Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 87

Tống Thời kể với Giang Cố những điều này cũng không phải là để bán thảm, mà chỉ là muốn cho Giang Cố biết ngày hôm đó bọn họ đã thật sự kéo cậu ta ra khỏi vực sâu tuyệt vọng.

Trải qua một lần sinh tử, Tống Thời đột nhiên cảm thấy trên đời này còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn cả việc thích một người. Vì vậy sau khi xuất viện, cậu ta đã trực tiếp rời khỏi chỗ Đơn Hạo.

Vốn dĩ cậu ta muốn chờ ổn định chỗ ở rồi mới cảm ơn thật tử tế những người đã cứu cậu ta ngày hôm đó. Không ngờ, lần này lại vô tình gặp được bọn họ.

Cậu ta cảm thấy việc mua quà để tỏ lòng biết ơn không đủ để biểu đạt tâm ý của mình, nên đã mang viên sapphire màu lam mà cậu ta trân trọng bấy lâu nay tặng cho bọn họ, viên đá quý này cậu ta vốn muốn tự mình chế tác thành một đôi nhẫn hoặc khuyên tai cặp, nhưng bây giờ, cậu ta lại cảm thấy đeo trên người Giang Cố và Tư Hành dường như thích hợp hơn.

Guli không hề sợ người lạ mà bắt đầu màn giao tiếp xã hội của nó, vừa nghiêng đầu cọ cọ vào người Tống Thời, vừa trèo lên đùi cậu ta đòi được v.uốt ve.

Giang Cố chọc chọc vào cái móng vuốt nhỏ đang xòe ra của nó: "Em đúng là không hề sợ người lạ nhỉ."

Tống Thời mỉm cười: "Để tôi xem khách sạn đã, hy vọng có chỗ nhận khách vào ngay trong ngày."

Giang Cố liếc mắt nhìn, thấy cậu ta tìm toàn là khách sạn hạng sao cao cấp chứ không phải loại bình dân tiện lợi, nghĩ điều kiện kinh tế của cậu ta chắc cũng không tệ, nên cũng không định hỏi nhiều, chỉ nói: "Buổi trưa cứ ăn cơm ở nhà đi, cậu có kiêng gì không?"

Tống Thời lắc đầu: "Không có, tôi ăn gì cũng được. Cảm ơn hai người nhiều."

Thấy Tư Hành thay đồ ở nhà đi ra, Giang Cố đứng dậy đi về phía anh: "Đồ ăn ở nhà có đủ không? Có cần mua thêm gì không?"

Tư Hành đáp: "Trong tủ lạnh có."

Nói rồi anh cầm chiếc tạp dề lên, Giang Cố tự nhiên nhận lấy, rồi đeo lên người anh, lại vòng ra sau lưng anh buộc lại, buộc xong còn vỗ vỗ vào ngực anh: "Đi thôi, đầu bếp Tư!"

Tư Hành hơi cúi đầu, hôn lên môi cậu một cái, rồi mới vào bếp bắt đầu nấu cơm.

Tống Thời ngồi xem toàn bộ quá trình, trên mặt không giấu được sự kinh ngạc. Đợi đến khi Giang Cố quay lại, cậu ta nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy,....biết nấu cơm à?"

Giang Cố gật đầu: "Đúng vậy, tôi không biết nấu, nhưng anh ấy nấu ăn ngon lắm, trước đây còn đặc biệt đi học nấu ăn, ngạc nhiên không?"

Tống Thời cũng gật đầu theo, nhưng cậu ta không chỉ ngạc nhiên mà còn cảm thấy quá bất ngờ. Vì Tư Hành nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ vào bếp, mà giống hệt hình mẫu tổng tài lạnh lùng, chỉ cần liếc mắt một cái là người khác đã run rẩy đến đứng không vững.

Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên, Giang Cố đứng dậy đi mở cửa, quản gia Lưu đưa cho cậu hộp đồ ăn dược thiện rồi nói: "Còn mấy thùng lớn này nữa, chắc là sách."

Hóa ra, tập đầu tiên của cuốn tiểu thuyết trinh thám mà cậu viết đã được in và xuất bản thành công. Biên tập còn nói sẽ gửi cho cậu một vài quyển để cậu ký tặng làm bản đặc biệt. Cậu còn tưởng là ký vài chục cuốn là cùng, không ngờ lại nhiều đến vậy - mấy thùng lớn này chắc phải có đến cả trăm cuốn rồi, cái này phải ký đến mỏi tay mất.

Không đợi Giang Cố động tay, Tư Hành đã đi từ trong bếp ra, cùng quản gia Lưu khiêng từng thùng sách vào nhà, Giang Cố muốn giúp khiêng một chút, nhưng lại bị Tư Hành chặn lại ngay tại phòng khách: "Đứng yên, ngoan ngoãn không được động vào."

