Sau khi biết Tống Thời đã liên lạc được với tác giả, đội ngũ của cậu ta càng thêm quyết tâm muốn quay phim về thể loại hình sự này, thậm chí họ còn bắt đầu phân tích từng cảnh cụ thể trong tiểu thuyết, chọn địa điểm quay, và lên kế hoạch sử dụng các góc máy sao cho hợp lý.
Ngay cả bản dự án mà Tư Hành yêu cầu, họ cũng viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần, cố gắng hoàn thiện từng chi tiết nhỏ, không giấu giếm nhược điểm của mình nhưng cũng cố gắng thể hiện hết ưu điểm của đội ngũ.
Vất vả mãi cuối cùng dự án cũng được Tư Hành thông qua, việc còn lại chính là thuyết phục Giang Cố.
Tư Hành chỉ giúp Giang Cố chọn lọc bước đầu. Nếu Giang Cố không có ý định hợp tác, thì dù bản dự án có tốt đến đâu, anh cũng sẽ trực tiếp từ chối giúp Giang Cố. Nhưng hôm đó, sau khi Giang Cố xem xong đoạn phim ngắn mà họ đã quay, rõ ràng cậu có chút dao động.
Nhận được sự đồng ý của Giang Cố, Tống Thời dẫn theo Tưởng Tu đến tận nhà để trao đổi trực tiếp.
Tưởng Tu có chút bất ngờ khi tác giả của "Vong Ngôn" - một tiểu thuyết hình sự lại là Giang Cố. Ấn tượng đầu tiên của hắn về Giang Cố ngoài vẻ ngoài quá mức ưu tú ra, còn là sự ôn hòa, vô hại, có chút điềm tĩnh và lạnh lùng.
Nhưng sau khi tiếp xúc, hắn lại cảm thấy người có thể viết ra "Vong Ngôn" thì nên là Giang Cố như thế này. Dù ngoại hình có như thế nào thì bên trong hẳn là một tâm hồn sắc bén và mạnh mẽ.
Đáng tiếc là sức khỏe của Giang Cố không tốt, không thể chịu được cường độ quay phim cao. Nếu không, trong "Vong Ngôn" có một nhân vật phản diện rất ngầu, thực sự rất hợp với gương mặt thanh lãnh vô hại của cậu.
Giang Cố chưa từng tiếp xúc với bất kỳ thứ gì liên quan đến việc quay phim. Ban đầu cậu dao động là vì đoạn phim ngắn đó, nhưng Tống Thời nhiều lần liên lạc, trao đổi với cậu, lên kế hoạch chi tiết cho việc quay phim trong tương lai, quả thực khiến Giang Cố cảm nhận được sự nhiệt huyết và chân thành của họ trong việc theo đuổi ước mơ.
Quan trọng hơn, thông qua những lời miêu tả của họ, Giang Cố cũng bắt đầu có chút mong chờ nhân vật trong truyện của mình có thể được hiện thực hóa qua phim ảnh, dù có thể sẽ mất đi một bản quyền cũng không sao.
Sau khi Tống Thời và Tưởng Tu trao đổi trực tiếp với Giang Cố, cậu gần như đã đưa ra quyết định, chỉ là không trả lời ngay mà đợi Tư Hành về rồi cùng anh thương lượng.
Phòng ngủ phụ đã được dọn dẹp, máy tính của Giang Cố cũng được chuyển sang phòng làm việc.
Tư Hành chuyển hết dụng cụ tập thể hình trong thư phòng sang phòng ngủ phụ, thay vào đó là những chậu cây xanh, trải thảm dày, rồi đặt thêm một bàn trà nhỏ và một chiếc ghế lười.
Lúc này, Giang Cố đang thu mình trên ghế lười, ngửa đầu nhìn Tư Hành vừa thay xong quần áo: "Hai ngày nay họ đã trao đổi với em rất nhiều chi tiết. Vì không có tiền nên phải chốt kịch bản xong mới có thể quyết định ekip. Việc chuyển thể kịch bản phức tạp hơn em nghĩ, họ còn định tổng hợp tất cả các vụ án định quay để hỏi ý kiến người có chuyên môn, cố gắng chỉnh sửa sao cho thật chi tiết, không để xảy ra lỗi khiến người ta chỉ trích."
