Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 84

Bữa sáng hôm nay không có gì khác biệt so với mọi ngày. Đợi Giang Cố rửa mặt xong đi ra, bữa sáng vừa vặn được bày lên bàn.

Guli như mọi khi dù đã no vẫn lao vào đĩa thức ăn thơm phức, Giang Cố vô cùng thành thạo chặn nó giữa không trung, rồi đặt nó lên đùi, tiện tay vuốt lông cho nó.

Điều khác biệt lớn nhất là ánh mắt Tư Hành nhìn cậu không còn cố ý lảng tránh như trước. Thay vào đó, anh nhìn cậu một cách thẳng thắn, sâu lắng và tràn đầy sự chăm chú.

Giang Cố xúc một thìa khoai lang nghiền đưa lên miệng thổi thổi, rồi dưới ánh mắt chăm chú của Tư Hành, cậu đưa chiếc thìa đến bên miệng anh.

Tư Hành ngẩn người, động tác cơ thể còn nhanh hơn cả não bộ, đã theo bản năng há miệng ra.

Nhưng giây tiếp theo, chiếc thìa của Giang Cố rẽ ngoặt một vòng, trở về miệng mình, cậu tự mình ăn một cách đắc ý, nhìn anh nở một nụ cười ranh mãnh.

Bị trêu chọc, nhưng anh chỉ bật cười, nhẹ nhàng đẩy cốc sữa nóng về phía cậu: "Ăn chậm thôi, cẩn thận nóng."

Giang Cố vừa cười vừa hỏi: "Lát nữa anh đi công ty à?"

Tư Hành ừ một tiếng: "Ừ, lát nữa anh sẽ ghé qua công ty một chút. Nếu không có việc gì, anh sẽ về sớm. Tối nay muốn ăn gì thì cứ nhắn WeChat cho anh nhé."

Nghe vậy, Giang Cố chìa tay ra: "Đưa tay đây."

Tư Hành ngoan ngoãn đặt tay mình vào tay cậu.

Bàn tay Giang Cố không nhỏ, ngón tay thon dài lại xinh đẹp, chỉ là khung xương mỏng, so với bàn tay to lớn của Tư Hành thì vẫn bị bao trọn.

Hai bàn tay có màu da khác nhau nắm chặt lấy nhau, bên cạnh là bữa sáng chưa ăn hết, Giang Cố lấy điện thoại ra chụp một tấm, xem xét kỹ lưỡng một hồi, cậu cảm thấy không cần chỉnh sửa gì, thậm chí bộ lọc cũng không cần, cứ thế đăng tải thẳng lên vòng bạn bè.

Ảnh được kèm theo một dòng chú thích: "Quãng đời còn lại, xin được chỉ giáo nhiều hơn."

Đăng xong, cậu nhướn mày ra hiệu với Tư Hành.

Tư Hành không ngờ Giang Cố lại chính thức "tuyên bố chủ quyền" ngay như vậy. Tai anh đỏ ửng, tim đập nhanh hơn, vội vàng lưu lại bức ảnh, sau đó cũng đăng một dòng trạng thái tương tự trên vòng bạn bè để xác nhận mối quan hệ.

Sự điềm tĩnh vốn có trên khuôn mặt anh hoàn toàn tan biến, chỉ còn lại nụ cười không giấu nổi và niềm hạnh phúc như trong mơ đã trở thành hiện thực.

Không đợi điện thoại bắt đầu oanh tạc, Giang Cố trực tiếp tắt tiếng đặt sang một bên, cứ ăn xong bữa sáng đã rồi tính tiếp.

Vừa ăn, cậu vừa dặn dò: "Bây giờ anh đã có bạn trai rồi, nên biết tôn trọng 'nam đức'. Anh phải hiểu rõ tầm quan trọng của việc giữ khoảng cách, không được có những tiếp xúc cơ thể không cần thiết với người khác, từ chối dứt khoát khi ai đó tỏ ý tiếp cận. Phải tăng ca về muộn hoặc đi uống rượu với bạn bè thì phải chủ động báo trước."

Tư Hành liên tục gật đầu, những điều này vốn không cần Giang Cố nhắc, bao nhiêu năm nay anh chưa từng có quan hệ mập mờ với ai, trước kia không có, sau này càng không thể có.

