Đường Triệu ngủ đến tận giữa trưa mà vẫn còn ngái ngủ, hắn lảo đảo tìm đến khu vực phòng chiếu phim, thấy Giang Cố và Tư Hành đang nằm xem phim ở đó.
Buổi sáng, người đến xem phim không nhiều, cả phòng chiếu phim cộng cả họ mà chưa đến mười người, chỉ là mọi người đều đến theo cặp, rải rác ở khắp nơi, giữ khoảng cách không làm phiền lẫn nhau.
Ghế trong phòng chiếu phim này không phải loại ghế ngồi thông thường, mà là loại ghế dài, rộng rãi, đủ cho ít nhất hai người nằm thoải mái. Đường Triệu bước vào, thấy người khác đều hai người một ghế.
Chỉ riêng Giang Cố, cậu và Tư Hành lại mỗi người một ghế, Đường Triệu lập tức lắc đầu ngán ngẩm, cơ hội tốt như vậy mà không biết tận dụng nằm cạnh Giang Cố.
Vậy là hắn cởi giày, trèo thẳng lên ghế của Giang Cố, một tay ôm lấy eo cậu, còn chân thì không yên phận đặt lên chân cậu, trông hết sức khiêu khích.
Tư Hành ở bên cạnh chỉ liếc hắn một cái, thấy Đường Triệu có chừng mực, không hoàn toàn đặt trọng lượng lên người Giang Cố, nên cũng mặc kệ hắn. Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ ghen tị - ghen với việc Đường Triệu có thể quang minh chính đại như vậy, ghen với sự thân thiết tự nhiên giữa hai người họ.
Nhưng hôm nay thì khác, anh vẫn còn đang đắm chìm trong cảm giác từ buổi sáng. Trái tim anh như được lấp đầy, nhất thời không có khoảng trống để ghen nữa.
Dù biết Giang Cố làm vậy chỉ là vì giúp anh từ chối cô gái kia một cách khéo kéo, nhưng người được lợi là anh. Hình ảnh Giang Cố đút cho anh ăn sáng nay vẫn đang lặp đi lặp lại trong đầu anh, khiến anh sung sướng đến mức nằm dài ra, hoàn toàn thả lỏng.
Đường Triệu liếc nhìn về phía Tư Hành với ánh mắt kỳ lạ, rồi chọc chọc tay Giang Cố, nháy mắt liên tục về phía Tư Hành, sau đó chỉ vào đầu mình, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Giang Cố mím môi cười nhẹ, nhún vai, tỏ vẻ mình không biết gì cả.
Đường Triệu không hiểu gì nhìn hai người họ, cảm thấy cả hai đều kỳ lạ vô cùng.
Phim chiếu xong, Đường Triệu duỗi người, đi ra ngoài: "Nhanh nhanh, tớ đói chết rồi, trưa nay ăn lẩu nhé, tối đi ăn hải sản, sáng mai nhất định phải ăn cháo cá, ăn xong rồi mới đi!"
Lẩu là kiểu lẩu uyên ương, một ngăn dầu ớt, một ngăn canh nấm, các món ăn đã được gọi xong và bày đầy bàn, mãi lúc sau Đường Minh mới chậm chạp tới.
Đường Triệu phàn nàn: "Ra ngoài chơi thì chơi cho đàng hoàng, công việc làm mãi cũng không hết được đâu!"
Đường Minh trực tiếp tát vào gáy hắn: "Ăn đi, còn lắm lời!"
Đường Triệu lẩm bẩm: "Nhìn kìa, đây chính là phong cách gia trưởng của nước mình, chỉ cho phép mình nói người khác, không cho phép ai nói mình!"
Giang Cố gắp cho Đường Triệu một đũa bánh rán đường đỏ: "Ăn đi, đừng nói nữa."
Đường Triệu vừa ăn vừa giả bộ khóc rưng rức: "Giang Giang, cậu thay đổi rồi, cậu không còn là Giang Giang luôn đứng về phía tớ nữa rồi."
Đường Minh nhìn về phía Tư Hành: "Tôi hỏi qua rồi. Dù ảnh lão Tống đưa là chụp lúc cậu ta khoảng 16 tuổi, nhưng cơ bản có thể chắc chắn người mà hai người giúp hôm qua chính là em trai của lão Tống."
Đường Triệu nhìn xung quanh: "Giúp ai vậy? Em trai ai?"
