Giang Cố chưa bao giờ nghĩ rằng nổi mề đay lại khó chịu đến vậy. Cảm giác ngứa ngáy trên người có thể bôi thuốc giảm bớt, nhưng sự khó chịu ở dạ dày và đường ruột thì dù uống thuốc cũng không thể cải thiện nhanh chóng được.
Trước đó, có lẽ vì cậu ăn không nhiều nên ngoài dạ dày khó chịu ra, mọi thứ vẫn ổn. Nhưng đến ngày hôm sau, do bị Tư Hành ép ăn thêm một chút, cậu bắt đầu bị tiêu chảy, cũng không đau lắm, chỉ là phải chạy vào nhà vệ sinh liên tục.
Tư Hành sợ cậu bị mất nước, hết lời khuyên bảo, nhất quyết kéo cậu đi bệnh viện khám lại.
Bác sĩ xem qua đơn thuốc mà bệnh viện trước đó kê, rồi lại xem qua một số loại thuốc cậu đang uống, chỉ kê thêm một loại men vi sinh hỗ trợ tiêu hóa, sau đó để cậu về.
Giang Cố ôm bụng ngồi trong xe lẩm bẩm: "Vất vả lắm tháng trước mới không phải đến bệnh viện, kết quả lại phải đi khám răng một chuyến. Lần này trời đổi mùa không bị cảm cúm sốt cao, nhưng lại bị nổi mề đay, khi nào mới phá được lời nguyền mỗi tháng phải đi bệnh viện một lần đây."
Tư Hành xoa đầu cậu, vừa khởi động xe vừa nói: "Vẫn là sức đề kháng của em quá kém, tôi đã liên hệ với nhà ăn dược thiện điều chỉnh lại thực đơn bổ sung dinh dưỡng rồi, thời gian này chủ yếu dùng thực phẩm để bồi bổ khí huyết và tăng cường miễn dịch."
Thực phẩm bổ sung chắc chắn không có hiệu quả nhanh bằng uống thuốc Đông y, nhưng Giang Cố không chịu được mùi vị của thuốc Đông y, chỉ có thể chậm rãi cải thiện từ từ.
Nhìn ra đống tuyết bên đường, Giang Cố bất chợt nói: "Em muốn uống trà sữa."
Lần này Tư Hành không chiều theo ý cậu: "Bây giờ không được uống."
Đang bị tiêu chảy mà còn uống trà sữa chỉ làm tình trạng tồi tệ hơn. Thực tế, phần lớn người Hoa đều có hơi không dung nạp lactose, bây giờ uống sữa chỉ khiến tiêu chảy nặng thêm.
Giang Cố quay đầu nhìn Tư Hành, ánh mắt mang vài phần oán trách: "Anh thay đổi rồi, trước kia anh không như vậy."
Tư Hành cười nói: "Vậy trước kia tôi như thế nào?"
Giang Cố trả lời: "Phong độ, lịch thiệp, kiềm chế và biết giữ lễ. Dù không đồng tình cũng sẽ nói lý lẽ một cách uyển chuyển, chứ không từ chối thẳng thừng như bây giờ."
Nói rồi, ánh mắt cậu còn liếc qua Tư Hành một cái: "Trước đây anh còn sợ em không vui vì bị từ chối, còn cố tình dỗ dành em một chút."
Tư Hành: "Vậy em nói lại đi, chúng ta nói chuyện lại từ đầu."
Giang Cố nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, lạnh lùng nói: "Lời đã nói ra như nước đổ đi, không có cơ hội nói lại nữa."
Tư Hành mím môi cười, cố gắng bù đắp: "Vậy về nhà tôi làm cho em món tráng miệng nhỏ, em muốn ăn gì?"
Giang Cố ngáp một cái: "Em muốn ngủ rồi."
Tư Hành tăng tốc độ xe: "Sắp về đến nhà rồi."
