Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 61

Tư Hành không hỏi Giang Cố vừa đi đâu. Mặc dù anh rất muốn biết, chỉ cần là chuyện liên quan đến Giang Cố, anh đều muốn biết, nhưng người trưởng thành như anh biết rõ đâu là giới hạn của sự tò mò, vì vậy anh chọn cách bắt chuyện mà không làm người kia cảm thấy bị xúc phạm.

"Buổi tối em ăn gì ở ngoài thế? No chưa? Canh dược thiện tối nay tôi để trong tủ lạnh, nếu chưa ăn no thì để tôi hâm nóng lại cho."

Giang Cố vừa lắc đầu vừa xoa bụng: "Em ăn món cay Tứ Xuyên rồi."

Sắc mặt Tư Hành lập tức thay đổi: "Món cay Tứ Xuyên?!"

Chiếc cốc đầy đến tám phần trong tay anh rung lên, nước tràn ra tay.

Tư Hành cũng chẳng để ý đến tay mình, đặt cốc xuống và bước đến trước mặt Giang Cố chỉ trong vài bước, đôi mày nhíu lại, sắc mặt trầm xuống, nhất là khi nhìn thấy tay cậu đặt lên bụng, ánh mắt lo lắng xen lẫn sự trách móc.

Rõ ràng biết mình có vấn đề về dạ dày, mà vẫn đi ăn đồ cay Tứ Xuyên, trước đó bác sĩ đã dặn dò rất kỹ, nếu không giữ gìn, dạ dày sẽ phải cắt một nửa. Ngày nào cũng uống bao nhiêu là thuốc, vất vả lắm khoảng thời gian này mới không thấy bị đau nữa, thế mà lại dám ăn đồ cay Tứ Xuyên!

Tư Hành rất muốn giận, nhưng lại không nỡ. Với người khác, ăn uống như thế là chuyện bình thường, nhưng với Giang Cố thì lại như giẫm phải mìn, chỉ cần sơ sẩy là có thể bùng nổ.

Em ấy mới hai mươi mấy tuổi thôi, cái này không được ăn, cái kia không được động vào, thỉnh thoảng không kiềm chế được cũng đã khó chịu lắm rồi, nếu còn bị anh mắng thì sẽ tủi thân đến nhường nào.

Cơn giận của Tư Hành chưa kịp bộc phát đã bị chính anh kiềm lại, trong lòng lại thấy thương Giang Cố, vậy là sự bực bội vì cậu đi ăn đồ cay Tứ Xuyên cũng tan biến, chỉ còn lại sự lo lắng.

Anh đỡ cậu đi về phía sofa, chăm chú quan sát sắc mặt của cậu: "Đau nhiều không?"

Giang Cố chớp mắt, vẻ mặt hơi ngơ ngác rồi lắc đầu: "Không đau, em có ăn cay đâu, chỉ là do kỹ thuật lái xe của Nhậm Khiêm không tốt, làm em hơi say xe thôi."

Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không ăn cay là được, với cái dạ dày này của cậu, chỉ cần dính chút cay cũng sẽ kích thích đến chịu không nổi.

Anh dìu cậu ngồi xuống sofa, rồi đi lấy cốc nước đưa lại: "Uống chút nước ấm cho dễ chịu."

Giang Cố không muốn uống nước: "Để đó đi, em hơi buồn nôn."

Lúc ở dưới lầu hít gió một lúc thì đỡ hơn, nhưng cũng chỉ được một chút, đến khi đi thang máy lên thì dạ dày lại bắt đầu cồn cào.

Nhất là mùi nước hoa trong xe Nhậm Khiêm như vẫn còn đọng trên chóp mũi, cái mùi khó chịu cứ bám lấy không rời, làm cậu cứ ngỡ mình vẫn còn ở trong xe, lại càng buồn nôn hơn.

Tư Hành mang thùng rác đến, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Muốn nôn thì đừng cố nhịn, nôn ra có thể sẽ thoải mái hơn chút."

Giang Cố ôm bụng, cố kìm lại cơn buồn nôn, cậu muốn ra ban công hóng gió để xua đi cái mùi còn vương lại, nhưng nhìn thấy Tư Hành ngồi bên cạnh, cậu đổi ý.

