Cái giá của việc ăn uống vô độ, chẳng kiêng cữ đồ sống hay lạnh, chính là nửa đêm Đường Triệu suýt phải ở luôn trong nhà vệ sinh. Sau khi đi đến mềm nhũn cả chân, uống vài viên thuốc do khu nghỉ dưỡng cung cấp, ngủ được vài tiếng. Sáng dậy, hắn lại như một con rồng khỏe mạnh, còn làm một lèo hết hai bát cháo.
Đường Minh nhìn hắn, lắc đầu chán nản: "Về nhà anh phải nói với mẹ đổi cho mày một cái tên khác, gọi thẳng là Cẩu Thặng đi, ăn cái gì cũng không chừa."
Cho đến khi cùng nhau xuống nhà ăn sáng, Giang Cố mới biết tối hôm qua Đường Triệu đã bị tiêu chảy suốt nửa đêm. Thấy hắn lại ăn nhiều như vậy, cậu hơi lo lắng: "Bị tiêu chảy rồi thì đừng ăn nhiều quá, lát nữa đi cao tốc về không dễ tìm nhà vệ sinh đâu."
Đường Triệu xoa xoa cái bụng đã rỗng, cảm giác đã ăn hai bát cháo nhưng vẫn chưa no: "Yên tâm đi, tớ uống thuốc cầm tiêu chảy rồi. Đúng là đồ lạnh với cay không thể ăn bừa được."
Giang Cố thắc mắc: "Không phải do ăn đồ sống sao?"
Đường Minh khinh khỉnh hừ một tiếng: "Tối qua sau khi đưa cho em cái bánh pudding, thằng nhóc này lại đi ăn thêm một phần cánh gà cay xé lưỡi nữa."
Giang Cố nhìn Đường Triệu, chẳng biết nói gì hơn. Sức khỏe tốt thì cũng không nên hành hạ bản thân như thế chứ.
Do Giang Cố còn phải đến bệnh viện cắt chỉ sau khi nhổ răng, lịch hẹn đã được đặt từ trước, nên cả nhóm trả phòng sớm. Vừa bước ra khỏi khu vực có máy sưởi trong khu nghỉ dưỡng, luồng gió lạnh buốt cắt da cắt thịt liền ập tới. Lúc đến đây trời vẫn chưa có tuyết, mà lúc đi thì cả thế giới đều phủ một màu trắng xóa.
Lên xe, trong lúc đợi Tư Hành khởi động xe, Giang Cố nhìn tuyết rơi bên ngoài, hỏi: "Tuyết lớn thế này, đường cao tốc có khó đi không? Xe về đến nhà có cần thay lốp chuyên dụng cho tuyết không nhỉ?"
Tư Hành nói: "Không cần, lốp thường là được rồi, tuyết trên đường sẽ không dày đến mức đó đâu. Hệ thống sưởi sàn nhà chắc cũng đã ấm rồi, em có muốn xem Guli đang làm gì không?"
Giang Cố lấy điện thoại ra mở camera giám sát: "Giờ này chắc vẫn đang ngủ nhỉ."
Mở camera lên, hình ảnh đầu tiên hiện lên là Guli nằm sấp trên thảm, trông có vẻ đang ngủ rất sâu, đuôi và chân không hề nhúc nhích, chắc là chỗ đó rất ấm, nằm dài ra thế kia, đúng là hóa mèo rồi.
Nhìn Guli trong màn hình điện thoại, Giang Cố chọc chọc ngón tay lên màn hình, nói: "Trước đây em có mua cho nó một cái thảm cào móng mới, nhưng con Guli thối này vẫn chỉ thích cái cũ nát kia, không thèm chơi cái mới, em giấu cái cũ đi nó cũng không chơi, cứ loanh quanh trong nhà tìm cái cũ của nó."
Tư Hành từ từ lái xe ra khỏi bãi đỗ, vừa lái vừa nói: "Đợi đến khi cái cũ nát đến mức không cào được nữa, nó tự khắc sẽ thích cái mới thôi."
Nhiệt độ trong xe nhanh chóng ấm lên, tuy chưa nóng lắm nhưng gió ấm thổi liên tục, khiến chiếc áo phao trên người trở nên hơi nặng nề.
Giang Cố cởi áo khoác vứt xuống ghế sau, rồi tự giác lấy chăn nhỏ đắp lên người, sau đó nhìn về phía Tư Hành: "Chúng ta có cần đến thăm em trai của bạn anh không?"
