Sáng ra đi sớm, lại thêm tối qua chuẩn bị hành trình quá phấn khích, chơi đến chiều Đường Triệu đã kiệt sức, nhất là sau khi xông hơi, càng thêm buồn ngủ.
Cuối cùng ở khu thư viện, Đường Triệu chọn một tấm đệm mềm mại, nằm xuống là ngủ thiếp đi.
Đường Minh liếc em trai mình một cái, cầm máy tính đi sang một bên tìm một chiếc ghế ngồi làm việc từ xa.
Giang Cố lại rất tỉnh táo, đi dạo khắp khu thư viện, chọn một vài cuốn sách hay rồi tìm một chỗ ấm áp ngồi xuống.
Xa xa trên tường là hình ảnh phản chiếu của lò sưởi, dù không có hơi ấm nhưng vẫn mang đến cảm giác lung linh của ánh lửa, cộng thêm những bông tuyết đang nhẹ nhàng rơi bên ngoài cửa sổ sát đất, phản chiếu những ngọn núi xanh mướt vẫn tràn đầy sức sống ngay cả trong mùa đông, tạo nên một không gian vô cùng thư thái dễ chịu. Thậm chí, những cuốn sách trên tay cũng dường như mang theo một chút hơi thở yên bình.
Giang Cố ngồi được một lúc, Tư Hành liền cầm một đống đồ đi tới, một chiếc gối nhỏ, một tấm chăn nhỏ, một bình giữ nhiệt, và một vài cuốn sách.
Tư Hành đặt chiếc gối nhỏ ở phía sau lưng Giang Cố, lại đắp tấm chăn nhỏ lên đùi cậu, rồi đặt bình giữ nhiệt cạnh Giang Cố: "Trong này là nước lê, tôi vừa nếm thử một ly, không quá ngọt, khá là thanh mát."
Giang Cố nhìn Tư Hành, lại nhìn sang Đường Minh đang ngồi cạnh cửa sổ, nhỏ giọng hỏi: "Anh không xử lý công việc sao?"
Tư Hành cười ngồi xuống cạnh Giang Cố: "Cũng không phải là đi chơi đột xuất, những việc cần làm mấy hôm trước đã xử lý xong rồi, nếu đã đến đây nghỉ dưỡng thì phải thả lỏng, việc làm không bao giờ hết, tiền cũng không bao giờ kiếm đủ."
Đường Minh ở bên kia không ngẩng đầu lên hừ lạnh một tiếng: "Tôi không điếc, tôi nghe thấy hết rồi."
Giang Cố mím môi cười thầm, Tư Hành giả như không nghe thấy, cầm cuốn sách vừa mượn lên đọc.
Giang Cố lại gần nhìn thoáng qua: "Anh đang đọc gì vậy?"
Tư Hành mở trang bìa cho Giang Cố xem.
Giang Cố hơi bất ngờ: "Cửa sổ của Judas? Anh thích loại sách này sao?"
Tư Hành: "Loại sách này dễ đọc hơn, tình tiết sẽ hấp dẫn hơn."
Giang Cố nói: "Không phải trước đây anh nói là không thích đọc sách sao?"
Lúc này Tư Hành mới nhớ ra trước đó anh từng nói với Giang Cố là mình không thích đọc sách lắm, nên cả một bức tường sách trong thư phòng chỉ là mua để trang trí nhà.
Lúc này lại có hành vi không đồng nhất, Tư Hành nhanh chóng suy nghĩ: "Vì rất ít khi có thời gian thư giãn hoàn toàn, ngay cả ở nhà, cũng hầu như đều xoay quanh công việc, tâm không tĩnh lại được, tự nhiên không đọc được sách."
Giang Cố gật đầu, dịch chiếc gối nhỏ phía sau lưng một chút, tạo tư thế thoải mái nhất cho lưng, cầm sách lên đọc.
Tư Hành cẩn thận quan sát một lúc, không biết Giang Cố có tin lý do vừa rồi không, nhưng nhìn một hồi, thấy Giang Cố rất chăm chú vào quyển sách trong tay, anh mới hơi thả lỏng, cũng bắt đầu lật sách của mình.
Nhưng lại không nhìn thấy vào khoảnh khắc anh hơi thả lỏng, khóe miệng Giang Cố không nhịn được cong lên.
Toàn bộ khu đọc sách rất yên tĩnh, có ghế dựa cạnh cửa sổ, cũng có đệm mềm để ngồi trực tiếp trên sàn, khu vực có đệm mềm cần phải cởi giày, cũng có người đặc biệt đến đây ngủ, ví dụ như Đường Triệu không muốn một mình trở về phòng.
