Lời tỏ tình có lãng mạn đến đâu cũng phải quay về với cuộc sống thường nhật. Sau khi cùng Giang Cố sắp xếp hai mươi món quà lên kệ xong, đợi cậu cất chìa khóa rồi đi tắm, Tư Hành mới thu dọn những hộp giấy gói quà mang ra ngoài cửa.
Trình Chanh hiếm khi không phải tăng ca vào đêm Giáng Sinh, vừa bước ra khỏi thang máy liền thấy Tư Hành đang sắp xếp chồng giấy gói và ruy băng trước cửa. Cô bật cười nói: "Anh tặng nhiều quà thế này à, không phải là chất đầy nhà để Tiểu Cố mở quà đấy chứ? Anh không sợ cậu ấy mệt rồi chính anh lại thấy xót à?"
Tư Hành chỉ cười, cả người toát ra vẻ dịu dàng mà chỉ khi đối mặt với Giang Cố mới có.
Trình Chanh là ai chứ, lăn lộn bao nhiêu năm, ánh mắt sắc bén vô cùng, liếc một cái liền nhìn ra vấn đề, nhướn mày nói: "Anh đây là... được như ý nguyện rồi?"
Nụ cười trên mặt Tư Hành không thể che giấu được nữa, anh thoải mái gật đầu: "Đúng vậy, đạt được rồi."
Trình Chanh có chút tiếc nuối lắc đầu: "Dễ dàng vậy đã để anh đạt được mục đích rồi."
Nói xong cô lại thấy lời mình có phần không đúng, Giang Cố nhìn bên ngoài mềm mỏng vậy thôi, chứ bên trong chẳng phải cừu non gì. Ai thắng ai thua, thật sự không thể nói chắc được.
Dù sao thì nhìn bầu không khí giữa hai người bọn họ, ở bên nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn, nên lúc này Trình Chanh không hề bất ngờ, chỉ cười nói: "Chúc mừng nhé."
Tư Hành khách khí đáp: "Cảm ơn."
Trình Chanh vẫy tay với anh, rồi xoay người mở khóa cửa nhà mình, có người đón lễ vui vẻ trọn vẹn, cô vẫn thích tận hưởng sự tự do một mình hơn.
Dây đèn nhấp nháy nhỏ trong nhà được Tư Hành treo lên ban công, đặt trong nhà sợ Guli cắn phải, cắn đứt dây điện thì không sao, nhưng nếu cắn vỡ bóng đèn làm Guli bị thương thì Giang Cố sẽ lo lắng mất.
Cả buổi tối Tư Hành như lạc trong mây mù, cảm giác lâng lâng không chân thật. Ở đâu trên người Giang Cố cũng như có một lực hút, đi đến đâu đều kéo ánh mắt anh theo đến đó.
Nhưng vì vừa mới thay đổi thân phận, anh lại chần chừ, muốn đến gần, nhưng lại sợ quá vội vàng sẽ trở nên đường đột, khiến Giang Cố cảm thấy không được tôn trọng, ngồi trên sofa mà tay chân không biết để đâu.
Giang Cố cũng chưa từng yêu đương, vừa từ mối quan hệ xa lạ đến thân quen với Tư Hành, bây giờ lại trở thành bạn trai. Sự thay đổi trong thân phận giống như một lần nữa phải làm quen lại.
Nhưng khi nhìn thấy Tư Hành ngày thường trầm ổn lại có những phản ứng ngây ngô vụng về đến thế, chút không quen với sự thay đổi thân phận kia bỗng dưng tan biến.
Cậu nhận ra mình không cần phải thay đổi cách cư xử để thích nghi với thân phận mới. Chỉ cần làm chính mình một cách thoải mái nhất là được.
Đến khoảng hơn chín giờ, Giang Cố ngáp một cái, nhìn về phía Tư Hành: "Em buồn ngủ rồi, em đi ngủ trước đây."
Tình cảm thầm kín bao năm được thấy ánh mặt trời, Tư Hành làm gì còn tâm trí đâu mà xử lý công việc, máy tính mở đấy nhưng cả buổi tối không đọc được chữ nào.
Nghe Giang Cố nói vậy, anh lập tức gấp máy tính lại: "Được, anh cũng ngủ."
Giang Cố nhìn anh, nghiêm túc nói:: "Anh không cần phải theo giờ giấc của em đâu, em biết công việc của anh rất bận, nên cứ giữ thói quen sinh hoạt ban đầu của anh là được. Em ngủ rất sâu, thường khi ngủ rồi sẽ không dễ bị đánh thức nữa."