Tư Hành lắc đầu: "Không cần, Đường Minh sẽ qua đó, có chuyện gì cậu ấy sẽ nói với tôi."
Giang Cố ồ một tiếng, rồi bắt đầu kết nối điện thoại với hệ thống Bluetooth trong xe: "Em mở nhạc được không?"
Tư Hành: "Được, nghe nhạc hay nghe sách nói đều được."
Giang Cố cười đáp: "Nghe sách nói thì thôi, đang lái xe mà, lỡ bị cuốn vào cốt truyện mà không tập trung thì nguy hiểm lắm."
Tư Hành cũng cười theo, giúp Giang Cố kết nối Bluetooth, một lúc sau, loa phát ra những bản nhạc tiếng Anh du dương.
Lúc đi thì không sao, cậu ngủ suốt dọc đường. Nhưng trên đường về, Giang Cố không ngủ được, chỉ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần. Cậu cũng không dám nhìn cảnh vật bên ngoài nhiều, nghĩ mọi thứ sẽ thuận lợi như lúc đi. Nhưng khi xe chạy lên đường cao tốc, dạ dày cậu bắt đầu cồn cào, cảm giác buồn nôn dần dần trở nên rõ rệt.
Nghe hơi thở bên cạnh nặng hơn bình thường, Tư Hành lập tức lo lắng. Anh cố gắng giảm tốc độ và lái thật êm, thỉnh thoảng quay đầu nhìn. Khi thấy Giang Cố nhíu mày khó chịu, anh hỏi: "Có phải say xe không? Trong xe có kẹo và ô mai, thử ăn một viên xem có đỡ hơn không."
Nói xong, anh mở ngăn kéo phía trước, lấy ra một túi giấy: "Nếu thật sự muốn nôn thì đừng nhịn."
Giang Cố mở mắt, nhận lấy túi giấy, nói: "Em không sao, anh cứ tập trung lái xe đi."
Chuyện say xe, hoặc là không xảy ra, hoặc là nếu đã bắt đầu say thì cảm giác khó chịu sẽ tăng dần lên. Rõ ràng lúc đi vẫn ổn, bình thường ngồi xe của Tư Hành cũng ít khi bị say.
Dạ dày quặn lên dữ dội, Giang Cố không nhịn được mà che bụng lại. Cậu chợt nhớ lại sáng nay đã ăn một miếng bánh phô mai bò mà Đường Triệu đưa. Lúc ăn đã thấy hơi ngấy, cậu phải uống liền mấy ngụm cháo mới át được vị béo ngậy đó. Không biết có phải vì lý do này không.
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, cảm giác ngấy ngán kia lại một lần nữa dâng trào.
Giang Cố vội nhắm mắt nuốt nước bọt mấy lần, cố gắng kìm nén cơn muốn nôn.
Tư Hành biết cậu đang cố gắng nhịn, nhịn đến nỗi mặt mày tái nhợt. Thấy phía trước có đường rẽ xuống cao tốc, anh lập tức chuyển hướng, lái xe vào đó, lại đi thêm một đoạn ngắn nữa, rồi dừng xe ở một con đường nhỏ bên cạnh.
Xe vừa dừng, Giang Cố liền mở cửa chạy ra ngoài, ngồi xổm bên đống cỏ ven đường và bắt đầu nôn. Cơn buồn nôn bị đè nén trong xe như một cơn sóng dữ, bây giờ phản công mạnh mẽ, gần như khiến cậu muốn nôn cả bữa tối hôm qua ra ngoài.
Tư Hành vội xuống xe, lấy áo khoác ở ghế sau khoác lên người cậu, đồng thời nhẹ nhàng vỗ lưng giúp cậu dễ chịu hơn.
Giang Cố nôn hết sạch đồ trong bụng, rồi nhận lấy cốc nước mà Tư Hành đưa, súc miệng, mắt đỏ hoe nói: "Xin lỗi."
Tư Hành đỡ cậu dậy: "Không cần phải xin lỗi vì chuyện này, say xe đâu phải là điều có thể tự kiểm soát được. Lên xe thôi, đừng để lạnh, ra ghế sau nằm thử xem có đỡ hơn không."
