Hơi nóng của suối nước nóng tản ra rồi từ từ tụ lại, giống như một lớp màn mỏng bay lơ lửng trên mặt nước, trong sự quấn quýt mơ màng ấy, cả thế giới dường như im lặng đến lạ thường.
Những đầu ngón tay trắng nõn của Giang Cố đặt trên vai Tư Hành hơi dùng sức, khẽ siết chặt, bấm vào cơ bắp săn chắc, vừa rắn rỏi lại vừa đầy độ đàn hồi của anh.
Bàn tay đặt trên lưng cậu, cánh tay ôm lấy eo cậu, tiếp xúc trực tiếp đầy kí.ch thích, khiến cơn hưng phấn trỗi dậy, dopamine nhanh chóng được giải phóng, máu trong cơ thể lưu thông nhanh hơn, làn da cũng dần nóng lên, thậm chí mang theo chút choáng váng.
Sự đụng chạm thoáng qua dường như nhanh chóng khơi lên điều gì đó giữa cả hai, nhưng khi Tư Hành còn chưa kịp bắt lấy tia cảm xúc chớp nhoáng ấy, Giang Cố đã vội vã muốn lùi lại.
Không phải vì lý do gì khác, mà bởi thứ lực lượng mạnh mẽ như muốn nuốt chửng cả người ta ấy, kèm theo sự chiếm hữu đáng sợ mà Tư Hành vô tình bộc lộ ra, chỉ một chút thôi cũng đủ làm người khác hoảng hốt.
Thứ khiến Giang Cố kinh ngạc không phải cảm xúc bị đè nén kia, mà là sắc thái không thể miêu tả ẩn trong ánh mắt anh.
Mặc dù Tư Hành gần như lập tức lùi lại nửa bước, không để đùi cậu cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của một thứ nào đó, nhưng khoảnh khắc vừa nhảy xuống, đổ người về phía anh, cậu vẫn vô tình chạm phải.
Kích thước này... đúng là dọa chết người mà.
Đường Triệu bên cạnh vẫn đang vẫy vùng trong nước, những đợt sóng nước bắn tung tóe khuấy động cả cái bể nhỏ, nước suối nóng ngang hông cứ đập vào thành bể rồi dội ngược trở lại.
Dòng nước bị Đường Triệu làm cho xáo động quá mạnh, khiến Giang Cố vừa mới rời khỏi lòng Tư Hành đã bị dòng nước đẩy cho thân hình chao đảo.
Khi cậu còn chưa kịp bám vào mép hồ để đứng thẳng, Tư Hành đã nắm lấy cánh tay cậu, kéo vào lòng, rồi dùng một tay nâng eo cậu, bế lên đặt xuống bậc thềm bên trong hồ: "Ngồi đây ngâm một lúc đi."
Đường Triệu bơi lại gần, còn chuyển sang kiểu bơi ngửa trước mặt Giang Cố, hai chân còn cố tình đạp mạnh, tạo ra vô số bọt nước bắn tung tóe.
Giang Cố hất nước vào người hắn, cằn nhằn: "Đây là suối nước nóng chứ không phải bể bơi."
Đường Triệu bật cười: "Đều là nước trong bể cả thôi, có gì khác nhau đâu. Cậu nói xem, nước này ấm không? Có dễ chịu không?"
Giang Cố ngồi trên bậc thềm, mực nước ngập đến vai, Tư Hành còn lấy một chiếc khăn tắm đắp lên vai cậu, khiến toàn thân cậu đều được ngâm trong nước, dù là suối nước nóng ngoài trời, cũng không hề thấy lạnh chút nào.
"Khá thoải mái. Nhưng nước này có thay thường xuyên không?"
Đường Triệu ngồi xuống bên cạnh cậu, thở hổn hển: "Tớ vừa nhìn qua, bên kia có ống xả, còn bên này có ống nước vào, hình như là nước chảy luân chuyển. Chắc là sạch sẽ thôi. Chứ nếu không, ai lại bỏ tiền tốn kém tới đây như vậy, trừ khi là kẻ ngốc!"
Nói xong, hắn cầm điện thoại lên, mở thực đơn để gọi đồ ăn. Sau một hồi, hắn chọn gà rán và nước ngọt, rồi quay sang hỏi Tư Hành và Đường Minh, không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh: "Các anh có muốn gọi gì không?"
