Tư Hành vì muốn ở nhà chăm sóc Giang Cố nên không đi công ty, Giang Cố dứt khoát mang chiếc laptop để trong thư phòng mà chưa từng sử dụng ra ngoài. Tư Hành ngồi trên thảm xử lý công việc, còn cậu thì ôm laptop nằm dài trên ghế sofa, ung dung viết bản thảo truyện đăng dài kỳ.
Nhớ lại lầntrước biên tập viên của nền tảng tiểu thuyết có nhắn tin riêng cho mình, Giang Cố hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tư Hành đang ngồi dưới đất, nói: "Sách của em đã được xuất bản rồi, biên tập viên nói một thời gian nữa sẽ gửi cho em, bảo em làm một số bản đặc biệt để ký tặng."
Tư Hành quay đầu lại, mỉm cười với cậu: "Sau này cố gắng để tủ sách trong nhà đều đầy ắp sách của em."
Giang Cố bật cười, đáp: "Thế thì nhiều quá. Em nghĩ có vài cuốn là được rồi."
Đối với cậu, cậu vẫn có thể phân biệt rõ ràng giữa tác phẩm văn học và tiểu thuyết. Nếu sau này trên giá sách có thể đặt được vài cuốn tác phẩm hoàn chỉnh của mình, Giang Cố đã thấy mãn nguyện lắm rồi.
Tư Hành nói: "Phần hai của truyện dài kỳ em viết đến đâu rồi?"
Giang Cố: "Cũng tạm ổn, tình tiết khá trôi chảy. Trước đó em đã chuẩn bị tài liệu đầy đủ cho những chi tiết chuyên môn phức tạp. Chỉ là phần tình cảm em viết không thuận lắm. Một cảnh sát, một pháp y, anh nói xem hai người đó làm sao yêu đương được, mỗi ngày đều bận muốn chết."
Để có tư liệu chính xác và tránh mắc lỗi chuyên môn, Giang Cố còn đặc biệt liên hệ với một đàn chị học ngành pháp y, chị ấy tốt nghiệp được hơn hai năm rồi, nhưng hiện giờ họ vẫn thỉnh thoảng trao đổi với nhau qua mạng.
Nhìn vào cuộc sống và công việc bận rộn của đàn chị, cậu cảm thấy căn bản không có thời gian yêu đương. Mỗi ngày đều bận rộn từ sáng đến tối, ngoài công việc còn phải học hành. Hầu như lúc nào cũng chìm trong việc học tập và nghiên cứu.
Nếu chỉ dựa theo sở thích của cậu, cậu hoàn toàn sẽ không thêm tuyến tình cảm vào truyện. Nhưng biên tập viên đã nói, thêm một chút tình cảm sẽ hấp dẫn độc giả hơn, dù chỉ là một chút, nhưng những người thích đọc tình cảm sẽ tự tìm kiếm "đường" ở trong đó.
Vì vậy, phần một của truyện không quá rõ ràng, mơ hồ đến mức có thể nói là có, cũng có thể nói là không. Nhưng đến phần hai, biên tập viên muốn cậu làm rõ ràng hơn một chút, điều này khiến Giang Cố thật sự đau đầu. Làm sao để nhét được một tuyến tình cảm vào trong câu chuyện đầy những nhân vật sống vì sự nghiệp, nhất là với những công việc bận rộn đến mức không có thời gian ăn cơm?
Tư Hành tựa vào ghế sofa, nói: "Chỉ cần thích, bận rộn chưa bao giờ là lý do."
Giang Cố than thở: "Nhưng em thật sự không biết làm sao để gán ghép hai người lại với nhau."
Một người ở hiện trường vụ án, một người là pháp y phía sau hậu trường, cả hai có thể có giao điểm gì chứ? Cậu chỉ nghĩ đến lúc lấy báo cáo khám nghiệm tử thi.
Lấy xong báo cáo chẳng phải là đi ngay sao? Nếu cố ép họ ở lại để nói những lời tình tứ ngọt ngào, ngay cả cậu cũng cảm thấy gượng gạo không chịu nổi, thế thì còn viết thế nào được?
Tư Hành đã đọc hết những gì Giang Cố viết. Quả thật, tình cảm đúng là điểm yếu của cậu. Từ những dòng chữ đó, anh có thể nhận ra Giang Cố dường như chẳng có lấy một chút rung động nào với khái niệm tình yêu, điều này rất khớp với thái độ dứt khoát "chặt đứt đào hoa" của cậu ngoài đời thực.
