Tình trạng của Giang Cố phải làm nội soi đại tràng, mà lần nội soi dạ dày trước cũng gần nửa năm rồi, bác sĩ khuyên dù sao cũng phải gây mê, vậy thì làm cả hai cùng lúc luôn.
Nhưng hiện tại, cậu cần phải truyền kháng sinh trong hai ngày. Chỉ khi xác định không còn chảy máu nữa mới có thể tiến hành nội soi.
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, Đường Triệu liền đến thăm. Vừa thấy Giang Cố, hắn liền xuýt xoa, nâng khuôn mặt cậu lên: "Ôi, cục cưng bé nhỏ của tôi ơi, sao cưng lại tự mình giày vò bản thân đến mức nhập viện thế này?"
Giang Cố gạt tay hắn ra: "Tớ làm sao mà biết được, tự nhiên lại bị nổi mề đay, sau đó thì xuất huyết."
Đường Triệu ngồi xuống mép giường của cậu: "Có phải sợ chết khiếp rồi không?"
Giang Cố gật đầu: "Lúc đó đúng là sợ đến mụ mẫm cả người."
Vừa nói, cậu vừa liếc nhìn ra ngoài. Đường Minh cũng đến, nhưng sau khi chào hỏi qua loa, hắn cùng Tư Hành lại đi ra ngoài.
Đường Triệu xoay mặt cậu lại không cho nhìn: "Tớ vẫn còn ngồi đây này. Nhìn gì đấy, một tí thôi cũng không muốn rời người ta à?"
Giang Cố nhíu mày: "Cậu nói bậy gì thế, hôm qua Tư Hành cũng sợ hết hồn, nửa đêm tớ tỉnh giấc thấy anh ấy ngồi bên cạnh cả đêm không ngủ, mắt đỏ hoe."
Đường Triệu ghé sát lại hỏi cậu: "Cảm động không?"
Giang Cố bật cười, nhưng không mấy vui vẻ: "Cảm động gì chứ. Nếu thật sự là ung thư, chẳng phải sẽ chỉ kéo người ta xuống nước thôi sao?"
Đường Triệu chọc chọc vào mặt cậu, cố gắng nói giảm nói tránh: "Sao Giang Tiểu Cố của chúng ta lại nhát gan thế này, chỉ là xuất huyết đường ruột thôi mà, cho dù có tính đến trường hợp xấu nhất thì cũng chỉ là ung thư đại tràng, loại ung thư dễ chữa nhất, không chết được đâu, chỉ cần một ca phẫu thuật nhỏ là xong."
Trong bệnh viện không được hút thuốc, Tư Hành vốn không thích ăn đồ ngọt, lại đi đến bên cửa sổ bóc một viên kẹo ngậm vào miệng.
Đường Minh đứng bên cạnh nhíu mày: "Tình hình sao rồi?"
Tư Hành lắc đầu: "Phải chờ nội soi đại tràng, hiện tại vẫn chưa thể xác định."
Đường Minh: "Tôi thấy tinh thần cậu ấy cũng khá tốt, chắc là không có chuyện gì lớn đâu."
Tư Hành nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy tuyết đã bắt đầu rơi từ lúc nào. Anh khẽ nói: "Tôi không muốn giấu nữa, hôm qua em ấy sợ đến phát hoảng, mà tôi lại không thể ôm em ấy để an ủi, bất kể kết quả lần này là tốt hay xấu, tôi muốn nói cho em ấy biết, tôi yêu em ấy. Dù kết quả có ra sao, tôi cũng sẽ ở bên cạnh em ấy để cùng đối mặt."
Đường Minh cười một tiếng: "Được thôi, tôi sẽ chuẩn bị cho cậu hai chai rượu. Nếu thành công thì uống chúc mừng cậu, không thành công thì coi như an ủi, cùng cậu say một trận."
Hai người không đứng ở ngoài quá lâu, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc liền quay lại phòng bệnh.
Đường Minh đi đến bên giường xoa đầu Giang Cố: "Vừa rồi anh có đi hỏi bác sĩ rồi. Bác sĩ bảo không sao đâu, yên tâm đi. Tháng sau là Tết rồi, năm nay hai người đến nhà anh ăn một bữa cơm tất niên nhé. Anh mua một đống pháo hoa cho hai đứa đốt."
Đường Triệu lập tức vạch trần: "Đốt pháo hoa bị phạt tiền đấy ông anh."
Đường Minh liếc xéo hắn một cái: "Người ta đến phạt thì em không biết chạy à?"
