thận nhé, tôi lên lầu đây."

Nhậm Khiêm nhìn giờ trong xe, còn chưa tới 8 giờ nữa, liền cười chào: "Cậu cũng nghỉ sớm đi."

Chờ Giang Cố vào khu dân cư rồi, Nhậm Khiêm mới lái xe đi.

Giang Cố không lên lầu ngay, mà đi dạo một vòng dưới lầu, chờ cho cơn chóng mặt khó chịu qua đi mới định lên. Ngay lúc chuẩn bị vào tòa nhà, cậu gặp Trình Chanh đang ngồi trên ghế gỗ dài.

Thấy cậu, Trình Chanh cười hỏi: "Thấy cậu đi hai vòng rồi, sao vậy, tối ăn no quá nên xuống đây tiêu thực à?"

Giang Cố bước tới: "Em vừa về, hơi say xe nên ở đây hóng gió chút. Còn chị, sao ngồi đây mà chưa lên?"

Trình Chanh mặc bộ đồ công sở, rõ ràng vừa đi làm về, bỏ giày cao gót ra, đặt chân lên giày rồi duỗi chân ra. Giang Cố không ngửi thấy mùi rượu, chắc cô không uống rượu, nhưng nhìn dáng vẻ thì hình như tâm trạng không tốt.

Trình Chanh nói: "Tôi cũng muốn hóng gió chút, sắp vào đông rồi, lúc đó gió lạnh thấu xương chứ không mát mẻ như bây giờ, vừa lạnh vừa khiến người ta tỉnh táo."

Giang Cố đưa tay định đỡ cô: "Về nhà đi, tắm rửa thay đồ sẽ thấy dễ chịu hơn."

Trình Chanh đáp: "Giang Triết chết rồi."

Nghe cái tên quen thuộc mà xa lạ này, Giang Cố phải mất chút thời gian mới nhớ ra đó là ai - người em cùng cha khác mẹ với mình, cũng là em trai cùng mẹ khác cha với Trình Chanh.

Từ khi Giang Lâm tới tìm cậu đến giờ cũng chưa lâu lắm, nhưng từ lúc loại bỏ cái tên đó khỏi thế giới của mình, Giang Cố đã lâu không nghĩ tới người này. Đột nhiên nghe Trình Chanh nhắc tới người liên quan đến ông ta, Giang Cố thậm chí còn cảm thấy có chút xa lạ.

Nhìn Trình Chanh, Giang Cố hỏi: "Chị đang đau buồn vì cậu ta à?"

Trình Chanh bật cười chua chát: "Tôi đau buồn gì vì cậu ta chứ. Khi tôi rời đi, cậu ta còn chưa ra đời nữa. Cậu ta đã hưởng được tình thương của mẹ mà tôi chưa bao giờ có. Sau khi trở về, tôi còn chưa gặp mặt cậu ta lần nào. Mẹ tôi vì cậu ta mà còn làm rối tung cuộc sống của tôi lên. Tôi đau buồn gì vì cậu ta chứ?"

Giang Cố hỏi: "Vậy sao chị lại thế này?"

Trình Chanh trầm ngâm đáp: "Tôi đang lo lắng."

Giang Cố gật đầu: "Chị sợ mẹ chị bám lấy chị sao? Cũng có khả năng đấy. Tuổi bà ấy cũng đã cao, con trai thì mất, tương lai không còn ai để trông cậy, chỉ còn chị là con gái, khả năng cao sẽ tìm đến chị."

Trình Chanh nói: "Nói bà ấy khôn, thì bà ấy ích kỷ thiển cận. Nói bà ấy dại, thì bà ấy biết cầm tiền trong tay. Mới đây bà ấy còn bị gã đàn ông kia lừa mất 500 ngàn đó."

Giang Cố ngẩn ra: "Cha dượng của chị sao?"

Trình Chanh gật đầu, nói: "Không biết ông ta làm cách nào, dù sao cũng lừa được mẹ tôi 500 nghìn rồi bỏ trốn. Đã báo cảnh sát, nhưng vì là quan hệ vợ chồng, dù có lập án thì người ta cũng chẳng mặn mà điều tra. Những vụ lừa cả triệu còn chưa truy ra nổi, huống chi là tranh chấp gia đình này chứ. Bà ấy vẫn còn mấy trăm nghìn, nhưng không biết lần này có tỉnh ngộ mà thôi tìm đến tôi hay không."

Giang Cố đề nghị: "Nếu bà ấy đến, chị cứ giả điên một lần nữa đi."

Trình Chanh cười khẩy, xỏ giày vào rồi kéo tay Giang Cố đứng dậy: "Có lý đấy, thay vì hao tổn tinh thần mình, chi bằng làm người khác điên đi. Cậu nói xem, con người ta cả đời rốt cuộc là vì điều gì, cái này cũng muốn, cái kia cũng ham, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là tay trắng sao?"

Có lẽ là đêm xuống, tâm trạng con người dễ dàng trở nên u sầu. Dù rằng Trình Chanh và Giang Triết chẳng có chút tình cảm nào, nhưng nghe tin cậu ta mất, lòng cô ít nhiều cũng bị xáo động.

Lúc này, được ngồi nói chuyện với Giang Cố, không hẳn là tâm trạng cô trở nên vui vẻ, nhưng ít nhất cũng không còn cảm giác cô đơn lẻ loi nữa.

Nhìn Trình Chanh vào nhà, Giang Cố mới quay người bước về hướng có gắn biển tên "Nhà Mèo". Cậu vừa đặt tay lên nắm cửa, còn chưa kịp chạm vào khóa vân tay thì cửa đã mở ra từ bên trong.

Tư Hành đứng ở cửa, mặc đồ ở nhà, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng, anh cười dịu dàng: "Về rồi à."

Giang Cố khẽ vâng một tiếng, thay giày rồi bước vào nhà, nhìn Tư Hành đi vào bếp rót nước nóng cho mình, cậu nghĩ, đời người chắc chỉ mong được sống theo ý mình thôi.

Có người khao khát sự giàu có vô tận, có người ham muốn quyền lực tối thượng, nhưng có lẽ có những người chỉ muốn trong nhà có ánh đèn, có người thân, và ba bữa cơm mỗi ngày để chia sẻ với nhau.

Bình Luận (0)
Comment