Vì vậy, khi thấy sự bối rối của Giang Cố lúc này, Tư Hành chỉ cảm thấy vừa bình thường lại vừa bất lực. Anh đặt tập tài liệu còn chưa xem xong xuống, nói: "Thích một người không nhất thiết phải nói ra. Dù công việc có bận đến đâu thì vẫn có thời gian uống nước đúng không? Có thể gửi một cái tin nhắn, dù có khi phải bảy, tám tiếng sau người kia mới nhìn thấy được. Lúc ăn cơm, chụp một bức ảnh chia sẻ một chút về bữa trưa hay bữa tối của mình cũng đâu tốn bao lâu. Lúc lấy báo cáo dù có vội thế nào cũng có thể đưa cho người ấy một viên kẹo chứ nhỉ, cũng không cần phải nói gì cả. Tình cảm không cần phải thể hiện bằng những lời đường mật, chỉ cần đưa một viên kẹo, dù không nói một lời, nỗi nhớ cũng đã được truyền tải trọn vẹn. Thích một người là sự chủ động xuất phát từ nội tâm, không cần quá cố ý."
Giang Cố bật thốt một tiếng "Wow", nhìn anh đầy thán phục: "Anh giỏi ghê đấy! Nghe anh nói xong, tự nhiên em thấy thông suốt rồi!"
Tư Hành khẽ cười, thầm nghĩ, nếu cậu thực sự thông suốt được thì tốt quá.
Giang Cố dùng ngón tay chọc chọc vai anh: "Sao anh giỏi thế, kinh nghiệm phong phú nhỉ."
Tư Hành liếc nhìn cậu, bốn năm kinh nghiệm thầm mến, dĩ nhiên là phong phú rồi. Nếu anh viết lại toàn bộ quá trình và sự phát triển tâm trạng của mình, chắc cũng đủ để xuất bản một cuốn sách.
Được Tư Hành gợi ý, Giang Cố lập tức thấy mọi thứ suôn sẻ hơn hẳn. Tuyến chính của câu chuyện không cần thay đổi, cứ thế viết tiếp là được, còn tuyến tình cảm cũng có thể được chèn thêm vào một cách tự nhiên.
Đang viết hăng say, bụng cậu đột nhiên quặn lên một cơn đau dữ dội.
Giang Cố ôm bụng, ngồi bật dậy. Cơn co thắt đau đớn đến mức cậu không dám thở mạnh.
Tư Hành vội cầm laptop trên đùi cậu đặt sang một bên: "Đau bụng à?"
Giang Cố gật đầu, cắn môi chịu đựng cơn đau buốt qua đi, sau đó mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Một lúc lâu sau, Giang Cố mới ôm bụng từ bên trong đi ra, Tư Hành đã đứng chờ ngoài cửa liền đỡ lấy cậu: "Lại tiêu chảy rồi?"
Giang Cố khẽ vâng một tiếng. Những lần trước sau khi tiêu chảy xong cậu sẽ thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng lần này bụng vẫn đau âm ỉ. Từ sáng nay sau khi bị hạ đường huyết, cơ thể cậu đã không ổn rồi, bây giờ lại càng khó chịu hơn.
Tư Hành dìu cậu ngồi xuống giường: "Để tôi pha một cốc men vi sinh cho em uống, rồi lấy gói chườm ấm. Lát nữa em ôm cái đó nằm nghỉ một lúc đi."
Giang Cố leo lên giường. Một lát sau, Tư Hành mang đến cốc men vi sinh đã pha sẵn cùng túi chườm ấm vào.
Giang Cố uống hết cốc nước trong một hơi, sau đó ôm túi chườm ấm nằm xuống.
Tư Hành xoa đầu cậu: "Cụ thể là đau chỗ nào?"
Giang Cố: "Quanh rốn. Giờ đỡ hơn rồi, để em nằm một lát."
Nằm thêm một lúc, hơi ấm từ túi chườm làm bụng cậu dễ chịu hơn nhiều. Giang Cố nghĩ có lẽ là nhờ thuốc, lại kéo áo lên xem những nốt mẩn đỏ trên eo. Chúng đã giảm đi nhiều, chắc bôi thêm hai ngày thuốc nữa là khỏi.
