Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 13

Sợ xã hội – Chương 13

Sáng sớm ngày hôm sau.

6 giờ sáng, chuông báo thức reo lên. Tần Sương Tinh mở mắt bật dậy, tắt báo thức. Cậu ngồi dậy trên giường, trong lòng đầy mong đợi. 

– Nhiệm vụ thứ hai: Chạy bộ buổi sáng.

Một nhiệm vụ vô cùng đơn giản. Chạy bộ buổi sáng đúng nghĩa là chạy bộ buổi sáng, địa điểm là khu dân cư quen thuộc của cậu. Tần Sương Tinh nhanh chóng thay đồ, đánh răng trước bồn rửa, trong đầu nhớ lại tin nhắn tối qua Vinh Phong gửi cho cậu:

– Nhiệm vụ thứ hai sẽ nâng độ khó một chút.

– Buổi sáng các cậu thường bắt đầu học lúc 8 giờ đúng không? Vậy có thể dậy lúc 6 giờ chứ?

– Chạy bộ trong khu nhà khoảng nửa tiếng, rồi đi học.

Lúc đó Tần Sương Tinh rất bất ngờ:

– Chỉ là chạy bộ thôi? Không có yêu cầu gì khác sao?

Hơn nữa lại chỉ ở trong khu nhà mình? 

Vinh Phong trả lời chắc chắn:

– Đúng vậy.

Vậy thì độ khó nằm ở đâu? Tần Sương Tinh cảm thấy hơi khó hiểu. 

Cậu không phải chưa từng gặp bác sĩ tâm thần. Các bác sĩ chuyên khoa đó đã từng điều trị cho vô số bệnh nhân mắc chứng sợ giao tiếp xã hội. Bản thân Tần Sương Tinh cũng từng đọc rất nhiều sách liên quan đến vấn đề này. Các nhiệm vụ luyện tập trong sách đều là dạng tiến triển dần dần. 

Nhưng chẳng có cái nào giống như nhiệm vụ mà Vinh Phong đưa cho cậu.

Nó… nó rất đơn giản? Thật, cực kỳ cực kỳ đơn giản.

Lúc biết nhiệm vụ này, cậu không hề có chút gánh nặng tâm lý nào. Những chuyện tưởng chừng rất bình thường với người khác như đi chợ hay vào căn-tin ăn cơm, lại là cả một thử thách đối với cậu. Cậu cần liên tục tự khích lệ bản thân, lặp đi lặp lại việc tự nhủ, đôi khi còn phải ép mình giao tiếp một chút. Chỉ có như thế, cậu mới gom đủ dũng khí để hành động.

Nhưng mà Vinh Phong giao nhiệm vụ hoàn toàn khác biệt. Cực kỳ đơn giản, là một nhiệm vụ mà kẻ yếu đuối như cậu có thể dễ dàng hoàn thành.

Tần Sương Tinh không biết phải diễn tả cảm xúc của mình như thế nào. Hay nói đúng hơn, rất nhiều cảm xúc khác nhau đang dần dần ùa đến trong lòng cậu. Yên tâm, cảm động, mong chờ… Đúng vậy, cậu chậm chí còn bắt đầu mong chờ nhiệm vụ ngày mai.

Nhiệm vụ đầu tiên “Sticker cảm xúc” đã đem đến cho cậu một niềm vui bất ngờ. “Chạy bộ buổi sáng” sẽ mang đến điều kỳ diệu gì tiếp theo? 

Trước đây cũng từng có bác sĩ khuyên cậu nên rèn luyện thân thể… Nhưng Tần Sương Tinh lại vô thức cảm thấy khác biệt. 

Yêu cầu của Vinh Phong là chạy bộ trong khu nhà lúc 6 giờ sáng. Nghe theo lời anh ấy, nhất định sẽ nhận được phần thưởng bất ngờ ngoài dự đoán.

Tần Sương Tinh tràn đầy mong đợi.