Đường Triệu nhìn hắn đầy khinh thường: "Dạy hư trẻ con."
Đúng lúc này, y tá bước vào phòng. Cả căn phòng đầy những anh chàng đẹp trai khiến cô không khỏi sững sờ.
Nhìn hai túi thuốc màu bạc trên tay y tá, Tư Hành đi tới hỏi: "Không phải hôm nay đã truyền thuốc xong rồi sao?"
Y tá đưa hai túi đồ màu bạc trên tay cho anh: "Ngày mai sáng sớm sẽ làm nội soi dạ dày và đại tràng. Từ bốn giờ sáng bắt đầu uống cái này. Nếu thấy khó uống, có thể pha cùng với loại nước có ga vị chanh. Ở đây có hướng dẫn chi tiết, nếu có vấn đề gì, anh có thể đến quầy y tá để hỏi chúng tôi."
Tư Hành nói: "Được, cảm ơn."
Giang Cố nhìn thứ mà Tư Hành đưa qua, không nhịn được mà nói: "Phải uống bao nhiêu đây?"
Đường Triệu mắt tinh, vừa liếc một cái đã thấy trên giấy hướng dẫn ghi rõ ràng, bèn giơ hai ngón tay về phía Giang Cố: "Hai lít, phải uống hết trong vòng hai tiếng."
Giang Cố sợ đến mức nấc cả lên, hai lít, muốn rót chết cậu luôn sao, một ngày cậu còn không uống được hai lít nước.
Nhưng chuyện kiểm tra sức khỏe thì chẳng bao giờ dễ chịu hay thoải mái được. Tư Hành cài đồng hồ báo thức, nhưng trước khi chuông kịp reo thì anh đã tỉnh, tắt đồng hồ trước, rồi đi pha thuốc cho Giang Cố, sau đó mới gọi người trên giường bệnh dậy.
Thứ thuốc đó có vị thật sự khó uống, vị ngọt của đồ uống cũng không thể che lấp được vị tanh nồng buồn nôn đó.
Giang Cố ngậm ống hút, cố gắng để mùi vị không qua đầu lưỡi, cứ thế nuốt thẳng xuống cổ họng, uống không nổi nữa thì cậu chống eo đi qua đi lại trong phòng bệnh.
Dạ dày của cậu vốn nhạy cảm, rất dễ buồn nôn, mấy lần suýt chút nữa đã nôn ra, nhưng cuối cùng vẫn gắng gượng nhịn được, hết lần này đến lần khác chạy vào nhà vệ sinh. May mắn là việc làm sạch ruột khá thuận lợi, cũng không bị xuất huyết.
Hơn sáu giờ sáng, Đường Minh và Đường Triệu đã đến, lúc này Tư Hành đang ngồi cùng Giang Cố ở bên ngoài phòng phẫu thuật chờ y tá sắp xếp.
Đường Triệu miệng thì nói chuyện bé tí không cần căng thẳng, nhưng đến khi Giang Cố được đưa vào bên trong, hắn vẫn lo lắng quay sang nhìn anh trai mình: "Sẽ không có chuyện gì chứ."
Không thể nào mọi điều xui xẻo trên đời đều đổ lên một người được, đúng không? Giang Cố mới chỉ hơn hai mươi tuổi, cậu còn chưa thấy được tác phẩm của mình được trình chiếu trên màn ảnh lớn nữa mà.
Đường Minh vỗ vai Đường Triệu: "Yên tâm đi, chắc chắn không có chuyện gì."
Nói rồi quay sang Tư Hành: "Tôi đi mua chút đồ ăn sáng, cậu cũng ăn chút gì đi, tôi biết lúc này chắc cậu cũng không nuốt nổi cái gì, nhưng vẫn phải ăn, phía sau còn có chuyện gì vẫn phải nhờ vào cậu."
Tư Hành gật đầu: "Ừ, mua gì cũng được."
Trước khi làm kiểm tra, bác sĩ đã trao đổi với Tư Hành, với tình trạng xuất huyết đường tiêu hóa của Giang Cố, họ đã đưa ra rất nhiều dự đoán, dự đoán tốt nhất là nếu phát hiện vấn đề khi nội soi, họ có thể xử lý trực tiếp luôn, vì vậy mới sắp xếp nhập viện để đưa thẳng vào phòng phẫu thuật.
Đèn báo phẫu thuật sáng suốt một thời gian dài, khi bác sĩ từ bên trong đi ra, Tư Hành và những người khác lập tức tiến lên: "Bác sĩ, kết quả kiểm tra thế nào rồi?"
