Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 66

Giang Cố có lượng tiểu cầu hơi thấp, nhưng may mắn là sau khi đắp bông gòn thì máu không chảy nhiều nữa. Sau khi quan sát thêm nửa tiếng và xác nhận máu đã cầm hẳn, bệnh viện mới cho cậu về.

Biết sau khi nhổ răng có lẽ sẽ không ăn được cơm trưa, nên trước khi đến bệnh viện, Giang Cố đã ăn sáng no nê. Lúc này, dù vừa nhổ răng xong, cậu cũng không thấy đói, nhưng cảm giác đau răng kèm nhức đầu làm cậu chẳng còn chút sức để nói chuyện. Về đến nhà, cậu chỉ biết nằm vật ra.

May mắn là thuốc giảm đau do bệnh viện kê đơn khá hiệu quả. Ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ, Giang Cố cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều. Mặc dù chỗ nhổ răng vẫn còn đau, nhưng cũng đỡ hơn trước, ít ra là chịu đựng được.

Chỉ có điều, sau khi tỉnh dậy, mặt cậu sưng lên.

Một bên má sưng to như thể nhét cả quả trứng gà vào trong. Giang Cố ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt chán nản, cậu thấy Tư Hành thỉnh thoảng liếc nhìn mình. Giang Cố bèn lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh:

Giang Cố: [Muốn cười thì cứ cười, em không giận đâu.]

Nếu không phải vì không thể cười nổi, nhìn thấy bộ dạng má sưng phù của mình trong gương, cậu cũng muốn bật cười.

Tư Hành đặt máy tính xuống, nhìn cậu: "Nhổ răng sưng mặt là chuyện bình thường, không có gì đâu."

Giang Cố không mở miệng nói được, chỉ có thể giao tiếp qua tin nhắn: [Thế tại sao anh cứ nhìn em hoài vậy?]

Tư Hành đáp: "Xem em có đau không, còn chảy máu không, có cần uống nước hay muốn anh trò chuyện để phân tán sự chú ý không."

Vừa nói, anh vừa nhớ ra thứ mình mang về, liền thò tay vào túi áo khoác bên cạnh, lấy ra một cái lọ nhỏ đưa cho cậu: "Răng khôn của em đây, muốn giữ làm kỷ niệm không?"

Giang Cố tròn mắt nhìn anh, nhận lấy cái lọ và nhìn vào bên trong. Một chiếc răng hoàn chỉnh, trông giống như trong sách giáo khoa, vừa đáng sợ vừa thú vị.

Nhìn Guli đang nằm ngửa trên ghế sô pha nghịch ngợm, Giang Cố tò mò hỏi: [Răng của Guli thay rồi anh có giữ lại không?]

Tư Hành lắc đầu: "Răng của nó thay lúc nào tôi còn chẳng biết, không rõ rơi đi đâu rồi."

Trước khi Giang Cố dọn đến sống cùng, Tư Hành thật sự rất bận rộn. Cuộc sống của anh hầu như chỉ xoay quanh công việc, vì ngoài công việc ra, anh chẳng biết làm gì khác. Giang Cố có cuộc sống riêng của cậu, anh không dám quấy rầy quá nhiều, nên đành dùng công việc để lấp đầy thời gian rảnh.

Vì vậy, anh không hề biết Guli thay răng từ khi nào, những chiếc răng đó rơi ở đâu. Nếu chúng từng rơi trong nhà, có lẽ đã bị dì Hạ dọn sạch mất rồi.

Nghe vậy, Giang Cố có chút tiếc nuối, nhắn tin: [Nếu giữ lại được thì hay quá, có thể làm thành dây chuyền răng mèo.]

Dây chuyền răng mèo thì đáng yêu, còn dây chuyền răng người thì đáng sợ. Thế nên, dù có ý định giữ lại chiếc răng này, Giang Cố cũng chỉ định cất kỹ ở đáy hòm mà thôi.