Tư Hành mỉm cười đáp: "Mấy ngày lễ này, công việc cũng không nhiều lắm, cũng không có việc gì."
Mấy ngày nay Tư Hành luôn ở bệnh viện chăm sóc cậu, đều không được nghỉ ngơi đàng hoàng, ngày mai chắc còn phải đi làm, nên ngủ sớm một chút cũng tốt, vì vậy Giang Cố gật đầu: "Vậy cùng nhau ngủ đi."
Trước khi nhập viện, Giang Cố đã ngủ ở phòng của Tư Hành, bây giờ cũng không cần phải chuyển về phòng mình nữa, dù sao sớm muộn gì cũng vậy, đỡ phải đi tới đi lui.
Tư Hành cẩn thận bước theo sau cậu vào phòng. Rõ ràng là phòng của mình, nhưng cả người anh lại toát ra vẻ căng thẳng và gò bó, cố gắng bình tĩnh.
Giang Cố ngồi xuống mép giường bắt đầu uống thuốc, một hộp thuốc nhỏ phân ô, bên trong có bảy tám viên lớn nhỏ, một lần không nuốt được nhiều như vậy nên cậu chia ra nuốt hai viên một, nuốt xong bụng căng đầy nước.
Vừa uống thuốc xong không thể ngủ ngay, Giang Cố leo lên giường chuẩn bị đọc sách một lát, vừa định vén chăn lên chui vào thì thấy chăn của Tư Hành bên cạnh, lại nhìn Tư Hành đang bận bịu gì đó trong phòng mà không dám lên giường.
Giang Cố quay người kéo hai chiếc gối lại gần một chút. Cậu định kéo chăn của Tư Hành ra thì bị anh chặn lại.
Giang Cố lập tức nghi hoặc nhìn Tư Hành: "Sao vậy bạn trai? Anh không muốn ngủ cùng bạn trai mình sao? Nếu vậy thì em về phòng em đây."
Chuyện mà anh mong mỏi trong mơ, sao lại không muốn được chứ, thấy Giang Cố hiểu lầm ý mình, Tư Hành vội vàng giải thích: "Chăn của anh mỏng, dùng chăn của em đi."
Anh không sợ lạnh, từ khi có sưởi sàn thì đã đổi sang dùng chăn mỏng, với anh thì đủ dùng, nhưng với Giang Cố thì chắc chắn là không đủ.
Giang Cố "ồ" một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Vậy thì vẫn nên đắp riêng đi."
Ngủ chung hình như cũng không cần phải đắp chung một chăn, thói quen ngủ mỗi người khác nhau, Tư Hành sợ nóng còn cậu sợ lạnh, vậy thì mỗi người tự đắp của mình là ổn nhất.
Giang Cố giũ chăn của mình ra, điều chỉnh lại gối dựa cho thoải mái, rồi cầm cuốn sách nhận được hôm nay lên. Vừa lật ra trang đầu tiên, cậu đã cảm thấy một lực kéo nhẹ bên cạnh.
Giang Cố nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tư Hành đang nắm lấy góc chăn của cậu, vẻ mặt trấn định nói: "Ngủ cùng nhau, được không?"
Nếu tai anh không đỏ như vậy thì nhìn quả thực là khá bình tĩnh.
Giang Cố buồn cười vén một bên chăn lên, vỗ vỗ chỗ trống: "Vào đi."
Tư Hành sợ Giang Cố đổi ý, nhanh chóng lên giường vén chăn nằm sát vào cậu, tất cả diễn ra chỉ trong một nhịp liền mạch.
Căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh, Tư Hành có thể nghe rõ nhịp tim của mình, bên tai là tiếng Giang Cố lật sách, còn trong chăn là sự cứng nhắc của anh, không dám vượt qua bất kỳ ranh giới nào.
Không biết đã xây dựng tâm lý bao nhiêu lần, cuối cùng Tư Hành mới thử thăm dò, gọi một tiếng: "Tiểu Cố."
Giang Cố có chút không quen "à" một tiếng, bình thường Tư Hành đều gọi đầy đủ tên cậu, đây là lần đầu tiên anh gọi thân mật như vậy trước mặt cậu khi cậu đang tỉnh táo.
Đột nhiên, vành tai cậu cũng hơi nóng lên. Cậu nhịn cảm giác muốn đưa tay lên sờ tai mình, hỏi: "Sao vậy?"
Tư Hành: "Nếu em thấy lạnh, có thể đặt chân lên người anh, anh làm ấm cho em."