Dậy lúc 6 giờ sáng vào mùa hè thật ra không khó. Trời sáng từ 5 giờ, Tần Sương Tinh đã tự tỉnh dậy lúc 5 giờ. Giống hệt như hồi tiểu học, háo hức trước buổi du xuân. 

Buồn cười thật.

Tần Sương Tinh không nhịn được tự giễu bản thân. Chỉ chạy bộ trong khu nhà thôi, vậy mà phấn khích cứ như học sinh tiểu học sắp được đi chơi xuân. May mà hôm qua không hào hứng đến mức cả đêm không ngủ được. Trái lại, cậu ngủ rất ngon. 

Cậu mở mắt đúng 5 giờ sáng. Bầu trời ngoài rèm cửa mang sắc xanh rất đặc biệt. Mặt trời chưa mọc, nhưng cũng sắp mọc. Tầng mây dày mang theo sắc xám chì xanh nhạt trôi lơ lửng trên trời.

Đã nói 6 giờ mới dậy thì phải đúng 6 giờ. Tần Sương Tinh không định tự tiện dậy sớm hơn. Nhưng mà… xem mặt trời mọc một chút chắc là không sao đâu nhỉ?

Tần Sương Tinh nhảy khỏi giường, kéo rèm cửa sổ ra, rồi ngoan ngoãn nằm lại xuống giường.

Khu đại học nằm ở ngoại ô, khoảng cách giữa các tòa nhà trong khu dân cư khá lớn, nhà Tần Sương Tinh ở tầng năm. Từ phòng cậu nhìn ra, có thể thấy rõ ngọn núi xa xa giữa hai tòa nhà hệt như một bức thủy mặc.

Đó là ngọn núi sau lưng Đại học Nghi Giang.

Trước khi mặt trời mọc, mây dày xám chì cuồn cuộn phủ kín bầu trời, khiến người ta có cảm giác ánh sáng không thể nào xuyên qua nổi. Nhưng chẳng bao lâu sau, một tia sáng vàng kim lấp ló nơi chân trời, tựa như ai đó làm đổ lọ sơn vàng của tranh sơn dầu vậy.

Mang theo chút ánh sáng cam đỏ, tia nắng rực rỡ dịu dàng tỏa ra. Với tốc độ gần như không thể nhận thấy bằng mắt thường, từng chút một nhuộm dần cả tầng mây dày đặc. Tầng mây nặng trĩu nhanh chóng loang lổ từng lớp từng lớp đỏ vàng xen kẽ.

Tần Sương Tinh nhịn một chút, lại nhịn thêm một chút.

Cuối cùng vẫn không nhịn được. Cậu bò khỏi giường, chạy tới bên cửa sổ.

Cậu không phải chưa từng thấy bầu trời lúc 5 giờ sáng. Nhưng những lần trước đều là vì mất ngủ, vì chuyện này chuyện kia mà trằn trọc suốt đêm không thể chợp mắt. Khi đó khoảng 5-6 giờ sáng, ánh sáng bắt đầu tràn ngập, ngược lại trái tim cậu chìm hẳn vào vùng tối tăm.

Cậu mất ngủ trắng một đêm, chỉ vì bản thân quá yếu đuối, quá sợ hãi. Nhưng trường học vẫn phải đi, bài thi vẫn phải làm.

Vì vậy, sau những đêm thức trắng, Tần Sương Tinh đều nhắm mắt lại dưới ánh mặt trời rực rỡ đang lên, cố gắng tranh thủ chợp mắt một chút trước khi phải ra khỏi cửa.

Hoàn toàn khác với bây giờ.

Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

Không khí sáng sớm thật trong lành. Mọi thứ như thể còn đang say ngủ, lại như thể vừa mới tỉnh giấc.

Tiếng chim hót ban đầu chỉ lác đác vài tiếng, rồi dần dần như gọi nhau thức dậy, trở nên rộn ràng. Ve thi thoảng cất tiếng một hồi, phát hiện nắng chưa gắt, lại lười biếng im lặng nghỉ tiếp.

Cây cối và cơn gió cũng như bừng tỉnh sau một đêm dài. 