Cậu kéo tay áo Tư Hành: "Anh có thể cho em mượn một cái áo có mùi nước hoa của anh không? Mùi nước hoa trong xe Nhậm Khiêm làm em khó chịu quá, mùi của anh dễ chịu hơn, em muốn dùng để át đi mùi đó."

Tư Hành lập tức gật đầu, đứng dậy đi lấy áo. Anh đồng ý ngay không chút do dự, trong đầu lúc ấy chẳng nghĩ gì khác, chỉ muốn làm sao để Giang Cố cảm thấy dễ chịu hơn. Nếu mùi trong xe người khác làm cậu khó chịu, thì dùng mùi cậu thích để lấn át đi là được.

Nhưng khi đang lục áo trong tủ, Tư Hành mới phản ứng lại, Giang Cố muốn mượn áo có mùi của anh, áo của anh, mùi của anh, vì vậy bùm một cái, cả người anh như bị cơn sóng cảm xúc dâng tràn, máu dồn lên khiến mặt và tai anh đỏ bừng.

Lòng bàn tay ngứa ran, nhịp tim cũng không cách nào kiềm lại, ý nghĩ Giang Cố thích mùi của anh như pháo hoa nở rộ trong thế giới của anh, bùng nổ rực rỡ, sáng chói đến chóng mặt.

Khi cầm chiếc áo ngủ sạch sẽ ra phòng khách, Tư Hành thậm chí còn thấy tay chân mình hơi mềm nhũn, dù cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đôi tai đỏ lựng như thiêu đốt đã phản bội hết thảy sự trầm tĩnh ngoài mặt của anh.

"Cái này..."

Mới mở miệng, Tư Hành đã cảm thấy giọng mình khô khốc, vội ho nhẹ một tiếng, nuốt nước bọt cho đỡ khô rồi mới nói tiếp: "Cái này em thấy được không?"

Ánh mắt Giang Cố lướt qua đôi tai đỏ rực của anh, rồi cầm lấy áo, thậm chí còn giơ lên gần mũi để ngửi, sau đó mỉm cười nhìn Tư Hành: "Được, cảm ơn anh."

Nói rồi, cậu lấy áo của Tư Hành đắp lên gối ôm, cởi giày, nằm xuống sofa, ôm lấy cái gối với chiếc áo phủ bên trên, gương mặt áp sát vào đó.

Chỉ đơn giản là ngửi một chút mùi trên áo của anh, chỉ dùng áo của anh để làm gối ôm, thậm chí giữa hai người chẳng hề có tiếp xúc da thịt trực tiếp nào. Nhưng dù chỉ là vậy, Tư Hành vẫn cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, như thể vừa bị đánh mạnh.

Suy nghĩ của con người có thể tự nhiên phát tán, lại còn khó mà kiềm chế. Hình ảnh Giang Cố áp mặt vào áo mình, cúi xuống ngửi mùi hương, dù chẳng hề làm gì thêm, nhưng với anh, cảm giác đó còn kích thích hơn cả việc làm những điều thực sự thân mật.

Đó là bộ đồ ngủ anh từng mặc, đã từng chạm vào làn da anh, lưu lại mùi hương cơ thể anh, dù có xịt nước hoa thì mùi cũng từ thân nhiệt anh mà tỏa ra.

Thậm chí, Tư Hành không ngừng tưởng tượng cảnh Giang Cố mặc bộ đồ ngủ của mình, có lẽ vì bộ đồ hơi rộng, nên rũ xuống vai cậu, phần gấu áo lại nhẹ nhàng che...

Mũi anh hơi ngứa, một mùi vị kim loại dần dâng lên.

Tư Hành lập tức nói với Giang Cố: "Em cứ nằm nghỉ một lúc, nếu vẫn thấy khó chịu thì bảo tôi."

Giang Cố nhắm mắt, ôm lấy gối rồi khẽ gật đầu: "Vâng."

Tư Hành quay bước, dùng một tay bưng mũi, nhanh chóng quay vào phòng tắm của mình.

Một lúc sau, từ phòng ngủ chính vọng ra tiếng nước chảy nhỏ, Giang Cố mở mắt ra, cảm thấy có chút lạ lùng. Tư Hành đã thay đồ ngủ, hẳn là anh đã tắm qua rồi, sao còn phải tắm lại lần nữa?

Trên áo anh vẫn còn lưu lại mùi nước hoa nhẹ nhàng. Dù Tư Hành có xịt nước hoa, nhưng hình như cũng không nhiều, mỗi lần Giang Cố đều phải đến rất gần mới ngửi thấy rõ.