Bác sĩ cầm theo phiếu kết quả kiểm tra, nói: "Dựa trên báo cáo nội soi dạ dày lần trước của cậu ấy, tình trạng trong dạ dày không tệ, điều dưỡng rất tốt, rõ ràng là niêm mạc đã phẳng hơn nhiều. Nhưng vẫn còn vài chỗ loét cần phải chú ý, nhất định phải tái khám định kỳ. Về phần nội soi đại tràng phát hiện một số mô polyp, Những cái nhỏ nhất có kích thước 0,4 cm, lớn nhất là 2 cm, chúng tôi đã cắt bỏ hết, nhưng kết quả sinh thiết phải đợi ba ngày nữa mới có."
Giang Cố được đưa về phòng bệnh lúc gần chín giờ. Thuốc tê vẫn chưa tan hết, cả người cậu mơ mơ màng màng. Bác sĩ điều trị chính bên khu nội trú xem qua báo cáo kiểm tra gửi đến, bảo mọi người cứ yên tâm, mặc dù báo cáo sinh thiết còn phải chờ, nhưng theo kết quả nội soi dạ dày và đại tràng thì không có vấn đề gì lớn.
Một phen hú hồn, Đường Triệu ngồi phịch xuống ghế, thở phào một hơi dài: "Dọa chết em rồi. Hôm qua em lên mạng tìm kiếm đến mức điện thoại muốn tóe lửa luôn."
Đường Minh: "Không có việc gì thì đừng có lên mạng tìm kiếm linh tinh. Em không biết tìm trên Baidu thì toàn thấy ung thư à?"
Người thở phào nhẹ nhõm nhất có lẽ là Tư Hành, Đường Minh nhìn Giang Cố vẫn còn mơ màng chưa tỉnh, cười nhìn Tư Hành: "Ai đó hôm qua nói gì, không biết có dám thực hiện không nhỉ?"
Tư Hành cũng ngồi ở bên cạnh, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn, nhìn Giang Cố, anh khẽ mỉm cười: "Ông trời đã trao cơ hội vào tay tôi rồi, nếu tôi còn không trân trọng, vậy thì làm sao xứng đáng với em ấy chứ."
Đường Triệu nhìn trái nhìn phải: "Hai người đang đánh đố cái gì vậy?"
Đường Minh vỗ đầu Đường Triệu: "Em ở đây trông cậu ấy đi, anh về công ty đây, tối sẽ đến đón em."
Đường Triệu vẫy tay với hắn rồi nhào tới bên giường chọc chọc mặt Giang Cố: "Giang Tiểu Cố, nghe thấy tớ nói gì không?"
Giang Cố vẫn mơ mơ màng màng, nhưng nghe thấy tiếng nói vẫn theo bản năng đáp lại: "Ừm..."
"Ý ơ ý a" (âm thanh đùa vui)
Đường Triệu liếc nhìn Tư Hành, lấy điện thoại ra vừa quay vừa cười hỏi Giang Cố: "Vậy cậu nói cho tớ biết, cậu có thích ai không? Người cậu thích là ai vậy?"
Tư Hành đang vắt khăn chuẩn bị lau mặt cho Giang Cố thì khựng lại, ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi nhìn người nằm trên giường bệnh.
Kết quả Giang Cố lắc đầu một cái, lại ư hừ một tiếng rồi im lặng.
Tư Hành cũng không hẳn là thất vọng, chỉ vỗ vào Đường Triệu: "Đừng trêu em ấy, cẩn thận em ấy tỉnh lại sẽ truy sát cậu đấy."
Đường Triệu cất điện thoại đi: "Rõ ràng em thấy người khác bị mê man còn bị hỏi ra cả mật mã mà."
Tư Hành tiến lên cẩn thận lau mặt cho Giang Cố, Giang Cố đang trong trạng thái tỉnh lại từ từ mở mắt ra, nhưng ngay sau đó lại như quá mệt mỏi nên nhắm mắt lại.
Tảng đá lớn trong lòng coi như đã rơi xuống được một nửa, đợi kết quả sinh thiết ra, xác nhận không có vấn đề gì, lúc đó mới thật sự yên tâm.
Lại qua một lúc lâu, Giang Cố mới từ trạng thái mơ màng tỉnh lại, nhưng cậu vẫn nhăn mặt nằm trên giường, không dám cử động nhiều.
Đường Triệu ghé vào bên giường nhìn cậu: "Bụng đau lắm hả? Tớ thấy người ta làm nội soi đại tràng tiện thể cắt polyp xong là đi luôn rồi, cứ như người không có chuyện gì ấy."