Tư Hành ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, âu yếm v.uốt ve mặt cậu: "Nếu đã quyết định rồi thì cứ làm đi, bất kể em làm gì, anh đều ủng hộ."
Giang Cố cười nói: "Chẳng phải đang muốn thương lượng với nhà tư bản chuyên nghiệp một chút sao, nhỡ đâu lại thua lỗ?"
Tư Hành nói: "Nếu phân tích trên phương diện chuyên môn, em sẽ không lỗ. Em đã có một bản quyền ký với Ức Bản. Với chất lượng quay của Ức Bản chắc chắn sẽ không sửa kịch bản lung tung. Vì vậy, em đã bước chân vào giới phim ảnh rồi. Việc nhượng bản quyền của 'Vong Ngôn' sẽ không ảnh hưởng gì đến bản quyền các tác phẩm khác của em sau này."
"Tác phẩm của họ anh cũng đã nhờ người chuyên nghiệp xem qua. Đạo diễn có chút năng khiếu về góc máy. Tuy nghèo nhưng nếu có thể dồn hết tiền vào tác phẩm thì sẽ an toàn hơn so với một số đoàn làm phim lớn dễ xảy ra chuyện. Quan trọng nhất là em sẽ có được tiếng nói nhất định trong đoàn."
Giang Cố nghiêm túc lắng nghe Tư Hành phân tích. Những điều Tư Hành nói cũng chính là những khía cạnh khiến cậu dao động.
Tư Hành tiếp lời: "Kinh nghiệm đều cần phải tích lũy. Nếu em đã đầu tư bản quyền, vậy thì việc bộ phim này được chỉnh sửa như thế nào chắc chắn phải tham khảo ý kiến của em. Ngay cả khi Ức Bản cho em theo đoàn, em cũng không có quyền quyết định quá lớn. Có lẽ việc tích lũy kinh nghiệm còn không bằng đoàn làm phim của Tống Thời. Vì vậy, ý kiến của anh là, cứ làm những gì em muốn. Nếu sau này cần đầu tư thêm, tiền đều nằm trong tay em, em muốn làm gì cũng được."
Giang Cố cười nói: "Không đầu tư thì em mất một bản quyền. Nếu đầu tư thì cả bản quyền lẫn tiền đều mất thì sao?"
Tư Hành dịu dàng hôn lên má cậu một cái: "Không sao, anh kiếm được mà."
Giang Cố vốn là người có thể tự mình quyết định mọi việc. Sự ủng hộ của Tư Hành chỉ khiến cậu cảm thấy yên tâm hơn khi làm những gì mình muốn. Sau khi đồng ý với Tống Thời, họ gần như ngay lập tức bắt tay vào công việc.
Điều đó cũng khiến Giang Cố cảm nhận được tinh thần phấn đấu, nỗ lực của những người trẻ tuổi.
Tống Thời nghe cậu cảm thán thì bật cười: "Cậu còn nhỏ hơn tôi hai tuổi đấy."
Giang Cố cười đáp: "Không còn cách nào, sức khỏe không cho phép, động một chút là mệt, chẳng muốn làm gì cả."
Khác với họ, khi thảo luận một tình tiết có thể thảo luận sôi nổi suốt cả đêm mà không biết mệt. Lúc dựng phân cảnh, lại càng hăng hái, nhiệt huyết tràn trề như chẳng biết đến khái niệm mệt mỏi.
Biết rõ tình trạng sức khỏe của Giang Cố, mọi người không dám để cậu phải làm việc quá sức. Vì vậy, nhiều việc đều được nhóm của họ hoàn thành trước, sau đó mới bàn bạc với cậu. Sau khi đã thống nhất được hướng đi chung, các chi tiết nhỏ sẽ không cần Giang Cố phải tốn sức nữa, chỉ cần Tống Thời và nữ biên kịch chuyên nghiệp trong nhóm phụ trách hoàn thiện là đủ.
Sau khi tất cả công tác chuẩn bị ban đầu được hoàn tất, dàn diễn viên cũng được tuyển chọn, đa phần là sinh viên học viện điện ảnh với chi phí rất rẻ. Cả đoàn phim nhanh chóng bước vào giai đoạn quay phim. Thậm chí đạo diễn Tưởng Tu cũng tận dụng mối quan hệ với thầy hướng dẫn của mình, tìm được kênh phát sóng trực tuyến.