Vậy mà dù hương thơm ấy giờ đã rất nhẹ sau lần giặt, nhưng nó vẫn giúp cậu dần dịu đi sự khó chịu trong lồng ngực, cảm giác bức bối cũng dần biến mất.

Giang Cố dụi mặt vào chiếc áo của Tư Hành, cảm giác quen thuộc ấy thật sự khiến người ta dễ chịu.

Khi Tư Hành ra khỏi phòng tắm, thấy Giang Cố vẫn nằm trên ghế ôm gối, nhưng đang chơi trò vỗ tay với Guli, dáng vẻ không có gì là khó chịu, anh mới yên tâm thở phào.

Anh bước về phía sofa: "Đỡ hơn chưa?"

Giang Cố ngẩng lên nhìn anh, cười nhẹ: "Khá hơn nhiều rồi, thực ra cũng chỉ là bị say xe thôi."

Tư Hành: "Lần sau để tôi đón em."

Giang Cố áp má vào gối, chiếc áo của Tư Hành phủ trên đó hơi nhăn, làm mặt cậu trông tròn hơn một chút. Cậu không đáp lời, chỉ nhìn anh mỉm cười.

Tư Hành hơi khựng lại, ánh mắt sâu thêm, đột nhiên cảm thấy khát nước, bèn cầm ly nước trên bàn nhỏ lên: "Tôi đi đổi nước nóng cho em."

Nói rồi, anh cầm lấy chiếc ly mà Giang Cố vẫn chưa uống ngụm nào, đi vào bếp. Trong lúc máy lọc nước đang làm việc, anh mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước lạnh, uống một hơi gần hết để hạ nhiệt.

Khi đã ổn định lại, Tư Hành bưng ly nước nóng trở ra, đặt trên bàn trà: "Em có muốn uống chút không?"

Giang Cố lắc đầu: "Không muốn, giờ em đang thấy rất thoải mái, không muốn động đậy."

Ánh mắt cậu dừng lại ở chiếc máy tính trên bàn trà, bình thường Tư Hành thích ngồi trên thảm, dựa vào sofa để làm việc. Cậu hỏi tiếp: "Em ở đây có ảnh hưởng anh làm việc không? Hay em về phòng vậy."

Cậu vừa định ngồi dậy, nhưng Tư Hành đã nhẹ nhàng đè vai cậu xuống: "Nếu thấy thoải mái thì cứ nằm đó, không làm phiền tôi đâu."

Anh còn kéo chiếc chăn đắp lên cho cậu, chắc chắn nó đã che chắn kín, rồi mới ngồi xuống lại.

Máy tính được mở ra, trang màn hình hiển thị đầy những dòng chữ dày đặc, có vẻ là một bản kế hoạch.

Tư Hành dựa vào mép sofa, sau lưng anh là Guli đang nằm ngửa chơi đùa, bên cạnh nó là Giang Cố cũng nằm nghiêng, ôm lấy chiếc gối phủ áo của Tư Hành, chơi đùa với Guli.

Dù Tư Hành không quay lại, anh vẫn cảm nhận được từng động tác của Giang Cố từ những chuyển động trên sofa. Lần đầu tiên, trong lúc làm việc, Giang Cố lại gần anh đến vậy, gần đến mức chỉ cần xoay đầu là thấy, chỉ cần đưa tay là chạm được.

Giây phút này, dưới ánh đèn ấm áp trong nhà, gió thu ngoài ban công thoảng vào, tiếng meo meo của Guli, tiếng cười nhẹ của Giang Cố, tất cả dần trở thành một thứ như là kết giới, bao bọc lấy không gian yên bình này.

Người anh thích đang ngay sau lưng anh, nhưng Tư Hành lại không bị phân tâm quá nhiều, ngược lại, tốc độ xử lý công việc còn nhanh hơn trước.

Vì trong lòng anh không còn bận tâm điều gì không rõ ràng, không còn thấy thời gian trôi qua chậm chạp, không còn cảm giác khao khát chờ đợi khôn nguôi.

Chơi với Guli một lúc, khi nó duỗi cả hai bàn chân ra, Giang Cố liền nắm lấy, rồi ôm cả chú mèo vào lòng.

Guli vùng vẫy một chút, thấy không thoát được thì đành nằm yên trong vòng tay cậu.