Giang Cố cứ nghĩ khi những nốt ban đỏ này biến mất, các triệu chứng đau bụng và dạ dày khó chịu cũng sẽ thuyên giảm. Nhưng thực tế không như mong đợi. Mỗi sáng cậu đều bị cảm giác buồn nôn đánh thức, tần suất đau bụng cũng ngày càng nhiều hơn.
Cơn đau không nghiêm trọng đến mức không thể đi lại, nhưng nó cứ co thắt âm ỉ, khi thì mười phút, lúc lại kéo dài nửa giờ. Cho đến một hôm, khi cậu đang rót nước trong bếp, hạ đường huyết lại bất ngờ ập đến.
Khi đó Tư Hành đang tắm. Giang Cố quỳ trên mặt đất, hoàn toàn không dám động đậy, bụng lại bắt đầu quặn đau. Một tay cậu ôm bụng, tay còn lại bám chặt vào tay nắm tủ bếp.
Phải mất một lúc lâu cậu mới nhìn rõ mọi thứ và đứng dậy được. Sau đó, Giang Cố lập tức uống một gói glucose, rồi bỏ thêm một viên kẹo ngậm vào miệng.
Khi Tư Hành bước ra, anh thấy Giang Cố mặt mày tái mét, dựa vào sofa. Khuôn mặt anh lập tức sa sầm. Nhìn thấy gói glucose rỗng trên bàn, anh đặt tay lên trán cậu: "Hạ đường huyết nữa à?"
Giang Cố ôm gối gật đầu: "Ổn rồi, để em nghỉ một chút là được."
Tư Hành cúi người định bế cậu vào phòng nằm nghỉ, nhưng Giang Cố rên khẽ, cau mày đẩy anh ra: "Đừng... đừng động vào em."
Nói rồi, một tay cậu đè bụng, chậm rãi thở ra, sắc mặt nhợt nhạt thêm vài phần.
Tư Hành đặt tay lên bụng cậu: "Đau lắm à?"
Giang Cố nhắm mắt, gật đầu, người cứ toát mồ hôi lạnh.
Tư Hành cảm nhận được những cơn co thắt dưới lòng bàn tay, nhưng Giang Cố đau đến mức phản đối sự chạm vào của anh, nắm lấy tay anh đẩy ra: "Đau lắm, để em tự chịu."
"Được, tôi không chạm, đau quá thì chúng ta uống thuốc giảm đau nhé, được không?"
Bình thường Tư Hành sẽ không để cậu uống thuốc giảm đau bừa bãi, nhưng lần này thấy cậu đau đến vậy, anh cũng không bận tâm nhiều nữa.
Giang Cố nhíu mày, chịu đựng một hồi lâu mới cố gắng ngồi dậy: "Em muốn vào nhà vệ sinh."
Tư Hành đi lấy dép, rồi bế thẳng cậu vào nhà vệ sinh, sau đó quay lại dọn đồ.
Một tuần hạ đường huyết hai lần, tiêu chảy thì lúc nặng lúc nhẹ, gần như không dứt. Những nốt mẩn đỏ trên eo đã gần khỏi, nhưng dạ dày và đường ruột vẫn chưa hồi phục. Giờ không thể chần chừ thêm nữa, phải đến bệnh viện kiểm tra thôi.
Anh chuẩn bị áo khoác, vừa định gõ cửa nhà vệ sinh thì Giang Cố bước ra, tay ôm bụng, vẻ mặt hoảng hốt nhìn anh.
Tim Tư Hành trùng xuống: "Sao vậy? Đau nhiều lắm à?"
Giang Cố đáp, giọng run run: "Nhiều máu lắm."
Dù Tư Hành có bình tĩnh đến đâu cũng chỉ giữ được khi cậu không có chuyện gì. Nhưng bây giờ, anh không thể mất bình tĩnh, vì Giang Cố rõ ràng đã bị hoảng loạn. Nếu anh cũng loạn lên, cậu sẽ càng sợ hơn.
Anh quay người mặc áo khoác cho cậu, lại đưa cho cậu một máy sưởi tay đã sạc đầy: "Không sao đâu, đừng sợ. Chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, có lẽ là mấy ngày nay tiêu chảy quá nhiều gây tổn thương đường ruột, không sao đâu, sẽ ổn thôi."