Buổi chiều, Tư Hành ra ngoài một lúc. Khi trở về, anh mang theo một túi quà xinh xắn. Thấy cậu không ở phòng khách, anh bước đến trước cửa phòng ngủ phụ, nhìn thấy Giang Cố đang ngồi trước máy tính, liền gõ cửa.

Giang Cố quay lại. Tư Hành giơ túi quà lên: "Em cầm chơi đi."

Cậu tưởng bên trong là đồ chơi gì đó, đi đến nhìn vào túi thì thấy một chiếc máy tính bảng vừa ra mắt gần đây. Giang Cố lập tức nhìn anh với ánh mắt đầy nghi hoặc.

Tư Hành lấy máy tính bảng và bút cảm ứng ra, đưa cho cậu: "Tôi ít dùng máy tính bảng lắm, em dùng đi, không thì để cũng chỉ phí."

Giang Cố khó hiểu nhắn tin: [Anh mua à? Nhà mình chẳng phải đã có máy tính bảng rồi sao?]

Tư Hành giải thích: "Hồi sáng tôi đi xem một sự kiện quảng bá offline. Tuần sau bên họ có một sự kiện, ban tổ chức mượn nền tảng công ty tôi để làm quảng bá. Trước khi rời đi, họ tặng một số món quà như nước hoa, phụ kiện, đồ gia dụng. Mấy thứ khác tôi để trợ lý chia nhau, chỉ giữ lại cái máy này."

Giang Cố không hứng thú lắm với các sản phẩm điện tử. Cái máy tính bảng sẵn có ở nhà, cậu cũng ít dùng đến. Do không thích đọc sách trên màn hình, nên nhu cầu sử dụng lại càng hạn chế.

Khi cậu định đặt máy xuống để tiếp tục làm việc, Tư Hành lên tiếng: "Em có thể tải mấy phần mềm vẽ. Tôi nhớ lần trước nghe Đường Triệu nói, em từng học vẽ. Sau này nếu muốn vào tổ phim, biết vẽ phác thảo sẽ tiện trao đổi hơn."

Giang Cố có chút cơ bản về vẽ. Thầy giáo nhận nuôi cậu trong suốt ba năm cấp ba chính là giáo viên dạy mỹ thuật. Tai nghe mắt thấy mỗi ngày, cộng thêm sự chỉ dạy của thầy, cậu cũng có chút nền tảng.

Nhưng mà vẽ tranh điện tử cậu lại không rành lắm, dù sao thì chưa tiếp xúc bao giờ, trước kia cũng không có điều kiện để tiếp xúc tới.

Nghe Tư Hành nói, cậu cảm thấy cũng có lý. Văn chương đôi khi quá chủ quan, một câu có thể tạo ra một trăm hình ảnh trong đầu một trăm người. Nếu cậu có thể trực tiếp trình bày ý tưởng trong đầu, chắc chắn sẽ trực quan hơn nhiều.

Giang Cố nhìn Tư Hành, giơ máy tính bảng lên, ánh mắt mang chút ý hỏi ý kiến.

Tư Hành hiểu ý, khẽ lắc đầu bất đắc dĩ: "Tôi cũng không biết vẽ đâu. Nếu em muốn học, tôi có thể hỏi xem có khóa học nào không."

Vốn không mấy hứng thú với máy tính bảng, Giang Cố giờ lại cảm thấy tò mò. Cậu mang máy và điện thoại ra phòng khách, mở hộp, nghiên cứu bút cảm ứng, rồi tìm một số hướng dẫn cơ bản về vẽ điện tử, sau đó tải về một loạt phần mềm.

Tư Hành dựa vào quầy bar trong bếp, nhìn dáng vẻ tập trung nghịch ngợm món đồ chơi mới của Giang Cố, không nhịn được mỉm cười. Con người khi hứng thú với một điều gì đó sẽ luôn đặc biệt tập trung, nhất là khi học một điều mới từ con số không.

