Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 67

Tên của trung tâm dưỡng sinh là Thiều Thanh Sơn Quán, khuôn viên rộng lớn, sảnh lớn tráng lệ, người ra người vào tấp nập. Có cả gia đình, có nhóm thanh niên tụ tập ba năm người, và cả những bác, những dì đã nghỉ hưu.

Chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài gió lạnh tuyết rơi, bên trong ấm áp như xuân, chiếc khăn quàng cổ của Giang Cố lập tức không cần thiết nữa.

Vừa tháo khăn xuống, Giang Cố đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc. Cậu quay lại thì thấy Đường Triệu mặc áo phông trắng, chạy về phía cậu với vẻ mặt tươi rói như một chú chó Husky.

Đường Triệu khoác vai Giang Cố: "Tớ chờ mỏi cả mắt rồi, các cậu xuất phát trước mà sao lại đến muộn hơn chúng tớ thế?"

Giang Cố cười đáp: "Các cậu đợi lâu rồi à?"

Đường Minh đẩy vali treo áo khoác của Đường Triệu đi tới: "Đừng nghe hắn nói linh tinh, bọn anh cũng mới tới thôi."

Tư Hành nhìn Đường Minh: "Làm thủ tục nhận phòng rồi chứ?"

Đường Minh: "Đợi các cậu đến chứ sao, đi thôi, chúng ta đi làm thủ tục, hai đứa chờ chút."

Tư Hành nhìn Giang Cố: "Chờ ở đây một lát, bọn tôi sẽ quay lại ngay."

Rồi Tư Hành rất tự nhiên đẩy vali đang cầm trong tay cho Đường Triệu.

Đường Triệu cũng tự nhiên nhận lấy.

Nhìn hai người đi về phía quầy làm thủ tục nhận phòng, lại nhìn những thứ trong tay mình, Đường Triệu không nhịn được mà ngửa mặt lên trời trợn mắt một cái. Bảo Giang Cố đỡ cái vali nhẹ tênh này một lúc thì đã làm sao? Mạng của hắn không phải là mạng chắc?

Trợn mắt xong còn hừ một tiếng, khiến Giang Cố nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"

Vừa hỏi vừa đưa tay nhận lấy túi du lịch treo trên vali của Đường Triệu. Cậu không bao giờ là kiểu người dựa dẫm vào người khác, sao có thể yên tâm để người ta làm hết mọi việc.

Đường Triệu thì thầm bên tai cậu: "Tình hình các cậu thế nào rồi?"

Giang Cố liếc nhìn hắn, chậm rãi nói: "Cũng tạm được, ngủ chung một giường thôi."

Đường Triệu lập tức trợn tròn mắt, kinh hô: "Cái gì!!!"

Mới có bao lâu mà tên đó đã đạt được mục đích, leo lên giường Giang Cố rồi sao? Đây không phải điều hắn muốn thấy!!

Giọng Đường Triệu quá lớn, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Giang Cố vội kéo tay hắn: "Cậu hét cái gì thế, nhỏ giọng chút."

Đường Triệu kéo Giang Cố nhìn quanh: "Anh ta thành công rồi à? Anh ta...ăn cậu rồi hả?"

Giang Cố đánh rớt cái tay đang nắm cậu: "Nói linh tinh cái gì thế, trước đó không phải tớ bảo răng khôn của tớ bị viêm sao, đau răng lan sang đau đầu, anh ấy giúp tớ xoa bóp một chút, rồi tớ ngủ quên mất."

Nói đúng ra, là ngủ chung giường hai lần, gối đầu chung một lần. Buổi sáng tỉnh dậy thấy có người ở bên cạnh cũng không tệ như cậu tưởng, dù sao tỉnh dậy cũng được nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, chỉ riêng về mặt thị giác cũng là một loại hưởng thụ.

Nghe vậy, Đường Triệu thở phào nhẹ nhõm, tưởng Giang Cố nhanh vậy mà bị "ăn sạch sẽ" rồi chứ.

Tiếng nói chuyện của họ hạ xuống, ánh mắt tò mò xung quanh vừa tan đi, thì lại có một tiếng động lớn "bịch" vang lên trong sảnh, phương hướng là phía bọn họ, nhưng lần này không phải do họ gây ra.

