Đây không phải lần đầu tiên Giang Cố ngủ chung với Tư Hành, nhưng lần trước là vì cậu đau răng, dẫn đến đau đầu. Tư Hành phải dỗ cậu ngủ trước, sau đó mới chợp mắt. Dẫu có bao nhiêu suy nghĩ vẩn vơ, cũng chỉ là chuyện của riêng anh trong bóng tối.
Lần này thì khác, hai người nằm song song, ý thức còn tỉnh táo. Thậm chí Giang Cố còn trở mình, quay mặt về phía anh.
Tư Hành nằm ngửa, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om. Trong phòng rất yên ắng, rèm cửa che khuất ánh trăng ngoài kia, nhưng có đèn cảm ứng ở chân giường, lại khiến căn phòng có thêm chút ánh sáng dịu nhẹ, không ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Người mình thương nằm ngay bên cạnh, hơi thở nhẹ nhàng đều đều. Ở cuối giường, một chú mèo đang đè lên chăn của họ. Mọi thứ yên tĩnh và hài hòa, nhưng lại khiến lòng người xao động.
Giang Cố dùng chăn riêng của cậu, vì trong phòng có bật máy sưởi, chỉ cần một chiếc chăn lông vũ mỏng cũng đã đủ ấm. Chăn nhẹ nhàng, thoải mái, còn vương chút hương thơm của cậu, đặt trên giường của anh, thoang thoảng mùi hương ấy khiến người ta ngẩn ngơ.
Bên cạnh rất yên tĩnh, khi Tư Hành tưởng Giang Cố đã ngủ, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: "Anh ngủ rồi à?"
Tư Hành vội nghiêng đầu nhìn sang, trong bóng tối, đôi mắt đang nhìn anh đặc biệt sáng. Tư Hành khẽ động đậy, trở mình quay về phía Giang Cố: "Sao vậy? Đổi giường ngủ không được à, hay là không khỏe ở đâu? Ngứa người à?"
"Đã bôi thuốc rồi không ngứa nữa."
Giang Cố cười khẽ, trong ánh mắt lộ vẻ mong đợi: "Em có thể được nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ không?"
Điều này khiến Tư Hành khó xử, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ được nghe kể chuyện trước khi ngủ, thậm chí anh còn bắt đầu nghĩ, trong những cuốn sách chất đầy một bức tường ở thư phòng, liệu có cuốn nào phù hợp không.
Thấy anh không nói gì, Giang Cố giả vờ tiếc nuối: "Không được sao? Được rồi, thôi vậy, từ nhỏ đến lớn em chưa từng được nghe kể chuyện trước khi ngủ, tội nghiệp quá."
Nói xong, cậu định trở mình quay lưng lại.
Giọng nói của Giang Cố nhẹ nhàng, trong không gian yên tĩnh của buổi đêm, ẩn trong chăn, mang theo ý cười, giống như đang nũng nịu bên tai.
Lúc bình thường Tư Hành đã không chịu nổi, huống chi là trong tình huống đang nằm trên giường thế này.
Mặc dù biết cậu đang đùa giỡn, nhưng Tư Hành vẫn vội vàng đưa tay ra ngăn hành động quay người của Giang Cố: "Tôi... tôi không đọc nhiều sách lắm, em muốn nghe chuyện gì?"
Giang Cố mỉm cười, điều chỉnh lại tư thế, dịch sát về phía Tư Hành hơn một chút: "Em muốn nghe chuyện hồi anh đi học. Lúc đó có gì thú vị không?"
Tư Hành nói: "Hồi đi học hầu như toàn học ở lớp, giờ nghỉ giải lao thậm chí đi vệ sinh cũng phải tranh thủ từng giây từng phút, không phải bài tập thì là bài kiểm tra, sáng 6 giờ ra khỏi nhà, tối 10 giờ về đến nhà, làm xong bài tập cũng đến nửa đêm, cứ lặp đi lặp lại như vậy trong ba năm. Người ta bảo thi đại học xong là được giải thoát, nhưng lên đại học lại càng áp lực hơn."
Nhớ đến chuyện đi học, Tư Hành cười nói: "Đại học còn có chuyện thảm hơn cả cấp ba."
Giang Cố ngẫm nghĩ, không hình dung nổi đại học có thể tệ đến mức nào: "Chuyện gì?"
Tư Hành: "Cấp ba có thể thi rớt, đại học thì không."
Giang Cố nằm trong chăn cười: "Em nghe nói anh là học sinh xuất sắc mà, anh còn sợ không qua môn à?"
