Lần trước Giang Cố vào viện, tình trạng thiếu máu của cậu có hơi nghiêm trọng. Vì vậy, sau khi xuất viện, bác sĩ đã kê cho cậu rất nhiều đồ bổ máu, còn nhắc nhở sau nửa tháng phải quay lại tái khám để kiểm tra tình trạng thiếu máu sau phẫu thuật.
Sau khi lấy máu xong, hai người ngồi ở đại sảnh chờ kết quả, Giang Cố tựa đầu lên vai Tư Hành: "Ba ống máu, dù không thiếu máu cũng bị rút thành thiếu máu mất rồi."
Tư Hành sờ lên mặt cậu, hơi lạnh, nhưng cũng không sao, anh kéo cao cổ áo cho cậu, rồi nắm lấy tay cậu nhét vào túi áo mình: "Kiểm tra xong sẽ yên tâm hơn. Thường ngày uống nhiều trà táo đỏ một chút."
Giang Cố hỏi: "Lát nữa anh có phải đến công ty không?"
Tư Hành đáp: "Lát nữa thì không, nhưng tối sẽ có một cuộc họp video, tầm bảy giờ, họp ở nhà cũng được."
Giang Cố hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh cười: "Vậy lát nữa chúng ta đi dạo trung tâm thương mại nhé, ở chỗ đó có một cửa hàng Mộc Trúc Xá mới mở."
Tư Hành vuốt lại tóc mái hơi dài của cậu: "Được, lát nữa chúng ta đi dạo một chút, nhưng bữa trưa phải về nhà ăn cơm, dạo này vẫn chưa được ăn đồ ăn bên ngoài, em muốn ăn gì để anh nấu cho."
Giang Cố vốn cũng không thích ăn đồ bên ngoài, cậu cảm thấy phần lớn các nhà hàng làm đồ ăn còn không ngon bằng món ăn ở nhà. Chỉ có Tư Hành luôn cảm thấy để cậu ăn đồ nhà làm thì có vẻ như đang khiến cậu chịu thiệt thòi vậy.
Nhìn thấy dáng vẻ áy náy của anh, Giang Cố cố ý trêu: "Vậy nếu em muốn ăn kẹo hồ lô* thì sao?"
Tư Hành đáp: "Anh làm cho em."
Giang Cố có chút kinh ngạc: "Anh biết làm kẹo hồ lô hả?"
Tư Hành lắc đầu: "Bây giờ thì chưa, nhưng trên mạng có hướng dẫn, chắc không khó, nhưng em không được ăn sơn tra, anh làm bằng dâu tây có được không?"
Giang Cố tiếp tục: "Vậy em muốn ăn gà bát bửu* thì sao?"
Tư Hành: "Chưa làm bao giờ, chắc phức tạp hơn kẹo hồ lô, anh đi tìm người bạn đầu bếp của anh học rồi về làm cho em ăn."
Có người ở bên cạnh, thời gian chờ đợi trôi qua rất nhanh, báo cáo kiểm tra ngoài việc cần bổ sung một số vitamin thì những thứ khác đều ổn. Cậu lại được bác sĩ dặn dò về việc tăng cân và xem xét các loại thuốc đang uống, không có gì cần điều chỉnh, sau đó mới cho hai người rời đi.
Vừa lên xe, Giang Cố liền thở dài: "Tăng cân khó quá."
Tư Hành thắt dây an toàn cho cậu: "Cứ ăn uống đầy đủ là được, đừng tạo áp lực cho mình, đâu phải một ngày là mập lên được đâu."
Giang Cố nhìn Tư Hành đang nghiêm túc thắt dây an toàn cho cậu, đột nhiên cảm thấy như quay lại cái ngày nửa năm trước cậu chuyển nhà. Ai mà ngờ người giúp cậu cài dây an toàn lúc đó, bây giờ lại trở thành bạn trai của cậu, nghĩ vậy cậu không khỏi bật cười, rồi nghiêng người tới hôn lên má anh một cái.
Động tác của Tư Hành khựng lại, anh hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đang cong cong ý cười của cậu, yết hầu không nhịn được mà khẽ chuyển động.
Ngay lúc Giang Cố nghĩ rằng anh sẽ hôn lại, thì Tư Hành lại lùi về, nghiêm túc ngồi thẳng lại ghế lái.