Giang Cố và Đường Triệu cũng bị tiếng động đột ngột này làm giật mình, quay đầu nhìn lại, thì thấy một chiếc vali cao đến nửa người ngã xuống đất, tiếng "bịch" lúc nãy là tiếng vali đập xuống đất.

Người vô tình làm đổ vali trông rất ngại ngùng, vội vàng cúi xuống dựng lại. Giang Cố liếc mắt nhìn, chẳng phải đây chính là người lúc nãy ở bên ngoài vì mang quá nhiều hành lý nên bị trượt hay sao?

Người đó trông cũng không lớn, độ 20 tuổi, gầy gò, trắng trẻo, chỉ là có chút rụt rè, không dám nhìn người khác.

Bên cạnh có một thanh niên cao ráo, chắc là đi cùng cậu ta, thấy cậu ta vụng về, nhất là gây ra tiếng động lớn như vậy ở nơi công cộng, dường như cảm thấy rất mất mặt, hắn trợn mắt nhìn cậu ta đầy vẻ khó chịu rồi quay người bỏ đi.

Người bị bỏ lại dường như đã quen rồi, đẩy bốn cái vali, còn xách hai túi đồ lớn, trên vali còn treo mấy túi giấy không biết đựng gì, đồ đạc chất đầy ắp, một mình cậu ta cầm hết, loạng choạng đuổi theo người đã bỏ đi.

Đường Triệu lắc đầu thở dài: "Làm công không dễ dàng gì, đây là nỗi khổ của người đi làm."

Giang Cố: "Sao cậu biết cậu ta là người đi làm, đến nơi này, phần lớn là bạn bè chứ."

Đường Triệu: "Có ai lại làm bạn như vậy không, nhiều hành lý thế mà chỉ một mình cậu ta cầm, người kia lại đi rất thoải mái, ai lại muốn làm bạn với loại ông tổ này chứ."

Đợi mấy người Tư Hành làm thủ tục xong quay lại, mỗi người cầm vali đi về phía thang máy, Đường Triệu theo thói quen nhận lấy cái túi chỉ đựng một chiếc gối ôm của Giang Cố.

Giang Cố nhìn xuống đôi tay không cầm gì của mình, rồi nhìn sang Đường Triệu: "Bạn bè?"

Đường Triệu cũng cảm thấy cảnh tượng trước mắt có chút quen thuộc, dường như vừa mới xảy ra cách đây ba giây, liền đáp với giọng điệu lười biếng: "Đây, ông tổ."

Giang Cố nghiêng đầu cười khẽ, Đường Triệu cũng cười khúc khích.

Đường Minh nhìn hai người họ: "Hai đứa đang nói gì thế?"

Đường Triệu liếc nhìn Tư Hành cũng đang tò mò chú ý, hừ một tiếng: "Bí mật."

Giang Cố lấy thẻ phòng từ tay Tư Hành, hai chiếc thẻ, cùng một số phòng, rồi hỏi: "Anh đặt bao nhiêu phòng vậy?"

Đường Minh cười híp mắt: "Hai phòng đôi lớn, có suối nước nóng bên trong, chúng ta đặt trễ quá, không còn nhiều lựa chọn, nên chỉ đặt được hai phòng, em muốn ở cùng Tư Hành hay ở cùng tên nhóc này?"

Ánh mắt Tư Hành khẽ rơi xuống người Giang Cố, nhưng không nói gì.

Chưa đợi Giang Cố lên tiếng, Đường Minh đã nói: "Thôi, em cứ ở cùng Tư Hành đi, anh mà không trông chừng thằng nhóc này, nó sẽ chơi game suốt đêm mất."

Đã sớm nhìn thấu hai anh em này, Giang Cố im lặng không nói gì.

Từ đầu đến cuối, căn bản họ không định cho cậu chọn lựa.

Giang Cố cũng không vạch trần họ, vẫn là vẻ mặt thuận theo ý họ cười nói: "Được thôi, em sao cũng được."

Tư Hành khẽ mím môi, cố gắng kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên, giả vờ như không có gì.

Nhưng Đường Minh lại không hề che giấu gì, dựa vào việc người phía sau không nhìn thấy biểu cảm của người phía trước, hắn nhướn mày với Tư Hành, ý khoe khoang rất rõ.

Đường Triệu đi cạnh Giang Cố, nhìn chằm chằm gáy anh trai mình với ánh mắt đầy sát khí. Ai đi chơi lại muốn ở cùng phòng với ông già chứ, tiếc là người yếu thế lại bị người ta nắm giữ kinh tế thì không có quyền.