Tống Thời cũng không ngây người đứng nhìn, cũng đi theo giúp khiêng mấy thùng.

Tổng cộng sáu thùng sách lớn chất đống ở phòng khách, khiến Giang Cố chỉ biết nhìn mà toát cả mồ hôi, cái khối lượng công việc này có hơi lớn rồi đó.

Tư Hành cầm hộp đựng đồ ăn trong tay cậu, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Sững sờ làm gì, vui đến ngốc luôn à?"

Giang Cố lườm anh: "Vui gì mà vui, là hoảng hốt đấy. Một thùng này có bao nhiêu cuốn chứ? Tất cả đều phải ký sao?"

Tư Hành liếc nhìn thông tin trên thùng hàng: "Tổng cộng ba trăm cuốn, một thùng năm mươi cuốn."

Sau đó, anh nắm tay cậu xoa xoa: "Không cần ký hết trong một ngày, mỗi ngày một thùng thôi, từ từ mà làm."

Còn việc ký thay cho cậu, Tư Hành không hề nghĩ đến. Đây là cuốn sách đầu tiên Giang Cố xuất bản, đối với cậu và cả những người đọc đều có ý nghĩa đặc biệt. Vì thế, Giang Cố cũng sẽ không đồng ý cho anh ký thay. Anh chỉ có thể giúp cậu xoa tay, massage nhiều hơn mà thôi.

Giang Cố vừa định lấy kéo mở một thùng ra thì Tư Hành đã nhanh hơn, tự tay tháo hết cả sáu thùng. Anh thu dọn xong kéo, quay sang bảo cậu:  "Lấy một cuốn kiểm tra trước, mấy cuốn còn lại để chiều xử lý. Không được ngồi bệt xuống sàn."

Giang Cố gật đầu đồng ý. Thấy vậy, Tư Hành mới quay lại bếp tiếp tục nấu ăn.

Tống Thời ở bên cạnh bỗng cảm thấy mình mặt dày ở lại ăn cơm như vậy có hơi dư thừa. Nhưng cậu ta thật sự rất thích Giang Cố. Từ lần đầu gặp đối phương, cậu ta đã muốn kết bạn rồi.

Giang Cố lấy một cuốn sách từ trong thùng ra, bìa là do chính cậu đặt người thiết kế. Tông màu đen tối, điểm một giọt máu loang ra, toàn bộ màu sắc và bố cục đều rất tinh tế. Cậu lật thử vài trang, nội dung in bên trong cũng rất rõ ràng.

Đến tận bây giờ cậu mới có chút cảm giác chân thật rằng những thứ mình viết ra đã thực sự được xuất bản.

Tống Thời đứng bên cạnh nhìn cuốn sách trong tay cậu, rồi lại nhìn mấy thùng sách chồng chất ở kia, cậu ta còn ngạc nhiên hơn cả lúc thấy Tư Hành xuống bếp nấu cơm: "Cậu là Giang Giang?"

Bút danh của Giang Cố là Giang Giang, dù là viết truyện đăng nhiều kỳ hay là viết kịch bản game nhập vai, cậu chỉ dùng một bút danh này, bây giờ bị Tống Thời gọi ra, cậu còn hơi ngẩn người mất một lúc: "Nếu cậu đang nói về tác giả Giang Giang của cuốn sách này, thì đó đúng là tôi."

Tống Thời ngạc nhiên đến mức không khép được miệng, ai mà ngờ được tác giả mà cậu ta vẫn luôn cố gắng liên lạc, nhưng chưa từng thành công, lại chính là Giang Cố đang đứng trước mặt!

Tống Thời nói: "Bao lâu rồi cậu không lên Weibo vậy? Tôi gửi tin nhắn riêng cho cậu không biết bao nhiêu lần rồi."

Giang Cố vốn thường quên mất sự tồn tại của Weibo, nhất là thời gian trước cậu bị bệnh, không còn chút sức lực nào để chú ý đến mấy chuyện này. Nghe vậy, cậu cũng hơi bất ngờ, đùa: "Tìm tôi? Tìm tôi làm gì, chẳng lẽ là giục ra chương mới?"

Tống Thời hơi kích động, vội vàng đáp:: "Không phải giục ra chương mới! Cậu chờ tôi một chút, để tôi nghĩ xem nên nói với cậu thế nào."

