Cuối cùng, Giang Cố quyết định sang ngủ ở phòng của Tư Hành, không phải vì cậu ngại chuyện anh ngủ ở phòng mình, mà chỉ là giường ở phòng cậu chỉ rộng 1m5, không rộng bằng giường ở phòng Tư Hành, hai người đàn ông trưởng thành, tất nhiên ngủ trên giường rộng rãi sẽ thoải mái hơn.
Trong phòng rất ấm, hệ thống sưởi sàn đã hoạt động, ở nhà mặc một bộ đồ ngủ mỏng là đủ rồi. Nhưng Giang Cố vẫn không thấy dễ chịu, cảm giác trên da thì nóng bức, còn dạ dày lại đau đến lạnh buốt. Cậu co rúm lại trong chăn như con tôm, mà điều đáng sợ nhất là vùng eo bắt đầu nổi những chấm đỏ li ti, ngứa đến mức cậu không nhịn được mà muốn gãi.
Tư Hành chẳng còn cách nào khác, hắn sạc đầy một chiếc túi sưởi tay đặt lên dạ dày cậu để làm ấm, lại thoa một ít thuốc mỡ lên tay, nhẹ nhàng xoa lên những chỗ ngứa ngáy ở eo cậu, thông qua sự ma sát nhẹ nhàng đó để giảm cơn ngứa cho cậu.
Không biết từ lúc nào, cảm giác ngứa trên người đã biến mất, cơn buồn ngủ cũng bắt đầu kéo đến, nhưng vì dạ dày vẫn khó chịu, nên Giang Cố ngủ rất chập chờn. Cậu không tỉnh hẳn, nhưng vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh.
Cậu nghe thấy tiếng Tư Hành bế Guli ra khỏi phòng, cũng nghe thấy tiếng Tư Hành chỉnh lại tư thế trên chiếc ghế thư giãn trong phòng, thậm chí cậu còn biết Tư Hành đến sờ trán cậu xem có sốt không. Cậu biết hết, chỉ là mệt mỏi đến mức không thể mở mắt ra.
Khi cậu thoát khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê đó, bên ngoài trời đã tối đen.
Giang Cố mò mẫm dưới gối tìm điện thoại nhưng không thấy. Nghe tiếng bước chân, cậu cất giọng khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"
Tư Hành bật đèn trong phòng lên, ánh sáng ấm áp lan tỏa. Anh cầm một cốc nước đi đến bên giường: "Hơn tám giờ rồi, uống chút nước trước đi. Em muốn ăn mì, cháo, hay muốn ăn gì khác thì tôi làm cho em?"
Giang Cố uống hai ngụm nước, cổ họng khô rát đỡ hơn chút, rồi lại nằm xuống gối: "Em không muốn ăn."
Tư Hành đặt cốc nước xuống, sờ trán cậu: "Không ăn thì lát nữa làm sao em uống thuốc được, em hơi sốt rồi, nếu không uống được thuốc thì chúng ta phải đi bệnh viện."
Giang Cố kéo tay anh đặt lên bụng mình: "Vậy anh xoa giúp em đi, dạ dày em khó chịu quá."
Tư Hành trực tiếp đưa tay vào trong áo của Giang Cố, lòng bàn tay áp lên bụng cậu, bụng của Giang Cố rất mềm, rỗng tuếch, còn hơi lạnh, thỉnh thoảng lại giật nhẹ, vừa mong manh vừa yếu ớt.
Tư Hành không dám xoa mạnh, sợ dùng lực không đúng sẽ làm cậu khó chịu hơn, chỉ có thể dùng nhiệt độ của lòng bàn tay để sưởi ấm cho cậu.
Nhưng ngay cả như vậy cũng không được, nằm một lúc Giang Cố không nhịn được, ngồi dậy và nôn ra hai ngụm nước vừa uống.
Sau khi nôn ra thì tinh thần của cậu lại khá hơn, may mà trước đó sợ sẽ không nhịn được muốn nôn nên Tư Hành đã đặt một cái thùng rác cạnh giường, không làm bẩn sàn nhà, nhưng Giang Cố vẫn hơi ngượng ngùng.