Đường Minh: "Bia lạnh."
Đường Triệu "chậc" một tiếng: "Có ai ngâm suối nước nóng mà uống bia không, muốn máu chảy nhanh hơn, ngộ độc cồn à?"
Lầm bầm thì lầm bầm, nhưng hắn vẫn gọi bia, loại bia nhẹ thôi, với mấy kẻ đã quen chinh chiến trên bàn nhậu như họ thì chẳng khác gì uống nước lọc.
Gọi món xong, Đường Triệu mới nhìn sang Giang Cố: "Gọi cho cậu một ly trà sữa nóng nhé? Chỗ này có vài loại trà, nhưng không biết có hợp khẩu vị cậu không. Hay là uống sữa tươi nguyên chất? Cũng có trà hoa, trà hoa hồng, muốn thử không?"
Giang Cố không quan tâm uống gì, dù sao thì hầu hết mọi thứ cậu cũng không thể chạm vào.
Ngâm mình trong bể chỉ được ba phút, Tư Hành đang trò chuyện với Đường Minh liền đi tới: "Lên nào, đừng ngâm lâu quá."
Dù Giang Cố cảm thấy cơ thể mình vẫn chịu đựng được, nhưng cậu cũng không muốn vì ham vui thêm vài phút mà xảy ra chuyện gì đó, phá hỏng chuyến du lịch này, nên khi Tư Hành nói vậy, cậu liền đứng dậy.
Cậu vừa quay người định ra khỏi bể, liền nghe thấy tiếng nước ào ào, chưa kịp quay đầu lại, một chiếc áo choàng tắm dày đã được phủ lên người cậu.
Tư Hành giúp cậu kéo chặt áo choàng tắm, đề phòng khi ra khỏi bể nước, sẽ bị gió lạnh lùa: "Đi thay đồ đi, chỗ nửa lộ thiên này vẫn có chút lạnh đấy."
Giang Cố quay đầu cười với anh: "Được."
Mái tóc đen ướt rượt bám vào cổ, trên khuôn mặt trắng trẻo còn đọng lại những giọt nước lấp lánh dưới ánh đèn, đôi mắt chứa đầy ý cười, cả khuôn mặt trông sáng sủa, đầy sức sống, khiến người khác không khỏi bị thu hút.
Giang Cố còn chưa ra khỏi bể, Tư Hành đã tự mình chìm xuống nước, Giang Cố cũng không để ý, cậu ra khỏi bể, gió nhẹ thổi qua, cảm giác se lạnh lập tức ùa đến. Cậu kéo chặt áo choàng, bước chân trần đi về phía phòng thay đồ.
Trong phòng thay đồ có phòng tắm, Giang Cố lấy đồ dùng cá nhân ra, tắm rửa sạch sẽ. Cậu nghĩ, tắm luôn bây giờ thì về phòng đỡ phải làm nữa.
Lúc Giang Cố đang tắm thì đồ ăn Đường Triệu gọi đã được mang đến. Đường Triệu một tay cầm cốc coca, tay kia cầm đùi gà, ngâm mình trong bể ăn ngon lành.
Đường Minh nhìn Tư Hành, ánh mắt chuyển xuống một chút, rồi bật cười đầy ẩn ý.
Tư Hành tạt một gáo nước lên mặt hắn: "Cười cái gì thế."
Đường Minh không nhịn được nữa, phá lên cười lớn: "Tôi hiểu, đàn ông mà, không có phản ứng mới lạ."
Đường Triệu đang nhồm nhoàm nhai đùi gà quay đầu lại, ánh mắt ngơ ngác trong sáng: "Cái gì lạ cơ?"
Đường Minh thấy bộ dạng ngốc nghếch của hắn, không hài lòng liếc hắn một cái: "Ăn đùi gà của em đi!"
Giang Cố tắm xong bước ra, thấy mấy người trong bể nước đã khoác áo choàng tắm, ngồi quanh lò sưởi. Bên cạnh Đường Triệu chất đống xương gà, cậu chàng vừa thấy cậu đã kêu lên: "Nhanh lên, tớ để lại cho cậu một cái đấy, không nhanh thì anh tớ cướp hết bây giờ!"
