Ánh mắt của con người thật sự là một thứ kỳ diệu, khó lòng kiểm soát.
Giang Cố quả thật có ý định trêu chọc Tư Hành. Nếu không cậu đã chẳng cố tình giấu đi một bộ đồ ngủ, rồi lại làm ướt luôn bộ duy nhất còn lại.
Cậu cũng hơi tò mò muốn xem sức mạnh của một bộ đồ ngủ có thể lớn đến mức nào.
Nhưng lúc này, nhìn thấy ánh mắt của Tư Hành thay đổi, từ trầm tĩnh lạnh lùng chuyển thành sâu thẳm và u ám, cái loại xâm lược không thể diễn tả ấy khiến tim Giang Cố bỗng chốc đập mạnh hơn một nhịp.
Ánh mắt ấy... phải nói sao nhỉ, giống như cậu đang xem chương trình về thế giới động vật, khi một con hổ hay báo săn đột nhiên nhắm vào một con mồi nào đó. Ánh mắt ấy mang đầy vẻ xâm chiếm và chinh phục, thậm chí còn lẩn khuất nét máu me tàn nhẫn. Một khi bị quật ngã, kết cục chỉ có thể là bị xé xác rồi nuốt chửng.
Chưa từng bị ai nhìn bằng ánh mắt như vậy bao giờ, Giang Cố lập tức co lại, đôi tay đang đong đưa trong tay áo dài thượt cũng thu vào. Nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt cũng biến mất, cậu giấu hai bàn tay vào trong tay áo, chống nhẹ lên ngực, đề phòng lùi lại nửa bước, lí nhí nói: "Em buồn ngủ quá rồi, thật sự rất mệt. Anh cũng nghỉ sớm đi nhé."
Nói xong, cậu quay người chạy về phòng ngủ chính, nhanh chóng lên giường và chui vào trong chăn.
Nằm trong chăn, Giang Cố vểnh tai nghe ngóng một lúc. Bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào truyền đến, cậu cẩn thận ló đầu ra, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu s.ờ s.oạng trên đầu giường, tìm được điện thoại, mở WeChat, đăng một dòng trạng thái chỉ mình mình thấy.
"Đúng là không nên trêu chọc đàn ông mà."
Đặt điện thoại xuống, Giang Cố cố gắng hít thở thật sâu, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Nhưng vừa nhắm mắt lại, trong đầu cậu lại không nhịn được mà hiện lên ánh mắt vừa kiềm chế vừa mang tính công kích của Tư Hành lúc nãy, nhịp tim vốn đã bình tĩnh lại bắt đầu không kiểm soát nổi.
Nằm thêm một lúc, nhận ra chẳng thể xua tan được hình ảnh đó ra khỏi đầu, Giang Cố mở điện thoại, không hiểu sao lại bắt đầu tìm kiếm chương trình "Thế giới động vật".
Âm thanh trầm ấm, quyến rũ của người dẫn chuyện phát ra từ điện thoại, miêu tả về thói quen sinh hoạt hàng ngày của những loài sinh vật hung dữ sống trên thảo nguyên rộng lớn. Giang Cố nhắm mắt lại, để âm thanh ấy từ từ vẽ lên trong đầu mình hình ảnh thiên nhiên hùng vĩ và sự hoang dã của loài mãnh thú. Cuối cùng, cậu cũng thành công chìm vào giấc ngủ.
Ở ngoài phòng khách, Tư Hành đang uống cốc nước đá. Bây giờ, ngay cả phòng mình, anh cũng không dám vào nữa. Phòng tắm ở phòng anh, anh cũng chẳng dám nghĩ đến, vì Giang Cố đang ngủ ở trong phòng anh.
Còn phòng tắm trong phòng Giang Cố thì anh càng không dám đụng tới. Nếu lỡ làm gì đó quá giới hạn trong đó, Tư Hành thực sự không biết phải đối mặt với sự biến thái của mình như thế nào.
Cuối cùng, anh đành đứng ngoài ban công, để luồng không khí lạnh giúp mình bình tĩnh lại.
Nhưng dù cố thế nào, anh cũng chẳng thể tập trung vào công việc. Trong đầu anh chỉ hiện lên hình ảnh Giang Cố đứng trước mặt mình, tươi cười rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời. Những hình ảnh ấy cứ mãi không tan đi. Anh thậm chí còn muốn rủ Đường Minh ra ngoài uống rượu.
