Tác phẩm tốt nghiệp của Tống Thời và nhóm của họ là một bộ phim ngắn, thời lượng phim chưa đến nửa tiếng, kể về câu chuyện một bà lão mắc bệnh Alzheimer bị lạc đường.
Mở đầu phim là hình ảnh một bà lão tóc hoa râm mặc bộ quần áo sạch sẽ, một mình bước đi chậm chạp trên cây cầu lớn, người đi đường thấy vẻ mặt của bà bình thường, ngoài việc lớn tuổi chân tay có hơi không linh hoạt, thì cũng không giống như cần sự giúp đỡ, nên họ chỉ liếc mắt nhìn vài lần rồi lướt qua bà.
Bà lão vừa đi vừa dừng, đối mặt với dòng xe cộ tấp nập và những tòa nhà cao tầng, thỉnh thoảng bà sẽ lộ ra vẻ mê mang, không phân biệt được phương hướng, chỉ có thể đi theo trực giác, tìm kiếm điểm đến của mình.
Trên đường đi, bà lão đã gặp phải rất nhiều chuyện, có người tốt bụng giúp đỡ, cũng có người khó chịu ghét bỏ.
Đạo diễn đã dùng ngôn ngữ hình ảnh thể hiện một cách rất nhập tâm nỗi bất lực và chua xót của người bệnh, kịch bản được viết cũng rất tinh tế, không phải là kiểu tình tiết bệnh tật thê thảm hời hợt, mà là sự đan xen giữa niềm vui, cảm động, nỗi xót xa và bất lực.
Giang Cố có thể thấy được người viết kịch bản này chắc chắn đã tìm hiểu kỹ lưỡng về nhóm người mắc bệnh này, vì có rất nhiều chi tiết không thể chỉ dựa vào trí tưởng tượng mà viết ra được.
Cuối phim là cảnh bà lão đi theo một đôi vợ chồng trẻ ngọt ngào ân ái về nhà. Bệnh Alzheimer của bà đã trở nặng đến mức gần như mất khả năng nói.
Đôi vợ chồng trẻ không thể hỏi được địa chỉ của bà, đành đưa bà đến đồn cảnh sát.
Nhưng bà lão không muốn ở lại đồn cảnh sát chờ người nhà đến đón, chỉ biết nắm chặt góc áo của người đàn ông trẻ, gương mặt lộ vẻ tủi thân, không chịu buông tay.
Xem đến đây vốn dĩ tưởng là chủ đề tình yêu, nhưng cuối cùng kết cục lại là một cú lật ngược đầy bất ngờ.
Người nhà của bà lão tìm được bà rồi, cả nhà vừa lo vừa giận. Những người con đã ngoài năm mươi, sáu mươi tuổi cùng các cháu nội ngoại hai, ba mươi tuổi đều đến, vừa khóc vừa trách bà không nghe lời, đi lung tung. Dù vậy, họ vẫn mừng rỡ vì bà được tìm thấy an toàn.
Gia đình của bà lão vô cùng cảm kích đôi vợ chồng trẻ đã đưa bà lão bị lạc đến đồn cảnh sát, sau đó họ đưa bà về nhà.
Mấy đứa cháu trai cháu gái trẻ tuổi vì tìm bà bị lạc mà đã hai ngày không ngủ rồi, trên đường về mệt đến mức không chịu nổi, ngồi trong xe ngủ gật, còn không quên tò mò hỏi: "Sao bà cứ nhất định phải đi theo họ vậy? May mà đôi vợ chồng trẻ đó tốt bụng, nếu gặp phải người ngại phiền phức trực tiếp bỏ mặc, chắc giờ chúng ta vẫn còn đang đi tìm đấy."
Cậu cháu trai nhỏ bên cạnh cũng đang nhắm mắt ngủ gật nói: "Có lẽ người đó rất giống ông nội thời trẻ?"
Để tránh việc bà lão bị lạc một lần nữa, các con bà quyết định dọn về sống chung trong căn nhà cũ, người giúp việc không đáng tin, tự mình chăm sóc mẹ thì vẫn yên tâm hơn.