Giang Cố không quen ăn đêm, huống chi là đồ dầu mỡ như đùi gà. Cậu rót một cốc trà hoa đang giữ ấm trên lò, rồi mới ngồi xuống: "Cậu ăn đi, tớ không đói."
Tư Hành cau mày nhìn Giang Cố: "Sao không sấy tóc rồi hẳn ra đây."
Giang Cố: "Em thấy ở đây có lò sưởi, nghĩ ngồi sưởi một lúc chắc sẽ khô thôi."
Tư Hành đứng lên, đi vào phòng thay đồ lấy máy sấy, tìm ổ cắm gần đó rồi bắt đầu sấy tóc cho Giang Cố.
Giang Cố gác chân lên bệ lò sưởi, hơi ngửa đầu nhắm mắt, để Tư Hành sấy tóc cho mình.
Đường Triệu chống cằm nhìn, rồi lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh. Bức ảnh như muốn truyền tải một loại cảm giác chỉ có thể cảm nhận được qua góc nhìn của người thứ ba.
Hắn nghĩ lát nữa sẽ gửi ảnh cho Giang Cố, để cậu tự cảm nhận.
Mấy người chơi ở suối nước nóng đến gần 11 giờ, trừ Giang Cố đã tắm xong và không xuống nước nữa, Đường Triệu cứ cách một lúc lại nhảy xuống bơi vài vòng, nói là phải chơi cho đã, đến cuối cùng Giang Cố không chịu nổi nữa, liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
Tư Hành thấy mắt cậu đỏ hoe vì buồn ngủ, cầm lấy chiếc áo choàng tắm hơi ướt: "Về thôi, không còn sớm nữa."
Đường Triệu nhìn đồng hồ: "Hai người về trước đi, em xuống khu trò chơi chơi một lúc, không biết có tìm được ai cùng chơi online không."
Mới 11 giờ mà, cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu thôi.
Đường Minh nhìn sang Tư Hành và Giang Cố: "Vậy hai người về phòng trước đi, cứ ngủ đến tự tỉnh, trưa hẹn nhau ăn cơm."
Tư Hành gật đầu, rất tự nhiên đưa tay ra cho Giang Cố.
Giang Cố nắm lấy tay anh đứng dậy, duỗi người: "Vậy bọn em về ngủ trước, hai người cũng đừng chơi khuya quá."
Đường Triệu vẫy tay đuổi: "Đi ngủ đi, mắt đã buồn ngủ đến mức sắp không mở nổi rồi kìa."
Mỗi người một ngả, Đường Triệu và Đường Minh xuống tầng dưới chơi game, trong khi Giang Cố và Tư Hành đi về phía thang máy để lên phòng. Đến thang máy, Giang Cố nghiêng đầu tựa lên vai Tư Hành.
Tư Hành để cậu dựa vào, khóe môi không ngừng nở nụ cười: "Sáng mai có thể đi ăn cháo cá nhỏ. Cá này là cá suối trong núi, bây giờ đến vẫn còn, nhưng hơn một tháng nữa là sẽ không còn nữa đâu."
Giang Cố chỉ nghe nói chứ chưa ăn cháo cá nhỏ nổi tiếng này, có chút tò mò: "Cháo cá có tanh không?"
Tư Hành: "Không, nên mới là món ngon nhất ở đây, có thể thử xem, nếu không hợp khẩu vị, ở đây còn có bánh bao nước cũng rất nổi tiếng."
Giang Cố xoa xoa bụng: "Hình như em hơi đói rồi."
Tư Hành: "Vậy lát nữa về phòng kiếm gì đó ăn lót dạ. Không ăn hết thì để tôi giải quyết."
Cơn buồn ngủ của Giang Cố tan mất ba phần: "Sao lại thế được, sao có thể để anh ăn đồ thừa của em chứ?"
Cửa thang máy mở ra, Tư Hành đưa tay chắn lại, chờ Giang Cố ra khỏi thang máy mới nói: ""Ở nhà, bữa nào đồ ăn cũng do tôi dọn dẹp cuối cùng mà."
Giang Cố: "Nhưng mà khác nhau, đó là đồ ăn, nếu lát nữa em muốn ăn mì thì sao."
Tư Hành: "Đều như nhau, muốn ăn mì thì ăn mì, nếu em ngại, vậy thì gọi thêm một cái chén nữa, em ăn bao nhiêu thì múc bấy nhiêu, phần còn lại tôi ăn."