Giang Cố gật đầu, leo lên ghế sau, thậm chí không dám ngồi, đầu óc cậu quay cuồng, chỉ có thể ôm chiếc gối nhỏ, co chân nằm úp trên ghế. Cũng may ghế sau của xe Tư Hành không phải dạng ghế thương mại có vách ngăn, vẫn đủ chỗ để cậu nằm thoải mái.
Tư Hành đắp chăn cho cậu, lại lấy chăn nhỏ đắp lên chân cậu, đặt túi giấy bên cạnh: "Em đừng nhịn, nếu muốn nôn cứ nôn ra, dù dính xe cũng không sao. Có muốn ngậm một viên ô mai không?"
Giang Cố lắc đầu, đầu óc quay cuồng, dạ dày vẫn cuộn trào, ngay cả nói cũng không dám mở miệng.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho cậu, Tư Hành quay lại ghế lái. Lối rẽ này là đường một chiều, không thể quay đầu lại, chỉ có thể đi đường vòng để lên cao tốc, quãng đường về nhà dài thêm 20 phút. Nhưng để có thể về nhà nhanh hơn, tốc độ xe của anh tăng lên rõ rệt.
Trên đường đi, Giang Cố lại nôn thêm hai lần, nôn đến nỗi miệng đắng chát, trước mắt tối sầm.
Cậu không chịu nổi nữa, một tay ấn chặt bụng, cố gắng ngẩng đầu lên nói: "Tư Hành, dạ dày em đau quá, bụng cũng khó chịu."
Tư Hành liếc nhìn bản đồ: "Ngoan, ráng chút nữa, 10 phút nữa là đến bệnh viện rồi."
Giọng Tư Hành rất bình tĩnh, không hề trở nên bối rối và vội vàng vì tình huống bất ngờ này, điều này phần nào làm dịu đi tâm trạng của Giang Cố, nhưng tốc độ lái xe của anh thì tăng lên rõ rệt, kim đồng hồ luôn ở sát mức tốc độ tối đa cho phép.
Đã lâu rồi Giang Cố không bị đau dạ dày. Trước đây, cơn đau như vậy là điều cậu phải chịu đựng thường xuyên. Nhưng bây giờ, sau mấy tháng được chăm sóc tốt, cơn đau này lại khiến cậu cảm thấy xa lạ, thậm chí khả năng chịu đựng của cậu cũng kém đi.
Không, có lẽ không phải là khả năng chịu đựng kém đi, mà là vì cậu biết mình không cần phải một mình gồng gánh nữa, có thể dựa vào người khác mà yếu đuối một chút.
Bệnh viện không phải là bệnh viện gần nhà họ, Tư Hành xuống cao tốc thì tìm bệnh viện gần nhất.
Giang Cố vốn tưởng mình chỉ bị say xe, trước đây cậu say xe còn nặng hơn, nhưng khi ấy không có tiền để đi bệnh viện, chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Bây giờ mọi thứ đã khác, có thể uống thuốc để dễ chịu hơn, tại sao lại phải tự làm khổ mình chứ?
Vừa vào bệnh viện Giang Cố lại nôn thêm một lần nữa, lần này nôn toàn nước mật, cơ thể bắt đầu tê liệt, dạ dày đau đớn, bụng cũng đau, khiến cậu nghi ngờ liệu có phải mình không chỉ bị say xe thôi hay không.
Sau một loạt xét nghiệm, khi cầm kết quả kiểm tra máu đến gặp bác sĩ, vị bác sĩ hỏi: "Gần đây có ăn hải sản không?"
Tư Hành đáp: "Tối qua có ăn một chút, nhưng không nhiều, chỉ một ít tôm và cua."
Bác sĩ quay sang nhìn Giang Cố: "Trước đây cậu từng bị nổi mề đay chưa?"
Giang Cố yếu ớt lắc đầu.
Bác sĩ đưa thêm một phiếu xét nghiệm khác để kiểm tra máu kỹ hơn. Sau một hồi kiểm tra lại, cuối cùng chẩn đoán được đưa ra: Giang Cố không phải bị say xe, mà là bị mề đay cấp tính. Căn bệnh này bắt đầu phản ứng từ đường tiêu hóa, sau đó sẽ lan ra ngoài da, xuất hiện các nốt đỏ.