Giang Cố vừa vuốt đuôi Guli vừa hỏi Tư Hành: "Vừa rồi anh giận à?"

Tư Hành hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ khó hiểu: "Giận gì?"

Giang Cố: "Khi em nói ăn đồ cay ấy."

Tư Hành im lặng một lát mới đáp: "Có một chút, nhưng nhiều hơn là lo lắng, đau dạ dày rất khó chịu, thật vất vả mới hồi phục được chút ít."

Giang Cố vẫn nắm lấy móng của Guli: "Vậy sao giờ lại không giận nữa?"

Vì không nỡ.

Tư Hành: "Vì... sợ em giận."

Giang Cố thắc mắc đáp lại: "Sợ em giận?"

Tư Hành: "Dạ dày là cơ quan dễ bị tác động bởi cảm xúc, có khi chỉ hơi đau, nhưng vì tâm trạng mà thành nặng hơn, nên nếu giận mà không giải quyết được vấn đề, thì cũng đừng làm nó nặng thêm."

Giang Cố: "Vậy nếu em thực sự ăn đồ cay thì sao?"

Tư Hành: "Đợi đến khi dạ dày em hết đau, tôi sẽ phải nói chuyện nghiêm túc với em đấy."

Giang Cố tò mò hỏi, đến gần anh hơn: "Nói chuyện thế nào?"

Tư Hành: "Tôi sẽ lấy kết quả khám bệnh ra nói, xem em có sợ phải cắt dạ dày không?"

Giang Cố bật cười, đi theo ý anh: "Sợ."

Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, Giang Cố lại nói: "Lúc em lên đây có gặp Trình Chanh, chị ấy nói Giang Triết đã mất rồi."

Tư Hành quay lại, đối mặt với Giang Cố: "Em có buồn không?"

Giang Cố lắc đầu: "Không có tình cảm thì sao phải buồn? Chị ấy còn nói là Giang Lâm đã lừa mẹ chị ấy 500 nghìn rồi bỏ trốn. Anh nghĩ xem, nếu biết Giang Lâm có quan hệ với em, liệu chị ấy có ghét lây em luôn không nhỉ?"

Tư Hành đáp: "Sẽ không đâu. Giang Lâm là Giang Lâm, em là em. Từ lúc ông ấy bỏ rơi em, giữa hai người đã chẳng còn liên hệ gì nữa rồi."

Giang Cố khẽ thở dài: "Em muốn đối xử tốt với Trình Chanh hơn, dù chị ấy có lẽ cũng không cần điều đó."

Tư Hành giơ tay xoa nhẹ mái tóc của cậu: "Chỉ cần em cảm thấy yên tâm hơn thì cứ đối xử tốt với cô ấy."

Dù chưa tiếp xúc nhiều, nhưng Tư Hành cũng thấy được Trình Chanh không phải là người vong ơn bội nghĩa. Nếu biết Giang Cố là con trai của Giang Lâm từ trước, có lẽ cô sẽ có chút dè dặt. Nhưng bây giờ, dù biết điều đó, cô cũng sẽ không có ý kiến gì.

Nhiều khả năng, cô còn thấy đồng cảm hơn, vì cả hai đều chịu chung một hoàn cảnh gia đình như vậy.

Giang Cố nằm im, để mặc cho anh xoa đầu, rồi lại chuyển sang kể chuyện vui cho Tư Hành nghe: "Em có một kịch bản đã được ký hợp đồng chuyển thể thành phim rồi. Hôm nay, Nhậm Khiêm hẹn gặp em cũng vì chuyện này. Nếu mọi việc suôn sẻ, sang năm sẽ bắt đầu quay, năm sau nữa là ra mắt."

Nghe vậy, Tư Hành cười, trong mắt tràn ngập sự vui mừng và tự hào: "Vậy là từ nhà văn nhỏ sắp trở thành biên kịch lớn rồi."

Giang Cố nghe mà có chút ngại ngùng, lấy Guli che đi nụ cười trên mặt: "Còn lâu mà."

Dưới ánh đèn, Tư Hành không phân biệt nổi là mèo mềm mại, hay người đang ôm mèo kia mềm mại hơn. Khi cả hai đôi mắt xinh đẹp cùng nhìn về phía anh, trái tim anh bất giác trở nên mềm yếu.

Bình Luận (0)
Comment