Giang Cố cười nói: "Em sợ anh ngại."
Tư Hành đi phía sau cậu: "Tôi không ngại."
Cùng uống chung một ly nước, cùng ăn chung một bát mì, ăn đồ cậu không ăn hết — những điều này, nếu là nửa năm trước, có nằm mơ anh cũng không dám nghĩ tới.
Đúng lúc này, Giang Cố đang đi phía trước bỗng dừng lại, Tư Hành còn chưa kịp hỏi, đã thấy cậu chạy lên phía trước vài bước, anh ngẩng đầu lên mới thấy có một người đang dựa vào tường, từ từ ngã xuống.
Giang Cố chạy đến thì người đó đã ngã xuống đất, một tay ôm ngực, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Cảnh tượng này quá quen thuộc với Giang Cố, rõ ràng là dấu hiệu của cơn đau tim, cậu vội lục túi mình, nhưng trước khi đến suối nước nóng, Giang Cố đã cố ý bỏ hết đồ đạc, chỉ mang theo một chiếc điện thoại, nên giờ trong túi chẳng có gì cả.
Cậu an ủi người nằm trên đất: ""Đừng hoảng, cứ bình tĩnh điều chỉnh hơi thở. Tôi sẽ đi lấy thuốc cho cậu!"
Khoảng cách từ đây đến phòng họ không xa, chạy nhanh cũng sẽ không mất nhiều thời gian.
Lúc này Tư Hành đi tới, lấy ra một hộp thuốc cấp cứu trong túi: "Em cho cậu ta uống đi, tôi sẽ gọi lễ tân và liên hệ xe cứu thương."
Khi Giang Cố cho người kia uống thuốc, cậu mới phát hiện đây chính là chàng trai trẻ mà họ đã chạm mặt vài lần trong ngày. Không biết cậu ta phát bệnh đã bao lâu, giờ đôi môi đã tím tái hết cả.
Giang Cố vội cho thuốc trợ tim vào miệng cậu ta, còn Tư Hành bên cạnh rất bình tĩnh liên lạc với lễ tân, giải thích tình hình.
Lúc này có một người từ phòng phía trước đi ra, vừa nhìn thấy người nằm trên đất liền lập tức lao tới, thậm chí còn giơ tay định đẩy Giang Cố đang đỡ đầu người kia vì sợ cậu ta bị ngạt thở: "Anh làm gì thế! Buông anh ấy ra!"
Trước khi người kia chạm vào Giang Cố, Tư Hành nhanh chóng nắm lấy tay cậu ta, vặn mạnh một cái. Chỉ trong chớp mắt, người đó đã bị ép chặt vào tường, không kịp phản ứng.
Bị đè xuống, Đơn Hạo giãy giụa hét lên:: "Các anh là ai! Các anh định làm gì! Buông tôi ra!"
Giang Cố: "Bạn cậu bị đau tim, tôi vừa cho cậu ấy uống thuốc trợ tim rồi, đừng hét lớn tiếng như vậy, cậu ấy sẽ rất khó chịu."
Đơn Hạo giận dữ: "Anh nói linh tinh gì thế! Anh ấy có bệnh tim đâu, anh cho anh ấy uống cái gì? Tôi nói cho các anh biết, nếu vì thuốc ấy mà anh ấy có chuyện gì, tôi sẽ không để yên đâu!"
Giang Cố nhíu mày, đã nói với người này đừng có hét lớn, vốn dĩ hành lang kín mít thế này, âm thanh vang dội chỉ khiến bệnh nhân khó chịu hơn, vậy mà cậu ta còn la hét om sòm.
Tư Hành đẩy mạnh Đơn Hạo ra, kéo Giang Cố đứng dậy: "Đừng ngồi xổm lâu quá, không tốt đâu. Tôi đã liên hệ lễ tân, họ sẽ đến ngay."
Đơn Hạo vừa được thả ra, cũng không dám cứng rắn với Tư Hành nữa, mà nhìn về phía người nằm dưới đất, thậm chí còn thô bạo lay mạnh : "Này! Tống Thời! Anh tỉnh lại đi!"
Thấy động tác của cậu ta quá thô lỗ, Giang Cố vội nói: "Tôi đã nói là cậu ấy bị đau tim, đừng lay nữa! Đây là chuyện sống chết, cậu không hiểu à?"