Gió sớm mang theo hương của cây long não. Không phải thứ hương gay gắt bị nắng thiêu đốt, mà là mùi hương dịu nhẹ, ẩm ướt sau một đêm lặng yên, được sương sớm thấm qua, được bầu trời còn chưa sáng rõ ôm lấy. 

Một mùi hương vừa mềm mại vừa mát lành.

Tần Sương Tinh chưa từng biết 5 giờ sáng lại tươi đẹp đến thế. Cậu đứng trước cửa sổ lặng lẽ nhìn, cho đến khi mặt trời hoàn toàn nhô lên.

Cậu xem đồng hồ, mới chỉ 5 rưỡi. 

Tần Sương Tinh chợt cảm thấy thời gian của một ngày trở nên rất dài. Dài đến mức có thể làm được rất, rất nhiều việc. Tâm trạng chẳng hiểu sao lại nhẹ nhõm lạ kỳ.

Tần Sương Tinh ngoan ngoãn quay về giường, kéo chăn lên. Cậu nghe lời Vinh Phong, thành thật ngủ tiếp đến 6 giờ rồi mới dậy.

Nhưng trong lòng cậu giống hệt học sinh tiểu học sắp đi dã ngoại, không thể nào kìm nén nổi mong chờ.

Buồn cười ghê, chỉ đi chạy bộ trong khu nhà thôi mà!

…Tóm lại là cậu cứ ở trong trạng thái đó.

Lúc Tần Sương Tinh ra khỏi cửa, Tần Như Tùng vừa thức dậy.

Cậu cúi người đi giày thể thao ở cửa, Tần Như Tùng bưng tách trà đi ngang qua, đột nhiên hỏi: “Dạo này con nuôi côn trùng mới à?”

Tần Sương Tinh ngẩng đầu lên: “Dạ?”

Tần Như Tùng cười cười: “Dạo này trông con rất vui. Có phải lại sưu tầm được giống mới không?”

Lúc này Tần Sương Tinh mới nhận ra khóe miệng mình vẫn đang kéo cao.

“Thật ra con…”

Cậu theo phản xạ định nói “Con quen một người bạn mới”, nhưng lời đến cửa miệng lại hơi ngượng ngùng.

Vinh Phong có thể xem là bạn của mình không? Có thể gọi anh ấy là “bạn” không?

Không hiểu vì sao, mặt Tần Sương Tinh hơi nóng lên.

“Con quen được một người bạn đồng bệnh.” Tần Sương Tinh mỉm cười, ngẩng đầu lên nói với bố: “Bọn con đang giúp đỡ lẫn nhau ạ.”

“Ồ, tốt quá tốt quá!” Tần Như Tùng cười sảng khoái. Thấy cậu đi giày thể thao, lại hỏi: “Con chạy bộ à? Chạy bộ tốt đấy, đi đi!”

“Vâng, con đi đây.” Tần Sương Tinh vẫy tay chào bố, rời nhà với tâm trạng phơi phới.

Tần Như Tùng đứng ở cửa, tay cầm tách trà, nhìn theo bóng con trai mình vui vẻ bước xuống cầu thang, nụ cười trên gương mặt có vài nếp nhăn vẫn chưa tắt, ánh mắt đầy ắp sự vui mừng. Đã lâu lắm rồi ông mới thấy con trai mình vui vẻ như thế. Không phải vì mấy con côn trùng, mà là vì nó đã có một người bạn.

Ồ, không đúng, là bạn cùng bệnh.

Ha ha. Bạn đồng bệnh cũng được, cũng tốt. Dù sao cũng có chữ “bạn”!

Tần Như Tùng vui mừng mà nghĩ, khẽ khàng khép cửa lại.

……

Khi Tần Sương Tinh xuống tới dưới lầu mới chỉ 6 giờ 15, khu chung cư vẫn còn rất yên tĩnh.

