Trận mưa mùa thu nói đến là đến, nhiệt độ trong không khí cũng giảm mạnh theo. Hôm qua trời còn nắng đẹp hơn 10 độ, vậy mà chỉ sau một đêm, cơn mưa đã kéo nhiệt độ xuống còn bốn đến năm độ, kèm theo gió lạnh và mưa lớn khiến cái lạnh trở nên thấu xương.
Giang Cố thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy căn phòng hôm nay dường như ấm hơn thường lệ. Ngày thường, cậu phải mặc bộ đồ ngủ dày có lót lông, thậm chí ngồi lâu trước máy tính còn cần đắp một tấm chăn nhỏ lên chân mới đủ ấm. Thế nhưng hôm nay chỉ mặc một chiếc áo ngủ lông mỏng cũng thấy đủ ấm rồi.
Giang Cố rời giường đi ra phòng khách, nhìn thấy Guli đang chạy nhảy trong phòng, rồi quay sang hỏi Tư Hành đang làm bữa sáng: "Anh bật điều hòa rồi à?"
Tư Hành đang đánh trứng, thấy cậu thức dậy liền nở nụ cười: "Hôm nay lạnh quá, tôi bật điều hòa rồi. Tháng sau bên này mới bắt đầu mở máy sưởi nên mấy hôm nay cứ dùng điều hòa tạm đã. Máy tạo ẩm lát nữa tôi sẽ mang vào phòng em, nhớ uống thêm nước ấm nhé, khi bật máy sưởi không khí cũng hơi khô."
Giang Cố vừa ngáp vừa vươn vai, đáp lại một tiếng rồi đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Cậu thích mùa đông ở miền Bắc, ấm áp dễ chịu, không cần phải mặc nhiều quần áo. Vốn dĩ cậu dễ bị tức ngực, mặc nhiều đồ quá chỉ khiến cảm giác ngột ngạt thêm trầm trọng.
Món canh dược thiện ngày hôm qua Giang Cố vẫn chưa uống, nên sáng nay Tư Hành dùng nó để nấu mì, còn làm thêm một phần trứng cuộn. Khi Giang Cố ra khỏi phòng tắm, bữa sáng nóng hổi đã được dọn sẵn trên bàn.
Tư Hành lau khô tay, hỏi: "Cần thêm sốt cà chua không?"
Giang Cố lắc đầu: "Không cần đâu."
Cậu không có thói quen chấm trứng cuộn với sốt ngọt, mà trứng cuộn Tư Hành làm đã nêm sẵn muối tiêu nên cũng không cần chấm thêm gì.
Khi Giang Cố ăn được vài miếng mì, Tư Hành mới lên tiếng: "Hai hôm tới tôi phải đi công tác. Tôi đã liên hệ với quán dược thiện rồi, nhờ họ chuẩn bị thêm vài bữa tối, chỉ thêm hai ngày thôi, bên đó cũng không tính thêm phí. Em ở nhà một mình, nhớ khóa cửa cẩn thận. Có việc gì cứ gọi điện cho tôi, hoặc tìm Đường Triệu, Đường Minh cũng được."
Đây là lần đầu tiên Tư Hành phải đi công tác kể từ khi hai người sống chung. Nhớ lại lời cam kết khi vừa dọn đến, Giang Cố khẽ cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tư Hành, hứa: "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc tốt cho Guli."
Tư Hành vốn muốn dặn dò cậu chăm sóc bản thân, nhưng nhớ đến cách mình thuyết phục Giang Cố chuyển đến, đành gật đầu: "Ừ."
Cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà bổ sung: "Em cũng phải chăm sóc bản thân nữa."
Giang Cố hơi ngạc nhiên: "Hả?"
Tư Hành: "Chăm sóc tốt cho bản thân, và cả Guli nữa."
Lời dặn dò nghiêm túc của Tư Hành làm Giang Cố bật cười: "Để em xác nhận lại, là anh chỉ đi công tác hai ngày, chứ không phải hai tháng, đúng không?"
Tư Hành: "Nếu suôn sẻ thì hai ngày, nhưng nếu có việc bất ngờ, có thể sẽ mất thêm vài ngày."
Giang Cố đáp: "Anh dặn dò như thể phải đi công tác tận hai tháng vậy. Đừng lo, anh đi rồi, nhà vẫn sẽ như cũ. Anh ở ngoài cũng phải chú ý an toàn nhé."