Họ dự định sẽ lên sóng vào kỳ nghỉ đông. Tất nhiên là quay không kịp, nên ngay từ đầu họ đã định phương án vừa quay vừa chiếu. Phương án này khá mạo hiểm, nhưng có thể điều chỉnh kịch bản dựa trên phản hồi của khán giả.
Ngoài ra, nếu hiệu quả phát sóng tốt, họ sẽ có doanh thu kịp thời, có thể đảm bảo nguồn kinh phí và thậm chí là quảng cáo cho các phần quay sau.
Về tương lai của bộ phim này, liệu có nổi tiếng hay không thì hiện giờ chưa ai biết, nhưng sau bao nhiêu khó khăn mới có thể khởi quay, mọi người đều dốc hết sức mình để hoàn thành.
Giang Cố không thể theo đoàn cả ngày, đặc biệt là những cảnh quay ngoại cảnh. Thời tiết quá lạnh, có những cảnh quay phải lái xe ba, bốn tiếng đến vùng núi hoang vu. Nếu Giang Cố đi cùng, e là sẽ mất nửa cái mạng ở đó. Vì vậy, cậu thường chỉ tham gia khi quay trong studio.
Sau vài lần đến hiện trường, cậu mới hiểu tại sao dù kịch bản và phân cảnh đã được sắp xếp rồi mà biên kịch vẫn phải theo sát. Bởi vì trong quá trình quay phim sẽ có những chỉnh sửa lời thoại tạm thời, nội dung chính sẽ không thay đổi nhiều, nhưng những chi tiết nhỏ thì cần phải theo dõi chặt chẽ.
Có lẽ là do môi trường xung quanh tác động, mỗi ngày Giang Cố đều rất vui vẻ, bận rộn nhưng tràn đầy ý nghĩa. Trong đoàn phim này, phần lớn mọi người đều là sinh viên, không khí làm việc tràn đầy nhiệt huyết.
Mặc dù Tưởng Tu cứ ngồi vào ghế đạo diễn là như biến thành người khác, nghiêm túc tỉ mỉ đến mức gần như là cầu toàn, ngay cả một sợi tóc cũng phải đúng theo yêu cầu của hắn, khiến mọi người đều mắc hội chứng 'sợ đạo diễn'. Nhưng nhìn chung, Giang Cố vẫn cảm thấy môi trường làm việc rất thoải mái.
Tống Thời ngồi bên cạnh, nhỏ giọng than thở với Giang Cố: "Hồi trước lúc chúng tôi mới bắt đầu quay video ngắn bằng điện thoại, cũng đã bị anh ấy làm cho phát điên lên rồi."
Giang Cố hỏi: "Quay bằng điện thoại? Quay cái gì, phim ngắn à?"
Tống Thời: "Quay mấy cái quảng cáo nhỏ, hoặc quảng cáo trên báo. Hồi đó mới năm nhất đại học, cứ cái gì kiếm được tiền là làm. Nghĩ lại thấy hồi đó vất vả thật, để đợi được ánh sáng tự nhiên, cả nhóm phải thức mấy đêm liền, chỉ vì một cảnh quay chưa đến một phút."
Giang Cố khâm phục: "Nghe qua đã thấy thời sinh viên của các cậu thú vị rồi."
Tống Thời cười nói: "Đúng thế, nửa đêm nửa hôm bị chủ nhà đuổi ra khỏi tầng hầm vì kéo theo cả đống thiết bị, một đám người ngồi vạ vật ở vỉa hè đợi trời sáng, có thú vị không chứ."
Giang Cố tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cười gật đầu: "Quả thực thú vị."
Thấy có người từ bên ngoài đi vào, Tống Thời quay sang Giang Cố nói: "Người nhà của cậu đến rồi kìa. Chẳng phải anh ta là ông chủ sao? Sao trông ngày nào cũng rảnh rỗi vậy? Mới có mấy giờ, chưa đến bốn giờ mà đã đến đón cậu rồi, cứ như sợ cậu không phải đứa trẻ đầu tiên được đón về từ trường mẫu giáo vậy."