Trong lúc dọn dẹp, họ tìm thấy rất nhiều album ảnh cũ, trong đó có cả ảnh bà cụ khi còn bé.
Lúc lật ảnh, có một tấm ảnh rất cũ, dù bảo quản rất tốt nhưng vẫn có vết nứt đã rơi ra từ bên trong, con gái của bà lão nhặt lên xem, đó là bức ảnh ông ngoại cô chụp cùng mẹ mình hồi sáu tuổi ở công viên. Mà người ông ngoại trẻ tuổi trong ảnh, lại có vài phần giống với người đàn ông trong đôi vợ chồng trẻ đã giúp bà.
Tư Hành vừa xử lý xong một phần văn kiện, đứng dậy định rót nước rồi tiện thể ghé qua phòng xem Giang Cố ngủ trưa có yên không.
Kết quả vừa đi đến cửa phòng đã thấy Giang Cố đang ngồi dựa vào giường cầm khăn giấy lau nước mắt.
Tư Hành vội vàng đi tới ôm cậu, xem sắc mặt cậu, hỏi: "Sao thế? Sao lại khóc rồi?"
Giang Cố chỉ vào máy tính bảng: "Xem tác phẩm tốt nghiệp của bọn họ, cảm động quá."
Màn hình máy tính bảng dừng lại ở một tấm ảnh cũ, Tư Hành dù chưa xem nhưng cũng có thể đoán được đề tài này chắc là về tình yêu hoặc tình thân, anh cũng không tò mò, chỉ là có hơi đau lòng cho nước mắt của cậu, anh dỗ dành: "Trước khi ngủ mà còn xem phim, không sợ không ngủ được à? Mắt đỏ hết cả rồi, đừng dùng khăn giấy lau, để anh lấy khăn ấm cho em."
Khăn ấm nóng đắp lên mắt, cảm giác hơi sưng tấy lập tức được xoa dịu, Giang Cố hít hít mũi nói: "Em thấy phần chọn đề tài và cách quay của bọn họ thật sự rất tâm huyết. Có một số thứ lời thoại trong phim không nói rõ ra, nhưng cách thể hiện qua góc máy khiến người xem hiểu được những điều không thể nói thành lời."
Đắp một lúc, đợi khăn lạnh đi rồi Tư Hành mới lấy xuống, lại vào phòng vệ sinh nhúng qua nước nóng, chuẩn bị đắp lại cho cậu một lần nữa.
Ánh mắt của Giang Cố dõi theo Tư Hành đang đi ra đi vào, cậu nói: "Điều khiến em ấn tượng nhất chính là cú xoay chuyển ở cuối phim, nó không rơi vào lối mòn của việc đi tìm một tình yêu tuổi trẻ mới, mà là hình ảnh bà lão mắc Alzheimer, dù đã mất đi khả năng ngôn ngữ, nhưng cảm giác an toàn mà cha mẹ trao cho bà từ thuở nhỏ lại trở thành bản năng sâu thẳm trong tâm trí bà."
Hơi nóng của khăn lại tan đi, Tư Hành nhân lúc vẫn còn chút hơi ấm liền lau mặt cho cậu thêm một lần nữa. Sợ da cậu quá khô, anh lại thoa thêm một lớp kem dưỡng.
Trong suốt quá trình này, Giang Cố ngồi trên giường, không động tay động chân, chỉ mải mê chia sẻ cảm nhận của mình về bộ phim ngắn với Tư Hành: "Bà lão mắc bệnh Alzheimer, con cái họ yêu thương bà, nhưng chuyện vặt vãnh trong cuộc sống quá nhiều, không tránh khỏi việc lời nói và hành động mang theo chút thiếu kiên nhẫn. Bà bị bệnh, nhưng bà vẫn có cảm nhận. Bà không nhớ con cái, không nhớ bạn đời, chỉ biết rằng hiện tại mình bị mọi người ghét bỏ. Vì vậy, bà muốn quay về bên bố mẹ, bởi bà biết dù mình thế nào, bố mẹ cũng sẽ không chê bai bà."