Song, ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị anh dập tắt ngay lập tức. Giang Cố vẫn còn ốm, nhỡ tối nay cậu lại đau dạ dày mà anh không có ở nhà, thì ai sẽ chăm sóc cậu?
Sau khi tự đấu tranh tâm lý một hồi lâu, Tư Hành cuối cùng cũng khôi phục được vẻ bề ngoài bình tĩnh.
Vừa trở về phòng, anh nghe thấy tiếng video phát ra, cứ tưởng Giang Cố chưa ngủ. Nhưng lại gần mới thấy cậu đã ngủ say, còn điện thoại thì vẫn đang phát 'Thế Giới Động Vật'.
Tư Hành nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, trên màn hình, một con báo hoa mai đã bắt được linh dương thành công, đang dùng bữa ngon lành.
Nhìn người đang nằm trên giường ngủ say, ngay cả dáng vẻ ngủ cũng đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt. Tư Hành khẽ thở dài, khóe môi vô thức cong lên một nụ cười dịu dàng.
Tư Hành tắt điện thoại, nhẹ nhàng đặt nó lên tủ đầu giường, sau đó tắt đèn phòng ngủ, lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm. Anh chỉ tắm qua loa rồi bước ra ngoài.
Sợ đánh thức người đã ngủ say, từng động tác lên giường của anh đều hết sức cẩn thận, đến cả lúc nằm xuống cũng phải căng người, giữ sức thật nhẹ. Cho đến khi nằm hẳn xuống, thấy Giang Cố bên cạnh không có dấu hiệu bị đánh thức, Tư Hành mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng hơi thở ấy chưa kịp hoàn toàn buông ra, thì người đang ngủ ngon bên cạnh đã trở mình, khẽ đá chăn vài cái, thậm chí còn r.ên rỉ rất khẽ một tiếng.
Tư Hành vội ngồi dậy, đưa tay sờ trán cậu, sợ cậu không khỏe, vừa định gọi tên cậu thì Giang Cố đã hơi ngẩng đầu lên, tay chạm vào cánh tay anh liền nắm lấy, ôm anh như ôm gối ôm vậy.
Cái ôm ấy khiến nửa thân người của Giang Cố đều lộ ra ngoài chăn, đầu cậu cũng di chuyển từ gối của mình sang gối của anh.
Tư Hành không dám động đến cái tay đang bị Giang Cố ôm chặt, chỉ dùng tay còn lại định kéo chăn lên đắp cho cậu. Nhưng hơn nửa chăn đã bị Giang Cố đè lên, nếu mạnh tay kéo thì sẽ đánh thức cậu.
Tư Hành đành phải kéo chăn của mình qua, đắp cho người đang ngủ không được ngoan ngoãn này.
Cảm nhận được bàn tay áp lên cánh tay mình lạnh buốt, Tư Hành khẽ dịch người lại gần hơn, đặt tay cậu lên eo mình để sưởi ấm.
Có lẽ do nhiệt độ cơ thể anh khá cao, vì tìm kiếm sự ấm áp, người đang ngủ vô thức duỗi chân ra, đè lên đùi anh.
Tư Hành bất giác thở dài,nhưng không phải vì cảm giác bị ôm chặt, bị đè mà mất tự do, mà là vì tay chân của Giang Cố thật lạnh.
Dù nhà đã bật sưởi sàn, nhiệt độ trong phòng đối với anh thì chỉ cần một tấm chăn mỏng mùa xuân cũng đủ rồi, nhưng đối với Giang Cố thì như vậy lại không thể làm cho tay chân cậu ấm lên.
Tư Hành hơi nghiêng đầu nhìn người gần như dán sát vào mình ngủ, anh xoay người ôm lấy cậu vào lòng. Đợi đến khi cảm giác lạnh lẽo trong vòng tay dần được nhiệt độ của anh sưởi ấm, Tư Hành mới yên tâm nhắm mắt ngủ tiếp.