Tư Hành: "Tôi không sợ, nhưng mỗi lần thi, mấy người trong phòng cứ lẩm bẩm mãi, cũng khiến tôi bắt đầu quan tâm đến điểm thi."
Giang Cố: "Anh với anh Đường Minh là bạn cùng phòng à?"
Tư Hành: "Không phải, cùng lớp thôi, tôi và cậu ấy ở hai ký túc xá sát bên, nhưng tôi cũng không ở ký túc xá lâu, ở được nửa học kỳ thì chuyển ra ngoài."
Giang Cố: "Chương trình học ở đại học nhiều lắm, nếu có tiết buổi sáng, ở ký túc xá ít nhất còn được ngủ thêm hai mươi phút."
Tư Hành nhìn cậu: "Có lẽ do tôi xui xẻo, gặp phải bạn cùng phòng không hợp, ở chung mâu thuẫn nhiều, thà ra ngoài cho yên tĩnh."
Nói đến mâu thuẫn trong phòng, mặc dù sau này Sư Cảnh Minh gây ra sự việc kia với bố cậu, nhưng Giang Cố cũng phải thừa nhận mình may mắn: "Phòng em khá tốt, hồi đi học cũng không có mâu thuẫn lớn gì, chỉ có vài nhóm chơi thân riêng, nhưng nhìn chung cũng tạm được."
Về phòng của Giang Cố, có lẽ Tư Hành còn hiểu rõ hơn cả cậu. Bốn người trong phòng, chia thành hai nhóm nhỏ.
Ngoại trừ Đường Triệu là người địa phương, những người khác đều là người ở tỉnh khác đến, Giang Cố thì không sao, tâm lý ổn định, cũng không có sự nông nổi của những người trẻ tuổi, không so bì, không phù phiếm, chỉ cần đối phương không quá cực đoan, cậu có thể hòa hợp với bất cứ ai.
Nhưng hai người bạn cùng phòng khác của cậu, một người cũng đến từ vùng quê nhỏ, tên là Du Mặc, điều kiện gia đình không tốt, còn xin trợ cấp nghèo. Do đó khi giao tiếp, đôi khi có mang theo chút tự ti.
Lúc đầu Du Mặc muốn thân thiết với Giang Cố, hắn nghĩ Giang Cố cũng đến từ vùng quê nhỏ, điều kiện gia đình còn tệ hơn hắn, cho rằng hai người có thể hợp nhau hơn, nhưng không ngờ Giang Cố lại có một nội tâm mạnh mẽ và vững vàng, thậm chí bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi nghèo khó, chỉ là cậu không muốn mà thôi, hai người căn bản không cùng một con đường.
Một người nữa là Sư Cảnh Minh, gia đình thuộc tầng lớp trung lưu bình thường, điều kiện gia đình không tệ, Ở quê nhà, hắn ta có thể được coi là niềm tự hào của gia đình. Nhưng khi đến trường, lại bị Đường Triệu – người có điều kiện tốt hơn – lấn át. Trong bốn người ở ký túc xá, người duy nhất mà Sư Cảnh Minh cảm thấy mình có thể so sánh và hơn được chỉ có Du Mặc.
Vậy là mối quan hệ của bốn người họ cứ thế được duy trì ổn định.
Đường Triệu không phải kiểu người khéo léo trong giao tiếp, tâm tư cũng chẳng nhiều, chỉ là thỉnh thoảng kể vài chuyện vặt trong cuộc sống của Giang Cố, từ đó để Tư Hành tự mình phân tích ra.
Anh đã nhắc nhở Đường Triệu không ít lần, bảo Đường Triệu thường xuyên ở bên Giang Cố, hai người bạn cùng phòng còn lại của Giang Cố đều không đáng để kết giao sâu sắc. Dù Du Mặc không đến mức quá tệ, nhưng Sư Cảnh Minh thì lại là điển hình cho kiểu người "xem mặt mà bắt hình dong." Nếu Giang Cố có phần yếu mềm, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bắt nạt của Sư Cảnh Minh.
Cũng chính vì lý do đó mà sau này, Tư Hành thường xuyên nhờ đến tay Đường Minh, bảo hắn tự mình mang đồ đến cho Giang Cố.
Ngoại hình của Đường Minh rất có sức áp đảo. Với khí chất của một người từng làm chủ vài năm, hắn đủ để áp chế mấy cậu trai trẻ chưa từng bước chân ra khỏi trường học. Nếu không có hắn, e rằng phòng ký túc xá của Giang Cố cũng khó mà hòa thuận được trong bốn năm đại học.