Bác sĩ cẩn thận dặn dò một số điều cần lưu ý, kê khá nhiều thuốc uống và thuốc bôi ngoài da, Ông cũng nhắc nhở cần giữ ấm trong thời gian này, vì mề đay thường bùng phát khi hệ miễn dịch suy giảm. Nếu để bị nhiễm lạnh thêm, rất dễ dẫn đến cảm cúm.
Ông bổ sung: "Phản ứng của cậu ấy bắt đầu từ các cơ quan nội tạng, tình trạng hơi nghiêm trọng, nếu có hiện tượng khó thở thì tuyệt đối không được cố gắng chịu đựng, phù nề nghiêm trọng có thể gây ngạt thở và sốc phản vệ."
Tư Hành vội cúi xuống nhìn Giang Cố đang dựa vào người mình: "Bây giờ cảm thấy thế nào rồi? Có khó thở không?"
Giang Cố lắc đầu, lúc buồn nôn hơi khó thở, nhưng sau khi nôn ra thì đỡ hơn nhiều rồi.
Bác sĩ nhìn hai người họ: "Nếu hai người không yên tâm thì có thể nhập viện theo dõi hai ngày."
Giang Cố lại lắc đầu, kéo nhẹ vạt áo của Tư Hành, cậu không muốn ở lại bệnh viện.
Tư Hành nói: "Vậy chúng ta về nhà xem sao đã."
Những gì cần dặn dò, bác sĩ đều đã nói. Ông đưa đơn thuốc đã kê sẵn cho Tư Hành, bảo anh dẫn Giang Cố đến phòng truyền dịch để tiêm.
Quy trình quen thuộc, cảm giác mũi kim đâm vào cũng không xa lạ. Giang Cố quay mặt đi không nhìn. Cảm giác nhói đau thoáng qua mu bàn tay, ngay sau đó, một vật gì đó ấm áp được nhét vào lòng bàn tay cậu.
Đợi y tá tiêm xong và rời đi, Giang Cố mới quay đầu lại, nhìn thấy một miếng sưởi ấm nhỏ cuộn tròn đang tỏa nhiệt trong lòng bàn tay mình.
Tư Hành xé thêm hai miếng nữa, kéo áo của cậu ra, dán một miếng vào vùng dạ dày và một miếng vào bụng cậu. Ban đầu, lớp băng dính hơi lạnh, nhưng chỉ một lúc sau đã bắt đầu ấm lên.
Đầu vẫn hơi choáng váng, Giang Cố trực tiếp dựa đầu vào vai Tư Hành: "Bệnh viện nha khoa đó có thể đến muộn một chút không? Đợi tiêm xong rồi đi?"
Tư Hành: "Không cần đi nữa, chỉ là tháo chỉ thôi, bệnh viện này cũng có khoa răng hàm mặt, tôi vừa đăng ký khám rồi, tiêm xong sẽ lên tầng trên tháo chỉ luôn, khỏi phải chạy thêm một chuyến."
Giang Cố gật đầu, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa.
Tư Hành hơi cúi người xuống: "Dạ dày còn đau không?"
Giang Cố đáp khẽ, giọng nói yếu ớt: "Đau."
Tư Hành đưa tay xoa nhẹ lên mặt cậu, rồi nhét vào miệng cậu một viên kẹo. Sau khi nôn mật đắng, vị trong miệng đã rất khó chịu, anh không chắc thuốc có làm miệng đắng thêm không, nhưng ngọt ngọt một chút chắc chắn sẽ dễ chịu hơn.
Sau khi lên tầng tháo chỉ và về đến nhà, cũng đã hơn 2 giờ chiều.
Giang Cố mệt lử, chỉ muốn tìm một chỗ nằm xuống, dạ dày đau, bụng cũng đau. Tuy cơn đau không dữ dội, nhưng âm ỉ kéo dài, khiến người ta chẳng còn chút sức lực nào. Đến cả Guli hai ngày không gặp vừa nhào đến người cậu, mà cậu cũng không có sức để v.uốt ve nó.
Khi chuẩn bị về phòng mình, Tư Hành lên tiếng: "Qua phòng tôi đi."
Giang Cố hơi khom người, tay ôm bụng, quay đầu nhìn anh: "Hả?"
Tư Hành: "Bác sĩ nói có thể bị sưng họng khó thở, hai ngày này em ngủ ở phòng tôi, nếu xảy ra chuyện gì, tôi còn kịp nghe thấy. Còn nếu em không quen giường, không ngại thì tôi qua phòng em cũng được."