Giang Cố nhìn Tư Hành, nói tiếp: "Trước đây em có đọc được một câu. Một đứa bé sơ sinh không thể tự lo cho bản thân, nhưng không ai chê nó, vì mọi người xung quanh đều yêu thương nó. Người già không thể tự lo cho mình, nhưng lại bị ghét bỏ, vì những người yêu thương họ không còn ở bên nữa."
Giang Cố nói xong, lại hỏi: "Anh nói xem, sau này nếu như em bị mất trí nhớ, em sẽ đi tìm ai đây?"
Khi ấy, trong tiềm thức của cậu, cảm giác an toàn sẽ đến từ ai?
Tư Hành dùng hai tay nâng mặt cậu lên, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa bên tai cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu và nói đầy nghiêm túc: "Em sẽ không đi tìm ai cả, vì anh sẽ không để em phải tủi thân mà đi tìm cảm giác an toàn."
Giang Cố mỉm cười, hỏi lại: "Vậy nếu anh không còn nữa thì sao?"
Tư Hành trả lời: "Nếu như anh đi trước, anh cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho em, chúng ta sẽ không có con, nên cũng không cần tích góp tài sản cho đời sau, tất cả những nỗ lực hiện tại của anh, đều để bảo đảm cuộc sống tương lai của chúng ta."
Giang Cố bật cười, khẽ hôn anh một cái. Tương lai vừa gần vừa xa, những lời nói này cậu chỉ nghe cho vui thôi. Ai có thể bảo đảm được ngày mai chứ? Thậm chí có khả năng giây tiếp theo cậu đã lên cơn đau tim mà xuống địa phủ báo danh rồi.
Tư Hành không biết suy nghĩ trong lòng Giang Cố, thấy cậu lại cười tươi trở lại, Tư Hành đặt máy tính bảng lên tủ đầu giường, điều chỉnh gối cho cậu, dịu dàng nói: "Còn sớm mà, ngủ một chút đi, anh ở đây với em."
Giang Cố nằm xuống, hỏi: "Anh xong việc rồi à?"
Tư Hành đắp chăn cho cậu: "Xong rồi, ngủ nhanh đi."
Giang Cố dịch sang bên cạnh một chút, ý tứ rất rõ ràng.
Tư Hành thuận theo cởi giày rồi nằm lên giường, ngay khi vừa nằm xuống, người bên cạnh đã nghiêng người, chui vào lòng anh.
Giang Cố mỉm cười nhìn anh, bàn tay lạnh buốt trượt vào trong áo anh, áp lên eo, đôi chân lạnh ngắt cũng dán chặt vào chân anh.
Tư Hành bật cười, không hề khó chịu với sự lạnh lẽo này, ngược lại còn ôm chặt cậu hơn, dùng cánh tay giữ lấy bàn tay đang đặt trên eo mình, cố truyền thêm hơi ấm. Một tay khác vỗ nhẹ lên lưng cậu, khẽ nói: "Ngủ đi, ngủ dậy anh sẽ ký sách cùng em."
"Sáu thùng lận đó, cũng không biết họ xuất bản bao nhiêu bản nữa, liệu có bán hết không nhỉ?" Giang Cố nằm trong lòng Tư Hành lẩm bẩm, nghĩ đến số lượng đó, đột nhiên lại bắt đầu lo lắng cho doanh số.
Tư Hành mỉm cười an ủi: "Yên tâm đi, biết đâu lại cháy hàng phải in thêm."
Trong phòng yên tĩnh được một lúc, Giang Cố đột nhiên ngẩng đầu khỏi vòng tay Tư Hành, túm lấy áo anh giật giật: "Anh thích em sớm như vậy, còn luôn mượn tay Đường Triệu đưa cái này cái kia cho em, vậy thì những thứ em viết hồi trước chắc chắn anh đã đọc rồi, khai thật đi, có làm chuyện gì mà em không biết không?"