Chuyến bay của Tư Hành là vào buổi chiều, nhưng sáng anh vẫn phải đến công ty họp, vì thế anh xách một vali nhỏ rồi rời đi.
Dù chỉ là đi công tác, nhưng vì khác với ngày thường đi làm, hôm nay Giang Cố ra tiễn anh đến tận cửa. Cậu vừa định đi theo đưa tiễn đến tận thang máy thì đã bị Tư Hành ngăn lại: "Đừng ra đây, ngoài này lạnh. Có việc cứ gọi cho tôi."
Bên ngoài thực sự rất lạnh, vì cả hai bên lối đi đều có cửa sổ nhỏ, chỉ cần gió thổi bên ngoài là cả hành lang liền có một luồng gió lạnh thốc vào.
Giang Cố cũng không cố chấp, từ khi vào mùa cậu chưa hề bị cảm, không biết là do môi trường sống thoải mái hơn hay do mỗi ngày đều có những bát canh bổ dưỡng. Đã tốt thế này rồi, cậu càng phải chú ý.
Cậu đứng sau cửa để tránh luồng gió thổi vào, giơ tay vẫy chào Tư Hành: "Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn."
Tư Hành mỉm cười, đẩy cậu vào nhà: "Vào đi, tôi đi đây."
Nói rồi, anh đóng cửa lại, kéo vali đi về phía thang máy. Khi ngoái đầu nhìn lại, dù người vẫn còn chưa bước vào thang máy, nhưng anh đã bắt đầu nhớ thương người ở trong nhà rồi.
Quay vào nhà, Giang Cố cúi xuống bế Guli đang bám vào chân mình lên, xoa đầu mèo: "Chỉ còn chúng ta thôi."
Guli đặt hai chân lên ngực cậu, ngẩng đầu kêu "Meo~".
Giang Cố ôm Guli ra ghế sofa, chải lông cho nó một lúc, sau đó dọn dẹp lại thảm trải sàn, thu dọn những món đồ chơi Guli vứt lung tung, lượm nhặt lông mèo trên cây cào móng. Xong xuôi, cậu vào bếp pha một tách trà hoa quả.
Khi trở ra, cậu thấy trời lại vừa trở xấu.
Trận mưa tưởng chừng đã ngừng từ sáng lại bắt đầu trút xuống, theo cơn gió mạnh ở tầng cao, từng tiếng gió rít va đập vào cửa ban công vang lên ầm ầm.
Giang Cố nhấc điện thoại gửi tin nhắn cho Tư Hành: [Trời mưa rồi, có ảnh hưởng gì đến chuyến bay của anh không?]
Tư Hành đáp lại ngay: [Máy bay không được thì ngồi tàu cao tốc cũng vậy.]
Giang Cố: [Hay là anh đi tàu cao tốc đi, em thấy tàu an toàn hơn.]
Tư Hành: [Được.]
Tư Hành đặt điện thoại xuống, bảo thư ký hủy vé máy bay và đặt vé tàu cao tốc.
Giang Cố trở lại phòng, đặt cốc nước lên thiết bị giữ nhiệt để lúc nào cũng có nước ấm, không cần lo đi vào bếp để thay nước liên tục.
Cậu mở tài liệu, chia màn hình ra để hiện mục lục và bắt đầu làm việc.
Trời bên ngoài âm u, những giọt mưa lớn rơi xuống nặng nề. Bàn làm việc của Giang Cố đối diện cửa sổ, bình thường cậu sợ ánh sáng quá chói nên sẽ kéo rèm, nhưng vào ngày mưa như thế này, cậu lại mở rèm ra.
Cơn mưa ào ạt khiến căn phòng như tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ để lại một không gian nhỏ quanh bàn làm việc, cho phép Giang Cố tập trung hoàn toàn vào công việc của mình.
Cảm hứng thuận lợi, đến giữa trưa, cậu đã hoàn thành khối lượng công việc dự định cho cả ngày. Vừa định chỉnh sửa lại phần nội dung đã viết, thì chuông cửa vang lên.
Giang Cố nhanh chóng ra mở cửa, tiện tay lấy một túi táo xanh từ bếp đưa cho Lưu quản gia đã giúp cậu mang bữa trưa lên. Mặc dù đây là trách nhiệm công việc của quản gia, nhưng mỗi ngày đều phải mang đồ ăn lên một lần quả thật cũng khá phiền phức.