Vài ngày tới, có lẽ việc vẽ tranh sẽ chiếm phần lớn tâm trí của Giang Cố, giúp cậu quên đi cảm giác đau của nhổ răng.

Giang Cố vốn là người rất chuyên tâm. Thói quen này được hình thành từ những năm tháng khó khăn, buộc cậu phải tập trung vào những việc cần làm.

Đến khi cậu cuối cùng đã hiểu cách sử dụng một số phần mềm cơ bản, bức tranh hoàn chỉnh đầu tiên cậu vẽ là Guli, sau đó gửi cho Tư Hành.

Tư Hành đang ngồi trong văn phòng, nhìn vào hình ảnh trên WeChat, mỉm cười nhấn nút lưu lại. Đây là bức tranh điện tử hoàn chỉnh đầu tiên của Giang Cố, anh phải cẩn thận lưu giữ.

Nghĩ một lát, anh hỏi thư ký về cuốn sổ bìa cứng được trang trí rất tinh tế đặt trên bàn cô. Anh muốn tùy chỉnh tất cả các bức vẽ của Giang Cố thành những tấm thẻ và tạo một cuốn sổ sưu tập.

Thư ký nghe xong yêu cầu của ông chủ, rất bình tĩnh đưa số WeChat của một nghệ nhân chuyên làm thẻ mà cô tin tưởng cho anh. Cô nhắc nhở rằng: "Đã bước chân vào thế giới làm thẻ thì khó lòng dứt ra được, mong rằng sếp sẽ chịu nổi."

Sau khi nhổ răng khôn, khuôn mặt của Giang Cố sưng lên rất nhanh, nhưng cũng xẹp xuống nhanh không kém. Trong thời gian hồi phục, cậu đã mải mê tập trung vào những điều mới mẻ đến mức không để ý đến tình trạng lành lại của vết nhổ. Đến khi tâm trí cậu thoát khỏi sự tập trung đó, khuôn mặt đã gần như trở lại bình thường, không còn dấu hiệu rõ ràng nào của việc vừa nhổ răng.

Chỉ là chỉ khâu vẫn chưa được tháo, thỉnh thoảng lưỡi cậu vô tình chạm vào bên trong, cảm giác như có vật gì lạ. Nhưng dần dần, cậu cũng quen với điều đó.

Việc tháo chỉ phải đợi từ bảy đến mười ngày, vừa khéo có thể đi suối nước nóng xong rồi quay lại tháo cũng được.

Lần này, Giang Cố không mang theo máy tính xách tay mà chỉ mang một chiếc máy tính bảng. Cậu chuẩn bị một túi thuốc, vài bộ quần áo thoải mái và vài món đồ cần thiết. Tất cả được gói gọn trong một chiếc túi du lịch nhỏ gọn.

Khi vừa lên xe, Tư Hành đưa cho cậu một chiếc chăn nhỏ. "Nhiệt độ bên trong xe có thể hơi ngột ngạt vì bật điều hòa. Lát nữa tôi sẽ chỉnh nhiệt độ thấp hơn. Lúc đó, em có thể cởi áo khoác ra và đắp chăn này, sẽ vừa đủ ấm."

Nói xong, anh đặt một chiếc bình giữ nhiệt bên cạnh Giang Cố. Trong đó chỉ có nước nóng, vì người dễ say xe thường nhạy cảm với vị ngọt hoặc mặn, những mùi vị này thường khiến cảm giác khó chịu nặng thêm. Đôi khi uống nước sôi để nguội lại thoải mái hơn nhiều.

Tư Hành nói: "Trong ngăn kéo phía trước có kẹo bạc hà và ô mai. Nếu không thoải mái, nhất định phải nói với tôi. Thời gian còn sớm, chúng ta có thể đi chậm, nghỉ ngơi dọc đường cũng không vấn đề gì."

Giang Cố gật đầu, mỉm cười với anh: "Em biết rồi, nếu không thoải mái, em sẽ nói."