Giang Cố cũng ngơ ngác: "Em trai?"
Tư Hành giải thích mọi chuyện cho Giang Cố, Giang Cố nói: "Vậy ra đó là em trai của người bạn tốt của các anh? Trùng hợp vậy à?"
Đường Minh nói: "Đúng là trùng hợp. Lúc trước bố mẹ của Tống Thư ly hôn, mẹ cậu ấy dẫn em trai về nước. Thời gian đó, bố mẹ cậu ấy cãi nhau dữ dội, nên từ đó em trai cậu ấy hầu như không về nhà bố nữa. Đến khi mẹ Tống Thư qua đời, bố cậu ấy mới tìm lại hai anh em, nhưng lúc đó Tống Thư đã chuẩn bị xong xuôi để ra nước ngoài. Những năm qua cậu ấy cũng rất ít khi trở về."
Đường Triệu kết luận: "Vậy nên anh Tống Thư không thân thiết với em trai mình lắm?"
Hồi anh trai của Đường Triệu còn đi học, Tư Hành và Tống Thư thường xuyên ghé qua nhà họ. Nhưng khi đó Đường Triệu còn bé tí, chỉ là một đứa con nít, mà mấy ông anh cấp ba chẳng bao giờ chịu dẫn hắn theo chơi. Sau này lớn hơn một chút, thì bọn họ cũng đã tốt nghiệp, đi làm, qua lại ít hơn. Nếu không phải vì Tư Hành có "ý đồ xấu" với bạn học của hắn, thì e rằng giờ Tư Hành cũng không thường xuyên liên lạc như vậy.
Đường Minh nhìn về phía Tư Hành: "Tôi hỏi lão Tống rồi, cậu ấy nói nếu tiện, nhờ chúng ta đi xem giúp cậu ấy, dù quan hệ không thân thiết lắm, nhưng dù sao cũng là em trai, lại đúng lúc gặp chuyện này."
Giang Cố nhìn Tư Hành: "Vậy hôm nay chúng ta về luôn à?"
Đường Minh cười nói: "Không cần, tôi vừa mới hỏi tình hình ở quầy lễ tân. Vì chuyện xảy ra ở đây, họ sợ phải chịu trách nhiệm nên đặc biệt cử người theo dõi sát sao. Tin tức từ bệnh viện cho biết cậu ta đã tỉnh lại rồi, chỉ là do kiệt sức dẫn đến viêm cơ tim mà thôi."
Đường Triệu khẽ rên lên: "Phải mệt đến mức nào chứ, đây đâu phải đi làm, đây là đang muốn lấy mạng người ta mà."
Giang Cố nói: "Vậy nên cậu đừng chơi game đến ba, bốn giờ sáng mới ngủ nữa. Nguy cơ đột tử vì thức khuya còn cao hơn đấy."
Đường Minh giơ tay gõ vào đầu Đường Triệu: "Nghe chưa? Mạng chỉ có một, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà coi thường!"
Đường Triệu lầm bầm lầu bầu, rồi ném tất cả các loại rau vào nồi lẩu.
Giang Cố ngăn hắn lại: "Cậu để đồ vào nồi cay làm gì? Tớ muốn tự nhúng trong nồi này."
Mọi người đã quá quen thuộc với nhau rồi, cũng không phải lần đầu ăn cùng nhau, nên Đường Triệu cũng không khách sáo, muốn ăn gì thì tự bỏ vào nồi.
Cho đến khi Tư Hành đưa đũa đến phía nồi nước dùng nấm, Giang Cố liền trực tiếp gắp một miếng thịt bò từ nồi lẩu cay bỏ vào bát của Tư Hành.
Tư Hành sững sờ. Ban đầu Đường Triệu cũng không để ý, nhưng sau đó liền sững lại, ánh mắt láo liên muốn xem chuyện gì đang xảy ra. Đường Minh chỉ hơi ngừng một chút, rồi mỉm cười, tiếp tục bình thản gắp đồ ăn của mình.
Tư Hành dừng đũa lại, dường như muốn nói điều gì đó, trong mắt hơi có chút hoảng loạn.
Giang Cố cười nhẹ với anh: "Không cần phải nhường em mãi, em biết anh ăn cay, khẩu vị khác nhau cũng không ảnh hưởng gì, ăn lẩu uyên ương mà, gọi thêm vài món cay với không cay là được."
