Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 85

Cả buổi sáng, WeChat của Giang Cố gần như bị đánh sập. Dù là một người sống khá khép kín, nhưng các mối quan hệ xã giao của cậu vẫn rất tốt, cái thông báo chính thức kia vừa đăng lên rất nhanh đã được hơn trăm lượt thích, còn có không ít người thường trò chuyện với cậu cũng lập tức nhắn tin hỏi han tình hình.

Điều khiến mọi người kinh ngạc nhất là bàn tay trong bức ảnh rõ ràng là của một người đàn ông, không ai ngờ vị nam thần học đường này lại bị một người đàn ông khác chiếm được.

Nhiều cô gái từng có ý với Giang Cố chỉ có thể cảm thán giới tính của mình không đúng. Còn các chàng trai có tình cảm với cậu thì lòng đầy tiếc nuối, thậm chí bực bội: Nếu đã thích con trai, tại sao người đó không phải là mình?

Có một nam sinh trường thể thao theo đuổi Giang Cố suốt một thời gian dài đến giờ vẫn chưa từ bỏ không nhịn được mà nhắn tin cho cậu: "Tại sao vậy anh? Nếu anh thích con trai, tại sao không thể là em?"

Phía sau còn kèm theo một biểu tượng cảm xúc khóc lóc.

Giang Cố rất ít khi giữ lại liên lạc của những người từng theo đuổi mình, phần lớn cậu đều xóa hết, những người không bị cậu xóa đều là những người dừng đúng lúc, biết giữ chừng mực và cư xử lịch sự.

Còn về cậu em khóa dưới này không bị xóa có 2 lý do: Thứ nhất, là vì đối phương là người bên trường thể thao, không học chung trường với cậu, cơ hội gặp nhau rất ít, nên tiếp xúc cũng không nhiều.

Thứ hai, cậu ta là dân thể thao, mà trong thời đại này, vóc dáng của đàn ông thường khó sánh được với phụ nữ. Giang Cố đã gặp quá nhiều người đàn ông bình thường nghĩ mình có vóc dáng đẹp, nhưng thực ra toàn là mỡ thừa. Vì vậy, một thân hình cơ bắp đẹp đẽ với đường nét rõ ràng như của cậu ta quả thực hiếm gặp, nên Giang Cố giữ lại trong vòng bạn bè thỉnh thoảng ngắm cho đẹp mắt.

Bây giờ cậu em khóa dưới này nhắn tin cho cậu, mới khiến Giang Cố nhớ ra mình đã lâu không lướt vòng bạn bè rồi, cậu bấm vào ảnh đại diện của đối phương, nhìn lướt qua những bài đăng gần đây, từ việc tập luyện cho đến những khoảnh khắc vui đùa với bạn bè. Vóc dáng của cậu ta vẫn tốt như ngày nào.

Giang Cố với tâm thái đơn thuần thưởng thức xem hết vòng tường nhà của đối phương rồi nhắn lại: [Bởi vì anh ấy đạt 742 điểm trong kỳ thi đại học.]

Cậu em trường thể thao: "......"

Đang yên đang lành sao lại còn phân biệt đối xử về chỉ số thông minh thế này.

Không đợi cậu em khóa dưới nói gì thêm, Giang Cố nhắn tiếp: "Im lặng không nói gì thì tôi sẽ không xóa cậu."

Cậu em khóa dưới lập tức không dám nói gì nữa, cậu ta không nỡ bị xóa, cậu ta vẫn muốn thỉnh thoảng ngó trộm vòng bạn bè cá nhân của đàn anh, thế là cậu ta quay người ôm đồng đội tiếp tục khóc lóc cho mối tình đầu dang dở của mình.

Giang Cố thiết lập chế độ không xem trang cá nhân của cậu ta nữa, rồi khẽ thở phào một tiếng, nam đức của cậu vẫn được giữ vững.

Buổi trưa Tư Hành nhắn tin cho cậu, nói anh em nhà họ Đường tối sẽ đến ăn cơm, Giang Cố đã đoán được bọn họ sẽ đến, cộng thêm hôm nay là Giáng Sinh, bạn tốt tụ tập một chút cũng nên, thế là buổi chiều cậu liền bắt đầu mua đồ online.