Tối qua vất vả cả một đêm, hôm nay lại liên tục bị tiêu chảy. Sau khi từ bệnh viện về, Giang Cố uống thuốc rồi ngủ luôn, gần như mệt đến mức ngủ gục, cậu chỉ muốn tranh thủ lúc thuốc còn tác dụng, cơ thể không quá khó chịu để ngủ thêm được chút nào hay chút đó.
Trước khi ngủ, cậu còn nghĩ tối nay sẽ về phòng mình ngủ, cậu không muốn nửa đêm lại làm phiền người khác.
Ngủ được khoảng một giờ, cậu tỉnh dậy. Chưa mở mắt, cậu đã cảm thấy bụng mình ấm áp. Khi mở mắt ra, cậu thấy Tư Hành đang ngồi bên mép giường, cầm một túi chườm ngải cứu làm ấm bụng cho cậu.
Thấy cậu tỉnh, Tư Hành mỉm cười hỏi: "Ngủ ngon không? Bụng còn khó chịu không?"
Giang Cố lắc đầu: "Không khó chịu nữa, sao anh không ngủ một chút đi, tối qua anh ngủ không ngon mà."
Tư Hành: "Tôi không buồn ngủ, em đói chưa? Ăn chút gì nhé?"
Giang Cố đưa tay về phía anh, Tư Hành đặt túi chườm nóng sang một bên, nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi dậy.
Đợi Tư Hành bưng một bát mì vào, Giang Cố nói: "Tối nay em muốn về phòng mình ngủ."
Tư Hành không nói được hay không được, chỉ nhìn cậu nói: "Vậy tối nay có lẽ tôi sẽ ngủ không ngon, tôi sẽ luôn muốn đi xem em có ngủ ngon không, có phải lại khó chịu mà tự mình lén uống thuốc không, một đêm chắc sẽ không nhịn được mà đi xem em năm sáu lần."
Giang Cố đặt đũa xuống, nhìn Tư Hành chăm chú: "Em không phải kiểu người khó chịu đến mức chịu không nổi mà vẫn cố gắng chịu đựng. Mức độ khó chịu, có phải chỉ cần uống thuốc là có thể giảm bớt hay không, nhiều năm nay em tự có kinh nghiệm rồi."
Đây coi như là một dạng kinh nghiệm tích lũy khi bị bệnh lâu năm. Vừa thấy cơ thể có dấu hiệu khó chịu, trong lòng cậu đã biết phải làm gì. Có lúc chỉ cần chịu một chút là qua, có lúc cần uống thuốc. Nhưng dù uống thuốc, cậu cũng biết cách tự lo mà không làm phiền người khác.
Trong cuộc sống, thực ra cậu đã dựa dẫm vào Tư Hành nhiều hơn cả những gì mình nghĩ. Nhưng Giang Cố hiểu rằng mọi việc đều có giới hạn của nó.
Giống như một vết xước nhỏ trên ngón tay, chỉ cần mười phút là lành, nhưng nếu vì thế mà khóc lóc thảm thiết, khiến mọi người xung quanh đều lo lắng căng thẳng, thì lần một, lần hai còn nhận được sự quan tâm kịp thời. Nhưng nếu quá nhiều lần, kiên nhẫn của người ta cũng cạn kiệt. Đến khi không còn ai đáp lại, cảm giác thất vọng do khoảng cách đó chỉ có thể tự mình chịu đựng.
Tư Hành nhìn cậu chăm chú nói: "Tôi biết, em đã trưởng thành rồi, những năm qua cũng tự chăm sóc bản thân rất tốt. Nhưng Giang Cố, điều này không liên quan gì đến việc tôi lo lắng cho em."
Anh biết cậu đói thì sẽ tự ăn, không có gì ăn cũng sẽ gọi đồ ăn ngoài, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh vẫn lo lắng xem cậu ăn có ngon miệng không, có ăn đúng giờ không.
Anh biết cậu buồn ngủ sẽ tự đi ngủ, thấy lạnh sẽ mặc thêm áo. Nhưng cũng tương tự, mỗi khi đến giờ đi ngủ, anh sẽ không nhịn được mà nghĩ cậu có ngủ ngoan không, thấy thời tiết thay đổi, anh lại tự hỏi liệu cậu có mặc đủ ấm chưa.