Mặc dù hơi mang cảm giác "chột dạ", nhưng Tư Hành vẫn cố vớt vát: "Tôi thế nào cũng được, cũng không phải đặc biệt chiều theo em."
Giang Cố cười nói: "Vậy anh ăn nồi lẩu cay, đừng tranh nồi nước dùng nấm với em."
Thấy cậu thật sự không giận, Tư Hành mới cẩn thận ăn đồ trong bát.
Thấy Giang Cố đưa đũa định gắp đồ ăn, Tư Hành vội giơ tay ngăn lại, rồi đổi cho cậu một đôi đũa khác, đôi đũa kia dính cay, dù chỉ một chút, nhưng đối với người không ăn cay thì một chút đó cũng đủ k.ích thích rồi.
Đường Triệu cắn đũa, nghiêng người về phía Giang Cố, hỏi nhỏ: "Sao cậu biết anh ấy ăn cay?"
Giang Cố nhúng lòng bò vào nồi nước dùng nấm: "Cam Thần nói, nhưng là do tớ hỏi, tớ hỏi anh ấy, thời sinh viên có chuyện gì thú vị không, hoặc có món ăn nào yêu thích không, Cam Thần nói không có gì đặc biệt, nhưng lẩu, đồ nướng, đồ ăn khuya thì ăn nhiều."
Tư Hành vừa gắp một miếng măng thì trượt tay, làm rơi trở lại nồi.
Đường Minh liếc nhìn Tư Hành, sau đó cười hỏi Giang Cố: "Em thường xuyên nói chuyện với Cam Thần à?"
Giang Cố nói: "Cũng không thường xuyên lắm, tự anh ấy mở công ty cũng khá bận, chỉ là hôm đi ăn cơm với anh ấy nói chuyện nhiều thôi. Anh ấy còn kể các anh từng cứu một con mèo, góp tiền nuôi đến khi nó được một tháng, rồi tìm người nhận nuôi."
Giang Cố nói xong ngẩng đầu mỉm cười với họ, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của Tư Hành, rồi dừng lại ở Đường Minh: "Cam Thần còn bảo khi đó nếu không tìm được người nhận nuôi, anh đã định mang mèo về nhà tự nuôi rồi."
Đường Minh cười nói: "Lúc đó mãi không tìm được người nhận nuôi, mỗi ngày để mèo ở bệnh viện, chi phí rất đắt. Khi đó bọn anh chỉ là mấy đứa sinh viên, không gánh nổi, nên nghĩ cùng lắm mang về nhà, bị mắng một trận là xong."
Đường Triệu nhìn anh trai mình đầy vẻ hoài nghi và chán ghét: "Anh mà cũng có lúc yêu thương động vật như vậy sao? Hồi nhỏ em nhặt một con chó về, anh là người đầu tiên đòi ném nó ra ngoài!"
Đường Minh vừa nhúng thịt vừa đáp, đầu còn chẳng buồn ngẩng lên: "Nhà chỉ nuôi được một con chó thôi."
Đường Triệu tức giận nói: "Đừng tưởng em không nghe ra anh đang mắng em!"
Đường Minh cười nhạt: "Ha, có phải nên khen em thông minh biết nghe hiểu tiếng người rồi không?"
Hai anh em lại bắt đầu màn "yêu thương" qua lại, Giang Cố vừa xem náo nhiệt vừa cười thích thú, thỉnh thoảng còn an ủi Đường Triệu khi cậu ta không nói lại Đường Minh được.
Tư Hành bên cạnh chuyên tâm trụng rau cho Giang Cố, mỗi lần Giang Cố xem xong náo nhiệt quay lại, trong bát luôn có những món rau cậu thích đã được trụng chín, cậu cũng không nói gì, chỉ là khi ăn sẽ mỉm cười với Tư Hành.
Ăn trưa khá nhiều, Đường Triệu quyết định đi dạo để tiêu cơm, Giang Cố chuẩn bị về phòng lấy sách, cuốn sách mang về phòng tối hôm qua cậu vẫn chưa đọc được trang nào, chiều nay cậu cũng không muốn làm gì khác, chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh đọc sách một lúc.
