Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 72

Theo thói quen sinh học, Giang Cố tỉnh giấc rất đúng giờ. Cậu còn chưa mở mắt đã lăn qua lăn lại trong chăn, duỗi người một cái. Vừa ngồi dậy định dụi mắt, đã bị một bàn tay chặn lại.

Tư Hành ngồi bên cạnh, nhìn cậu từ lúc còn chìm trong giấc ngủ, nhìn cậu khép mắt vươn vai, nhìn cậu lăn lộn trên giường nửa vòng, bộ dạng mơ màng đó cứ như phiên bản phóng lớn của Guli.

Chặn tay cậu lại, không cho cậu dụi mắt lung tung, Tư Hành đặt sẵn dép lê: "Đừng dụi mắt, đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi chúng ta xuống ăn sáng."

Giang Cố chớp mắt, vẫn còn vẻ ngơ ngác của người mới ngủ dậy. Thấy Tư Hành, cậu mỉm cười đáp: "Chào buổi sáng."

Tư Hành vuốt nhẹ mấy sợi tóc nhỏ ngoan cố không chịu nghe lời trên đầu cậu: "Chào buổi sáng, uống chút nước ấm đã."

Giang Cố nhận lấy cốc nước, uống hai ngụm để làm dịu cổ họng, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng tan biến: "Đêm qua anh ngủ ngon không? Em ngủ lúc nào cũng không biết nữa."

Cậu chỉ nhớ tối qua hơi mệt, định nằm trên giường một lúc đợi đồ ăn khuya, chỉ là lúc cầm điện thoại lên xem giờ, chẳng hiểu sao lại ngủ quên mất.

Tư Hành cười: "Ngủ ngon lắm."

Khi anh cúi người lại gần, Giang Cố ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh. Thấy tóc của anh vẫn còn ẩm, vài lọn rũ xuống thoạt trông rất thoải mái Giang Cố hỏi: "Anh tắm rồi à?"

Tư Hành ừ một tiếng: "Tỉnh sớm, đi chạy bộ ở phòng tập thể dục một lúc."

Giang Cố ôm cốc nước uống thêm hai ngụm nữa, không khỏi cảm thấy khâm phục kiểu người kiên trì tập thể dục bất kể ngày nào như anh.

Ngồi trên giường nghỉ ngơi một lúc lâu, Giang Cố mới nhớ đến đồ ăn khuya tối qua: "Tối qua đồ ăn khuya giao lúc mấy giờ vậy? Sao anh không gọi em?"

Tư Hành, người vốn không ăn đồ ăn khuya, nói: "Thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi. Hai người kia chắc còn đang ngủ, chúng ta tự đi ăn sáng thôi, không cần gọi họ."

Đường Triệu, con cú đêm kia chắc ngủ muộn lắm, sáng không ngủ đến mười một, mười hai giờ thì không dậy nổi. Giang Cố cũng không định gọi hắn. Khi cậu đang đi vào phòng tắm để rửa mặt thì trông thấy Tư Hành bước ra, trên tay cầm theo quần áo hôm qua đã mặc, trong đó có một bộ của cậu.

Ánh mắt cậu lập tức dừng lại trên bộ quần áo đã được giặt sạch.

Tư Hách nhìn theo ánh mắt cậu, giải thích: "Sáng chạy bộ về tiện tay giặt luôn."

Cảm giác bản thân chỉ lo ăn uống chơi bời, để người khác làm hết mọi việc khiến Giang Cố thấy ngại ngùng: "Hôm nay để em giặt quần áo, không thể để anh làm mọi thứ được."

Tư Hành cũng không tranh cãi với cậu, chỉ cười thúc giục cậu đi rửa mặt. Dù sao quần áo hôm nay mặc cũng không cần giặt, vì ngày mai họ sẽ đi rồi, tối nay giặt mai chưa chắc đã khô kịp.

Giang Cố làm rất nhanh, đánh răng, rửa mặt, dùng nước vuốt lại mái tóc dựng đứng do ngủ dậy, rồi đi theo Tư Hành ra ngoài.