Giang Cố chỉ vào chiếc cốc nước trên bàn nhỏ: "Anh nhìn cốc nước này đi, uống một ngụm là vơi đi một ngụm, từ từ là hết."
Tư Hành nhìn theo ngón tay cậu về phía cốc nước, nói: "Nước trong nhà này đã bao giờ em uống đến cạn chưa? Em nhìn thấy là một cốc nước, nhưng nó thực sự chỉ là cốc nước trước mắt em thôi sao? Lỡ đâu đó là một mạch suối không bao giờ cạn thì sao?"
Giang Cố ngơ ngác nhìn Tư Hành, nhất thời không biết phải phản bác thế nào.
Tư Hành không cho cậu cơ hội phản bác, trực tiếp cầm đũa gắp vài sợi mì đưa đến bên miệng cậu: "Nhanh ăn đi, không ăn nữa là nguội mất."
Cuộc trò chuyện vừa rồi mang một cảm giác kỳ lạ, giống như chẳng nói gì nhiều nhưng lại như đã ngầm chỉ ra điều gì đó. Một bầu không khí ngọt ngào lan tỏa dưới ánh đèn, giống như một viên đường tan dần trong một ly nước lọc, làm cho dòng nước trong veo trở nên sánh đặc hơn.
Giang Cố chậm rãi ăn từng sợi mì, trong lòng thấp thỏm mong đợi Tư Hành nói thêm điều gì đó, vừa hy vọng vừa bồn chồn. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào bát mì, nhưng tâm trí đã bay xa từ lúc nào.
Kết quả là ăn gần hết một bát mì mà Tư Hành chỉ ngồi đó, mỗi khi cậu đặt đũa xuống, anh mới lên tiếng dụ dỗ cậu ăn thêm vài miếng nữa. Rõ ràng anh không định tiếp tục chủ đề vừa rồi, hay nói đúng hơn là anh chưa chuẩn bị sẵn sàng để phá vỡ lớp màng mỏng ngăn cách giữa hai người.
Giang Cố đặt đũa xuống bàn nhỏ: "Em no rồi, không ăn nữa."
Tư Hành nhìn cậu một lát, cảm thấy nếu khuyên cậu ăn nữa thì cậu sẽ nổi giận, vì thế anh dừng lại, dọn dẹp bát đũa: "Được, nếu tối đói thì bảo tôi, tôi sẽ nấu cho em."
Cậu ôm Guli dựa vào giường, lắng nghe những âm thanh loáng thoáng từ bếp truyền đến. Giang Cố chọc nhẹ vào đầu Guli, lẩm bẩm: "Em nói xem, rốt cuộc anh ấy làm thế là cố ý hay vô ý vậy? Sao anh cảm thấy như mình bị anh ấy câu dẫn thế nhỉ?"
Giang Cố ôm Guli lăn qua lăn lại trên giường, cậu bỗng nhớ đến câu nói: Người khôn ngoan không nên yêu đương, vừa yêu vào là cảm thấy đầu óc như không đủ thông minh nữa.
Còn về chuyện quay về phòng mình ngủ, dưới sự phản đối ngầm của Tư Hành, cậu cũng tạm thời gạt bỏ ý định đó.
Hôm qua chưa tắm, hôm nay nếu không tắm nữa, Giang Cố cảm thấy mình không chịu nổi. Nhân lúc cơ thể không còn khó chịu, cậu tranh thủ đi tắm.
Lúc lấy quần áo, thấy trong tủ chỉ còn lại hai bộ đồ ngủ, Giang Cố chợt nhớ đến lời của Đường Triệu lúc trước, rồi lại nghĩ đến dáng vẻ trầm mặc của Tư Hành vừa nãy, cậu bất giác bật cười.
Cậu tắm rửa đơn giản xong, nhưng khi cầm quần áo, lại sơ suất để chúng rơi xuống sàn nhà ướt.