Tuy rằng đội ngũ của bọn họ rất "ba không" (không có tên tuổi, không có kinh nghiệm, không có vốn), nhưng Tống Thời vẫn rất có lòng tin vào khả năng của nhóm mình. Cậu ta bắt đầu giải thích: "Là thế này, tôi học chuyên ngành biên kịch và đạo diễn. Chúng tôi có một đội ngũ nhỏ, gồm cả đạo diễn lẫn diễn viên. Chỉ là bọn tôi đều mới ra trường, ngoài một tác phẩm tốt nghiệp từng đoạt giải thì tạm thời chưa có thành tích gì khác. Hiện tại, chúng tôi muốn dựng thành phim từ cuốn Vong Ngôn của cậu, chúng tôi cũng đã liên hệ với bên nền tảng truyện, nhưng giá bản quyền quá cao, vượt xa khả năng của chúng tôi."

Tống Thời kể rất chi tiết về tình hình hiện tại của đội ngũ bọn họ cho Giang Cố nghe, nói tóm lại là một nhóm thanh niên tuổi trẻ, nhiệt huyết theo đuổi ước mơ, muốn tự mình hoàn thành một bộ phim truyền hình, vốn đầu tư không nhiều, góp nhặt lại cũng chỉ được khoảng hai triệu, từ đạo diễn đến diễn viên cơ bản là không có thù lao.

Kịch bản họ chọn lọc có ba cái: một là Vong Ngôn – truyện trinh thám hình sự của Giang Cố; hai là một bộ xuyên không hài hước, chủ yếu theo hướng gây cười vô lý; ba là một tác phẩm thiên về tình cảm gia đình.

Họ nghiêng về Vong Ngôn vì có chiều sâu và khả năng khai thác các vấn đề xã hội hơn, nhưng tiếc là mãi không liên lạc được với Giang Cố. Mà nếu đi qua nền tảng xuất bản thì phí bản quyền quá cao, khởi điểm là cả triệu, toàn bộ số vốn hiện tại của bọn họ cũng phải bị vét cạn mất một nửa.

Đây là lần đầu tiên Giang Cố gặp phải chuyện như thế này. Nói thật, cậu rất hiểu ước mơ của những người trẻ tuổi, nhưng cũng biết hiện thực bây giờ không phải cứ có ước mơ là nhất định sẽ thành công. Huống chi đây còn liên quan đến lợi ích của chính cậu, nếu như bọn họ có tiền mua bản quyền của cậu, vậy muốn quay thế nào cũng được.

Nhưng bây giờ nghe ý của Tống Thời, rõ ràng là họ không có tiền, chỉ muốn quay phim mà không mua bản quyền.

Thời gian cậu quen biết Tống Thời tính gộp lại cũng chưa đến sáu tiếng đồng hồ, bảo cậu đem bản quyền tác phẩm của mình cho người khác theo đuổi ước mơ, Giang Cố vẫn chưa làm được, dù sao cậu cũng phải kiếm cơm ăn chứ.

Ngay khi cậu đang nghĩ xem nên từ chối khéo như thế nào thì Tư Hành đi tới: "Muộn rồi, ăn cơm trước đi đã."

Tống Thời cũng biết chuyện mình nói có hơi đường đột, Giang Cố cũng không thể nào đồng ý ngay được, dù sao bây giờ cũng đã gặp được tác giả, tiếp theo cứ từ từ thuyết phục thôi.

Giang Cố ăn phần dược thiện của mình, hôm nay là hai món mặn một món canh cùng với cơm trắng dẻo mềm, được chuẩn bị riêng cho cậu. Thấy ánh mắt có chút nghi hoặc của Tống Thời, Giang Cố cười nói: "Đây là dược thiện, trong đó có thuốc bắc, để điều dưỡng cơ thể."

Tống Thời thấy cậu quả thật có hơi gầy, sắc mặt cũng hơi tái, có vẻ như sức khỏe không tốt lắm, nên gật đầu tỏ ý hiểu.

Chưa đợi cậu tò mò về mấy món dược thiện, Tư Hành ngồi cạnh Giang Cố đã nhìn thẳng vào Tống Thời, nói: "Chuyện cậu vừa nói chờ đến khi cậu đưa ra được những thứ thực tế rồi hãy bàn tiếp, toàn bộ dự án gồm kế hoạch, nhân sự, quay phim, hậu kỳ chế tác và cả kênh phát hành. Nếu không có tiền trả bản quyền, vậy chia lợi nhuận thế nào? Có thể bảo đảm được lợi nhuận tối thiểu hay không? Ưu thế của các cậu là gì? Giang Cố đầu tư bản quyền tác phẩm thì có thể nhận được gì? Đừng chỉ nói suông về ước mơ, ước mơ không thể ăn được cơm."

Tống Thời không dám ho he, gật đầu lia lịa. Đây là lý do ngay từ đầu cậu ta đã e ngại Tư Hành, dù Tư Hành là bạn học của anh trai cậu ta. Cảm giác đầu tiên khi gặp Tư Hành đúng là không sai chút nào – trông chẳng khác gì một ông chủ lớn, khí thế bức người.