Nhà hàng có khá nhiều người, phần lớn đều đến đây để ăn sáng. Hai người khá may mắn, vừa đến nơi thì một bàn gần cửa sổ có người dùng xong đứng dậy.

Hệ thống sưởi trong nhà được bật khá mạnh, hầu hết mọi người đều mặc áo phông và quần đùi rộng rãi, chuẩn bị ăn sáng xong là xuống dưới chơi.

Vì ngồi cạnh cửa sổ, Tư Hành thuận tay lấy chiếc khăn choàng lớn mang theo quàng lên vai Giang Cố.

Giang Cố xem thực đơn, gọi vài món ăn nổi tiếng ở đây, đợi người ta đi rồi cậu mới hỏi: "Chuyện hôm qua có tin gì mới không? Cậu trai đó không sao chứ?"

Tư Hành: "Sáng đi phòng tập tôi có hỏi rồi, tình hình cụ thể không rõ lắm, nhưng người chắc là không sao rồi."

Giang Cố thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi."

Tuổi còn trẻ như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì đáng tiếc quá.

Hai người ngồi chưa được bao lâu thì đồ ăn được mang đến. Cháo cá quả nhiên là món ăn nổi tiếng ở đây, không hề tanh, bánh bao hấp cũng rất ngon, vỏ mỏng, chỉ cần chạm nhẹ là lớp vỏ vỡ ra, nhưng phải để nguội một chút, nếu không nước súp bên trong sẽ hơi nóng.

Đang ăn, Giang Cố nhạy bén nhận ra có ánh mắt nào đó cứ nhìn về phía họ.

Giang Cố khá nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Thông thường, những ánh mắt này đều mang thiện ý, chỉ đơn giản là vì thấy cậu đẹp trai nên nhìn thêm vài lần. Gặp trường hợp như vậy, Giang Cố thường chọn cách phớt lờ.

Nhưng nếu cứ nhìn chằm chằm thì sẽ làm người ta cảm thấy khó chịu.

Giang Cố không trực tiếp nhìn quanh tìm kiếm, mà chỉ dùng khóe mắt để quan sát xung quanh.

Cậu phát hiện người đang nhìn họ là một cô gái, tóc dài xoăn nhẹ được buộc lơi, dù mặc bộ đồ xông hơi rộng thùng thình nhưng vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo, đường nét quyến rũ.

Điều quan trọng là ánh mắt của cô gái ấy tập trung nhiều hơn vào Tư Hành.

Nhận ra điều này, Giang Cố nhìn Tư Hành thêm vài lần, anh cao 1m9, thân hình săn chắc không phải kiểu người gầy yếu, nhưng cũng không quá cường tráng, lộ ra vẻ khỏe khoắn vừa phải. Khi mặc vest, anh toát lên phong thái tinh tế, nho nhã của một người đàn ông thành đạt.

Thêm vào đó, gương mặt anh cũng rất ưa nhìn, quả thật là người dễ thu hút sự chú ý.

Giang Cố đá nhẹ vào chân Tư Hành dưới gầm bàn.

Tư Hành đang ăn cháo bỗng dừng lại: "Sao vậy?"

Giang Cố nói: "Bên cạnh cột tròn kia có một cô gái, mặc đồ xanh trắng, cứ nhìn anh mãi."

Tư Hành không thèm quay đầu lại: "Không quen."

Giang Cố vốn chỉ định trêu chọc anh, nhưng phản ứng của anh có vẻ hơi kỳ lạ, vì vậy cậu đặt thìa xuống: "Anh không nhìn đã nói không quen? Anh biết cô ấy đang nhìn anh à?"

Tư Hành thoáng ngập ngừng, cuối cùng quyết định thành thật nói ra: "Sáng ở phòng tập, cô ấy có xin số Wechat của tôi."

Mặc dù cũng không tính là đeo bám, nhưng cô gái này khác với phần lớn những người từng đến xin số điện thoại của anh. Ngay cả khi bị từ chối, cô ấy vẫn rất tự nhiên, tiếp tục tìm chủ đề để trò chuyện.