Giang Cố mở to mắt nhìn anh: "Sao anh không hôn em? Tình yêu ba phút nồng nhiệt của anh hết rồi à? Sắp biến mất sắp chuyển đi rồi đúng không?"
Bị cậu trách móc, Tư Hành bất lực: "Đừng nghịch, anh còn phải lái xe."
Đường xá mùa đông vốn đã trơn trượt, nếu người lái xe không thể giữ bình tĩnh thì nguy hiểm vô cùng.
Giang Cố khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng.
Tư Hành mím môi, hơi không chắc liệu Giang Cố có phải là đang giận hay không, lại sợ chọc cậu không vui, anh nới lỏng dây an toàn vừa cài, cúi người xuống, nhẹ nhàng nâng cằm cậu lên, đặt một nụ hôn lên môi cậu.
Môi cậu lạnh nhưng mềm mại, mang theo chút ngọt ngào.
Sợ cậu rút máu không thoải mái, lại phải nhịn đói để kiểm tra, nên sau khi rút máu xong Tư Hành đã cho cậu ăn cháo mang theo, rồi cho cậu ngậm một viên kẹo, giờ phút này vị ngọt ấy dường như đang truyền lại cho anh.
Không dám đi sâu hơn vì sợ mất kiểm soát, anh khẽ tách ra, dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, đừng giận nữa, tình yêu của anh sẽ không biến mất, cũng sẽ không chuyển đi, em biết anh không thể từ chối em mà, sau này lái xe đừng trêu anh, anh sợ mình không giữ được bình tĩnh."
Giang Cố mở to đôi mắt long lanh nhìn anh cười, nhìn đến mức Tư Hành cũng bắt đầu cân nhắc sau này hay là để tài xế lái xe đi, nếu không Giang Cố cứ ngồi bên cạnh anh, dù không làm gì không nói gì, chỉ cần nhìn anh như thế thôi, anh cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.
May mắn là hai người đã đến trung tâm thương mại an toàn, Tư Hành lúc này mới biết cửa hàng Mộc Trúc Xá mà Giang Cố nói là nơi bán đồ văn phòng phẩm. Bên trong có đủ loại giấy ghi chú và sổ tay, từ đơn giản đến hoa văn cầu kỳ, còn có rất nhiều hộp mù đồ chơi.
Giang Cố đi dọc từng kệ hàng, chọn không ít sổ tay và giấy ghi chú lớn nhỏ.
Tư Hành xách theo một cái giỏ đối với anh có hơi bé đi theo bên cạnh, toàn bộ quá trình việc duy nhất mà anh tham gia chỉ là khi Giang Cố do dự chọn một trong hai thứ, thì anh sẽ mạnh mẽ bỏ cả hai thứ vào giỏ.
Giang Cố cố lấy một món ra: "Cái loại tẩy này không cần phải mua hai cái."
Cậu chỉ thỉnh thoảng ghi lại vài ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, hoặc khi hứng lên thì vẽ vài nét phác thảo cốt truyện hoặc nhân vật, đâu cần dùng đến nhiều đồ như vậy.
Tư Hành ngăn tay cậu lại: "Mua thêm một cái để phòng hờ."
Giang Cố: "Nhưng bút dạ quang này, một hộp có tận mười hai chiếc, không cần phải mua hai hộp đâu."
Tư Hành: "Phòng khách để một hộp, phòng làm việc để một hộp, đỡ mất công lúc cần còn phải đứng dậy đi lấy."
Đi một vòng quanh cửa hàng, cái giỏ nhỏ không những đã đầy, mà trong lòng Giang Cố còn ôm hai chú cá heo hồng nhồi bông. Tư Hành nói một con cho cậu, một con cho Guli, cứ như đang dỗ trẻ con vậy.
Lúc thanh toán, Giang Cố đứng bên cạnh xem hộp mù, nhân viên thấy bọn họ mua nhiều, nên đề nghị đăng ký thẻ thành viên để tích điểm đổi quà.
Chuyện khác thì Tư Hành chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian vào mấy thứ này, nhưng Giang Cố thích đồ của cửa hàng này, biết chỗ này mới mở cửa hàng còn cố tình đến, anh nghĩ chắc chắn sau này cậu sẽ còn quay lại, thế là anh đăng ký một thẻ thành viên.