Giang Cố muốn xoa bụng một cái, Tư Hành ở bên cạnh vội vàng ngăn tay cậu lại: "Đừng động lung tung, bên trong có kẹp cầm máu."
Giang Cố vừa nghe đã nhíu mày: "Kẹp cầm máu? Ở trong bụng em hả? Vậy em còn phải phẫu thuật lấy ra nữa à?"
Tư Hành nói: "Không cần, đợi vết thương lành lại thì kẹp sẽ tự động rơi ra ngoài cơ thể, nó nhỏ lắm, đừng sợ, bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, bị chảy máu là vì có polyp, bây giờ đã cắt bỏ rồi là không sao nữa."
Đường Triệu cũng nói theo: "Trước đây đáng lẽ cậu phải đi nội soi đại tràng sớm mới đúng, suốt ngày đau bụng, đau một lúc thì khỏi, cậu lại chẳng để tâm."
Tư Hành dùng tăm bông thấm ướt môi cho cậu: "Hôm nay phải nhịn ăn nhịn uống, cố chịu một chút, ngày mai là có thể ăn đồ lỏng rồi."
Cảm giác bụng rỗng mà không được ăn thật sự rất khổ sở, nhưng may là ngày đầu tiên Giang Cố phần lớn thời gian đều ngủ say, mấy ngày trước người không khỏe, hai ngày nay lại bị dọa sợ nên căn bản không ngủ được.
Bây giờ mọi người đều nói với cậu là không có vấn đề gì, mọi thứ đều bình thường, đợi khỏe lại là có thể xuất viện, Giang Cố thở phào nhẹ nhõm, hận không thể bù lại hết những giấc ngủ đã thiếu trong mấy ngày này.
Đợi đến ngày thứ hai, khi đã khôi phục được chút sức lực, cũng có thể ăn chút đồ lỏng rồi, Giang Cố mới quay sang hỏi Tư Hành: "Vậy chuyện này xem như anh thắng rồi đúng không."
Tư Hành: "Đúng rồi, tôi thắng, em không được lươn lẹo đâu."
Giang Cố hừ hừ: "Em có định lươn lẹo đâu, nói đi, chuyện gì."
Tư Hành: "Đợi em xuất viện rồi nói."
Trong lòng Giang Cố đại khái đã hiểu ra phần nào, cậu đã nói như vậy rồi, nếu Tư Hành còn không thổ lộ, cậu sẽ nghi ngờ người này rốt cuộc có thích mình hay không nữa.
Trong lòng cậu mong đợi ngày xuất viện, khi bác sĩ cầm báo cáo sinh thiết đến, vừa nhìn thấy cậu đã cười, Giang Cố vốn còn hơi căng thẳng, nhưng thấy vẻ mặt của bác sĩ như vậy, cậu nghĩ hẳn là không có gì nghiêm trọng nên mới cảm thấy hơi yên tâm.
Kết quả bác sĩ vừa mở miệng đã nói: "Coi như cậu gặp may mắn đấy, vì nổi mề đay mà phát tác ra ngoài, nếu còn chậm trễ một thời gian nữa, e là sẽ chuyển biến xấu."
Giang Cố ngẩn người, vẻ mặt Tư Hành lập tức căng thẳng: "Kết quả thế nào?"
Bác sĩ đưa cho anh tờ kết quả kiểm tra: "Đã xét nghiệm hai lần, kết quả đều là polyp trực tràng, một trong những loại có khả năng ung thư cao nhất, may là phát hiện ra là lành tính, kết quả nội soi đại tràng cũng tốt, cho nên các cậu có thể yên tâm rồi, nhưng nhất định phải tái khám đúng hẹn, đừng nghĩ lần này cắt polyp rồi là hoàn toàn không sao."
Bác sĩ lại nói thêm vài điều cần chú ý, xem qua số liệu hồ sơ kiểm tra hàng ngày, bảo họ quan sát thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.
Sau khi bác sĩ đi rồi, Giang Cố vẫn còn hoảng hốt: "Vậy thật sự là chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi sao?"
Trước đó cậu còn bị Đường Triệu cười nhạo một trận, bảo cậu đừng tự mình tìm hiểu linh tinh trên Baidu, chỉ vì lo sợ ung thư mà suýt chút nữa tự mình dọa chết mình.
Tư Hành thu lại vẻ sợ hãi, an ủi cậu: "Cái gì mà thiếu một chút xíu, không có là không có, bác sĩ đã nói rồi, kiểm tra mọi thứ đều tốt, sau này cứ kiểm tra đúng hẹn là sẽ không có vấn đề gì. Đừng tạo gánh nặng tâm lý cho những chuyện chưa xảy ra, biết không?"