Thấy Tống Thời có vẻ rất nghiêm trọng, Đơn Hạo mới hơi hoảng sợ, không dám động vào nữa.
Đúng lúc đó, nhân viên khu nghỉ dưỡng chạy đến. Tư Hành giải thích tình hình, còn đưa thuốc cấp cứu cho họ: "Lúc nãy có cho cậu ấy uống thuốc trợ tim, khi chúng tôi nhìn thấy thì cậu ấy vừa mới ngã xuống, nhưng không biết cụ thể là phát bệnh lúc nào."
Nhân viên khu nghỉ dưỡng có vẻ có kinh nghiệm, không hề động đến người nằm dưới đất, mà một bên gọi xe cứu thương, một bên liên lạc với bác sĩ trong khu nghỉ dưỡng.
Đợi đến khi người được đưa đi, đã là một lúc sau rồi, Tư Hành và Giang Cố không đi theo, vốn dĩ cũng không liên quan gì đến họ.
Về đến phòng, Tư Hành lấy điện thoại ra mở APP của khu nghỉ dưỡng, tìm đến giao diện gọi món đưa cho Giang Cố: "Không phải nói đói sao, xem muốn ăn gì?"
Giang Cố lắc đầu: "Không ăn nữa."
Tư Hành: "Bị dọa sợ rồi?"
Giang Cố: "Có gì đâu mà sợ, cảnh này em gặp nhiều lần rồi."
Trong bệnh viện, thường xuyên nhìn thấy những người đau ngực cấp cứu được đưa vào, cứu được thì coi như nhặt lại một mạng, nhưng vẫn có khá nhiều người không qua khỏi.
Tư Hành sợ cậu đói lát nữa lại đau bụng, liền dỗ dành: "Ăn một chút thôi, được không? Tôi gọi một bát mì, em ăn vài miếng, tôi cũng đói rồi."
Giang Cố mới nói: "Được, vậy anh gọi gì thì gọi, em ăn vài miếng là được."
Tư Hành đáp một tiếng, gọi một tô mì hải sản.
Vừa đặt điện thoại xuống định thay đồ ngủ, anh bỗng nhớ ra điều gì đó, có chút không chắc chắn đi ra ban công gọi điện thoại cho Đường Minh: "Lão Tống có phải có một người em trai không? Có phải tên là Tống Thời không?"
Đường Minh trả lời: "Có một người em trai, cụ thể tên gì thì tôi không nhớ, cũng không có liên lạc, ai lại nhớ rõ ràng thế, sao vậy?"
Tư Hành kể lại tình hình vừa rồi: "Tôi nghe bạn cậu ta gọi cậu ta là Tống Thời, cậu không thấy cậu ta có chút giống lão Tống sao?"
Đường Minh: "Có chứ, sáng nay vừa gặp đã thấy quen quen, để tôi hỏi lão Tống xem, cái cậu Tống Thời đó thế nào rồi?"
Tư Hành: "Không biết, đã được người của khu nghỉ dưỡng đưa đi rồi, cậu muốn hiểu rõ tình hình, có thể hỏi lễ tân."
Mặc dù là em ruột, nhưng Tống Thời là con cùng cha khác mẹ, sau khi bố mẹ Tống Thư ly hôn tái hôn mới sinh ra. Dù chơi thân với Tống Thư, họ cũng chưa bao giờ gặp người em này.
Cúp máy, Tư Hành bỏ qua chuyện này, quay lại phòng, thấy Giang Cố đã nằm trên giường ngủ mất, trong tay vẫn cầm điện thoại, màn hình chưa tắt.
Hôm nay đi từ sáng sớm, dù chiều có ngủ một lúc, nhưng không được lâu. Cả ngày mệt mỏi quả thật khiến cậu kiệt sức. Tư Hành vốn lo cậu sẽ suy nghĩ nhiều về chuyện của Tống Thời, giờ thì tốt rồi, mệt đến mức ngủ luôn, cũng không cần lo cậu nhớ tới nữa.
Sau khi chuyển bữa ăn sang phòng Đường Minh, Tư Hành nhẹ nhàng đắp chăn cho Giang Cố, vuốt tóc cậu, cười khẽ, nói nhỏ: "Ngủ ngon nhé."