Giang Cố cười đứng dậy: "Hôm nay sao lại đến sớm thế?"
Tư Hành nắm tay cậu, cảm nhận nhiệt độ, tuy là quay trong nhà nhưng đoàn phim quá nghèo, không đủ tiền mở máy sưởi, chỉ có thể nói là đỡ hơn gió lạnh ở ngoài trời một chút, nhưng vẫn rất lạnh.
Nhưng Giang Cố có miếng dán giữ nhiệt, còn ôm túi sưởi tay, áo khoác lông trên người cũng rất dày, nên không bị lạnh.
Tư Hành nói: "Giải quyết xong việc sớm nên đến luôn."
Vừa nói vừa quay sang Tống Thời: "Tôi có gọi trà sữa nóng cho mọi người, lát nữa sẽ giao đến cổng, phiền cậu ra nhận giúp."
Có trà sữa miễn phí đương nhiên là tốt rồi. Tống Thời cười hì hì đứng dậy nhường chỗ. Bây giờ cả đoàn phim đều biết Giang Cố có bạn trai. Cứ mỗi khi Giang Cố đến đoàn phim, bạn trai của cậu sẽ đến đón, khi đến đón thì sẽ mời mọi người trong đoàn ăn uống.
Giang Cố đẹp trai, chỉ cần ngồi đó thôi cũng đủ mãn nhãn rồi, lại còn có tài, tính tình cũng tốt. Mặc dù là tác giả truyện, nhưng khi bàn bạc chỉnh sửa nội dung cũng rất dễ nói chuyện. Bạn trai cũng đẹp trai, lại còn hào phóng, mọi người đều rất thích bọn họ.
Bên chỗ Giang Cố còn có một chiếc đèn sưởi nhỏ. Sợ Tư Hành từ bên ngoài vào bị lạnh, Giang Cố kéo anh ngồi xuống trước đèn sưởi: "Hay là anh cho em mượn tài xế đi, như vậy mỗi ngày anh không cần phải đến đón em nữa, em có thể tự về nhà."
Tư Hành lấy từ trong túi ra một bình giữ nhiệt, bên trong là nước lê chưng mà anh đã chuẩn bị: "Trời tuyết đường trơn, người khác lái xe anh không yên tâm. Hoặc là khi nào em muốn về nhà thì báo trước cho anh, anh sẽ đến đón em."
Tuy Tư Hành rất lo lắng cho Giang Cố khi ở bên ngoài, nhưng anh biết cậu không phải là một chú chim sẻ không thể tự do bay lượn. Tự do của cậu không thể bị tước đoạt bằng bất cứ lý do gì. Cho nên Tư Hành không can thiệp, chỉ cố gắng hết sức để luôn ở bên cạnh bảo vệ cậu, dù điều đó đôi khi có vẻ hơi dính người quá mức.
Giang Cố nhận lấy nước lê chưng uống một ngụm, véo véo gương mặt tuấn tú trước mặt: "Anh cứ thế này, sau này em ra ngoài chắc không biết đi xe kiểu gì luôn ấy."
Tư Hành nắm lấy tay cậu sưởi ấm trong lòng bàn tay: "Không biết cũng chẳng sao. Có anh ở đây, em chỉ cần tập trung vào những gì mình yêu thích là được."
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào. Tưởng Tu đang quay phim tức giận hô dừng lại, đứng dậy nhìn ra ngoài: "Chuyện gì vậy? Ai đang làm ồn ở ngoài đó! Bảo vệ đâu!"
Không ít người nhanh chóng chạy ra xem tình hình, rồi nhìn thấy có người đang tranh cãi với Tống Thời.
Ở ngoài cổng có quá nhiều người, chen chúc nhau xem náo nhiệt. Nhưng Giang Cố không có nhiều tò mò như vậy nên vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Dù sao thì một lát nữa cũng biết bên kia đang ồn ào chuyện gì thôi.
Một lát sau, cánh cửa lớn của phim trường đóng lại, những người tụ tập ở cửa cũng giải tán. Có người mang trà sữa vào, có người thì an ủi, vây quanh Tống Thời đang đi đến.
Lúc này Giang Cố mới sinh ra chút tò mò, lên tiếng: "Hửm?"