Những người đến đây mua đồ phần lớn đều là phụ huynh dẫn con nhỏ theo, nên cô nhân viên cửa hàng theo thói quen vừa đăng ký vừa hỏi: "Xin hỏi ngày sinh của bé cưng nhà anh là ngày nào?"
Tư Hành nhìn "bé cưng lớn" nhà mình đứng bên cạnh, mỉm cười trả lời: "030517."
Cô nhân viên cửa hàng ngẩn người một chút, rồi theo tầm mắt của anh chàng đẹp trai trước mặt nhìn sang một anh chàng đẹp trai khác đứng bên cạnh, sau một giây liền hiểu ra, cố gắng nhịn cười.
Giang Cố nghe thấy ngày sinh của mình mới phản ứng lại, quay sang nhìn Tư Hành: "?"
Tư Hành đưa tay nắm lấy tay cậu, quang minh chính đại tuyên bố mối quan hệ, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người khác.
Lúc hai người nắm tay nhau đi ra khỏi cửa hàng, Giang Cố bóp mạnh tay anh: "Người ta hỏi là trẻ con, anh không sợ bị người ta chê cười à?"
Tư Hành đáp: "Ai nói cô ấy hỏi trẻ con, rõ ràng cô ấy hỏi bé cưng mà."
Giang Cố nhận ra đôi khi Tư Hành cũng khá mặt dày, nhất là khi ở nơi đông người, cậu không cãi lại được anh, người mặt mỏng như cậu muốn nhanh chân rời đi, lại bị người mặt dày túm lấy, vừa đẩy vừa ôm, phát tán mùi vị tình yêu ngược cẩu độc thân.
Xác định Giang Cố không còn muốn mua gì khác, hai người trực tiếp lái xe về nhà, nhưng trên đường đi lại thấy Tống Thời hình như đang cãi cọ với ai đól.
Tống Thời không phải là kiểu người có vẻ ngoài bình thường. Tuy không thuộc dạng đẹp trai kinh diễm, nhưng lại có nét thanh tú, tươi sáng. Vì vậy, Giang Cố cũng có chút ấn tượng, nhưng không chắc chắn lắm nên hỏi Tư Hành: "Người ở đằng kia có phải là em trai bạn anh không?"
Tư Hành nhìn sang hai người đang tranh cãi ở dải phân cách, cả hai người anh đều đã từng gặp, một người là em trai của Tống Thư, người còn lại là thanh niên có thái độ rất tồi tệ, nóng nảy ở khu nghỉ dưỡng lần trước.
Tư Hành lái xe đến bên cạnh dải phân cách rồi dừng lại, Giang Cố hạ cửa sổ xe xuống gọi: "Tống Thời."
Hai người đang giằng co lập tức dừng lại, Đơn Hạo vẫn mang vẻ mặt bực bội. Mỗi lần nhìn thấy hắn ta, Giang Cố đều có cảm giác như cả thế giới đều nợ hắn ta 8 triệu vậy, hắn ta nhìn ai cũng giống như đang đòi nợ.
Tống Thời vẫn còn nhớ bọn họ, trước đây cậu ta đã muốn mời họ ăn cơm để cảm ơn vì họ đã cứu mạng mình, nhưng bạn của anh trai cậu nói họ không quan tâm và đã từ chối.
Giang Cố nhìn cậu thanh niên nóng nảy kia, rồi nói với Tống Thời: "Chỗ này không được dừng xe, cậu lên xe đi."
Tống Thời vốn dĩ đã muốn thoát khỏi Đơn Hạo, nghe thấy vậy cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vàng xách hành lý lên xe.
Đơn Hạo muốn kéo cậu ta lại, nhưng bị Tống Thời hất tay ra, mặc cho Đơn Hạo chửi bới thế nào, cậu ta cũng không ngoảnh đầu lại.
Tư Hành lập tức nâng cửa kính xe lên, chặn mọi lời lẽ khó nghe lại bên ngoài, chờ đến khi Tống Thời đóng cửa xe lại, anh trực tiếp đạp chân ga.
Thấy Tống Thời thật sự bỏ đi không quay đầu, sắc mặt Đơn Hạo khó coi, bực tức chửi thề một tiếng.
Giang Cố quay đầu nhìn người ở hàng ghế sau: "Cậu không sao chứ?"
Tống Thời có chút ngại ngùng nói: "Cảm ơn hai người, lần nào gặp hai người cũng đều giúp tôi, mà giúp không ít lần rồi."