Đường Minh không kén ăn, cũng không có món đặc biệt yêu thích hay ghét bỏ. Đường Triệu thích ăn thịt, đặc biệt là các món nặng mùi, chân gà cánh gà đầu vịt của thương hiệu Lỗ Đại Sư là món khoái khẩu của hắn, có thể mua nhiều một chút, ăn không hết thì để hắn mang về.

Nghĩ đến Cam Thần cũng chỉ có một mình, Giang Cố do dự một chút rồi vẫn nhắn tin hỏi: [Hôm nay là Giáng Sinh, tối nay anh Đường Minh và Đường Triệu sẽ đến ăn cơm, anh có muốn qua chơi cùng không?]

Cậu đoán Cam Thần chắc sẽ không đến, nhưng nên hỏi vẫn phải hỏi một tiếng, để đối phương biết rằng có người còn nhớ đến mình.

Cam Thần trả lời lại rất nhanh: [Không được rồi, anh vừa nhận một đơn hàng, dạo này bận quá, chúc mọi người Giáng Sinh vui vẻ nhé.]

Giang Cố: [Vậy được, đợi khi nào anh bận xong rồi hẹn anh ăn cơm nhé.]

Cam Thần gửi một biểu cảm cười, rồi nhắn tiếp: [Còn chưa chúc mừng hai người, cuối cùng cũng đâm thủng tấm giấy mỏng và ở bên nhau rồi.]

Giang Cố gửi lại một biểu tượng cảm xúc thả tim cảm ơn.

Tầm hơn hai giờ chiều Tư Hành đã về đến nhà, Giang Cố đang xử lý một ít rau vừa được giao tới, chuẩn bị tối nướng thịt và ăn lẩu. Nghe tiếng cửa, cậu ló đầu ra từ bếp, nhìn anh: "Anh lại về sớm à?"

Tư Hành cởi áo khoác ra, vội vàng đi về phía cậu, ôm người một cái rồi nhận lấy đồ trong tay cậu: "Hôm nay là Giáng Sinh, anh cho nhân viên nghỉ nửa ngày."

Giang Cố thấy anh rửa rau, bèn lấy ra mấy hộp thịt, định cắt nhỏ.

Tư Hành làm sao nỡ để cậu chạm vào mấy thứ này, trực tiếp bỏ rau trong tay xuống đẩy cậu ra khỏi bếp: "Ra ngoài đọc sách hay ngủ trưa đi, chỗ này cứ để anh."

Giang Cố cũng có chút buồn ngủ rồi, bình thường giờ này cậu đều đã bắt đầu ngủ trưa, hôm nay vì phải đợi đồ giao đến nên cậu mới cố nhịn không ngủ.

Tư Hành vừa nói, cậu liền không nhịn được mà ngáp một cái, nhìn đồ trong bếp không nhiều lắm nói: "Còn một phần hải sản đang trên đường, điện thoại em để trên bàn, nếu có cuộc gọi giao đồ đến thì anh nghe hộ em."

Tư Hành: "Được rồi, cứ đi ngủ đi, còn lại để anh xử lý."

Giang Cố bám vào cửa bếp, hơi ngẩng đầu, đôi mắt cong lên mang theo ý cười chỉ vào môi mình.

Tư Hành đến giờ vẫn còn kích động vì những tiếp xúc thân mật như vậy. Tai anh lập tức đỏ bừng, cúi đầu hôn nhẹ một cái. Giang Cố hài lòng, quay về phòng ngủ trưa, chỉ để lại Tư Hành trong bếp kích động thái rau rầm rầm.

Một giấc ngủ dậy trong nhà đã tràn ngập mùi thức ăn, mùi lẩu, mùi thịt nướng, trong nồi đang chiên sườn, trong lò nướng đang quay đùi cừu. Sợ Guli chạy loạn phá phách, nên nó bị nhốt vào trong tủ mèo, vừa thấy Giang Cố đi ra, nó liền nghẹn giọng kêu meo meo.

Giang Cố bước tới bế Guli ra, thấy Tư Hành đã bắt đầu chuẩn bị đồ ngọt rồi, cậu kinh ngạc nói: "Chỉ là Giáng Sinh thôi mà, cũng không phải là Tết, có phải hơi thịnh soạn quá rồi không?"

Hơn nữa cậu chỉ mua một ít tôm và cá với cua hoàng đế thôi, bây giờ nhìn đống chân cua trong nồi, cậu hỏi: "Anh lại mua thêm đồ nữa à?"