Bốn người, mỗi người mỗi suy nghĩ, nhưng lại vô cùng hòa hợp.

Họ vừa đi tới thì thang máy đến. Thang máy rất rộng, bốn chàng trai cùng vài kiện hành lý vẫn còn dư nhiều chỗ trống. Khi cửa thang máy sắp đóng, một bàn tay chặn lại, bên ngoài là hai người mà Đường Triệu và Giang Cố vừa mới bàn luận.

Cửa thang máy lại mở ra, người thanh niên cao hơn bước vào trước, người còn lại vẫn đang ở bên ngoài dỡ hành lý. Người đã vào thang máy cũng không nghĩ đến việc giúp bạn mình chặn cửa thang máy tự động đóng lại, mà là Đường Minh đang đứng ở cửa đã giúp người kia giữ cửa thang máy để cậu ta tiện mang từng thứ vào.

Đến khi đống hành lý cuối cùng được mang vào, thang máy cũng đầy.

Tống Thời cười với người đã giúp cậu giữ cửa thang máy, khi nhìn rõ những người trong thang máy là ai, cuối cùng cậu ta ngượng ngùng cười với Giang Cố một cái.

Lúc nãy người này đã giúp cậu ta một lần ở bên ngoài, mặc dù cuối cùng là người đàn ông có vẻ không dễ gần bên cạnh đã giúp cậu ta ngăn vali lại, nhưng khí thế của người kia quá mạnh mẽ, cậu ta không dám nhìn thẳng vào mắt người đó, chỉ dám thể hiện lòng biết ơn với chàng trai có vẻ hiền lành hơn ở bên cạnh.

Giang Cố đương nhiên hiểu ý cười của cậu trai này dành cho mình, nên đáp lại nụ cười đó, nhưng trong mắt người khác thì lại không được nhìn nhận tốt.

Chàng trai luôn tỏ ra khó chịu, làm việc tùy tiện, trực tiếp nhíu mày quát Tống Thời: "Chuyện nhỏ xíu cũng làm không xong, vài cái vali cũng không xách nổi, không cho anh ăn no à!"

Tống Thời vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Tôi xin lỗi."

Giang Cố và những người khác đều không nhịn được mà nhìn người thanh niên có thái độ tệ bạc đó, nhưng đây là chuyện nhà người ta, họ cũng không xen vào, chỉ là ấn tượng về người này đã giảm xuống mức thấp nhất, mà trùng hợp là người này lại ở cùng tầng với họ.

Xuống thang máy, vẫn một người đi trước không ngoái đầu lại, một người dỡ hành lý từng cái một.

Đường Minh nhìn về phía hai người đó, cảm thấy cậu thanh niên kia có chút quen mắt.

Đường Triệu cũng nhìn theo: "Nhìn gì á?"

Đường Minh búng trán hắn: "Cái gì cũng hỏi, sao lại tò mò thế?"

Tư Hành thấy Giang Cố cũng đang nhìn lại, sợ cậu bốc đồng muốn giúp đỡ, liền gọi: "Giang Cố."

Giang Cố quay đầu lại: "Hả?"

Tư Hành mỉm cười với cậu: "Thẻ phòng."

Giang Cố mới nhớ ra hai chiếc thẻ phòng đều ở chỗ mình, lập tức bỏ chuyện phía sau lại, đưa một chiếc cho Tư Hành, rồi tìm số phòng từng phòng một.

Hai phòng được đặt cùng nhau, cho nên bọn họ ở sát vách phòng của bọn Đường Triệu. Phòng rất rộng, có một cửa sổ lớn bằng kính sát đất, phía ngoài có một bể nước được xây bằng đá đen, bể không lớn lắm, ước chừng chứa được năm sáu người, bên cạnh có một vòi nước hình dáng như cây trúc.

Giang Cố lần đầu tiên thấy phòng suối nước nóng, nên tò mò ngắm nghía một vòng: "Tư Hành, nước trong bể này là nước nóng bình thường hay suối nước nóng tự nhiên vậy?"

Tư Hành: "Loại phòng này không phải suối nước nóng, đây là nước nóng pha trộn, là pha trộn nước tinh khiết với nước suối rồi làm nóng lên, bể nước ngoài trời mới là suối nước nóng thực sự."