Tư Hành nói xong lại múc cho Giang Cố một bát canh, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Uống một chút cho ấm bụng."

Nhưng khi quay sang Tống Thời, thái độ của anh lập tức thay đổi: "Cậu làm xong kế hoạch thì trực tiếp mang đến đây cho tôi, để tôi xem trước đã."

Nếu không, bị thằng nhóc dẻo miệng này nài nỉ, dùng chiêu bài tình cảm khiến Giang Cố chịu thiệt thì là chuyện nhỏ, nhưng làm phiền Giang Cố nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì tuyệt đối không phải điều anh muốn thấy.

Giang Cố ngồi một bên không lên tiếng. Từ lần trước đi đến văn phòng của Tư Hành thấy anh làm việc, thì hiếm khi cậu được chứng kiến dáng vẻ này của anh, người ta đều nói đàn ông khi nghiêm túc là đẹp trai nhất, Giang Cố vẫn luôn rất tán đồng câu nói này, nhất là khi họ đang ở trong lĩnh vực chuyên môn của mình.

Hiếm có cơ hội được thấy phiên bản tổng tài bá đạo của Tư Hành, cảm giác khác lạ này khiến cậu nảy sinh một chút tò mò thú vị. Nếu trên đầu cậu có thanh tiến độ chinh phục, thì lúc này chắc chắn nó đang hiển thị: Mức độ hấp dẫn +1 +1 +1....

Khi ánh mắt của Giang Cố và Tư Hành chạm nhau, cả người anh lập tức tê dại, nhiệt độ ở vành tai cũng từ từ tăng lên. Mượn cớ gắp thức ăn cho cậu, anh đưa tay lên che khuất tầm mắt của cậu. Nếu cứ tiếp tục bị cậu nhìn bằng đôi mắt sáng rực như vậy, anh chắc chắn sẽ không thể kiềm chế mà hóa thành sói ngay tại chỗ.

May mà cái bóng đèn duy nhất trên bàn bị khí thế của Tư Hành đè ép đến mức không dám ngẩng đầu lên, nếu không nhìn thấy ánh mắt qua lại của hai người, chỉ sợ Tống Thời sẽ càng hối hận về quyết định mặt dày ở lại ăn cơm của mình.

Ăn cơm xong Tống Thời không nán lại thêm, dưới áp lực đáng sợ của Tư Hành, cậu đã trao đổi WeChat với Giang Cố, sau đó gửi tác phẩm tốt nghiệp của bọn họ qua cho Giang Cố: "Đây là tác phẩm chúng tôi đã quay, cậu xem thử đi. Có một số thứ không thể dùng lời nói để diễn tả được, nhưng tôi cảm thấy ống kính đều có thể diễn giải rất tốt. Bản kế hoạch cụ thể chúng tôi sẽ cố gắng hoàn thành sớm. Dù cuối cùng chúng ta có hợp tác được hay không thì tôi đều muốn nói, tôi thật sự rất thích văn chương của cậu, cảm giác như nó mang một sức mạnh của sự giằng xé và tuyệt vọng vậy."

Giang Cố cười với cậu ta: "Tôi sẽ xem thử."

Không đợi Tống Thời tâng bốc thêm hai câu, Tư Hành đã đưa cả người lẫn hành lý của cậu ta vào thang máy, anh không tự mình lái xe đưa đi mà là liên hệ với quản gia Lưu gọi xe giúp Tống Thời.

Về đến trong nhà, thấy Giang Cố đang ôm Guli cười, Tư Hành đi tới nhẹ nhàng ôm người vào lòng: "Cười gì vậy?"

Giang Cố nghiêng người dựa vào lòng anh: "Cậu ấy không giống như em tưởng tượng lắm. Em cứ nghĩ cậu ấy sẽ là kiểu người u sầu, khao khát tình yêu, mang theo bóng tối và giằng xé trong lòng."

Nói một cách đơn giản thì cậu vốn cho rằng Tống Thời là nhân vật nam chính trong một câu chuyện tình cảm đau khổ, nhưng không ngờ tiếp xúc rồi mới thấy, đối phương là một người hướng ngoại, tích cực, có chút hoạt bát ngoài dự liệu.

Tư Hành nghe ra cậu có hứng thú với Tống Thời, hỏi: "Em muốn đưa bản quyền cho bọn họ quay à?"

Giang Cố đáp: "Để em xem thử tác phẩm của họ đã, rồi tiếp xúc thêm với đội mà cậu ấy nhắc đến."

Cậu rất tò mò, những người trẻ tuổi có ước mơ là như thế nào. Bản thân cậu chưa từng cố gắng vì hai chữ "ước mơ", nên muốn nhìn thấy hình dáng của ước mơ trong mắt người khác.

Bình Luận (0)
Comment