Bữa trưa có hai món mặn, một món canh và một bát cơm nhỏ, mỗi ngày có gì ăn đó, khỏi phải bận tâm nấu nướng hay suy nghĩ xem nên ăn gì.
Đang ăn thì Giang Cố nhận được tin nhắn từ Tư Hành, là một bức ảnh chụp tàu cao tốc đang vào ga.
Giang Cố: [Không phải chiều mới đi sao?]
Tư Hành: [Chuyển sang tàu cao tốc thì phải đi sớm hơn chút.]
Giang Cố: [Anh ăn trưa chưa? Em đang ăn đây.]
Kèm theo là một bức ảnh chụp bữa trưa của cậu.
Tư Hành phóng to ảnh, ngắm nghía kỹ các món ăn, thịt rau cân bằng, anh mỉm cười.
[Chưa ăn, chờ lên tàu rồi ăn.]
Không lâu sau, loa thông báo đến giờ kiểm vé, Tư Hành mới cất điện thoại, theo dòng người vào ga.
Sau bữa trưa, Giang Cố bỏ bát đĩa vào máy rửa chén. Đang định ngồi đọc sách thư giãn một chút thì điện thoại lại vang lên. Cậu tưởng là Tư Hành nhắn, nhưng mở ra thì thấy là Đường Triệu.
Đường Triệu gửi một tấm ảnh game: [Chơi chưa?]
Giang Giang: [Game mới hả? Chưa chơi.]
Sâu mọt của xã hội: [Cuối tuần Tư Hành có tăng ca không? Nếu có tớ qua chỗ cậu chơi?]
Giang Giang: [Không biết cuối tuần anh ấy có tăng ca không, nhưng hiện tại anh ấy đang đi công tác, chắc đi vài ngày.]
Sâu mọt của xã hội: [!! Quá tốt rồi, không thể bỏ lỡ cơ hội này! Tối nay tớ qua nhà cậu chơi, không về đâu!]
Giang Giang: [Được thôi, cậu muốn ăn gì? Tớ sẽ chuẩn bị sẵn, đảm bảo cậu tới là có đồ ăn nóng hổi.]
Đường Triệu nhắn cho cậu một chuỗi danh sách những món mà Giang Cố không thể ăn, mà hắn ăn ở nhà sẽ bị mẹ mắng, rồi gửi một loạt biểu tượng hôn má. Nhận được ký hiệu OK từ Giang Cố, hắn mới đóng khung trò chuyện với Giang Cố lại và mở khung tin nhắn của Tư Hành lên.
Bạn cùng phòng của Giang Cố: [Xong, tối nay em sẽ qua nhà anh.]
Tư Hành: [Cảm ơn, phiền cậu rồi.]
Đường Triệu đảo mắt, hừ nhẹ và chụp màn hình gửi qua cho anh trai mình: [Cái gì mà phiền, nói cứ như Giang Cố đã là của anh ta rồi vậy. Em mới là người thân thiết và đáng tin nhất của Giang Cố nhé!]
Đồ quỷ nhỏ: [Còn nữa, có phải anh ta yêu đương quá đà không, đi công tác mà còn không yên tâm, còn phải nhờ em qua trông chừng. Giang Cố đâu phải không tự lo nổi cho bản thân, không thì làm sao lớn từng này được. Anh khuyên nhủ cậu bạn tốt của anh đi, đừng làm quá!]
Đường Minh: [.]
Đồ quỷ nhỏ: [Ơ, anh lại lơ em rồi?]
Đường Minh chuyển khoản, Đường Triệu lập tức bấm nhận.
[500.00 đã được nhận]
[500.00 đã nhận thành công]
Đồ quỷ nhỏ: [Anh là tuyệt nhất, yêu anh nhất luôn!]
Nhận tiền của anh trai, Đường Triệu không chút áy náy nào.
Khi Tư Hành mới bắt đầu muốn biết thông tin về Giang Cố hoặc nhờ tay hắn tặng quà cho Giang Cố, đối phương cũng từng gửi tiền.
Nhưng Đường Triệu không bao giờ nhận, từ chối ngay lập tức, vì nhận rồi thì chẳng khác gì bán đứng bạn cùng phòng. Hắn đồng ý giúp là vì thấy Tư Hành là người tốt, các điều kiện đều ổn, hơn nữa khi Giang Cố vừa vào đại học, tình huống của cậu thật sự không ổn, cậu thực sự cần thêm chút chăm sóc trong việc ăn uống, thế là Đường Triệu thuận tiện chiều theo ý của Tư Hành.