Thấy cậu mang theo hành lý, Giang Cố hỏi: "Cậu định đi đâu à? Chúng tôi có thể đưa cậu đi một đoạn."
Tống Thời lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ cần thả tôi ở ga tàu điện ngầm phía trước là được, tôi còn chưa nghĩ ra nên đi đâu, cứ tìm đại một khách sạn ở tạm đã."
Giang Cố nhìn sang Tư Hành, dù sao đây cũng là em trai của bạn thân anh, nên để anh xử lý thì tốt hơn.
Tư Hành nói: "Về nhà trước đã."
Nếu đi đến ga tàu điện ngầm phải rẽ hướng khác, tuy khoảng cách không xa, nhưng so với đi đường thẳng về nhà thì sẽ mất thêm năm phút, Giang Cố vốn dĩ dễ bị say xe, không cần thiết phải mệt thêm năm phút này, nên cứ về nhà trước rồi giải quyết chuyện của Tống Thời sau.
Tống Thời vốn đã làm phiền bọn họ không chỉ một lần, đối diện với Tư Hành, cậu ta cũng không dám lên tiếng. Anh nhìn qua đã thấy là kiểu người khó gần, nên cậu ta im lặng, dù sao chắc chắn là họ sẽ không mang cậu ta đi bán, vậy thì tùy đi, đi đâu cũng được.
Hơn nữa cậu ta cũng không ngờ, bọn họ lại là bạn của anh trai mình. Dù quan hệ giữa cậu ta và anh trai mình không sâu sắc, gặp nhau cũng chẳng nhiều, nhưng dù gì cũng có quan hệ huyết thống, cho dù chỉ là bên phía bố đi nữa, thì gặp không nhiều cũng vẫn cảm thấy có chút gắn bó đặc biệt. Đối diện với bạn của anh trai mình, cậu ta cũng cảm thấy gần gũi hơn một chút.
Tống Thời ngồi ở phía sau mấy lần muốn mở miệng, nhưng mỗi lần lấy hết can đảm, vừa nhìn thấy Tư Hành lại sợ đến mức im bặt. Thế là cứ như vậy, trầm ngâm mãi cho đến khi xe dừng trong ga-ra.
Xe vừa dừng lại, Tư Hành đã cầm khăn quàng cổ lên quấn cho Giang Cố hai vòng, che hơn nửa khuôn mặt cậu lại, rồi mới tháo dây an toàn cho cậu.
Chờ đến khi hai người xuống xe, Tống Thời đã ngoan ngoãn đẩy vali hành lý chờ ở bên cạnh rồi.
Tư Hành lấy đồ đã mua từ ghế sau xuống, nhìn Tống Thời: "Đặt khách sạn trước đi, lát nữa tôi gọi xe đưa cậu qua đó."
Tống Thời nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."
Giang Cố thấy cậu ta có vẻ rất sợ Tư Hành, định cười với cậu ta để cậu ta đừng sợ, tiếc là trên người quấn quá nhiều, Tư Hành sợ cậu bị gió lùa, áo phao còn hận không thể mặc cho cậu hai cái, khiến cậu không tài nào cử động được.
Cả quãng đường đi theo bọn họ về nhà, Tống Thời chần chừ đứng ở cửa, không có chủ nhà đưa dép, cậu cũng không dám lộn xộn.
Tư Hành giúp Giang Cố tháo khăn quàng cổ, rồi lại giúp cậu cởi hai chiếc áo khoác ngoài, sờ tay cậu, hơi lạnh, không phải lạnh cóng, lúc này mới nói: "Nghỉ ngơi một chút rồi mới thay quần áo, không thể vừa về nhà đã cởi hết ra, dễ bị cảm."
Giang Cố ừ hử gật đầu, vẫy tay với Tống Thời: "Vào đi, nhà có mèo, cậu có sợ mèo không?"
Tống Thời đáp: "Không sợ, tôi không sợ mèo."
Tư Hành đưa cho cậu ta một đôi dép đi trong nhà dành cho khách, rồi vào bếp rót một cốc trà táo đỏ nóng mang ra, đưa cho Giang Cố rồi mới nhìn sang Tống Thời: "Cậu uống gì, trà nóng hay đồ uống lạnh?"
Tống Thời liên tục lắc đầu: "Em không khát, không cần đâu, cảm ơn."