Bàn chân trong chăn khẽ động đậy, Giang Cố nói: "Không lạnh."
Tuy tay chân cậu thường hay lạnh, nhưng thật sự là cậu không cảm thấy lạnh chút nào. Nhà bật sưởi rất ấm, lúc này cậu mặc đồ ngủ ngồi tựa vào giường đọc sách, nửa người trên để trần cũng không thấy rét.
Tư Hành im lặng một lúc, rồi trong chăn bắt đầu phát ra tiếng sột soạt. Một bàn tay ấm áp từ từ thò qua, dường như muốn ôm lấy cậu.
Giang Cố vẫn nhìn chằm chằm vào dòng chữ trên sách không nhúc nhích, tất cả các giác quan của cậu đều mở ra để bắt trọn mọi động tĩnh của Tư Hành.
Cho đến khi bàn tay lớn, ấm áp nhẹ nhàng đặt lên bụng cậu, Giang Cố chỉ cảm thấy chỗ bị anh chạm vào từ trong ra ngoài đều ngứa ngáy.
Tư Hành nói: "Còn đau không?"
Giang Cố lắc đầu: "Không đau nữa rồi."
Sau ca phẫu thuật, cậu chỉ đau khoảng hai, ba ngày, sau đó không còn cảm giác khó chịu nhiều nữa.
Tư Hành nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu, ôm người vào sát gần hơn: "Xin lỗi, nếu anh cẩn thận hơn một chút, sẽ không để em khó chịu lâu như vậy."
Anh biết dạ dày Giang Cố không tốt, vì viêm loét nên sau khi ăn Giang Cố thinh thoảng sẽ khó chịu một lúc, đôi khi vừa ăn xong, Giang Cố sẽ bị đau bụng một trận, đặc biệt là sau khi bị viêm ruột thừa, những cơn đau này dường như cũng trở nên thường xuyên hơn.
Nhưng trước kia anh có hỏi bác sĩ, họ nói sau phẫu thuật vài tháng có phản ứng như vậy là bình thường, nên anh cứ nghĩ là phải bồi bổ thêm, đợi cơ thể cậu phục hồi hoàn toàn là sẽ không sao.
Anh chưa từng nghĩ đến chuyện dẫn cậu đi nội soi đường ruột.
Cho dù bây giờ cậu đã xuất viện, Tư Hành vẫn cảm thấy sợ hãi. Nếu không phải do dị ứng nổi mề đay dẫn đến phản ứng viêm nghiêm trọng, thậm chí còn xuất huyết, thì đến khi sự việc bị phát hiện, e rằng đã quá muộn.
Chỉ một chút nữa thôi, vì sự lơ là của anh, anh suýt chút nữa đã mất người trong lòng này rồi.
Giang Cố đặt sách xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Sao anh lại xin lỗi, em còn không để ý đến cơ thể mình, sao lại thành lỗi của anh được."
So với bệnh dạ dày nghiêm trọng, việc thỉnh thoảng đau bụng khiến cậu chẳng mấy để tâm. Ai có thể ngờ là do có vấn đề bên trong chứ? Ngay cả vài lần khám sức khỏe trước đó cũng không phát hiện ra điều gì.
Tư Hành không nói gì, chỉ ôm chặt người bên cạnh, ôm thế nào cũng cảm thấy không đủ.
Giang Cố biết anh đang tự trách, kết quả khám bệnh đối với cậu là một sự may mắn, nhưng đối với Tư Hành lại như một lưỡi dao suýt nữa rơi xuống, là nỗi sợ hãi sau khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc.
Không muốn anh tiếp tục bận lòng vì chuyện này, Giang Cố khẽ lắc lắc cuốn sách trên tay, hỏi: "Anh nói đây là khởi đầu khi em vừa đến thành phố này, chuyện thế nào vậy? Có muốn kể chi tiết không?"
Cả người Tư Hành cứng đờ, sau một hồi giãy giụa thì buông Giang Cố ra, sau đó quỳ ngồi bên cạnh, cúi đầu thấp, bộ dạng như đang nhận lỗi: "Xin lỗi, anh đã lừa em."
Người đàn ông cao lớn với dáng vẻ cúi đầu nhận sai này thật sự không hợp với hình tượng của Tư Hành chút nào. Bình thường anh luôn điềm đạm, ổn trọng, giờ phút này lại chẳng khác gì một cậu trai trẻ mới chập chững biết yêu, ngây ngô mà vụng về.