Tư Hành đi theo Giang Cố về phòng, anh em nhà họ Đường đã quá quen với việc Tư Hành không bao giờ để Giang Cố đi một mình. Dù ở đâu, chỉ cần Giang Cố xuất hiện, chắc chắn Tư Hành sẽ ở bên cạnh. Ngay cả Giang Cố cũng đã quen với chuyện này – chỉ cần ra ngoài, Tư Hành nhất định sẽ đồng hành cùng cậu.
Giang Cố chọn một cuốn sách định mang theo, để lại một cuốn trong phòng, sáng ngày mai phải trả phòng rời đi, hôm nay chắc cũng không chơi đến quá khuya, để lại một cuốn trong phòng tối cũng có thứ gì đó để giết thời gian.
Lấy sách xong Giang Cố nhìn Tư Hành: "Anh đi cùng em đến khu đọc sách hay ở lại phòng ngủ một lát?"
Tư Hành: "Đi cùng em xuống dưới."
Giang Cố gật đầu, tiện tay cầm luôn bình giữ nhiệt, vừa định ra cửa thì bị Tư Hành gọi lại: "Giang Cố."
Giang Cố quay lại, Tư Hành tiến lại gần cậu hai bước, nói: "Chuyện tôi nói không ăn cay, thật xin lỗi. Thật ra, tôi không kén chọn lắm, món cay hay không cay tôi đều ăn được. Lúc trước, tôi sợ em mới chuyển đến, môi trường lạ lẫm, lại sống chung với người khác sẽ cảm thấy khó xử, nên nghĩ nếu thói quen ăn uống hợp nhau, em sẽ dễ dàng thích nghi hơn. Tôi rất xin lỗi, đã nói dối em."
Giang Cố hiểu rằng Tư Hành làm vậy là để quan tâm và chiều chuộng mình. Vì thế, khi biết sở thích thực sự của Tư Hành, cậu cũng không giận. Được người khác quan tâm từng chút một, cậu thấy được tấm lòng ẩn chứa bên trong đó.
Hôm nay nói ra, chỉ là muốn Tư Hành thả lỏng bản thân một chút, Cậu muốn cả hai cùng tìm ra một sự cân bằng dễ chịu, chứ không phải một bên cứ đơn phương nhường nhịn mãi.
Rõ ràng mục đích ban đầu đều là vì cậu, vậy mà Tư Hành vẫn nghiêm túc xin lỗi, khiến Giang Cố bất giác thấy sống mũi cay cay. Người theo đuổi cậu không ít, người đối tốt với cậu cũng không ít, nhưng được trân trọng đến mức này, đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được.
Giang Cố đặt đồ trên tay xuống, rồi đưa hai tay về phía Tư Hành.
Tư Hành đang xin lỗi và chờ Giang Cố "phán xét", thấy hành động của cậu, anh thoáng bối rối nhưng vẫn theo bản năng bước đến gần: "Sao vậy?"
Giang Cố nói: "Ôm em một cái, em sẽ tha thứ cho anh."
Nếu không phải Giang Cố chủ động bước tới và ôm lấy mình, Tư Hành còn tưởng mình nghe nhầm, được tha thứ, còn được ôm, đây chẳng phải là điều tuyệt vời nhất sao?
Tư Hành đã từng ôm Giang Cố rất nhiều lần, lúc cậu ốm phải đưa đến bệnh viện, hay những lần cậu ngủ quên trên sofa được anh bế về phòng. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên hai người ôm nhau mặt đối mặt, cảm nhận nhịp tim và thân nhiệt của nhau.
Tay Giang Cố ôm eo Tư Hành hơi siết chặt lại, tựa cằm lên vai anh, khẽ cười, nói: "Hồi nhỏ em thường thấy mấy đứa trẻ trong làng phạm lỗi, vừa sợ bị đánh vừa khóc, khóc xong bị đánh rồi vẫn đưa tay ra đòi được ôm, rồi cuối cùng vẫn được ôm lên. Em luôn rất tò mò, không biết đó là cảm giác như thế nào."
Tư Hành nghe vậy cũng hơi siết chặt tay, ôm Giang Cố chặt hơn một chút: "Vậy bây giờ em đã cảm nhận được chưa, là cảm giác như thế nào?"
Giang Cố nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Rất thân thiết, có chút yên tâm, như thể sau khi phạm lỗi và bị đánh xong rồi, không còn phải sợ hãi lo lắng gì nữa, có thể thoải mái làm nũng, anh có cảm nhận được không?"
Tư Hành bật cười khẽ: "Có, tôi cảm nhận được."