Bây giờ, Tư Hành là người kiên trì nhất và yêu đương một cách hết lòng nhất, Giang Cố đã đủ lý trí rồi, bên cạnh một người chỉ nghĩ tới yêu đương như Tư Hành thì đúng là vừa đủ.
Dù biết Tư Hành sẽ không bận tâm, nhưng việc Đường Triệu muốn qua đêm, Giang Cố vẫn báo trước với Tư Hành.
Tư Hành: [Được thôi, hai người cứ chơi vui vẻ, đừng thức khuya, ngủ sớm nhé.]
Giang Cố trả lời bằng một biểu tượng gật đầu, rồi thoát khỏi WeChat, nhưng không nhịn được lại quay lại xem hai khung trò chuyện.
Lần nào Tư Hành không có nhà là Đường Triệu lại đến chơi game mới, thời gian trùng hợp đến lạ, trước đó Đường Triệu nào có nhắc gì đến việc muốn đến chơi game đâu.
Tan ca, Đường Triệu vội về nhà thu xếp quần áo, đồ vệ sinh cá nhân, cùng với chiếc đĩa game mới mua rồi lao đến nhà Giang Cố.
Vừa vào cửa, hắn thấy Giang Cố đang bày đồ nướng và món hầm ra đĩa, hắn reo lên rồi lao đến: "Vẫn là chỗ này của cậu tốt, quán bán đồ hầm này ở ngoài phạm vi giao hàng nhà tớ, tớ muốn ăn cũng không đặt được!"
Giang Cố: "Rửa tay đi, bỏ áo khoác ra luôn, trong nhà có bật điều hòa, ấm lắm rồi, không cần mặc nhiều đâu."
Đường Triệu cởi áo khoác, còn bỏ luôn chiếc áo len vướng víu. Rửa tay xong, hắn lấy ngay một cái đầu vịt bắt đầu gặm: "Cậu có biết tớ thảm thế nào không? Hai tháng trước vừa mới xong hoạt động Tháng Sách Mùa Hè, tớ tưởng là có thể nghỉ ngơi chút, ai ngờ ngay sau đó lại đến kỷ niệm ngày thành lập. Tớ tính thử rồi, làm xong lễ kỷ niệm này thì kỳ nghỉ đông cũng tới, xong nghỉ đông nghe nói lại có Đại Lễ Mùa Xuân, xong lễ mùa xuân thì đến mùa hè nữa. Tớ cảm giác như mình đang rơi vào một vòng lặp không hồi kết vậy."
Giang Cố bật cười: "Thư viện thôi mà phải tổ chức nhiều vậy sao, vốn đã mở cửa miễn phí cho công chúng rồi, hàng ngày người cũng đông, lúc có sự kiện hoạt động còn phải hạn chế người ra vào, làm mấy cái này để làm gì nhỉ?"
Đường Triệu ngồi bắt chéo chân trên thảm, cười nói: "Vì phải kiếm tiền chứ sao nữa. Cậu tổ chức hoạt động mới có thể xin được kinh phí, lượng người xem nhiều thì sẽ có thêm người quyên góp hoặc tặng sách, sách trong thư viện của cậu đủ phong phú thì mới cho người ta mượn được, cho mượn sách là có thu phí đấy. Bên trong phức tạp lắm, tớ làm việc gần nửa năm rồi mà vẫn chưa hiểu hết."
Giang Cố hỏi: "Cậu định thi nghiên cứu sinh không?"
Đường Triệu cười cợt: "Tớ vừa mới đổi tên WeChat thành gì nhỉ?"
Giang Cố làm sao mà nhớ nổi. Đường Triệu thường xuyên đổi tên WeChat, nếu không vì hình đại diện vẫn giữ nguyên thì đến cậu còn khó mà nhận ra được. Giang Cố lấy điện thoại ra xem: "Sâu mọt của xã hội?"
Đường Triệu bật cười: "Chính nó đấy, làm sâu mọt của xã hội cũng không tệ. Thi nghiên cứu sinh để sau này có đường tiến thân rộng mở, còn mình thì đâu có cần mấy thứ đó, cơm ăn áo mặc không thiếu, có nhà có xe, còn muốn gì nữa."