Tư Hành một tay kéo cậu lại, giữ cậu tránh xa bếp vì sợ dầu bắn, tay kia nhẹ nhàng xoa lên vết hằn do ngủ còn in trên mặt cậu: "Ngủ ngon không?"

Giang Cố mang theo giọng mũi ngái ngủ ừ một tiếng: "Ngủ từ hai giờ đến gần năm giờ, em đúng là ngủ giỏi thật."

Tư Hành cười nói: "Ngủ nhiều một chút cũng tốt, giúp anh nếm thử miếng sườn rang muối này xem sao."

Trong giỏ lót giấy thấm dầu có một vài miếng sườn đã chiên xong, không quá nóng, nhưng cũng không bị nguội.

Giang Cố nếm thử một miếng, vô cùng tán thành gật đầu: "Ngon lắm, tay nghề của anh vẫn tốt như mọi khi."

Guli được cậu ôm trong lòng vùng vẫy vươn móng vuốt, miệng kêu meo meo đầy thèm thuồng, cũng muốn ăn.

Giang Cố sợ lông mèo bay vào nồi, bèn ôm Guli rời khỏi bếp, vừa đi vừa dỗ dành: "Ngoan nha, thịt này mặn với nóng quá, em không ăn được đâu. Nhìn mấy cái chân cua to đùng kia kìa, lát nữa anh trộm hai cái nấu cho em ăn, chịu không?"

Guli không hiểu cậu nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong miệng cậu, ánh mắt thèm thuồng tròn xoe.

Bộ dạng đáng yêu đó khiến Giang Cố không nhịn được mà cúi xuống hôn một cái lên đầu nó, sau đó mới nhớ ra mình vừa ăn sườn xong, vội cười rồi rút khăn giấy ra lau đầu cho nó.

Tư Hành đứng dựa vào cửa bếp nhìn cậu trêu chọc Guli, những món đồ trang trí Giáng Sinh trong nhà vẫn chưa được dọn đi, trên bàn trà chất đầy các loại đồ ăn vặt trái cây, còn trên chiếc ghế sofa mềm mại đang nằm một người một mèo.

Ngoài trời tuyết lớn bay lất phất, trong nhà thức ăn tỏa hương thơm ngào ngạt. Tất cả thật giản dị, nhưng cũng chính là hương vị của một mái ấm.

Tiếng gõ cửa vang lên, Tư Hành đi mở cửa. Đường Triệu chen qua anh, nhìn thoáng vào trong rồi nhanh chóng cởi giày, chạy đến sofa, lao vào ôm lấy Giang Cố, khiến cậu bị ép ngã xuống ghế.

"Tiểu Cố yêu dấu nhất của tớ! Cậu sẽ không giận tớ đâu đúng không! Tất cả đều là do cái tên đàn ông lắm mưu nhiều kế kia xúi giục. Cậu biết mà, từ nhỏ tớ đã sống trong sự áp bức của anh trai, tớ nào dám chống lại bọn họ. huhuhu, Tiểu Cố cậu không được tuyệt giao với tớ đâu!"

Giang Cố buồn cười đẩy hắn ra: "Khóc hơi giả rồi đấy."

Đường Triệu vẫn bám lấy không buông: "Tớ thề tớ không hề tiết lộ bất kỳ thông tin riêng tư nào của cậu, miệng tớ kín lắm!"

Giang Cố: "Vậy cậu nói xem những năm này cậu đã làm gì?"

Đường Triệu: "Những đồ ăn vặt, bánh ngọt thường ngày cậu hay nhận là do anh ta đưa, sách ở thư viện mà cậu mượn không được là do anh ta tìm đến, cả đồ ăn khuya mang về cho cậu ăn sẽ không bị viêm dạ dày kia, lần nào cũng là do anh ta mua rồi mang tới."

Giang Cố ngẩn người, có chút bất ngờ khi ngay cả những chuyện này cũng là do anh làm.

Cậu không hay ăn đêm, nhưng ở cái tuổi hai mươi mấy này, vốn dĩ dạ dày đã không tốt mà còn ăn ít, có lúc buổi tối phải thức làm bài tập rất khuya không ngủ được, đói đến tụt đường huyết không ăn không được, cộng thêm Đường Triệu gần như ngày nào cũng ăn đêm, chuyện này rất khó không bị ảnh hưởng.

Có một lần cậu đói quá, nên cùng Đường Triệu gọi một phần mỳ xào, kết quả là cậu phải vào bệnh viện truyền nước ba ngày, từ đó về sau cậu không dám tùy tiện ăn lung tung nữa.