Giang Cố: "Suối nước nóng thực sự có mùi trứng thối à?"

Tư Hành cười nói: "Sẽ có một chút mùi lưu huỳnh, cũng không đến nỗi khó ngửi như mùi trứng thối, em có muốn ngủ một lát không?"

Giang Cố lắc đầu: "Ngủ suốt đường đi rồi, bây giờ em không buồn ngủ nữa. Anh lái xe chắc mệt rồi, hay anh nghỉ ngơi một lát đi, em qua tìm Đường Triệu xem cậu ấy mang theo trò chơi gì."

Tư Hành lấy ra bộ đồ đã chuẩn bị sẵn: "Vậy thay đồ xông hơi trước đã. Từ tầng ba đến tầng sáu là khu vui chơi, tầng hai là khu mua sắm, tầng bảy và tám là nhà hàng. Cả trung tâm dưỡng sinh này đều bật sưởi ấm đầy đủ. Đây là vòng tay, em đeo một cái, mọi chi tiêu trong trung tâm đều được quét qua vòng tay, thanh toán khi trả phòng."

Giang Cố đáp một tiếng "Được", rồi đưa tay về phía Tư Hành.

Tư Hành tháo dây, nhẹ nhàng đeo chiếc vòng tay lên cổ tay cậu.

Chiếc vòng đen ôm sát cổ tay trắng mịn của Giang Cố, đôi xương tay gầy guộc như chỉ cần hai ngón tay là có thể nắm gọn. Sự mát lạnh mềm mại bất ngờ chạm tới từ đầu ngón tay lan thẳng vào tim Tư Hành, khơi lên một cảm giác ngứa ngáy êm ái khó tả.

Ánh nắng rực rỡ xuyên qua ban công, chiếu lên người Tư Hành, tựa như cả sợi tóc cũng bừng sáng. Giang Cố nhìn thấy anh hơi cúi đầu, dáng vẻ chuyên chú đầy nghiêm túc, không nhịn được bật cười. Trông đứng đắn như vậy, suýt chút nữa cậu đã tin thật rồi.

Tư Hành điều chỉnh dây đeo cho vừa vặn, không quá rộng cũng không quá chật, rồi mới luyến tiếc buông tay Giang Cố ra.

Giang Cố lắc nhẹ cổ tay, rồi cầm lấy bộ quần áo Tư Hành chuẩn bị để thay.

Bộ đồ xông hơi mà Tư Hành mua là màu trắng viền đỏ, có in hình dấu chân mèo màu trắng cùng tông, trông đơn giản, sạch sẽ mà không quá đơn điệu.

Chỉ là kiểu dáng của loại quần áo này được thiết kế rất rộng rãi, dễ mặc dễ cởi, không quá ôm sát, nên khi Giang Cố thay đồ xong bước ra, mắt Tư Hành nhìn thẳng vào cậu.

Điều đầu tiên đập vào mắt anh là xương quai xanh gợi cảm, cổ áo rộng rãi để lộ phần vai và cổ rộng lớn. Không biết có phải là do vừa mặc nhiều quần áo nên nóng, hay là do ánh đèn trong phòng tạo ra ảo giác, mà làn da trắng ngần ấy, dường như hiện lên một chút hồng nhạt, khiến ánh nhìn của anh không thể rời khỏi nó, nhưng lại không dám nhìn chằm chằm.

Trên xương quai xanh là chiếc cổ thon dài, mảnh mai đến mức dường như có thể nắm gọn trong lòng bàn tay, mang vẻ đẹp tinh tế dễ vỡ.

Tư Hành không dám nhìn lên nữa, sợ chạm phải ánh mắt Giang Cố, d.ục vọ.ng bỗng dưng nảy sinh trong mắt anh sẽ bị phơi bày hoàn toàn.

Nhưng khi anh cố gắng nhìn xuống để né tránh, đôi chân thon dài thẳng tắp lại đập vào mắt anh, da thịt cân đối, trắng trẻo sạch sẽ.

Mặc dù mùa hè anh đã không ít lần nhìn thấy Giang Cố mặc quần đùi ở nhà, nhưng từng tấc da thịt trên người cậu đều có sức hút chết người đối với anh, khiến anh luôn khao khát được gần gũi, chiếm hữu.

Bình Luận (0)
Comment