Giang Cố ngạc nhiên: "Xe? Cậu mua xe rồi à?"
Đường Triệu cười he he: "Chưa có, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có thôi. Chỉ cần tớ chịu khó lấy lòng anh trai tớ, anh ấy chắc chắn sẽ mua cho tớ một chiếc!"
Trong khi đó, Đường Minh đang làm thêm giờ trong văn phòng, đột nhiên hắt xì một cái. Nhìn chồng tài liệu chưa xử lý xong, hắn xoa sống mũi, cảm thấy đầu hơi đau nhức.
Ngoài trời mưa gió lạnh lẽo, trong nhà mở điều hòa ấm áp, uống một lon nước ngọt mát lạnh, ăn xiên nướng và các món hầm, máy chơi game kết nối với màn hình chiếu lớn, đúng là chẳng còn gì thích thú hơn.
Ván game kết thúc, Đường Triệu ngả người thoải mái trên ghế sofa: "Sảng khoái thật, chơi game phải có hai người mới vui. Tiếc là anh trai mình là người cuồng công việc."
Giang Cố không nhịn được mà ngáp một cái, dụi dụi mắt vì đã bắt đầu thấy buồn ngủ: "Khi nào muốn chơi, cậu cứ đến tìm tớ, dù sao tớ cũng có nhiều thời gian rảnh."
Đường Triệu: "Bây giờ có thời gian, sau này chưa chắc đâu nhé. Khi nào kịch bản của cậu bắt đầu quay, có lẽ cậu sẽ phải theo đoàn phim nhỉ?"
Giang Cố đáp: "Chưa biết, có lẽ thế. Nếu có cơ hội theo đoàn cũng tốt, lĩnh vực này mình còn chưa hiểu rõ lắm. Dù không chắc ý kiến của mình có được ai nghe hay không, nhưng nếu được đi theo cũng có thể học hỏi được nhiều điều."
Đường Triệu cười tít mắt: "Giang Tiểu Cố của chúng ta sắp tỏa sáng rồi, đây mới là khởi đầu thôi, tương lai của chúng ta toàn là ngày tháng tốt đẹp!"
Giang Cố gật gù: "Đều là ngày tháng tốt đẹp cả, cho nên giờ ngủ thôi, muộn rồi."
11 giờ đối với Đường Triệu thì chẳng muộn chút nào. Từ khi tốt nghiệp không còn ở ký túc xá, hắn càng ngày càng ngủ muộn, không đến một hai giờ thì không thể nào nằm xuống nhắm mắt nổi.
Nhưng đối với Giang Cố, giờ này đã là cực hạn cậu có thể chịu đựng.
Đường Triệu vốn đến để ngủ cùng cho vui, nhưng vừa rồi mải chơi quá nên không kiềm chế được. Thấy Giang Cố buồn ngủ, hắn cũng dừng lại.
Tạm dừng trò chơi, gom hết mớ rác trên bàn mang ra ngoài cửa, Đường Triệu vào phòng vệ sinh rửa tay, ra ngoài thì thấy Giang Cố đã xếp sẵn gối và chăn, đang ngồi bên giường uống thuốc.
Đường Triệu rút điện thoại ra chụp một tấm, tinh nghịch gửi cho Tư Hành: [Đã vào phòng, chuẩn bị lên giường rồi!]
Tư Hành đang họp với đội đi công tác, nhìn điện thoại, mở ảnh ra xem rồi liếc qua đồng hồ, khẽ cau mày nhưng nhanh chóng đặt điện thoại xuống.
Khi nói xong phần mình, Tư Hành lên tiếng: "Cũng trễ rồi, ăn nhẹ chút rồi tiếp tục. A Văn và chị Tôn, hai người đi đặt đồ ăn, mọi người nghỉ ngơi một chút đi."
Được nghỉ giữa buổi còn có đồ ăn khuya, ai nấy đều hào hứng, không khí sôi nổi làm tan biến sự căng thẳng của cuộc họp.
Tư Hành cầm điện thoại, ngồi sang một bên, mở lại tấm ảnh, nhìn ánh đèn ấm áp trong phòng, giường êm ái, bóng lưng ngồi bên giường của đối phương, ngón tay anh khẽ chạm vào màn hình vuốt nhẹ lên bóng lưng ấy. Rất nhớ cậu.