Không gian quá yên tĩnh, tiếng lật sách sột soạt là âm thanh ru ngủ tốt nhất, khi Tư Hành cuối cùng cũng tĩnh tâm đắm chìm vào cốt truyện trong sách, bỗng nhiên vai anh nặng trĩu xuống, một cái đầu nhỏ khẽ tựa vào.
Giang Cố bên cạnh không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, sách vẫn còn cầm trên tay.
Tư Hành hơi nghiêng đầu nhìn cậu một cái, mỉm cười, anh xác nhận tấm chăn nhỏ vẫn đắp kỹ trên người Giang Cố, nhiệt độ ở đây cũng rất ấm áp, ngủ như vậy sẽ không bị lạnh, nên cứ để cậu ngủ vậy.
Chỉ là trên người nặng thêm một chút, tâm trí của Tư Hành không thể quay lại với nội dung trong sách được nữa.
Mọi cảm giác bên cạnh bỗng chốc trở nên rõ ràng hơn, như sợi tóc khẽ lướt qua da anh, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng vang lên bên tai, lắng nghe kỹ mới có thể nhận ra rõ ràng từng nhịp thở ấy.
Còn có mùi thơm nhẹ nhàng, là mùi nước giặt, là mùi dầu gội, là mùi sữa tắm còn sót lại trên da Giang Cố, chỉ khi ở gần như vậy, anh mới có thể bắt được một chút trong không khí, mỗi khi ngửi được, anh đều cảm thấy mình như gần gũi với Giang Cố hơn một phần.
Giang Cố ngủ rồi, nhưng lại không ngủ hẳn, hơi mơ màng như tỉnh như mơ, lơ lửng ở ranh giới của sự mơ màng.
Cậu biết đây không phải nhà mình, là một nơi xa lạ, cũng không phải ở trong phòng mình, điều này khiến trong lòng cậu vẫn hơi chút cảnh giác, cho đến khi cuốn sách trong tay dường như bị ai đó lấy đi, giống như mỗi lần cậu vô tình ngủ quên trên ghế sofa, luôn có người giúp cậu lấy sách đi, đắp chăn cho cậu.
Trong mơ màng cậu nhớ ra, cậu không cô đơn, Tư Hành ở bên cạnh cậu.
Khi suy nghĩ này xuất hiện trong đầu cậu, toàn thân cậu lập tức thả lỏng, không còn cảnh giác với môi trường xa lạ, cũng không kháng cự lại cơn buồn ngủ ngày càng nặng nề, thậm chí để ngủ thoải mái hơn, cậu còn nằm hẳn xuống.
Cậu biết Tư Hành ở bên cạnh mình, có anh ở đây, giống như không cần lo lắng gì cả.
Lúc Giang Cố nằm xuống, Tư Hành không dám nhúc nhích tí nào, sợ động một chút sẽ làm cậu tỉnh giấc. Cuối cùng, Giang Cố ngủ thiếp đi trên thảm, đầu gối lên đùi Tư Hành.
Đợi đến khi Giang Cố ngủ say, Tư Hành mới cẩn thận kéo chiếc chăn nhỏ lên, che kín bờ vai đang lộ ra vì cổ áo quá rộng.
Bên ngoài, tuyết càng lúc càng rơi dày. Buổi sáng khi họ ra ngoài, trời vẫn chưa có tuyết, nhưng bây giờ, những ngọn núi xung quanh đã thấp thoáng một lớp trắng mỏng.
Đường Minh xử lý xong vài trang tài liệu rồi đóng máy tính lại duỗi người, vừa quay đầu thì nhìn thấy bên cạnh lò sưởi điện tử, một người đang ngủ say, một người khác thì đang chăm chú nhìn người kia.
Đường Minh cười cười, đứng dậy đi đến đệm mềm, ngồi đối diện họ, cầm một cuốn sách trên sàn lên, lại nhìn Giang Cố đang gối đầu lên đùi Tư Hành, rồi nhướn mày nhìn Tư Hành.
Tư Hành chỉ liếc hắn ta một cái, thu hồi ánh mắt, lại chăm chú nhìn người đang ngủ, cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.
Đường Minh cũng không lên tiếng, hiếm hoi lắm mới được hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Đường Triệu ngủ ngon lành ở phía sau họ, chỉ thiếu điều ngáy khò khò, cách đó không xa còn có không ít người đang ngồi đọc sách, yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách.