Vậy nên, anh không thể nào lại quên ngay một người chỉ mới gặp mặt vài tiếng trước. Khi cảm thấy có ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía này, anh đã nhận ra cô gái đó, nhưng thấy Giang Cố đang chăm chú ăn sáng nên vẫn giả vờ như không biết.

Giang Cố ồ một tiếng: "Anh không cho à?"

Tư Hành: "Không cho."

Anh định nói mình không thích con gái, nhưng lại không dám. Anh sợ nếu nói ra, chuyện này sẽ dẫn đến hàng loạt vấn đề anh không thể kiểm soát được. Vì vậy, sau khi trả lời "không cho", anh chẳng biết phải giải thích thêm thế nào.

Thấy anh mím môi, dường như đang tìm cách biện bạch, cậu cố nhịn cười, giả vờ cau mày nói: "Vậy là anh từ chối chưa đủ dứt khoát rồi."

Tư Hành lập tức bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, anh nhớ lại những gì đã xảy ra lúc sáng: bản thân đã từ chối ngay lập tức, hơn nữa khi cô ấy cố gắng tìm chuyện để nói, anh đã trực tiếp rời máy chạy bộ về phòng.

Nghĩ như vậy, Tư Hành cảm thấy đúng là vấn đề nằm ở mình. Đáng lẽ anh nên nói thẳng rằng mình đã có người trong lòng. Chính vì anh không từ chối dứt khoát, nên mới khiến đối phương hiểu lầm rằng vẫn có cơ hội.

Nhưng chẳng lẽ bây giờ phải quay lại để từ chối người ta thêm lần nữa? Vì vậy, anh chỉ có thể nói: "Xin lỗi."

Giang Cố ngơ ngác, trên đầu như hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: "Sao lại xin lỗi em?"

Tư Hành đáp: "Là tôi chưa giải quyết xong chuyện của mình, làm em ăn sáng cũng không vui."

Điều này khiến Giang Cố không biết phải phản ứng thế nào. Tư Hành mỗi một lần dường như đều khiến cậu bất ngờ, mỗi bước đi đều nằm ngoài dự đoán của cậu.

Nhưng phải nói rằng, phản ứng của Tư Hành có một chút... làm cậu rung động, ừm, chỉ một chút thôi.

Nhìn thấy mấy cô gái bên kia dường như đang xúi giục cô gái tóc dài, muốn cô ấy mạnh dạn thử thêm lần nữa, Giang Cố nói: "Anh muốn em giúp anh từ chối thêm lần nữa không?"

Tư Hành hơi ngạc nhiên, dù Giang Cố không phải kiểu người sợ giao tiếp xã hội, nhưng cũng tuyệt đối không phải là kiểu người mặt dày, chuyện gì cũng có thể làm được như Đường Triệu, nên việc giúp anh từ chối người khác, nhất là ở nơi đông người như thế này, hoàn toàn không phải là điều Giang Cố sẽ làm.

Ngay lúc anh đang ngạc nhiên, Giang Cố một tay chống cằm, một tay cầm một chiếc bánh mỏng trong đĩa, nụ cười nhè nhẹ nở trên môi. Ánh mắt cậu chăm chú nhìn anh, vẻ mặt như mang theo vài phần dịu dàng, đưa miếng bánh đến gần miệng anh.

Tư Hành sững sờ, đầu óc như nổ tung, suýt nữa thì quên cả thở, tim đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Giang Cố nhẹ nhàng dùng miếng bánh chạm vào môi anh: "Ngẩn ra làm gì thế? Mau ăn đi."

Tư Hành như con rối há miệng ra, trong mắt tràn đầy hình ảnh người đang mỉm cười trước mặt, chiếc bánh có vị gì anh cũng chẳng cảm nhận được.

Giang Cố chấm nửa miếng bánh còn lại vào chút nước sốt, đợi anh nuốt xong, lại đút miếng bánh đã chấm vào miệng anh, cười ngọt ngào đến mức như muốn nhấn chìm người đối diện: "Vị thế nào, ngon không?"