Giang Cố vừa hỏi vừa nhớ lại, cái tài khoản trên nền tảng đọc truyện của cậu được lập từ kỳ nghỉ hè năm hai, cả kỳ nghỉ hè cậu đều đang chuẩn bị tài liệu, gặm phim, rồi thông qua nhiều mối quan hệ tìm đến các anh chị khóa trên khoa pháp y, hỏi họ không ít thứ chuyên ngành.
Mãi đến khi khai giảng năm ba cậu mới bắt đầu viết, nhưng vì đề tài này rất kén người đọc, cậu lại là một tác giả mới, nên khởi đầu rất gian nan. Nhưng may mắn thay, cuốn tiểu thuyết dài đầu tiên của cậu vẫn đủ sức gồng gánh để mỗi tháng cậu đều có tiền sinh hoạt phí, nhưng dưới bài viết của cậu hình như đều là những độc giả bình thường, thậm chí đến cả một người đại gia chịu chi cũng không có.
Lúc này Tư Hành đương nhiên là lựa chọn khai báo thành khẩn: "Có."
Giang Cố lập tức ngồi bật dậy, "Hả? Thật à? Chuyện gì thế?"
Tư Hành nói: "Năm nhất em từng tham gia một cuộc thi viết online, đúng không? Trang web đó là do anh làm."
Giang Cố mở to mắt: "Vậy giải nhất cũng là anh cho?"
Cái cuộc thi viết online đó cậu vẫn còn nhớ, một truyện ngắn 30 ngàn chữ, giải nhất được 10 ngàn, là Đường Triệu kéo cậu tham gia, lúc đó cậu còn chưa từng viết gì, xem như lần đầu thử sức viết xong một câu chuyện ngắn, vẫn là viết về thể loại trinh thám.
Ngoài cậu ra, Sư Cảnh Minh và Du Mặc cũng tham gia, Họ đã bắt đầu tiếp xúc với viết lách trên mạng từ hồi trung học, nên có kinh nghiệm hơn cậu, nhưng cuối cùng bọn họ chỉ nhận được giải khuyến khích, phần thưởng là mấy món đồ nhỏ như quạt mini hay miếng lót chuột gì đó mà Giang Cố không còn nhớ rõ.
Chính số tiền 10 ngàn ấy đã giúp cậu không phải lo lắng về chi phí sinh hoạt trong suốt năm nhất, có thể thoải mái đi làm thêm để dành dụm cho học phí năm hai.
Tư Hành cũng không giấu diếm: "Vốn dĩ anh tính nhờ Đường Triệu giới thiệu công việc cho em làm thêm, nhưng sau đó biết em có bệnh tim nên đã từ bỏ ý định đó, rồi Đường Triệu nói hình như em có chút hứng thú với việc viết lách, nhưng lại chưa từng viết bao giờ. Nếu trực tiếp tìm em đặt bài thì không thực tế, nên anh mới nghĩ ra cách này."
Giang Cố nhìn anh: "Vậy nên không phải là em viết hay nhất, mà là anh đang thao túng từ phía sau?"
Tư Hành vội vàng giải thích: "Cả trang web cũng chỉ nhận được ba bài dự thi, em thật sự là người viết hay nhất." Nói xong anh lại quan sát sắc mặt cậu: "Em nói là sẽ không tính toán chuyện trước kia mà."
Giang Cố chưa kịp nổi giận đã bị Tư Hành làm cho bật cười, ba bài, cũng chính là ba bài của ba người trong phòng cậu, cậu luôn cảm thấy mình rất thông minh, những trò lừa đảo thông thường chắc chắn không lừa được cậu, không ngờ ngay từ đầu cậu đã bị 'lừa' rồi, trang web làm y như thật, cậu lại tin sái cổ!
Tư Hành ôm cậu vào lòng: "Đừng giận nữa, anh sai rồi, anh đã nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng tính khả thi đều không cao."
Nếu như Giang Cố có sức khỏe tốt, vậy Tư Hành sẽ có nhiều lựa chọn hơn, Giang Cố thông minh, chỉ cần cho cậu một công việc làm thêm, từ từ dẫn dắt cậu làm quen, cậu sẽ dựa vào năng lực của mình để kiếm tiền, là hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng sức khỏe của cậu không tốt, rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, anh lại càng không nỡ làm cậu vất vả.