Một giấc này, Giang Cố ngủ cực kỳ thoải mái. Khi tỉnh dậy, cậu thấy toàn thân vô cùng ấm áp.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng khá dễ chịu, ấm áp, nhưng do khí hư, máu huyết không đủ dẫn đến tay chân lạnh lẽo khó có thể ấm lên được, nên ngay cả mùa hè nóng đến mức đổ mồ hôi, tay chân cậu vẫn lạnh như đá.
Đây là một trong số rất ít buổi sáng mà khi thức dậy, cậu luyến tiếc sự ấm áp trong chăn, không muốn ra khỏi giường.
Nhưng rất nhanh Giang Cố đã nhận ra nguồn gốc của sự ấm áp này. Cậu từ phía giường của mình, đã chiếm cả không gian bên phía Tư Hành. Cảm nhận độ mềm mại bên dưới và tấm chăn đắp trên người, cậu không chỉ chiếm địa bàn của anh, mà còn lấy luôn cả chăn của anh.
Giang Cố ngẩng đầu lên, thấy Tư Hành đã tỉnh, ánh mắt bình thản nhìn cậu, cậu lập tức ngại ngùng buông tay, rồi cười gượng: "Chào buổi sáng."
Tư Hành ừ một tiếng: "Chào buổi sáng."
Giang Cố lặng lẽ lùi về phía sau một chút, rồi nhận ra mình đã để lại một khoảng trống rộng đến một mét rưỡi trên chiếc giường hai mét của Tư Hành. Lại nhìn về phía Tư Hành, anh gần như đã áp sát mép giường. Lúc này, cậu mới xấu hổ kéo chăn che mặt: "Em sắp đẩy anh rơi xuống giường rồi."
Tư Hành ngồi dậy, mỉm cười: "Không sao, tôi vẫn chưa rơi xuống mà."
Giang Cố lí nhí bào chữa: "Thật ra bình thường em ngủ rất ngoan."
Ở ký túc xá, chiếc giường nhỏ hẹp như thế mà cậu còn chưa từng ngã xuống bao giờ.
Tư Hành nhìn thấy dáng vẻ của Giang Cố nằm trên giường, đưa tay kéo chăn lên, che lại phần vai lộ ra khỏi chiếc áo ngủ rộng thùng thình của cậu, rồi mới nói: "Ngủ rất ngoan. Có lẽ do trời lạnh, chỗ tôi lại ấm hơn. Em nằm thêm một lát nữa đi, tôi đi làm bữa sáng."
Ngủ ngoan là thật, tối qua cậu ngủ trong lòng anh hầu như không hề động đậy chút nào, ngoan đến mức sáng nay anh cũng không nỡ buông tay.
Tiếc là đêm ngắn quá. Trời sáng rồi thì phải dậy thôi.
Giang Cố cũng không nằm trên giường lâu, sau khi Tư Hành dậy, nhiệt độ trong chăn dần tan đi, chưa kể đến chỗ cậu dịch chuyển trở lại vốn dĩ là rất lạnh.
Cậu trở về phòng mình để rửa mặt. Tiện thể thay luôn bộ đồ ngủ của Tư Hành, đánh răng xong thì rửa mặt. Nhưng vừa rửa xong, chưa kịp bước ra khỏi phòng tắm, mắt cậu bỗng tối sầm.
Giang Cố vội bám lấy bồn rửa. Chứng chóng mặt vào buổi sáng với cậu vốn là chuyện thường, vì thế cậu luôn chú ý, tránh ngồi dậy quá nhanh. Nhưng vừa rồi còn ổn, giờ đột nhiên lại chóng mặt đến mức không thở nổi.
Mồ hôi lạnh gần như lập tức túa ra. Tay cậu nắm chặt bồn rửa đến run rẩy. Giang Cố muốn gọi Tư Hành, nhưng một âm thanh cũng không thể phát ra được. Cơ thể cậu không còn sức, phải ngồi thụp xuống đất.
Tư Hành đang làm bữa sáng, nhưng hồi lâu mà trong phòng không có tiếng động nên anh không yên tâm, anh liền vặn nhỏ lửa, định đi vào xem sao. Vừa đi đến thì thấy Giang Cố đang quỳ ở cửa phòng tắm, sắc mặt anh lập tức thay đổi: "Giang Cố!"