Sau đó, Đường Triệu ra sức giới thiệu một quán, nói là nhất định rất sạch sẽ lại còn ngon, cậu thử ăn một lần, quả thực không còn bị vào viện vì vấn đề vệ sinh nữa. Từ đó, cậu chỉ dám đặt đồ ăn từ quán này, không dám mạo hiểm với nơi khác.

Giang Cố quay đầu nhìn vào trong bếp, bốn năm anh chưa từng xuất hiện, nhưng lại hiện diện ở mọi ngóc ngách trong cuộc sống của cậu.

Đường Triệu quay mặt cậu không cho cậu nhìn vào bếp: "Bảo bối, bây giờ trong lòng trong mắt em chỉ toàn là cái tên đàn ông kia thôi, còn anh thì sao? Hửm?"

Giang Cố chọc chọc vào trán Đường Triệu: "Đồ lừa đảo à."

Đường Triệu cười hề hề nói: "Toàn bộ quá trình tâm lý này tớ nhất định phải nói rõ với cậu."

Giang Cố ngồi ngay ngắn nhìn hắn: "Nói đi, tớ nghe đây."

Đường Triệu nhìn vào trong bếp, nhỏ giọng nói: "Lúc đầu tớ không biết đâu, tớ thề! Là do anh trai tớ tự dưng bắt đầu chú ý đến tớ, tớ còn tưởng là khoảng cách tạo nên vẻ đẹp đấy. Sau mới phát hiện lần nào anh ấy đến tìm tớ không những mang một đống đồ, còn đặc biệt quan tâm cậu. Cậu đẹp trai như vậy, vừa khai giảng mà những người muốn theo đuổi cậu đã xếp hàng dài đến cổng trường rồi, tớ đương nhiên sẽ nghĩ nhiều thôi."

Giang Cố nhướn mày: "Nghĩ nhiều?"

Đường Triệu gãi gãi mặt: "Thì nghĩ anh trai tớ có phải đã để ý cậu rồi không, tớ về nhà còn chất vấn anh ấy cơ. Thấy không chối được, anh ấy mới nói người để ý cậu là Tư Hành!"

Giang Cố: "Rồi sao? Cậu liền bắt đầu những ngày làm gián điệp?"

Đường Triệu: "Tớ vốn không định phiền phức như vậy, chỉ muốn giới thiệu để hai người tự làm quen. Kết quả lại thấy trong một ngày cậu từ chối ba người theo đuổi, còn trực tiếp tặng luôn một combo chặn Wechat, chặn số điện thoại, tớ hỏi cậu, cậu nói không muốn yêu đương, rồi sau đó thì phát triển thành thế này."

Giang Cố hừ một tiếng, Đường Triệu ôm cậu lắc lư: "Được rồi, Giang Giang tốt, Tiểu Cố tốt, đừng giận nữa mà, tớ sai rồi, tớ không nên lừa cậu, cậu đã tha thứ cho cái tên đàn ông xa lạ kia rồi, chẳng lẽ không thể tha thứ cho bạn tốt của cậu sao?"

Lúc này, Đường Minh bưng đồ ăn ra, đá một cái vào mông Đường Triệu: "Tên đàn ông xa lạ?"

Đường Triệu hừ hừ: "Chứ còn gì nữa, cái tên đàn ông thối nhòm ngó Tiểu Cố nhà em đấy."

Tư Hành chẳng buồn so đo với hắn. Tình cảm đã được công khai, những điều trước kia phải giấu giếm cũng đã thẳng thắn bày tỏ rồi, anh không còn "tội lỗi" nào phải giấu nữa, cả người nhẹ nhõm, thậm chí còn có thêm một người bạn trai, bị Đường Triệu chuyển hướng thù hận một chút thì có sao.

Giang Cố vốn chẳng giận gì, bị Đường Triệu dỗ dành thêm một hồi, cuối cùng kéo tay hứa hẹn không lừa cậu nữa mới bỏ qua chuyện này.

Đường Triệu lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói với anh trai: "Cảm nhận trước cái mùi vị dỗ bạn gái được rồi."

Tư Hành đứng sau lưng, ánh mắt lạnh như dao nhìn hắn.

Đường Triệu hừ một tiếng, trợn mắt rồi đi ra ngoài, dám chọc hắn, sau này hắn sẽ chuyên môn nói xấu anh ta trước mặt Giang Cố!