Giang Cố cũng cảm thấy Tư Hành khá là giữ mình. Vì thế, cậu không nói thêm, nhưng có một số nguyên tắc phải được đặt ra rõ ràng từ trước. Đối với cậu, có những điều là tuyệt đối không thể tha thứ.

Giang Cố nói: "Có một số chuyện không thể chấp nhận được em cảm thấy nên nói rõ trước. Thứ nhất là ngoại tình, anh làm gì thì làm, nhưng ngoại tình là không thể tha thứ, không có bất cứ lý do nào cả, bao gồm cả việc say rượu ngủ nhầm, đều không phải lý do. Thứ hai là bạo lực lạnh, chúng ta có thể cãi nhau có thể xích mích nhưng tuyệt đối không được im lặng để né tránh, nếu sau này chúng ta cãi nhau, anh lấy lý do tăng ca đi công tác không giao tiếp không giải quyết, vậy đến khi anh quay về, xin chúc mừng anh, bạn trai anh sẽ không còn nữa, thuộc dạng nói đi là đi luôn."

Những chuyện không có khả năng xảy ra này Tư Hành nghe thôi mà tim đã đau nhói cả lên.

Anh gần như ngay lập tức đảm bảo: "Sẽ không đâu,  tuyệt đối sẽ không! Anh đảm bảo! Chúng ta cũng sẽ không cãi nhau, nếu như anh có chỗ nào làm em tức giận không vui, em đánh anh mắng anh đều được."

Chuyện này Giang Cố sẽ không bi quan nhìn nhận, nhưng cũng sẽ không ngây thơ tin vào cái gọi là mãi mãi, bao nhiêu cặp tình nhân khi mới ở bên nhau thì ân ái vô cùng, trân trọng đủ kiểu như bảo bối, nhưng thời gian trôi qua, tất cả đều có thể thay đổi.

Vì thế, nếu Tư Hành đối tốt với cậu, cậu sẽ trân trọng. Còn nếu một ngày nào đó anh không còn như vậy nữa, cậu cũng vẫn sẽ tự mình sống tốt.

Giang Cố nhìn Tư Hành, hỏi: "Còn anh, giới hạn của anh là gì?"

Tư Hành suy nghĩ cẩn thận một lúc, rồi nghiêm túc nói:: "Nếu có chuyện gì, em đừng giấu anh, bất kể xảy ra chuyện gì, dù tốt hay xấu, anh đều muốn cùng em đối mặt."

Giang Cố cười một tiếng: "Được, em hứa với anh."

Tư Hành đặt đũa xuống, rời khỏi bàn ăn rồi đi vào thư phòng. Một lát sau, anh cầm theo một chiếc túi lớn bước ra.

Ba quyển sổ đỏ đặt trước mặt Giang Cố: "Căn hộ ở đây, căn biệt thự ở đường Nam Xuyên, còn một căn nữa ở Hải Thành gần biển, Anh mua hai năm trước, nghĩ là mùa đông ở đây lạnh quá, có thể đưa em đến Hải Thành nghỉ đông."

Tư Hành đẩy sổ đỏ về phía Giang Cố, sau đó lại lấy ra vài chiếc thẻ: "Hai cái này là thẻ tiết kiệm, cái này là thẻ lương, thẻ tín dụng có hai cái."

Giang Cố tò mò hỏi: "Công ty không phải của anh sao, cũng có lương à?"

Tư Hành bật cười, kiên nhẫn giải thích: "Nói đơn giản thì tiền của công ty chia làm hai khoản. Một là lợi nhuận của công ty, cũng thuộc về anh, nhưng cũng coi như là tài sản của công ty, phải chịu thuế doanh nghiệp. Nếu anh không nhận lương, vậy phần tiền này sẽ trực tiếp tính vào lợi nhuận của công ty, thuế rất cao, cho nên mỗi tháng anh đều có lương vào tài khoản, sau đó sẽ tiếp tục tính phần lợi nhuận sau kiểm toán hàng năm."

Anh tỉ mỉ giải thích về thu nhập của mình, bao gồm cả các khoản đầu tư khác.