Giang Cố khá hứng thú với quá khứ của Tư Hành, hỏi anh không ít chuyện thời đi học, Tư Hành cũng cố gắng kể những chuyện thú vị, nhưng sự thật thì thời gian ấy chẳng có gì nhiều ngoài đống bài tập chất đống. Nghĩ lại, giai đoạn đó chỉ toàn là những ngày miệt mài với sách vở và bài thi.
May mà cũng không còn sớm nữa, chưa đợi Tư Hành vắt óc nghĩ thêm được vài câu chuyện, Giang Cố bên cạnh đã ngủ mất rồi.
Cậu nằm nghiêng về phía anh, hai tay khẽ co lại, ngón tay tựa lên má, dáng vẻ ngủ ngoan ngoãn và yên tĩnh vô cùng.
Tư Hành khẽ ngồi dậy, với tay giúp cậu chỉnh lại chăn, kiểm tra chắc chắn lưng cậu không bị gió lùa. Sau đó anh mới yên tâm nằm xuống, im lặng ngắm nhìn khuôn mặt đang say ngủ của cậu, lòng ngập tràn thỏa mãn.
Nhưng đáng tiếc, cơn say giấc đó không kéo dài đến sáng, nửa đêm Giang Cố bị cơn đau dạ dày làm tỉnh giấc.
Cơn đau quặn thắt từ dạ dày như từng nhịp từng nhịp đánh tan đi cơn buồn ngủ. Đặt tay lên bụng, cậu cảm nhận được sự quấy nhiễu từ bên trong. Dù chưa đến mức co thắt nghiêm trọng, nhưng cũng khiến người ta khó chịu không thôi.
Cậu nhẹ nhàng ấn tay lên dạ dày, mong giảm bớt cơn đau, nhưng cảm giác buồn nôn lập tức dâng lên.
Giang Cố vội buông lỏng tay, cơn đau trong bụng càng thêm dữ dội.
Giang Cố nín thở, mất một lúc lâu mới vượt qua cơn đau này. Nghiêng đầu sang bên, Giang Cố thấy Tư Hành đang ngủ say bên cạnh. Anh nằm thẳng, tư thế ngủ rất ngay ngắn, không hề cựa quậy.
Trong ánh sáng mờ nhạt từ căn phòng, Giang Cố vẫn có thể nhìn thấy rõ đường nét nổi bật trên gương mặt anh.
Căn phòng tĩnh lặng đến mức tưởng chừng như cách ly với mọi âm thanh bên ngoài. Không giống ký túc xá trước kia, mỗi lần tỉnh dậy giữa đêm, luôn nghe thấy tiếng ngáy rầm rì, ngay cả Đường Triệu cũng không ngoại lệ.
Trước đây không biết bao nhiêu đêm Giang Cố đã gắng gượng như vậy, không chịu nổi thì lấy từ dưới gối một viên thuốc giảm đau ra ăn, nhưng bây giờ dưới gối cậu lại không có gì.
Bụng đau khiến cậu muốn nôn, nhưng cậu không định dậy, nếu cậu dậy thì Tư Hành chắc chắn sẽ tỉnh.
Trong bóng tối Giang Cố thở dài không thành tiếng, cái dạ dày nhỏ đáng ghét này.
Cậu cố nhắm mắt để tìm lại cơn buồn ngủ, nhưng đau đớn khiến việc đó trở nên bất khả thi. Mỗi khi cơn đau có dấu hiệu giảm bớt, chẳng bao lâu sau một đợt khác lại kéo đến.
Càng đau, Giang Cố càng khẽ nghiêng người, nắm tay đè nhẹ lên bụng, cẩn thận điều chỉnh nhịp thở. Trong đầu cậu nghĩ, tối mai phải ngủ riêng với Tư Hành, vì ở cùng anh, ngay cả việc lén lút uống thuốc cũng không được.
Đang mải miết suy nghĩ, người bên cạnh khẽ động đậy, Giang Cố lập tức nín thở, nhắm mắt giả vờ ngủ, chờ Tư Hành trở mình xong lại ngủ tiếp.
Nhưng không ngờ Tư Hành không phải trở mình, dường như anh dùng một tay chống lên giường nhẹ nhàng ngồi dậy, Giang Cố có thể cảm nhận được phía bên kia giường hơi lõm xuống.
Cậu đang thắc mắc liệu Tư Hành có phải dậy đi vệ sinh hay không, thì cảm nhận được có một bàn tay kéo lại góc chăn phía sau lưng cậu.