Đường Minh nhìn tuyết rơi bên ngoài một lúc, đột nhiên nói: "Có hơi muốn yêu đương rồi."
Tư Hành ngẩng đầu nhìn hắn ta, Đường Minh khá là cảm khái: "Cứ cảm thấy vào mùa đông có tuyết rơi, có người có thể cùng nhau ngắm tuyết thế này, hình như cũng không tệ."
Có lẽ là do môi trường ảnh hưởng, nhìn Tư Hành với vẻ bình yên, an tâm, có chỗ dựa, một mối quan hệ thân mật khác hẳn với tình cảm gia đình, hắn đột nhiên có chút ghen tị.
Tư Hành khẽ cười: "Vậy yêu đi, nếu cậu cũng tìm được một người mình thật sự yêu thích, đó sẽ là một điều rất tốt đẹp."
Đường Minh thì thầm: "Yêu mà không được cũng tốt đẹp sao?"
Tư Hành nhìn người đang ngủ ngon lành trên đùi mình: "Chỉ cần một khoảnh khắc được sở hữu nó, chưa từng trải qua, thì mãi mãi cũng không biết khoảnh khắc đó hạnh phúc đến thế nào."
Giang Cố tỉnh dậy, vẫn còn hơi chút mơ màng, phải mất vài giây sau mới hoàn toàn tỉnh táo, nhận ra mình đang ngủ ở đâu, cảm nhận được đầu đang gối lên đùi ai đó, Giang Cố vội vàng ngồi dậy.
Tốc độ ngồi dậy quá nhanh, trước mắt Giang Cố đột nhiên tối sầm lại.
Tư Hành bên cạnh vội vàng đỡ cậu: "Chậm thôi, có phải chóng mặt không?"
Giang Cố nhắm mắt lại một lúc, chờ cảm giác choáng váng dần tan biến mới dám mở mắt, rồi cười với Tư Hành: "Không sao, bật dậy nhanh quá."
Tư Hành cầm bình giữ nhiệt bên cạnh mở nắp: "Uống vài ngụm cho đỡ."
Giang Cố ngoan ngoãn nhận lấy uống vài ngụm, rồi đưa tay bóp đùi Tư Hành.
Giữ nguyên tư thế quá lâu lại còn có một cái đầu gối lên, chân Tư Hành đã tê cứng, đột nhiên bị bóp như vậy, anh không nhịn được khẽ rên một tiếng, ngăn tay Giang Cố lại.
Giang Cố: "Tê rồi à? Sao anh không gọi em dậy, em bóp cho anh, máu sẽ lưu thông nhanh hơn, anh chịu khó một chút."
Tư Hành có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể chịu đựng thôi, cảm giác tê cứng như kim châm trên đùi còn chưa tính, điều đáng sợ nhất là Giang Cố đang bóp chân anh, lại là đùi, quả thực là một sự tra tấn ngọt ngào.
Đường Minh ngồi đối diện nhìn sự tương tác giữa hai người, trên mặt đầy vẻ hiểu nhưng không nói, sau đó hắn đứng dậy, đá tỉnh đứa em trai nhà mình đang ngủ như heo.
Đường Triệu ngơ ngác bị hắn ta đá tỉnh: "Làm sao vậy?"
Đường Minh: "5 giờ rồi, ngủ nữa trời cũng tối mất."
Đường Triệu duỗi người ngáp một cái: "Mới 5 giờ thôi, không đi làm không đi học, không thể để em ngủ đến khi tự tỉnh được sao?"
Đường Minh*: "Em không đói nhưng anh đói rồi, đi ăn thôi, ăn xong sớm một chút để tiêu thực, anh đã hẹn bể suối nước nóng lúc 9 giờ rồi."
*chỗ này tác giả để Đường Triệu, nhưng mình nghĩ phải là Đường Minh mới đúng, nên xin mạn phép sửa lại.
Sách mượn chưa đọc xong, nhưng vì họ đã đặt phòng ở đây, nên có hạn mức mượn, mỗi người có thể mang hai cuốn đi, chỉ cần trả lại trước khi trả phòng là được.
Giang Cố chọn hai cuốn muốn đọc nhưng trước đây chưa mua, còn lại Tư Hành đều mang đi trả.
Ăn tối xong, Đường Minh về phòng lấy áo choàng tắm và khăn tắm, xuống dưới thì không thấy Đường Triệu đâu nữa, nhìn Tư Hành đang ngồi ở quầy bar, lại nhìn quanh một vòng: "Người đâu rồi?"