Tư Hành không hề để ý, lau miệng cho cậu, lại cho cậu uống hai ngụm nước để súc miệng, nhẹ nhàng v.uốt ve lưng cậu: "Khó chịu quá thì chúng ta đi bệnh viện, em bị mề đay, không phải đau bụng thông thường chỉ cần nhịn một chút là khỏi."
Giang Cố lắc đầu: "Nôn xong thấy đỡ hơn rồi, em còn thấy hơi đói nữa."
Nghe cậu nói đói, Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, muốn ăn là được rồi, anh sợ nhất là Giang Cố chẳng muốn ăn gì cả.
Không để cậu xuống giường, Tư Hành mang một cái bàn nhỏ vào, để cậu ngồi trên giường ăn, anh chuẩn bị một bát cháo kê củ mài được nấu rất nhừ, kèm theo một chút dưa muối băm nhuyễn đã được vắt nước nhiều lần.
Giang Cố ăn vài muỗng rồi không dám ăn nữa, sợ lát nữa lại nôn.
Tư Hành cũng không ép cậu: "Tôi để cháo trong nồi giữ ấm. Lát nữa nếu muốn ăn thì ăn tiếp. Giờ em muốn ngủ một chút hay xem TV? Tôi mang máy tính qua cho em nhé."
Giang Cố nói: "Đưa em máy tính bảng đi, em muốn vẽ tranh một lúc."
Tư Hành đứng dậy đi lấy máy tính bảng cho cậu, Guli nhân cơ hội lẻn vào, nhảy lên giường một cái nhẹ nhàng.
Đầu tiên nó nghiêng đầu nhìn cậu một cách khó hiểu, dường như đang thắc mắc tại sao cậu lại ở trong phòng này, nhưng chẳng mấy chốc nó lại quấn quýt lấy cậu, cái đuôi nhỏ liên tục quấn quanh cổ tay cậu, cái đầu nhỏ thì dụi dụi vào lòng bàn tay cậu.
Giang Cố ôm con mèo vào lòng, vừa v.uốt ve bộ lông mềm mại vừa hỏi: "Mấy ngày nay ngoan không? Có nhớ bọn anh không?"
Guli "Meo~" một tiếng dài.
Giang Cố bóp nhẹ bàn chân nhỏ của nó, cảm giác mềm mềm. nhưng không biết có phải do bật sưởi sàn hay không, cậu thấy lòng bàn chân của nó hơi khô hơn trước. Vì vậy cậu liền mở một trang mua sắm trực tuyến để tìm loại kem dưỡng cho mèo.
Tư Hành mang máy tính bảng đến rồi ngồi lên chiếc ghế nằm ở góc phòng, đối diện giường, đặt laptop lên đùi để làm việc.
Giang Cố nhìn anh một lúc, rồi hỏi: "Chiều nay anh cứ thế mà ở bên em cả buổi vậy sao?"
Cậu nhớ chiều nay mình ngủ không sâu, cứ mơ mơ màng màng, nhưng lúc nào cũng cảm nhận được có người ở bên. Thấy Tư Hành ngồi làm việc thế này, Giang Cố đột nhiên nhớ đến việc anh luôn thích ngồi trên thảm phòng khách để làm việc, và cả căn phòng làm việc gần như để trống.
Điều này khiến Giang Cố không khỏi đặt ra câu hỏi: Phòng làm việc là luôn không sử dụng, hay là sau khi cậu đến, Tư Hành mới không dùng đến nữa.
Tư Hành đáp: "Chiều nay em ngủ không ngon lắm, tầm bốn năm giờ bắt đầu sốt, tôi sợ em sốt mà tôi không phát hiện được, nên ngồi ở trong phòng để trông em. Có làm phiền em không?"
Giang Cố lắc đầu: "Không đâu, biết anh ở đây em thấy an tâm lắm."