Giang Cố nhặt bộ quần áo ướt đặt lên bồn rửa mặt, rồi đi đến cửa, hé ra một khe nhỏ, gọi: "Tư Hành."
Tư Hành đang xử lý tài liệu ở phòng khách lập tức đứng dậy, bước nhanh đến cửa phòng ngủ phụ. Anh thấy Giang Cố nép sau cửa phòng tắm, chỉ để lộ nửa bờ vai, mái tóc còn nhỏ nước.
Anh vội thu ánh mắt, quay đầu nhìn sang hướng khác: "Sao vậy?"
Giang Cố đáp: "Quần áo của em bị rơi xuống sàn ướt hết rồi. Anh lấy giúp em một bộ khác được không? Ở trong phòng thay đồ, chỗ để đồ ngủ ấy."
Tư Hành tiến tới, kéo cửa phòng tắm lại rồi mới nói: "Được, em đứng dưới máy sấy ấm, đừng để bị lạnh."
Giang Cố mỉm cười: "Vâng."
Tư Hành vào phòng thay đồ của Giang Cố, nhưng chỉ thấy quần áo mặc ở nhà, không thấy đồ ngủ đâu, tìm khắp nơi cũng không thấy, lại sợ Giang Cố chờ ở phòng tắm lâu bị cảm lạnh, anh đành bỏ việc tìm đồ của cậu, trực tiếp về phòng mình, lấy một bộ đồ ngủ của anh.
Khi quay lại cửa phòng tắm, qua lớp kính mờ của cửa, anh có thể mơ hồ thấy bóng dáng Giang Cố bên trong. Hình dáng ấy mảnh mai và quyến rũ, khiến người ta không khỏi xao động.
Tư Hành không dám nhìn lâu, cúi đầu gõ cửa: "Tôi không tìm thấy đồ ngủ của em, em mặc tạm đồ của tôi trước đi, đừng để bị cảm lạnh."
Giang Cố mở cửa, chỉ thò tay ra ngoài, kèm theo nụ cười nhẹ: "Được, cảm ơn anh."
Tư Hành đưa đồ cho cậu, ánh mắt cố tình lảng đi nơi khác, nhưng Giang Cố lại cố ý chạm nhẹ vào tay anh, ngón tay cậu lướt qua mu bàn tay anh, rồi mới nhận lấy bộ đồ.
Toàn thân Tư Hành tê dại, đầu óc không ngừng nghĩ đến dáng vẻ của Giang Cố lúc này: làn da trắng trẻo đọng những giọt nước nhỏ, cơ thể phảng phất hương thơm dịu nhẹ, vừa mềm mại vừa gợi cảm, khiến người ta chỉ muốn giữ lấy.
Giang Cố mặc đồ của Tư Hành bước ra, bộ đồ hơi rộng, chất liệu lụa mềm mại, tối màu, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cậu.
Chiếc cổ áo rộng để lộ xương quai xanh tuyệt đẹp, làn da trắng nõn như ánh lên dưới ánh đèn. Bộ đồ màu xanh đậm làm cho làn da cậu dường như trắng hơn một bậc, dưới ánh đèn dường như phát sáng.
Giang Cố vẫy vẫy tay áo nhìn Tư Hành đang ngồi ở phòng khách: "Đồ của anh rộng quá à."
Tư Hành ngẩng đầu lên, nhịp thở lập tức thay đổi, dù cố gắng kiềm chế,nhưng vẫn lộ rõ sự gấp gáp. Sự xao động vừa đè nén lại trào dâng, như thể nhiệt độ trong phòng cũng trở nên nóng bức hơn.
Người đang mặc bộ đồ ngủ của anh, giờ đây đang đứng trước mặt anh với nụ cười rạng rỡ, khiến lòng anh rối bời không thể tả.
Cổ họng Tư Hành thắt lại, một luồng d.ục vọng không ngừng lan tỏa, ngay cả nhiệt độ trong phòng dường như cũng trở nên nóng bức.