Tư Hành chỉ vào căn phòng có rèm cửa treo dở: "Bên trong đang chơi Ma Sói, bọn họ thiếu người, qua đây mời, em trai cậu liền kéo Giang Cố vào đó."
Đường Minh "hừ" một tiếng: "Cái tính hướng ngoại này không biết theo ai."
Nói xong, hắn nhìn vào cái túi vừa mang xuống, lại nhìn Tư Hành, nhướn mày: "Lát nữa đi tắm suối nước nóng."
Ánh mắt Tư Hành không hề gợn sóng, nâng ly rượu lên khẽ nhấp một ngụm: "Lúc Giang Cố nằm viện, tôi giúp em ấy lau người không chỉ có một lần đâu."
Sóng to gió lớn như vậy cũng đâu phải chưa từng thấy, anh không sợ!
Đường Minh cười gật đầu: "Được, nếu cậu trở thành bi.ến thái giữa chốn đông người, lúc đó đừng nói quen biết tôi."
Tư Hành hừ lạnh một tiếng, nâng ly rượu lên định uống, nhưng lại không dám uống nhiều, sợ uống nhiều lát nữa tắm suối nước nóng, say rượu, thì hoàn toàn mất kiểm soát.
Hai người đàn ông đặc biệt đẹp trai ngồi ở quầy bar uống rượu trò chuyện, rất thu hút sự chú ý của nhiều người, một số người có tính cách cởi mở hơn trực tiếp đến hỏi có thể kết bạn Wechat không, trong chốc lát đã có hai ba nhóm người đến, tiếc là đều không thành công.
Tư Hành nhìn thì bình tĩnh, nhưng thực ra đã xem điện thoại nhiều lần rồi, cùng với thời gian dần trôi qua, càng gần 9 giờ, tim anh càng đập mạnh hơn.
Phải đi tắm suối nước nóng với Giang Cố, ai mà đỡ nổi đây.
Hai người ở bên kia không hề có chút áp lực tâm lý nào chơi xong Ma Sói, một người hài hước vui vẻ chơi giỏi, một người lạnh lùng nhưng dung mạo tuyệt vời, khi đề nghị rời đi, nhóm thanh niên mời họ rất không nỡ, đều xin thông tin liên lạc muốn hẹn lần sau chơi tiếp.
Tiếc là Giang Cố mỉm cười từ chối, Đường Triệu cười ha hả lừa cho qua chuyện.
Hai người đi về phía quầy bar, Giang Cố nói: "Lúc nãy không phải cậu trò chuyện rất vui vẻ với cô gái tóc ngắn sao, cô ấy cũng đáng yêu, không cân nhắc phát triển chút à?"
Đường Triệu lắc đầu: "Không phát triển được."
Giang Cố: "Sao vậy?"
Đường Triệu một bộ ra vẻ tiếc nuối: "Cô ấy không ăn chân gà, nói chân gà dẫm xuống đất bẩn như vậy, không biết người khác làm sao mà ăn được."
Bốn năm đại học Đường Triệu ở ký túc xá ăn nhiều nhất chính là chân gà cánh gà, người sinh ra để ăn chân gà, thực sự không thể phát triển cùng người không thích chân gà được.
Nhìn họ đi tới, Đường Minh cười híp mắt nói: "Chơi xong rồi à? Thắng hay thua?"
Đường Triệu đắc ý ưỡn ngực: "Em chơi Ma Sói chưa bao giờ thua!"
Nhìn thấy họ đã cầm áo choàng tắm xong, Giang Cố nói: "Đi tắm suối nước nóng à?"
Tư Hành ừ một tiếng: "Đi thôi, sắp đến giờ rồi."
Họ đã đặt trước bể suối nước nóng, bể nhỏ riêng tư, thời gian này chỉ tiếp đón họ, như vậy không cần phải tắm chung với người khác.
Bể suối nước nóng nằm ở khu vực bán ngoài trời, một nửa bể ở trong nhà, một nửa bể còn lại kéo dài ra bên ngoài. Thêm vào đó tuyết rơi đến giờ vẫn chưa ngừng, tuyết bay mù mịt, hơi nước từ suối nước nóng bốc lên, nếu không phải đặt trước một tuần, thì đến lúc này muốn tắm cũng không được.
Đường Triệu là người nhanh nhất, c.ởi quần áo chỉ mặc một chiếc quần l.ót tứ giác rồi nhảy xuống bể, sau đó nói với Giang Cố: "Nhanh xuống đi, đã lắm, ấm ơi là ấm!"