Nói xong cậu ta chạy đi mở vali của mình ra, lấy ra một hộp quà được đóng gói rất đẹp. Cậu theo họ về đây cũng là để tặng món quà này, vì họ đã cứu mạng cậu, không thể chỉ nói lời cảm ơn là xong.
Tống Thời đưa quà cho Giang Cố: "Đây là viên đá thô mà trước đây tôi mua được từ một ông lão ở Sri Lanka, đừng thấy bây giờ nó xấu xí, xám xịt như một hòn đá ven đường, mài ra sẽ là một viên đá quý rất đẹp, đây là một viên sapphire xanh lam hoa ngô đồng, kích cỡ này có thể cắt thành hai viên hình vuông để làm một cặp nhẫn, cảm ơn hai người đã cứu tôi lần trước, tôi biết lần đó nếu không có hai người, tôi thật sự đã không giữ được mạng sống rồi."
Giang Cố không hiểu lắm về những thứ này, nhưng đá quý chắc hẳn là đồ rất đắt tiền, Cậu xua tay từ chối: "Gặp phải tình huống đó ai cũng sẽ giúp thôi, cậu không cần khách sáo vậy đâu."
Tống Thời lại đặt hộp quà vào tay Giang Cố lần nữa: "Hai người cứ nhận đi, tôi cũng không có gì khác để tặng cả, nếu hai người không nhận tôi sẽ luôn mãi bận tâm chuyện này mất, tôi không biết phải nói sao nữa, ý là hôm đó hai người cứu tôi, đối với tôi không chỉ là tiện tay thôi đâu."
Tống Thời vừa nói vừa cười với Giang Cố: "Thật ra trước khi đến núi Thiệu Thanh, tôi đã chạy deadline mấy ngày liền, trước khi đi đã thấy không khỏe rồi, lúc đó còn tưởng là đau dạ dày, nên có uống vài ngày thuốc. Tôi đã nói là mình không khỏe không muốn đi, nhưng Đơn Hạo, chính là cái người hôm nay giằng co với tôi ấy, cậu ta rất tức giận, nói là cậu ta hiếm khi có thời gian đi chơi với tôi, mà tôi còn làm bộ làm tịch."
Nghĩ đến chuyện ngày đó, Tống Thời có chút tự giễu: "Tôi nói tôi rất mệt, cậu ta căn bản không nghe, đồ đạc nhiều như vậy cũng không nghĩ đến chuyện giúp tôi một chút. Đêm hôm đó tự dưng tim tôi đau dữ dội, tôi rất sợ. Tôi muốn nhờ cậu ta gọi bác sĩ của khu nghỉ dưỡng giúp tôi, nhưng cậu ta đang chơi game, chê tôi phiền, phòng là do cậu ta đặt, tôi không tải app liên kết để gọi lễ tân được, tôi hỏi cậu ta số điện thoại của quầy lễ tân, nhưng cậu ta cũng không chịu ngừng chơi."
Giang Cố nghe mà cau mày.
Tống Thời nhìn Giang Cố: "Lúc đó tôi đau đến mức không chịu nổi, nhưng vẫn còn chút tỉnh táo, tôi muốn tự mình xuống tầng tìm bác sĩ, nhưng đoạn đường từ phòng ra thang máy cũng không đi nổi. Vì vậy sự giúp đỡ của hai người ngày hôm đó đối với tôi không chỉ là tiện tay đâu."
Là giữa lúc lạnh lẽo và tuyệt vọng, bất ngờ nắm được cọc cứu sinh.
Giang Cố cẩn thận hỏi: "Cái người đó, là bạn trai cậu à?"
Tống Thời lắc đầu: "Không phải, cậu ta biết tôi thích cậu ta, nhưng cậu ta chưa bao giờ đáp lại tôi một cách rõ ràng."
Đây đúng là không phải dạng tra nam bình thường rồi.
Giang Cố có chút không nhịn được muốn hỏi, một người như vậy, là mù mắt kiểu gì mới thích được chứ. Nhưng nghĩ đến việc cậu không quen Tống Thời, nói như thế quá đường đột. Ai biết trước đây giữa họ còn chuyện gì nữa không.
Nghĩ vậy, Giang Cố bất giác nhìn sang Tư Hành. So sánh một chút, anh vốn đã rất tốt nay lại càng khiến cậu càng thêm cảm kích. May mắn là mắt cậu không mù.