Tư Hành ừ một tiếng, không dám nhìn thẳng vào mắt cậu, nhưng ánh mắt lại không ngừng muốn hướng về phía cậu. Hai tai anh đỏ rực, gần như lan tới cả khuôn mặt, anh thậm chí còn cố giữ nhịp thở đều đặn, sợ lộ ra sự rối loạn của mình.

Giang Cố đặt hai tay lên bàn, hơi nghiêng người về phía anh, cười quyến rũ: "Vậy anh đút lại cho em đi."

Vị trí họ ngồi khá kín đáo, gần cửa sổ, bên cạnh còn có một cái cột lớn, coi như là một góc nhỏ, trừ khi cố ý nhìn sang, nếu không thì thường không ai để ý đến phía họ, vậy nên ở nơi đông người như vậy, Giang Cố mới dám trêu chọc thế này.

Tư Hành đã sắp thăng thiên tại chỗ rồi, lúc này có thể giữ được bình tĩnh là nhờ ý chí kiên cường đáng kinh ngạc.

Giang Cố đã ăn nửa bát cháo, lại thêm một chiếc bánh bao lớn. Nếu ăn thêm bánh mỏng có lẽ sẽ quá no, nên Tư Hành xé một miếng nhỏ, đưa đến miệng cậu.

Miếng bánh nhỏ xíu, khi Giang Cố há miệng ăn, vô tình chạm vào đầu ngón tay Tư Hành.

Tư Hành chỉ cảm thấy có dòng điện chạy qua người, rồi đầu óc hoàn toàn tê liệt.

Giang Cố thật sự không cố ý chạm vào tay anh, nhưng thấy bộ dáng ngẩn ngơ của anh, Giang Cố lại cảm thấy thú vị. Dù Tư Hành vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh và chín chắn, nhưng nhìn anh cầm thìa để gắp bánh, dùng đũa để múc cháo, cậu biết người này chỉ đang cố gắng làm ra vẻ tỉnh táo, chứ bên trong hẳn đã loạn hết cả lên rồi.

Giang Cố tự múc một thìa cháo, ăn từ từ, nghiêng đầu nhìn bông tuyết rơi ngoài cửa sổ, nụ cười cuối cùng không thể kìm được nữa mà bật ra.

Phản ứng này... thật sự đáng yêu quá. Hai tai đỏ rực thế kia, nếu sau này bị cậu cắn một cái, liệu có đỏ đến mức vỡ mạch máu không nhỉ?

Ở bàn bên kia, mấy cô gái hơi sững sờ, lúc nãy còn đang xúi giục bạn mình thử thêm lần nữa, người đàn ông ưu tú và đẹp trai như vậy hiếm lắm, kết quả lại thấy cảnh hai người họ đút đồ ăn cho nhau.

Quan trọng là người kia cũng rất đẹp trai, tóc đen, da trắng, từ đầu đến chân đều tinh tế, giống như là sản phẩm hoàn hảo của Nữ Oa. Nhất là ngón tay thon dài của cậu, khi đưa đồ ăn tới miệng người đối diện, thật khiến người khác không khỏi thèm thuồng.

Sau màn tương tác đút đồ ăn ngắn ngủi, hai người không có hành động thân mật nào khác, nhưng đôi tai đỏ rực của chàng trai cao lớn kia đã đủ để viết lên hai chữ: "Hết hy vọng."

Buổi sáng trong phòng tập, các cô đã tận mắt chứng kiến anh ta lạnh lùng từ chối ra sao. Giờ nhìn thấy phản ứng này, còn gì phải lưu luyến nữa đây?

Mấy người chỉ đành an ủi bạn mình: "Thôi bỏ đi, đàn ông tốt nhiều lắm, tìm không được thì thôi."

Cô gái được an ủi trực tiếp cầm trái bắp lên gặm ngon lành chẳng màng hình tượng, dù sao ở đây cũng không có anh chàng đẹp trai nào khác làm cô ấy rung động nữa.

Bình Luận (0)
Comment