Khi xe bắt đầu chuyển bánh, cậu cởi áo khoác, đắp chiếc chăn lên người.

Chiếc chăn màu xám nhạt, có in logo của một thương hiệu lớn. Mặc dù logo khá to, nhưng không hề xấu mà còn toát lên vẻ thẩm mỹ tinh tế. Chất liệu mềm mại, nhẹ nhàng, chỉ đắp một lúc là cảm nhận được hơi ấm lan tỏa.

Dường như chiếc chăn còn phảng phất một mùi hương quen thuộc.

Giang Cố đưa chăn lên mũi, ngửi thử, sau đó quay sang nhìn Tư Hành.

Tay của Tư Hành vẫn nắm chặt vô lăng, ánh mắt tập trung về phía trước, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh: "Đã giặt rồi."

Giang Cố hỏi: "Có xịt nước hoa à?"

Tư Hành khẽ đáp: "Một chút thôi. Sau khi xịt, tôi còn giặt lại một lần để hương thơm không quá nồng. Em thích mùi này, nên tôi nghĩ khi ngửi thấy mùi dễ chịu, có lẽ em sẽ đỡ say xe hơn."

Giang Cố lại đưa chăn lên ngửi thêm lần nữa, rồi cười nhìn anh: "Cảm ơn anh, anh chu đáo quá."

Tư Hành cười nhẹ: "Không cần cảm ơn."

Tư Hành lái xe rất vững vàng, không chút nóng vội. Anh không phanh gấp, cũng không tức giận khi bị xe khác vượt. Trên đường cao tốc, Giang Cố đếm được ít nhất bốn lần xe bị vượt.

Khi qua trạm thu phí, Giang Cố mới hỏi: "Anh không giận à? Đã bị vượt mấy lần rồi."

Tư Hành đáp: "Không cần giận. Đặc biệt là khi lái xe, tức giận không giải quyết được vấn đề mà chỉ làm tăng nguy cơ tai nạn. Sự an toàn là điều quan trọng nhất."

Giang Cố không nhịn được ngáp dài. Tư Hành nhìn nhiệt độ trong xe, hỏi: "Buồn ngủ à? Hay em ngủ một lát đi. Trong túi phía sau có gối nhỏ đấy."

Cậu cũng mang theo gối cổ, nhưng thói quen ngủ của Giang Cố là thích nằm nghiêng ôm một thứ gì đó. Dù ngồi trong xe, cậu vẫn cảm thấy ôm gối ôm ngủ sẽ thoải mái hơn là quấn gối quanh cổ.

Lúc lên xe, Giang Cố còn tò mò không biết trong túi sau xe có gì. Không ngờ Tư Hành lại chuẩn bị cả gối ôm nhỏ.

Chiếc gối ôm này là do cậu mua, hình dạng là một con mèo mập mạp, dài và tròn, kích thước không lớn lắm, dài bằng hơn nửa cánh tay. Có lúc ngồi đọc sách trên sofa, nếu buồn ngủ mà không muốn di chuyển, cậu sẽ ôm nó làm gối để tựa vào.

Giang Cố xoay người, lấy gối ôm ra khỏi túi. Mùi hương và cảm giác quen thuộc từ chiếc gối, cộng thêm tốc độ xe chạy ổn định và nhiệt độ ấm áp trong xe, khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi cậu được Tư Hành nhẹ nhàng lay tỉnh, họ đã đến trước cổng khu nghỉ dưỡng trên núi Thiệu Thanh rồi.

Giang Cố vẫn còn ngơ ngác một chút, đây là lần đầu tiên cậu ngồi xe hơn một tiếng mà không bị say.

Tư Hành lấy chiếc áo khoác đặt ở ghế sau đưa cho cậu: "Khoác áo vào đi, nhiệt độ trên núi thấp hơn nhiều. Kéo khóa lên rồi hãy xuống xe."