Trên đường đến bệnh viện, Giang Cố mới bình tĩnh lại từ sự hoảng hốt, kinh hãi khi nhìn thấy máu, cậu lấy điện thoại ra tra cứu triệu chứng.
Dòng chữ "ung thư đại tràng" hiện rõ trên màn hình.
Da đầu cậu tê dại. Thực lòng mà nói, trong khoảnh khắc đó, cậu thực sự thấy rất sợ. Mặc dù đã nhiều lần đối diện với nguy hiểm sinh tử, nhưng chữ "ung thư" giống như lưỡi hái của tử thần. Không phải là suýt nữa thì chạm mặt, mà là tận mắt nhìn thấy lưỡi hái ấy từ từ hạ xuống.
Bụng lại bắt đầu đau, Giang Cố một tay ôm bụng, nỗi sợ hãi dường như phóng đại cơn đau này, cậu nghĩ may mà mình chưa cùng Tư Hành bắt đầu một mối quan hệ khác, nếu cậu thực sự bị ung thư, điều đó chỉ khiến anh thêm vướng bận.
Nhưng rồi cậu lại thấy tiếc nuối. Nếu chưa từng động lòng thì không sao, nhưng đã động lòng rồi mà lại kết thúc như thế này, thực sự quá đỗi xót xa.
Tư Hành nhìn sắc mặt cậu càng lúc càng trắng bệch, bàn tay anh nắm vô lăng siết chặt hơn: "Đừng sợ, Giang Cố, đừng tự dọa mình. Không sao đâu, chắc chắn không sao cả."
Giang Cố ngây ngốc gật đầu, từ nhà đến bệnh viện, suốt quãng đường cậu như mất hẳn năng lực tự chủ, chỉ biết nhìn Tư Hành bận rộn lo liệu mọi việc. Cuối cùng, cậu được nhập viện, không phải do xuất huyết đường ruột, mà là do... thiếu máu.
Bác sĩ nói, nếu đến muộn thêm chút nữa, có thể cậu sẽ rơi vào trạng thái sốc do thiếu máu.
Giang Cố ngơ ngác: "Chả trách em cứ cảm thấy choáng váng, em còn tưởng là do bị dọa nên mới vậy."
Tư Hành rất muốn cười một cái để xoa dịu tâm trạng căng thẳng của cậu, nhưng anh thật sự không cười nổi, dù cố gắng thế nào cũng không làm được.
Vẫn là phòng bệnh đơn. Một bên giường còn được chuẩn bị sẵn cả máy thở, nhìn các y tá và bác sĩ lần lượt gắn lên người cậu hàng loạt thiết bị theo dõi, ngược lại làm Giang Cố bình tĩnh hơn hẳn.
Sau khi truyền dịch xong, y tá dặn dò Tư Hành một đống điều cần chú ý khi ở lại qua đêm, rồi phòng bệnh trở nên yên tĩnh.
Tư Hành nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Giang Cố: "Còn đau không?"
Giang Cố lắc đầu: "Lúc đến bệnh viện là hết đau rồi. Tư Hành, anh nói nếu em thật sự bị ung thư thì phải làm sao đây? Mặc dù đôi khi em cảm thấy sống thật mệt mỏi, nhưng giờ phút này, em lại không nỡ."
Tư Hành trầm mặt: "Đừng nói bậy. Chưa có kết quả chẩn đoán nên đừng tự mình hù mình. Biết đâu chỉ là tiêu chảy làm tổn thương đường ruột, nghỉ ngơi vài ngày là ổn thôi."
Giang Cố nhìn anh: "Anh còn nói em, nhưng rõ ràng anh cũng sợ mà."
Bàn tay đang nắm tay cậu khẽ run, có lẽ anh còn sợ hơn cả cậu.
Tư Hành nói: "Hay là cược một ván nhé?"
Giang Cố: "Cược gì cơ?"
Tư Hành: "Cược rằng em chỉ mắc bệnh vặt thôi. Biết đâu ngày mai khám xong, ngày mốt là có thể xuất viện."
Giang Cố lật mình, nằm nghiêng nhìn anh: "Nếu anh thắng, em đồng ý với anh một điều. Anh thua, anh phải đồng ý với em một điều, bất kể là điều gì."
Tư Hành nắm lấy tay cậu, đáp: "Được, bất kể là điều gì."