Giang Cố tưởng Tư Hành đắp chăn xong rồi sẽ nằm xuống lại, nhưng không ngờ bàn tay ấy lại khẽ chạm lên trán cậu.
Ban đầu anh chỉ muốn xem Giang Cố có sốt không, nhưng vừa sờ đã chạm vào cái trán đầy mồ hôi lạnh của cậu, Tư Hành vốn còn hơi buồn ngủ lập tức tỉnh táo hẳn, anh ngồi bật dậy, mở chiếc đèn ngủ bên cạnh: "Giang Cố? Em không khỏe ở đâu à?"
Giang Cố đành mở mắt, nnhìn gương mặt lo lắng của Tư Hành, nhẹ giọng nói: "Đau bụng."
Tư Hành đưa tay vào trong chăn, phát hiện ra tay của Giang Cố vẫn luôn áp lên bụng, anh lấy vài tờ khăn giấy từ bên cạnh lau mồ hôi trên trán cậu: "Đau thế này sao không gọi tôi dậy?"
Tư Hành đã tỉnh rồi, Giang Cố cũng không chịu đựng nữa, cậu ôm bụng ngồi dậy từ trên giường rồi đứng lên đi về phía phòng tắm.
Nhưng cơn buồn nôn vẫn nghẹn ở trong ngực, muốn nôn nhưng lại nôn không ra.
Giang Cố cúi người, chống tay lên bồn rửa mặt, khuôn mặt tái nhợt vì khó chịu.
Tư Hành một tay đỡ cậu, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, Khi chạm vào áo cậu, anh nhận ra áo đã ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt anh lập tức trầm xuống thêm: "Để tôi đi lấy cho em cái áo khác, áo này của em phải thay ngay, không thì dễ bị cảm lạnh lắm."
Tư Hành nhanh chóng đi đến phòng thay đồ của Giang Cố, tùy tiện lấy một bộ đồ ngủ. Khi quay lại phòng tắm, anh thấy Giang Cố đang ngồi trên ghế trước bồn rửa mặt, hai tay ôm lấy bụng, trước mặt đặt một cái thùng rác.
Tư Hành tiến đến sờ mặt cậu kiểm tra: "Chúng ta thay quần áo rồi đi bệnh viện, ráng chịu thêm chút nữa, nhé."
Giang Cố lắc đầu, giọng yếu ớt: "Em chỉ là hơi buồn nôn, nhưng lại nôn không ra, đưa em áo, em tự thay."
Tư Hành đưa áo cho cậu, sau đó đứng dậy xoay lưng, nhưng không rời khỏi phòng.
Tiếng sột soạt vang lên phía sau, chẳng mấy chốc một chiếc áo được đặt lên bồn rửa mặt. Sau một lúc, Giang Cố khẽ nói: "Xong rồi."
Tư Hành ném chiếc áo ướt đẫm mồ hôi vào giỏ đồ bẩn, vừa quay đầu lại đã thấy Giang Cố đang chậm rãi cài khuy áo ngủ, anh vội ngồi xổm xuống giúp cậu cài từng chiếc một.
Sau khi thay áo xong, Giang Cố lại cúi người xuống, nhưng vẫn không nôn được, cậu ngẩng đầu lên định đuổi Tư Hành ra ngoài, tự mình nghĩ cách gây nôn, nhưng không biết có phải Tư Hành đã nhìn thấu được ý định của cậu hay không, anh trực tiếp bế ngang cậu lên, đặt trở lại giường.
"Để tôi xoa bụng cho em, em thấy buồn nôn vì dạ dày khó chịu hay vì đói? Tối nay em chỉ ăn có hai thìa cháo, có muốn ăn gì thêm không?"
Giang Cố lắc đầu: "Anh có thể lấy thuốc dạ dày cho em được không?"
Tư Hành trực tiếp mở ngăn kéo cạnh giường, bên trong có mấy hộp thuốc mà Giang Cố thường dùng, anh lấy ra một viên thuốc dạ dày, lại giúp cậu mở bình giữ nhiệt, đưa thẳng đến bên miệng cậu.
Giang Cố uống thuốc xong, ôm bụng nằm nghiêng, cuộn tròn lại.
Tư Hành ngồi bên mép giường, từng chút từng chút nhẹ nhàng xoa lưng cho cậu, động tác mềm mại, đều đặn và kiên nhẫn. Thuốc dần phát huy tác dụng, cơn đau bụng cũng dần dịu xuống. Trong sự vỗ về của Tư Hành, Giang Cố lại chìm vào giấc ngủ.