Giang Cố không học về kinh doanh, cũng không đi làm bên ngoài, Tư Hành sợ cậu nghe không hiểu, nên nói cực kỳ chi tiết từng khoản một.

Đợi khi đã khai báo xong gia sản, Tư Hành liền đưa tất cả những thứ đó cho cậu: "Mật khẩu chỉ có một, là ngày đầu tiên anh gặp em cộng với sinh nhật của em. Từ giờ tài chính trong nhà giao hết cho em. Em chỉ cần phát tiền tiêu vặt cho anh là được."

Giang Cố nghe mà ngơ ngác, ai lại yêu nhau mới hai ngày đã nộp hết gia sản thế này chứ? Cậu vội vàng đẩy lại: "Không cần phải vậy đâu."

Tư Hành lại không cho phép từ chối: "Cần chứ, một bên nắm giữ tài chính thì gia đình mới có thể ổn định. Nếu mỗi người đều độc lập kinh tế, sẽ khó để duy trì lâu dài."

Anh muốn ở bên Giang Cố cả đời, nên việc tài chính phân chia rạch ròi là điều không thể.

Tư Hành chính là sợ Giang Cố phân biệt rạch ròi với anh quá, anh nỗ lực kiếm tiền chính là để Giang Cố có thể thoải mái làm điều mình thích. Anh nằm mơ cũng muốn Giang Cố quẹt thẻ của anh mua sắm tùy hứng.  Đây chính là động lực lớn nhất để anh kiếm tiền từ khi quen Giang Cố.

Khó khăn lắm mới giao hết tài sản tích lũy bao năm, làm sao có thể để Giang Cố trả lại?

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tư Hành, thậm chí khi cậu nhận rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm, Giang Cố thật sự vừa buồn cười lại vừa bất lực. Người này sao lúc nào cũng làm chuyện khác người như vậy?

Sau khi giao hết gia sản, Tư Hành lái xe đi làm với tâm trạng rạng rỡ như ánh mặt trời, kết quả đi được nửa đường mới chợt nhớ ra một chuyện, anh vội vàng dừng xe tấp vào bên đường gọi điện cho Đường Minh.

Đường Minh sáng nay đã họp xong một cuộc, cũng không có thời gian xem điện thoại, nên còn chưa biết cái thông báo chính thức trên vòng bạn bè của Tư Hành, thấy Tư Hành gọi điện sớm như vậy, còn tưởng có chuyện gì, liền bảo thư ký ra ngoài rồi mới nghe máy: "Gọi sớm thế, có chuyện gì sao?"

Tư Hành nói ngay: "Bên chỗ dược thiện cậu ứng trước cho tôi mấy tháng đi."

Đường Minh ngẩn người, nghi ngờ mình dậy sớm quá nghe không rõ: "Cậu phá sản rồi à?"

Tư Hành gõ gõ ngón tay lên vô lăng, tâm tình vui vẻ nói: "Không có, chỉ là nộp lương rồi thôi, Giang Cố còn chưa biết chuyện về quán dược thiện, nên tạm thời không thể để em ấy phát hiện được khoản chi này. Nếu chi tiêu quá lớn, em ấy sẽ nghi ngờ mất."

Đường Minh: "Khoan đã, nộp lương?"

Tư Hành đắc ý gật đầu, rồi nghĩ là Đường Minh không nhìn thấy, lúc này mới nói:  "Đúng vậy, đã nộp rồi."

Đường Minh ồ ồ ồ một tiếng: "Nghe cái giọng điệu đắc ý của cậu kìa. Nhưng nếu cậu đã giao hết rồi, sau này kiểu gì cậu ấy cũng phát hiện thôi."

Tư Hành: "Tối nay tôi sẽ hỏi xem em ấy định cho tôi bao nhiêu tiền tiêu vặt. Nếu cho nhiều thì tôi sẽ tìm thêm vài dự án kiếm ít tiền riêng. Nếu cho ít, thì cậu cho tôi vay trước một ít đi, vài bữa nữa tôi trả lại."

Đường Minh nghe xong thật sự không biết phải nói gì cho phải, hắn sống gần ba mươi năm, chưa từng thấy ai cuồng yêu đến mức này. Tiền riêng là để dùng như thế sao?