Trước khi bắt đầu ăn, Đường Minh rót một ly rượu, nói với Giang Cố: "Những chuyện trước kia bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, lừa gạt chắc chắn là không đúng. Cảm ơn em đã không so đo, ly này coi như lời xin lỗi."

Giang Cố không uống được rượu, ngay cả nước ép cũng là đồ đã hâm nóng. Cậu nâng ly nước cam, nói: "Vốn dĩ đã không trách mọi người rồi, em biết mọi người đều là vì tốt cho em, cũng cảm ơn mọi người đã từng chăm sóc em như vậy, còn tặng cho em một người bạn trai tốt như thế này."

Đường Minh cười nói: "Công lao này bọn anh không dám nhận, người bạn trai này là tự cậu ta dâng đến tận cửa đấy."

Giang Cố cười nhìn Tư Hành đang ân cần gắp thức ăn cho cậu. Đó có phải là "nhặt được" hay không thì không quan trọng, điều quan trọng là người nhận sẵn lòng nhận lấy.

Trong bếp, lò nướng kêu "ding" một tiếng. Đùi cừu nướng đã chín. Đường Triệu háo hức chụp ảnh, miệng không ngừng xuýt xoa.

Tư Hành cắt phần bên ngoài nhiều dầu và gia vị, xé mấy miếng thịt mềm bên trong bỏ vào bát cho Giang Cố: "Ăn thử xem, nhưng không được ăn nhiều, hơi nhiều dầu."

Dạ dày của Giang Cố vẫn chưa hồi phục, cố gắng ăn thanh đạm chút vẫn tốt hơn, ngay cả một số hải sản Tư Hành cũng không dám cho Giang Cố ăn, sợ dạ dày cậu không chịu nổi.

Giang Cố: "Để lại một phần đi, đợi chị Trình Chanh tan làm rồi đưa cho chị ấy."

Buổi sáng cậu cũng đã mời Trình Chanh rồi, nhưng hôm nay Trình Chanh phải tăng ca, không sắp xếp được thời gian, nên chỉ có thể để lại một ít đồ ăn ngon, đợi lát nữa cô về thì đưa qua.

Tư Hành: "Được, anh sẽ cắt ra một ít để vào hộp giữ nhiệt."

Đường Minh nói: "Em trai của Tống Thư xuất viện rồi, cậu ta muốn mời cơm để cảm ơn vì hai người đã cứu mạng, khi nào có thời gian đi ăn một bữa với cậu ta không?"

Tư Hành: "Không cần đâu, ai đi qua nhìn thấy đều sẽ giúp thôi, người không sao là được rồi."

Đường Triệu tò mò hỏi: "Em trai của anh Tống Thư bị như vậy, thế anh ấy có về nước không?"

Đường Minh đáp: "Cậu ta với em trai cũng không thân thiết lắm, người không sao xuất viện rồi cậu ta về nước làm gì, nhiều chuyện như vậy làm gì có thời gian về."

Giang Cố cũng quan tâm hỏi: "Cậu ấy chỉ có một mình ở đây à?"

Đường Minh gật đầu: "Cụ thể thì không rõ lắm, nhưng chắc là ở một mình. Lúc nằm viện cũng không thấy ai chăm sóc, đều do cậu ta thuê hộ lý riêng."

Đường Triệu cảm thán: "Nằm viện một mình không có ai chăm, nghe mà thấy tội. Nhưng khỏi bệnh là tốt rồi."

Đường Minh: "Khỏe lại thì đương nhiên là tốt, cậu ta cũng đâu phải là bị bệnh bẩm sinh, hoàn toàn là do mệt mà ra. Nhưng nếu hôm đó không phải do hai người đi ngang qua cho cậu ta uống thuốc trợ tim, đợi đến khi phát hiện ra thì chắc là khó cứu rồi."

Đường Triệu khoa trương thở dài: "Xã hội bây giờ đúng là bán mạng để kiếm đồng lương bèo bọt."

Chuyện em trai của Tống Thư là Tống Thời hôm đó Đường Minh đã nhắc tới, Tư Hành cũng đã từ chối rồi, Giang Cố còn tưởng chuyện này sẽ cứ qua như vậy, không ngờ hôm đi bệnh viện tái khám, bọn họ lại gặp được Tống Thời.

Bình Luận (0)
Comment