Giang Cố vẫn khá lạc quan, lúc nãy có sợ hãi một chút, sau đó thì mang theo sự hưng phấn của người vừa thoát chết chia sẻ kết quả kiểm tra với Đường Triệu: [Cậu nói xem có phải tớ rất may mắn không, bác sĩ nói cái u này rất dễ vỡ, đặc biệt dễ chảy máu, thêm cả viêm do mề đay, một phát chảy máu quá nhiều luôn, coi như là trong họa có phúc rồi.]
Muốn đi cướp hương đầu năm: [Mẹ tớ nói, năm nay ăn Tết sẽ dẫn mọi người đi giành lộc đầu năm cầu phúc, xua đi vận xui, năm sau mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.]
Giang Cố: [Đi giành ở đâu vậy? Miếu Thành Hoàng à? Nhưng miếu Thành Hoàng không phải chỉ bảo hộ người địa phương thôi sao, tớ là người ngoài tỉnh, chắc Thành Hoàng chẳng quan tâm đâu.]
Muốn đi cướp hương đầu năm: [Sợ gì chứ, cậu cố gắng trước Tết bắt Tư Hành về tay đi, hộ khẩu của anh ta ở đây, đến lúc đó một nhà các cậu đi chung, Thành Hoàng lão gia chắc chắn sẽ quản thôi!]
Giang Cố dở khóc dở cười: [Cái này cũng được à?]
Muốn đi cướp hương đầu năm: [Sao lại không được chứ, Thành Hoàng nhà mình thời đó có quản cái giấy đăng ký kết hôn thời hiện đại đâu, quan trọng là tình ý tương hợp thề non hẹn biển!]
Giang Cố: [Cậu có muốn đi ôn lại lịch sử không, thời đó giấy hôn thú còn quan trọng nhất ấy chứ, tam môi lục sính, thông báo trời đất dưới chân, tự định chung thân là xem như không hợp lệ đó.]
Muốn đi cướp hương đầu năm: [Ôi dào ơi, hai người muốn tư định chung thân rồi à?]
Giang Cố: [Cậu đúng là biết nắm bắt trọng điểm.]
Tư Hành thấy cậu vừa trò chuyện điện thoại vừa cười không ngớt, cũng khẽ cười theo: "Nói chuyện gì mà vui thế?"
Giang Cố ngẩng đầu nhìn anh: "Đường Triệu nói Tết này mẹ cậu ấy sẽ dẫn chúng ta đi giành lộc đầu năm, lộc đầu năm có phải rất nhiều người giành lắm không?"
Tư Hành: "Cái đó còn phải xem em muốn giành của ai, ngoài lộc đầu năm vào mùng một thì lộc nghênh thần tài vào mùng năm là khó giành nhất."
Giang Cố: "Vậy lộc đầu năm của Nguyệt Lão có phải không ai giành không?"
Tư Hành trầm ngâm một lát: "Chắc cũng có, nhưng có thể không cần dùng từ 'giành' đâu."
Giang Cố mắt đầy tò mò: "Vậy anh từng giành lộc đầu năm chưa?"
Cậu vốn chỉ tùy tiện hỏi một câu, không ngờ Tư Hành lại hơi dời ánh mắt đi, khẽ ho một tiếng: "Cũng từng đi, phong tục địa phương mà."
"Phong tục à, vậy anh giành lộc đầu năm của vị thần tiên nào vậy?"
Tư Hành giúp cậu chỉnh lại chăn: "Thì đều giành cả thôi, cơm tối đến rồi, tôi đi lấy lên cho em, em ngoan ngoãn nằm đó đừng động đậy, tôi sẽ về ngay."
Nói xong, anh có vẻ hơi luống cuống mà đi luôn.
Tư Hành không nói dối, cơm tối quả thật là đến rồi, người giao cơm đang đợi ở dưới lầu.
Nhìn số tầng thang máy nhảy lên, anh bất giác nhớ lại năm đầu tiên quen biết Giang Cố, khi đó anh đứng trong ngôi đền Nguyệt Lão chỉ có vài người, cắm cây nhang to đùng nổi bật nhất.
Từ trước đến giờ anh không tin vào thần phật, nhưng lần đầu bước vào nơi này lại là để cầu Nguyệt Lão.
Không biết năm nay anh có đủ may mắn và phúc khí để quay lại đền Nguyệt Lão trả lễ không.