Giang Cố đặt sách sang một bên, cũng ngồi thẳng dậy, Cậu cố nhịn cười, giữ gương mặt không biểu cảm hỏi: "Anh đã lừa em chuyện gì?"
Tư Hành từng nghĩ rằng nếu một ngày nào đó Giang Cố phát hiện anh đã lừa cậu, có lẽ mọi chuyện sẽ khó cứu vãn. Lời nói dối như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Thế nhưng, lời tỏ tình hôm nay đối với anh là một sự cổ vũ rất lớn, khiến anh có một ảo giác rằng nếu giờ thẳng thắn thú nhận, có lẽ cậu cũng sẽ nhẹ nhàng bỏ qua.
Quan trọng nhất là, anh đã bày tỏ tình cảm của mình, mọi thứ đã rõ ràng, cho dù Giang Cố tức giận vì bị anh lừa, anh cũng có thể danh chính ngôn thuận mà theo đuổi cậu.
Nghĩ thế, anh quyết định không trì hoãn nữa, thẳng thắn thú nhận: "Lần đầu tiên anh gặp em là ở hiệu sách kia. Anh ngồi trên xe, chỉ thoáng nhìn qua đã... đã không thể ngừng nghĩ về em."
Giang Cố: "Sau đó thì sao?"
Tư Hành: "Anh xuống xe chạy vào hiệu sách, nhưng em đã đi rồi, không tìm thấy em. Sau này, thấy em xuất hiện trên vòng bạn bè của Đường Triệu, anh mới biết em là bạn cùng phòng của cậu ấy."
Vậy là ngay từ năm nhất, Tư Hành đã thích cậu rồi.
Giang Cố nghĩ ngợi một lúc, sau đó lại cảm thấy khó hiểu: "Nếu là sớm như thế, tại sao anh không đến làm quen với em?"
Cũng đâu phải không có cơ hội nào hợp lý, anh trai của Đường Triệu vẫn thường xuyên đến ký túc xá của bọn họ mà, bạn tốt của anh trai đến cùng và làm quen thì cũng là chuyện rất bình thường.
Tư Hành nhìn Giang Cố, ánh mắt anh thoáng chút tủi thân lạ thường: "Đường Triệu nói em chuyên tâm học hành, không muốn yêu đương."
Giang Cố không nhịn được cười một tiếng. Trước đó cậu đã đoán được lý do, chỉ là không ngờ khoảng thời gian anh thích cậu lại sớm đến vậy. Cậu nghĩ cùng lắm cũng chỉ là vài tháng hay một năm trước khi cậu dọn vào đây.
Không ngờ lại là bốn năm.
Giang Cố: "Vậy nên Đường Triệu và anh Đường Minh đều là đồng bọn của anh. Việc em dọn vào đây cũng là kế hoạch từ trước đúng không?"
Tư Hành khẽ "ừm" một tiếng: "Xin lỗi, em cứ tức giận với anh đi, lừa em là anh không đúng, anh chỉ là.... chỉ là quá thích em thôi."
Giang Cố vốn dĩ không hề tức giận, lại bị câu nói này của anh làm cho trở tay không kịp, người này thật là, vừa nhát gan lại vừa dũng cảm.
Hai người lại im lặng một lúc lâu. Không đợi được "phán quyết" của Giang Cố, Tư Hành tưởng cậu giận thật, đang định len lén nhìn sắc mặt thì lại nghe thấy cậu hỏi: "Quá thích là thích đến mức nào?"
Tư Hành ngẩng đầu, trong đôi mắt đen láy ánh lên tình cảm sâu đậm đến mức như muốn tràn ra: "Là một dòng suối mát, chỉ cần em đến gần, sẽ có nguồn chảy không ngừng."
Chưa kịp đưa ra phán quyết, Giang Cố đã trực tiếp xoay người nằm xuống, đưa lưng về phía Tư Hành: "Em ngủ đây, ngủ ngon."
Tư Hành ngẩn ra, vậy là giận hay không giận?
Anh nghiêng người, định nhìn thử biểu cảm của Giang Cố.
Giang Cố nói thẳng: "Tắt đèn đi."
Tư Hành vội vàng xuống giường tắt đèn. Sau đó cẩn thận bò lên lại, từng chút một dịch sát vào Giang Cố. Thấy cậu không từ chối, anh được đà lấn tới áp sát người, ôm cậu vào lòng.