Đầu ngón tay đang gõ phím của Tư Hành chợt khựng lại, khẽ co lại một chút. Anh ngẩng lên nhìn cậu, chỉ thấy Giang Cố đã mở bảng vẽ, bắt đầu phác họa Guli đang nằm trên giường. Câu nói vừa rồi của cậu như thể chỉ là lời nói bâng quơ, không chút để tâm.
Nhưng chính cái sự vô tư ấy lại khiến lòng anh xao động đến mức không thể tập trung vào công việc.
Giang Cố cũng không thể hoàn toàn tập trung vào bản vẽ của mình, bởi vì càng ở cạnh Tư Hành, cậu càng phát hiện ra những chi tiết nhỏ nhặt mà trước đây cậu chưa từng để ý đến, mỗi khi phát hiện thêm một điều mới, cảm giác rung động trong lòng lại như dày thêm một lớp.
Trong một căn phòng, bề ngoài hai người đều im lặng làm việc của mình, nhưng lại cùng tần số nghĩ về nhau, chỉ có một con mèo lười biếng nằm thoải mái trên giường, những "đầy tớ" của nó đều ở đây, an tâm.
Giang Cố vốn định đi tắm một chút, vì cơ thể không thoải mái khiến cậu đổ ít mồ hôi, nhưng Tư Hành sợ cậu sốt lại nên không cho cậu tắm: "Hôm nay chịu khó một chút đi, tuy có bật máy sưởi nhưng lỡ bị lạnh sẽ càng khó chịu hơn. Đợi mai nếu cơ thể ổn rồi, lúc đó hãy tắm. Một ngày không tắm cũng chẳng bẩn đâu."
Giang Cố kéo áo lên ngửi ngửi, muốn ngửi xem có mùi gì không.
Nhìn hành động của cậu, Tư Hành bật cười khẽ, đoán chắc là cậu còn chưa tỉnh hẳn. Bộ đồ ngủ này vừa thay, chỉ có mùi hương của nước giặt.
Không ngờ Giang Cố buông áo xuống nhìn anh hỏi: "Em không ngửi thấy mùi của mình. Anh ngửi thử xem, thật sự không hôi chứ?"
Tư Hành sững người: "Hả?"
Cậu nhìn anh, mắt chớp chớp đầy chờ đợi.
Trong lòng Tư Hành giằng co dữ dội, luôn cảm thấy hành động này có vẻ hơi không hợp lý, nhưng lại không thể cưỡng lại sự cám dỗ muốn tiến lại gần, đặc biệt là khi Giang Cố đứng dưới ánh đèn dịu dàng, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đẹp long lanh đó phản chiếu hình ảnh của anh.
Chiếc cổ thon dài chỉ cách anh tầm tay với, một cử động nhẹ thôi là có thể nắm lấy trong lòng bàn tay.
Giang Cố liệu có biết, ngay cả một sợi tóc của cậu cũng có sức hấp dẫn không cưỡng lại nổi đối với anh. Nhưng cậu lại vô tư, không hay không biết gì mà khiêu khích anh, khiến anh luôn phải rèn luyện khả năng tự chủ của mình.
Có một khoảnh khắc, Tư Hành thậm chí không nhịn được muốn bộc lộ một chút ham muốn của mình đối với Giang Cố, để cậu biết sợ hãi, để cậu biết ý đồ xấu xa của mình, để cậu biết anh không phải là một người đàn ông lịch lãm và tử tế.
Nhưng ý nghĩ thoáng qua đó nhanh chóng bị lý trí kìm lại.
Giang Cố thấy anh không động đậy, tưởng là mình đùa giỡn quá trớn, dù sao hành động này cũng hơi vượt quá giới hạn giao tiếp bình thường, cậu biết Tư Hành thích mình, cậu cũng biết mình thích Tư Hành. Nhưng Tư Hành không biết điều đó.
Cả hai chỉ còn thiếu một lớp ngăn mỏng cuối cùng chưa phá vỡ. Vì vậy, hành động này có lẽ đối với Tư Hành là đã đi quá xa.
Ngay khi Giang Cố định chuyển câu chuyện này thành một trò đùa để lướt qua thì Tư Hành lại bước tới, khẽ cúi người, gần như áp sát mặt xuống.