Giang Cố khó chịu đến mức nói không nên lời, bụng đau, buồn nôn, toàn thân run rẩy không kiểm soát được, đến cả hơi thở cũng trở nên nặng nề. Cậu nghe thấy Tư Hành gọi mình, nhưng không thể đáp lại, cơ thể hoàn toàn mất kiểm soát.
Tư Hành lập tức bế cậu lên giường, lấy một chai dung dịch glucose rồi đổ vào miệng cậu. Anh vừa lau mồ hôi lạnh vừa vỗ nhẹ lên mặt cậu: "Nghe thấy tôi nói không? Giang Cố, tỉnh lại đi, Giang Cố!"
Giang Cố cố gắng phát ra một tiếng "ừ" yếu ớt, muốn nói rằng cậu vẫn còn ý thức, chỉ là đầu quá chóng mặt.
Tư Hành không dám di chuyển cậu lung tung. Nhìn khuôn mặt tái nhợt đẫm mồ hôi lạnh của cậu, anh lại cho cậu uống thêm một gói glucose nữa. Loại này tăng đường huyết nhanh, rất hữu ích khi hạ đường huyết nghiêm trọng.
Phải mất gần 20 phút, cảm giác hoảng loạn, run rẩy mới dần thuyên giảm. Giang Cố mở mắt, thấy sắc mặt Tư Hành có lẽ cũng không khá hơn mình là mấy, cậu khẽ nói: "Em đỡ hơn rồi."
Tư Hành quỳ một chân bên mép giường, nhìn cậu đầy yêu thương: "Ngoài chóng mặt còn chỗ nào khó chịu không? Tim có đau không?"
Giang Cố từ từ lắc đầu: "Không đau. Chỉ là bụng hơi khó chịu một chút."
Tư Hành đặt tay lên bụng cậu, nhẹ nhàng xoa bóp: "Hai ngày nay em chẳng ăn được gì, hôm qua còn tiêu chảy cả ngày, nên mới bị hạ đường huyết nghiêm trọng như vậy. Tôi biết giờ em không có khẩu vị, nhưng nhất định phải ăn, tôi đi lấy bữa sáng đến, chúng ta ăn nhiều một chút nhé."
Giang Cố gật đầu, những người chưa từng bị hạ đường huyết sẽ không hiểu được cảm giác như cận kề cái chết ấy đáng sợ đến nhường nào. Chính vì thế, dù không muốn, cậu cũng sẽ ép bản thân ăn nhiều hơn.
Sợ Giang Cố không có khẩu vị, sáng nay Tư Hành đặc biệt nấu một bát mì vụn. Món này được để lửa nhỏ hầm nhừ, nước mì sệt lại rất sánh.
Anh bưng một bát mì vào phòng, đỡ cậu ngồi dậy, rồi từng muỗng từng muỗng đút cho cậu ăn.
Hoàn toàn thoát khỏi cơn chóng mặt vì hạ đường huyết phải là nửa giờ sau bữa sáng. Sắc mặt của Giang Cố đã khá hơn một chút, cậu nhìn Tư Hành không có ý định đi làm, nói: "Em không sao rồi, anh đi làm đi, em ăn no nên không còn chóng mặt nữa."
Tư Hành biết hạ đường huyết sẽ ổn định sau khi ăn xong, nhưng cảnh tượng Giang Cố mặt mày trắng bệch, gọi thế nào cũng không đáp lại ban nãy vẫn còn ám ảnh anh. Lúc này, anh làm sao dám để cậu ở nhà một mình?
Công ty thiếu anh một ngày vẫn hoạt động bình thường. Nhưng nếu Giang Cố xảy ra chuyện khi anh không có nhà, thì có hối hận cũng không kịp.
Vì vậy anh không trả lời Giang Cố, mà lấy thuốc mỡ đến: "Tôi thoa thuốc cho em, hai ngày nay mấy nốt mẩn đỏ ở eo đã khá hơn nhiều rồi. Bôi thêm vài ngày nữa chắc sẽ khỏi hẳn."
Giang Cố biết có nói cũng không thay đổi được ý định của anh, đành phải ngồi dậy, kéo áo lên cho anh thoa thuốc. Cậu ôm chăn, để lộ phần eo, nhưng tay lại vô thức xoa xoa bụng, không biết có phải do di chứng của hạ đường huyết hay không mà bụng cậu vẫn còn đau.