Sau đó, anh lấy từ túi bên cạnh ra một chiếc khăn quàng cổ, màu trắng sữa, vừa to vừa mềm. Anh quàng nó quanh cổ Giang Cố hai vòng, che gần hết khuôn mặt cậu.

Bị bọc trong chiếc khăn, giọng nói của Giang Cố có chút trầm trầm: "Anh chuẩn bị chu đáo quá."

Tư Hành đáp: "Đến đây là để nghỉ ngơi, nếu không cẩn thận bị cảm thì chẳng phải sẽ mất hết ý nghĩa sao?"

Giang Cố xuống xe, luồng không khí lạnh trên núi mang theo mùi cỏ cây thổi qua, khiến Giang Cố bất giác rụt cổ lại, cả khuôn mặt vùi sâu hơn vào khăn quàng cổ để dần thích nghi với nhiệt độ bên ngoài.

Nhiệt độ trên núi thực sự thấp hơn dưới chân núi. Làn da lộ ra ngoài rõ ràng cảm nhận được sự chênh lệch này.

Giang Cố xoay người một chút. Ngủ trong một tư thế suốt thời gian dài trên xe khiến cơ thể cậu ê ẩm.

Cậu vận động nhẹ nhàng một lát, rồi định đi ra sau xe cùng Tư Hành lấy hành lý. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng bên cạnh. Quay đầu lại nhìn, thì thấy một người có quá nhiều hành lý không thể giữ nổi, một chiếc vali màu bạc trong đó đang bị trượt theo độ dốc của mặt đất.

Giang Cố đứng gần đó, theo phản xạ lập tức chạy tới định giúp chặn chiếc vali lại.

Nhưng Tư Hành nhanh hơn cậu một bước. Khi cậu vừa đưa tay ra, anh đã dùng chân ngăn chiếc vali lại. Sau đó, anh kéo Giang Cố ra sau lưng mình, lo rằng chiếc vali mất kiểm soát có thể ngã xuống và đụng trúng cậu.

Người để hành lý trượt vội vàng chạy tới, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi! Vừa rồi tôi không giữ chặt, không va vào hai người chứ?"

Giang Cố đáp: "Không sao, nhưng hành lý bên kia của anh cũng sắp trượt rồi kìa."

Người đó nghe vậy quay đầu nhìn, mấy chiếc vali khác mà cậu ta vừa đặt xuống đất cũng bắt đầu có dấu hiệu trượt do độ dốc.

Sợ hành lý lại trượt đi, người đó vội kéo chiếc vali bên này rồi chạy qua bên kia.

Tư Hành quay đầu nhìn Giang Cố. Khi bắt gặp ánh mắt cậu đang nhìn mình, anh nuốt xuống lời định nói.

Anh vốn muốn bảo Giang Cố cẩn thận, vì không ai biết trong vali của người ta có những gì, nặng bao nhiêu. Thêm vào đó, trọng lượng ban đầu cộng với quán tính khi trượt xuống dốc, nếu không chặn lại được mà bị ngã hoặc bị đụng trúng thì phải làm sao.

Nhưng khi lời sắp thốt ra, Tư Hành nhận ra Giang Cố cũng là con trai, không thực sự cần anh lo lắng quá mức như thể cậu rất mong manh yếu đuối, không chịu nổi dù chỉ một chút va chạm.

Giang Cố hơi nghiêng đầu nhìn anh: "Sao thế?"

Tư Hành mỉm cười lắc đầu: "Hành lý không nhiều, em xách túi đựng gối ôm là được, mấy thứ còn lại để tôi mang."

Giang Cố cũng không tranh với anh. Dù chỉ là đẩy một chiếc vali dưới đất, trong mắt Tư Hành có lẽ cũng thành thứ nặng nề khiến cậu mệt. Vì vậy, cậu ngoan ngoãn ôm túi đựng gối ôm, đi theo sau Tư Hành—người đang đẩy vali và mang thêm một túi hành lý nhỏ—bước vào trung tâm dưỡng sinh.

Bình Luận (0)
Comment