Cả tấm lưng được lồng ngực ấm áp của ai đó sưởi ấm, tay cũng được bàn tay lớn của người phía sau bao bọc lấy, hơi ấm từng chút một truyền đến, trong bóng tối, Giang Cố mở miệng nói: "Hôm nay là ranh giới, những chuyện trước hôm nay em bỏ qua hết, sau hôm nay nếu anh còn lừa em, em sẽ tùy mức độ nghiêm trọng mà ghi lỗi cho anh, bị ghi lỗi nhiều quá, em sẽ không cần anh nữa đâu."
Cánh tay của Tư Hành hơi siết chặt lại: "Được. Nếu anh khiến em tổn thương hay buồn bã, em cứ không cần anh nữa."
Giang Cố xoay người, mặt đối mặt với Tư Hành áp sát vào lòng anh. Được người khác ôm khi ngủ hóa ra lại thoải mái như vậy, vừa ấm áp lại vừa an tâm.
Mặt trời mùa đông đi làm muộn, bảy tám giờ bên ngoài vẫn còn lạnh lẽo. Tư Hành đã tỉnh từ sớm, nhưng người trong lòng anh vẫn còn say ngủ.
Giang Cố ngủ thật sự rất ngoan, không lăn lộn lung tung, không đá chăn, chỉ cần có thứ gì đó để ôm, cậu có thể không nhúc nhích cả đêm.
Sau màn tỏ tình ngọt ngào như mơ, Tư Hành nhiều lần tỉnh dậy trong đêm đều cảm thấy mọi chuyện dường như không thật. Nhưng cảm giác ấm áp và trọng lượng nơi vòng tay lại phá tan sự hoài nghi đó, nhắc nhở anh rằng mọi thứ đều là thật.
Sáng sớm tỉnh dậy, trong lòng đầy ắp, Tư Hành ôm Giang Cố vô cùng thỏa mãn, lập tức cảm thấy cuộc đời này vì sao lại có chuyện đi làm, từ nay quân vương không thiết triều có lẽ chính là hình ảnh chân thực nhất của anh bây giờ.
Nhưng tiếc rằng, dù không muốn rời giường, anh vẫn phải dậy. Anh còn phải làm bữa sáng cho Giang Cố, nếu không ăn sáng, cái dạ dày mới khỏe lại của cậu sẽ lại bị hành hạ.
Khi Tư Hành còn đang định nhẹ nhàng rời khỏi giường, Giang Cố đã tỉnh dậy đúng giờ theo đồng hồ sinh học. Vừa cựa mình, cậu liền cảm thấy cơ thể bị giữ chặt, quay đầu lại thì thấy cánh tay mạnh mẽ của Tư Hành vẫn ôm chặt lấy eo mình.
Giang Cố lập tức cảm thấy buồn cười, nhéo nhéo cánh tay anh, giọng còn ngái ngủ khàn khàn: "Bị em đè cả đêm, tay còn dùng được không?"
Tư Hành cúi xuống một chút, hôn lên đỉnh đầu cậu, giọng dịu dàng: "Chào buổi sáng, bạn trai."
Giang Cố duỗi người lười biếng, xoay người hai tay ôm lấy cổ anh, dùng chóp mũi cọ cọ vào cằm anh: "Chào buổi sáng, bạn trai."
Tư Hành đặt tay lên lưng cậu, lại một lần nữa ôm người vào lòng, căn bản không nỡ buông tay, ôm thế nào cũng không đủ.
Sự quấn quýt đó khiến Giang Cố buồn cười, cậu chọc nhẹ vào eo anh, nói: "Em đói rồi."
Nghe vậy, Tư Hành mới chịu buông cậu ra, không quên hôn một cái lên trán cậu: "Nằm thêm một lát nữa rồi hẳn dậy, dậy chậm thôi, nếu thấy chóng mặt thì nhất định phải gọi anh, anh đi làm bữa sáng."
Giường hơi lún xuống rồi lại từ từ đàn hồi trở lại, một bên trống không, hơi ấm còn sót lại cũng đang dần dần tan đi.
Giang Cố ôm gối nằm trên giường, nhìn Tư Hành mặc đồ ngủ đứng dậy, đi đến cửa phòng còn phải quay đầu nhìn cậu một cái, như sợ cậu chạy mất.
Giang Cố khẽ mỉm cười với anh, lúc này Tư Hành mới yên tâm đi ra ngoài.
Chẳng mấy chốc trong bếp đã truyền đến tiếng động, Giang Cố nhìn lên trần nhà thả lỏng một lát, ngửi thấy mùi hương của Tư Hành vương trên quần áo mình. Giang Cố chợt nhận ra dù có hơi muộn màng, rằng cậu đã không còn cô đơn nữa.
Cậu có bạn trai rồi.