Giang Cố: "Vậy trang web mà em đăng truyện dài tập, anh đã góp bao nhiêu lượt đăng ký? Đừng nói là toàn bộ đều do người công ty anh làm ra nhé?"
Tư Hành trực tiếp lắc đầu: "Không có, ngoài việc tự anh lén lút đăng ký tài khoản xem qua, anh tuyệt đối không để người khác tăng lượt đăng ký cho em, đến cả tiền thưởng anh cũng không dám tặng nhiều."
Anh cũng muốn vung tiền như rác, anh có tiền, nhưng không có gan, bởi vì một khi vung tay quá trớn, Giang Cố chắc chắn sẽ để ý đến. Hơn nữa, đây là sự nghiệp cậu muốn duy trì lâu dài. Một tài khoản mới mà được thưởng quá nhiều sẽ dễ gây tranh cãi.
Giang Cố chỉ muốn yên tĩnh viết lách, vậy thì anh sẽ cùng cậu yên tĩnh viết lách.
Nhưng những chuyện sau đó anh cũng đã có kế hoạch rồi. Chờ Giang Cố viết xong, nếu như thu nhập không như mong đợi, thì anh sẽ mua lại bản quyền, dù sao công ty của anh cũng có bộ phận sản xuất video ngắn, lý do này hoàn toàn hợp lý và chính đáng.
Chỉ là không ngờ truyện còn chưa viết xong, Giang Cố đã chuyển sang viết kịch bản trò chơi, thu nhập lại còn rất tốt.
Nhắc đến chuyện này, Tư Hành cũng có chút tò mò: "Nếu như anh tặng nhiều tiền thưởng, em sẽ như thế nào?"
Giang Cố nghĩ nghĩ một lúc rồi nói: "Em sẽ xác định xem anh là độc giả thật hay giả, xem tài khoản của anh có thâm niên hay không, nếu là tài khoản mới, lại chỉ tặng thưởng cho mình em, mà lại còn là nhiều tiền, vậy em sẽ loại trừ dần trong những người xung quanh em. Nếu loại trừ không được thì em sẽ đổi tài khoản, giấu kín nick mới, đến cả bạn cùng phòng cũng không nói."
Nếu cậu mà yên tâm thoải mái nhận số tiền này, sau này không biết sẽ bị người ta bàn tán thế nào, những lời đồn đãi đó cậu không quan tâm, nhưng nguồn gốc của sự không quan tâm đó là do bản thân cậu không hổ thẹn với lương tâm, nếu như nhận số tiền thưởng lớn đó, thì tình huống lại khác rồi.
Tư Hành không nhịn được thở phào một hơi, may mà lúc đó suy nghĩ nhiều, không chỉ lo mỗi việc đưa tiền cho Giang Cố cải thiện cuộc sống. Nếu không hậu quả như thế nào, vậy thì thật sự không nói trước được.
Giang Cố nhéo mặt Tư Hành, kéo qua kéo lại một chút: "Coi như anh biết chừng mực, tha thứ cho anh đó."
Tư Hành bị cậu véo mặt nhưng không hề phản kháng. Anh còn nghiêng người tới, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu: "Cảm ơn Giang Cố đại nhân có lòng khoan dung. Bây giờ nên đi ngủ trưa rồi."
Không ngủ nữa thì đã gần ba giờ rồi, buổi chiều không ngủ một lát, buổi tối lấy đâu ra tinh thần để đi ký sách đây?
Chăn đã được Tư Hành ủ ấm, Giang Cố nằm lại, để anh ôm vào lòng. Trong sự ấm áp bao trùm, cậu dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tư Hành nhịp nhàng vỗ nhẹ lưng cậu, nhìn gương mặt say ngủ của Giang Cố. Anh không kiềm chế được, lại cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc cậu, rồi cũng nhắm mắt, cùng cậu chìm vào giấc mộng.