Tống Thời tức giận ngồi phịch xuống bên cạnh Giang Cố, mấy người bạn của cậu ta vỗ nhẹ lên vai an ủi, nhưng không nói thêm gì nhiều, vì Tưởng Tu bên kia lại hô quay tiếp rồi. Thời gian là vàng bạc, không cần phải lãng phí vì những người không đáng.
Đợi đến khi bên kia tiếp tục quay, Giang Cố mới hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Tống Thời nói: "Là Đơn Hạo."
Giang Cố ồ một tiếng, một lát sau mới nói: "Cậu ta hối hận rồi sao?"
Tống Thời ngược lại rất tỉnh táo: "Hối hận rồi, hối hận vì bên cạnh không còn người như tôi hầu hạ cậu ta, hối hận vì không nhẫn nại thêm chút nữa, bỏ lỡ cơ hội được đóng phim."
Đơn Hạo vốn có ngoại hình không tệ, cũng là sinh viên trường điện ảnh, đáng tiếc là mỗi năm trường điện ảnh tốt nghiệp nhiều như vậy, không phải ai cũng có cơ hội xuất hiện trước ống kính.
Tống Thời kiên trì cùng Tưởng Tu và những người khác nỗ lực vì ước mơ, dù trước đây không tiền, không danh, không gì cả, nhưng cậu ta vẫn không bỏ cuộc.
Đơn Hạo lại cảm thấy đây là lãng phí thời gian, không chỉ một lần có ý kiến về chuyện này, còn luôn bảo cậu ta đừng mơ mộng hão huyền, đả kích cậu ta, nói cậu ta không có bản lĩnh, cả đời này cũng không thành công được.
Bây giờ đoàn phim thuận lợi khởi quay, Đơn Hạo lại đến quấy rối không chỉ một lần, muốn níu kéo cậu ta, thậm chí còn muốn nhân cơ hội này tham gia diễn một vai để lộ mặt.
Đáng tiếc là, tính tình của hắn khi đối diện với Tống Thời vẫn ngang ngược như xưa. Căn bản sẽ không cầu xin cậu ta, vẫn hống hách ra lệnh, vẫn coi cậu ta là Tống Thời từng chạy theo sau hắn.
Tống Thời không muốn nói nhiều về những chuyện này. Tình cảm đã qua không cần phải hồi tưởng lại, chỉ nói: "Có những người, một khi đã trở thành quá khứ, tốt nhất nên coi như đã chết rồi. Đáng tiếc là có vài 'người chết' không hiểu chuyện, cứ nhất quyết đến quấy rối."
Trên đường về nhà, Giang Cố cảm thán về chuyện của Tống Thời: "Người mình theo đuổi bao nhiêu năm, nói dứt là dứt được ngay. Tống Thời quả quyết đến mức khiến em có chút bất ngờ. Con người đúng là mâu thuẫn, rõ ràng nhưng lại mê muội, tỉnh táo mà vẫn cố chấp, chẳng có gì là tuyệt đối cả."
Cậu vẫn luôn thích quan sát con người, hay nói đúng hơn là tìm hiểu bản chất con người. Phát hiện ra những điều bất ngờ, cậu sẽ hứng thú ghi lại, sau này đưa vào trong tác phẩm của mình, biến thành nhân vật dưới ngòi bút của cậu.
Nhìn thấy chuyện của Tống Thời, Giang Cố quay sang nhìn Tư Hành: "Cũng may."
Tư Hành đáp lời cậu: "Cũng may cái gì?"
Giang Cố: "Cũng may em không làm mòn hết tình cảm của anh, không bỏ lỡ anh."
Một đèn đỏ trôi qua, Tư Hành dừng xe vững vàng bên đường, sau đó mới nhìn Giang Cố với ánh mắt u ám: "Anh có từng nói với em chưa, lúc anh lái xe thì đừng làm anh phân tâm."
Giang Cố ngạc nhiên chớp mắt: "Nói chuyện cũng không được sao?"
Tư Hành tháo dây an toàn, nghiêng người về phía cậu: "Tiểu Cố, anh muốn hôn em."
Giang Cố tựa lưng vào ghế, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh cười, hơi nâng cằm lên: "Cho phép."