Giang Cố không có sức khỏe tốt như hắn ta, cậu sợ cởi đồ xuống sẽ bị cảm lạnh, nên cầm áo choàng tắm vào phòng nhỏ thay đồ, đợi cậu ra thì Đường Minh và Tư Hành cũng đã xuống bể rồi.
Rõ ràng Tư Hành đã nhìn thấy dáng vẻ mặc quần đùi của đối phương suốt cả mùa hè, nhưng khi cậu mặc áo choàng tắm màu trắng chỉ lộ ra một đoạn chân nhỏ đi tới, vẫn từng bước từng bước đạp lên tim anh.
Tư Hành khẽ bóp lòng bàn tay đang hơi siết chặt, cả người bốc hơi không biết là do suối nước nóng quá nóng, hay là do chính anh quá nóng.
Giang Cố đi đến mép bể suối nước nóng, vén tà áo choàng tắm lên, thử đưa chân xuống để cảm nhận nhiệt độ.
Đoạn trắng loá mắt ấy, cùng phần gốc đùi thấp thoáng ẩn hiện sau lớp áo choàng, khiến Tư Hành lập tức xấu hổ dời mắt đi, hận không thể lao thẳng ra ngoài trời tuyết lạnh để bình tĩnh lại một chút.
Đường Minh dựa vào một bên nhìn Tư Hành, bật cười. Mặc dù hắn không hiểu một người có thể bị người khác hấp dẫn đến mức nào, nhưng nhìn thấy Tư Hành xưa nay luôn bình tĩnh và tự chủ phi thường, lại phản ứng mất kiểm soát như vậy, hắn vẫn rất vui vẻ.
Thậm chí còn lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh, gửi vào nhóm nhỏ ba người, tuy không có nhiều hoạt động, nhưng vẫn luôn tồn tại.
Còn kèm theo dòng chữ: "Có ngày chứng kiến cảnh này thật không dễ gì."
Rất nhanh, người ở phía bên kia đại dương trả lời lại trong nhóm: "Cái vẻ ngây thơ này thật hiếm thấy, chưa cưa đổ người ta à?"
Đường Minh: "Cậu hỏi hắn xem, hắn có dám không."
Tống Thư: "Tên này không được rồi. Có cả nghìn cách để theo đuổi người ta, mà lại chọn cách nhát gan nhất thế này."
Trong khi hai người kia đang tán gẫu rôm rả, Tư Hành vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm giác hỗn loạn trong cơ thể mình. Dù vậy, anh vẫn không quên căn dặn: "Ngâm thử một lúc xem cảm giác thế nào, nếu thấy tức ngực hay khó thở thì nhất định phải nói ngay."
Không khí lạnh ngoài trời và hơi nóng của suối nước nóng va chạm vào nhau, tạo nên một làn sương mờ dày đặc bao phủ khắp bể. Dù bể không lớn, nhưng nếu đứng ở hai đầu, cách nhau qua lớp sương này cũng chỉ thấy được đường nét mờ ảo của đối phương.
Đường Minh yên lặng ngồi một bên chơi điện thoại, Đường Triệu coi suối nước nóng như bể bơi, vui vẻ bơi qua bơi lại, còn Tư Hành đứng cạnh Giang Cố không dám cách quá xa.
Mặc dù qua lớp sương mờ, nhưng Giang Cố vẫn nhận ra ánh mắt của Tư Hành, mang theo sự xấu hổ không dám nhìn thẳng vào cậu, lại vừa không nhịn được khao khát muốn nhìn cậu.
Giang Cố cười cười, đưa tay mở dây lưng áo choàng tắm, cởi áo xuống, đưa tay về phía Tư Hành: "Giúp em một chút."
Tư Hành vội vàng đưa tay ra đón, còn Giang Cố trực tiếp bước lên bậc thang trong bể nước rồi nhảy thẳng xuống.
Nước suối nóng ấm áp bắn tung tóe, tạo nên những đợt sóng nước.
Trong làn hơi nước mờ ảo, Tư Hành lập tức dang tay ôm chặt lấy người vừa lao vào lòng mình.
Vòng eo gầy nhỏ nằm trọn trong tay anh, làn da trắng mịn của tấm lưng gầy tựa vào lòng bàn tay anh. Trong vòng tay ấm áp, người trong lòng anh, khuôn mặt còn lấm tấm nước, đang nhìn anh với nụ cười cong cong đầy mê hoặc.