Hơi thở của Tư Hành ập đến, hơi nóng phả nhẹ lên má rồi lan đến cổ, len vào cổ áo, khiến da cậu khẽ run lên từng đợt.
Tiếng thở gần kề bên tai, dù vẫn còn cách một chút khoảng trống nhưng hơi ấm vẫn dễ dàng truyền tới. Trong căn phòng tĩnh lặng, mọi âm thanh ấy như gõ mạnh vào trái tim cậu.
Mi mắt khẽ run rẩy, vào khoảnh khắc anh cúi xuống, gần như chạm vào cổ cậu để ngửi, đôi mắt Giang Cố mở lớn, ánh lên sự bối rối.
Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu, lâu đến nỗi toàn bộ không gian dường như bị đóng băng không thể di chuyển, nhưng lại nhanh chóng thoáng qua, thậm chí có thể chưa đến một giây, Tư Hành đã lùi lại một bước.
Tai anh đỏ ửng nói: "Thơm mà."
Tay Giang Cố đặt bên hông gần như vô thức nắm chặt lấy chăn. Cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị, cảm giác rối bời khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Rõ ràng trước đây được anh ôm trong lòng cậu cũng không có phản ứng mạnh như vậy.
Tư Hành cũng không dám nhìn Giang Cố, ánh mắt né tránh nói: "Tôi đi dọn hộp cát cho Guli."
Con mèo nhỏ nằm trên giường nghe thấy tên mình, liền ngẩng đầu lên: "Meo?"
Khi trong phòng chỉ còn lại một người một mèo, Giang Cố nhìn Guli, mà Guli cũng nhìn cậu. Cơn nóng bừng muộn màng tràn lên, cậu vốn không phải là người dễ đỏ mặt, nhưng lúc này lại có thể cảm nhận được sự ấm nóng trên da mình một cách rõ ràng.
Vậy là cậu vừa bị Tư Hành trêu rồi sao? Anh làm thế là cố ý hay vô tình? Nếu là cố ý... thì anh đúng là tiến bộ rồi.
Chỉ là hôm qua dì Hạ mới thay cát vệ sinh cho mèo, bây giờ lại thay nữa có phải hơi lãng phí không.
Nhưng Tư Hành chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện phí phạm hay không. Nếu không tìm cớ tránh đi, anh sợ mình sẽ chảy máu mũi ngay tại chỗ.
Dù đứng ngoài ban công hứng gió lạnh một lúc lâu, nhưng trái tim đập thình thịch vẫn không chịu bình tĩnh lại. Anh thật sự đã ngửi Giang Cố, lại còn áp sát mặt vào cổ cậu, Tư Hành nắm lấy những chiếc lá xanh ít ỏi trên ban công, cố ép nụ cười trên môi xuống mà không cách nào làm được.
Cho đến khi bị lạnh đến mức hắt hơi, Tư Hành mới tỉnh táo lại, vội vàng trở lại vào nhà. Cảm lạnh là chuyện nhỏ, nhưng nếu anh truyền cảm lạnh cho Giang Cố, thì đó mới là chuyện lớn.
Trở lại trong nhà, anh dọn lại khay cát dù thực sự chẳng cần thiết, đồng thời dựng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng ngủ. Rất yên tĩnh, có lẽ cậu đang ngồi dựa vào đầu giường, ôm chiếc máy tính bảng vẽ vời.
Tư Hành lại vào bếp, điều chỉnh nhiệt độ nồi ủ giữ ấm, để khi nào Giang Cố đói thì cũng có thể ăn ngay. Sau đó, anh lại dọn dẹp phòng khách vốn chẳng có gì cần phải sắp xếp. Đến khi thật sự không tìm được lý do nào để nấn ná bên ngoài, anh mới gắng giữ nét mặt bình thường rồi trở về phòng ngủ.
Nhưng vừa bước vào, Giang Cố đang tựa đầu giường vẽ tranh liền ngẩng lên nhìn anh. Cậu cười, vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh: "Trễ rồi, mau lên ngủ thôi."