Nhưng nghe được sự vui vẻ trong giọng nói của Tư Hành, Đường Minh lại không nhịn được mừng cho anh. Yêu thầm suốt nhiều năm cuối cùng cũng đạt được ước nguyện, nếu còn là thời sinh viên, chắc người này đi đường cũng có thể nhảy cẫng lên mà tiện tay vặt lá cây mất.

Đồng ý chuyện tiền nong xong, Đường Minh thật lòng nói: "Chúc mừng nha anh bạn, cuối cùng năm sau không cần phải đi đến miếu Nguyệt Lão để cướp lộc đầu năm nữa rồi."

Tư Hành bật cười, nói: "Ừ, năm sau đi trả lễ."

Giang Cố đang pha trà, vừa đặt cốc lên bàn làm việc và chuẩn bị tắt chế độ im lặng trên điện thoại, thì Đường Triệu đã gọi tới.

Giang Cố vừa bắt máy, đầu giây bên kia đã hét lên: "Tình hình gì đây Giang Tiểu Cố! Cái bài đăng trên vòng bạn bè của cậu là thế nào?! Đó là công khai à?! Trời ơi Giang Tiểu Cố, cậu chơi lớn vậy mà không nói trước một tiếng sao!"

Giang Cố cười nói: "Chơi lớn gì chứ. Anh ấy tỏ tình, tớ đồng ý. Ở bên nhau chẳng phải chuyện rất hợp tình hợp lý sao?"

Đường Triệu hỏi dồn: "Anh ta tỏ tình khi nào? Tỏ tình như thế nào? Có quỳ xuống tặng hoa cầu hôn không?"

Giang Cố: "Không có. Chỉ trang trí một cây thông Noel, treo 21 món quà lên thôi."

Giọng của Đường Triệu đầy vẻ không tin nổi: "Thế mà đã dụ được cậu à?!?!"

Giang Cố cười nham nhở: "Không nói chuyện của anh ấy nữa. Đường Tiểu Triệu, hóa ra cậu là nội gián à? Ẩn núp bên tớ bốn năm trời, khai mau, cậu đã báo cáo bao nhiêu tin tức cho anh ấy rồi?"

Đường Triệu lập tức chửi thề một tiếng: "Anh ta bán đứng tớ! Cái tên Tư Hành này! Tớ phải đi tính sổ với anh ta ! Đợi tớ tính sổ với anh ta xong đã!"

Nói rồi, đầu dây bên kia cúp máy cái rụp.

Giang Cố không nhịn được bật cười thành tiếng. Tên này chắc chắn đang luống cuống gọi điện thoại tìm anh trai mình rồi.

Bốn năm ở chung phòng vẫn rất hiểu nhau, quả nhiên, Đường Triệu gọi cho Đường Minh liên tục, nhưng đầu dây luôn báo bận. Đến khi kết nối được, cậu ta lập tức xổ một tràng: "Anh em tốt của anh, vì muốn được khoan hồng mà bán đứng em! Làm sao đây, Giang Cố biết em lừa cậu ấy lâu như vậy, chắc chắn sẽ tuyệt giao với em! Đường Minh, anh kết giao cái thứ bạn bè gì vậy hả!"

Đường Minh đưa cái điện thoại đang ồn ào ra xa một chút, một đứa hai đứa đều không bớt lo, đợi hắn lải nhải xong, Đường Minh mới nói: "Tan làm anh đưa em đến nhà bọn họ, em trực tiếp đối chất với cậu ta đòi lại công bằng đi."

Đường Triệu lập tức hạ giọng: "Nhưng anh phải giúp em đấy."

Không có anh trai đi đầu mà đối mặt với Tư Hành, hắn vẫn hơi sợ một chút, chỉ một chút thôi, nên phải để anh trai hắn ở phía trước chống đỡ.

Để nhanh chóng giải quyết xong đám ông tổ này, Đường Minh nói: "Giúp giúp giúp, anh chắc chắn sẽ giúp!"

Vất vả lắm mới được yên tĩnh, Đường Minh mở vòng bạn bè của Tư Hành ra xem. Thấy bài đăng, hắn không khỏi bóp trán, một thằng bạn cuồng yêu, một thằng em không có não, đúng là khổ thật mà..

Bình Luận (0)
Comment