Lúc này trời đã sáng hẳn, nhưng nhiệt độ vẫn chưa tăng lên, vẫn còn giữ được chút se lạnh của sáng sớm. Trong không khí phảng phất mùi hương của cây long não sau một đêm dài ngủ yên. Đất dưới gốc cây và đám cỏ bên cạnh cũng tỏa ra mùi thơm mát.

Tần Sương Tinh không kìm được mà hít sâu một hơi. Cậu ngẩng đầu lên, bất chợt thấy một sinh vật nhỏ lông xù màu nâu vàng, nhanh nhẹn nhảy vút lên thân cây, chỉ một loáng đã biến mất vào tán lá.

Tần Sương Tinh: “!!!”

Đó là cái gì!

Cái bóng thoắt qua quá nhanh, ảnh mờ vẫn còn in lại trong võng mạc. Cậu chớp mắt vài cái, rồi bất ngờ nhận ra, hình như là sóc.

Phải rồi, cái đuôi xù lông kia… Chẳng lẽ trong khu nhà có sóc!

Tần Sương Tinh chỉ từng nhìn thấy chúng khi đi khảo sát trong rừng núi. Không ngờ ở chỗ ở của cậu cũng có, quả là một bất ngờ dễ thương.

Được rồi, không được nhìn ngó nữa, bắt đầu chạy nào!

Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, cảm nhận luồng không khí trong lành, mát mẻ mở rộng các phế nang, làm cả lồng ng.ực căng tràn.

Cậu theo thói quen kéo khẩu trang lên, chỉnh lại vành mũ lưỡi trai.

Hôm nay dán sticker tâm trạng màu xanh nhạt.

Tâm trạng của cậu rất tốt. Dậy sớm, chạy bộ, và chú sóc nhỏ kia nữa, tất cả đều khiến cậu vui vẻ.

……

Cùng lúc đó, tại đội chữa cháy.

Buổi huấn luyện sáng bắt đầu từ 6 giờ. Các chiến sĩ đồng thanh hô khẩu hiệu, khí thế hừng hực. Dưới ánh nắng đầu tiên của buổi sớm, cả đội tinh thần phấn chấn xếp hàng chạy vòng.

“Vinh Phong!”

Một đồng đội bất ngờ chạy sát lại, vỗ vai cười hề hề: “Trông mày đuối thế, đêm qua lại thủ dâm quá độ à? Thận hư hả?”

“Xàm chó.” Vinh Phong trừng mắt, “Ông đây khởi động chưa đủ. Lát qua bài leo cầu thang mang vác, tao bỏ xa mày mười giây, tin không?”

“Ố ồ, mười giây? Lần trước tao chạy 45, mày mà bỏ được tao mười giây là vô 35 đấy. Phá kỷ lục thế giới luôn ha?” Đồng đội nhướng mày.

Hàng ngũ phía sau nghe thấy đều bật cười rần rần.

“Vậy để xem hôm nay mày có giữ được kỷ lục không.” Vinh Phong hừ một tiếng.

“Thử đi! Tới đây!”

Tuổi trẻ máu lửa, bị khiêu khích một cái là như tiêm doping, lập tức vọt lên đầu đội hình.

“Đuổi kịp tao rồi nói chuyện nhé! Ha ha ha!” Đồng đội ngạo nghễ quay đầu hét lớn.

Ánh mắt Vinh Phong tối lại, ổn định tinh thần, rút ra tuyệt chiêu: Nghĩ tới cơn ác mộng đêm qua!

Đúng vậy, đêm qua Vinh Phong ngủ không ngon chút nào. Ai bảo anh hăng hái đòi “hỗ trợ lẫn nhau” với bé trai sông… à không, Tần Sương Tinh làm gì. Tự mình đào hố, hát bài ca lao động rồi tự nhảy vào luôn!

Mà còn là hố vạn trùng…

Hố! Vạn! Trùng!

Đêm qua, sau khi nghe chuyện về côn trùng trước khi ngủ và chúc ngủ ngon với Tần Sương Tinh, Vinh Phong nằm mơ thấy bị kiến bao vây.

Trong mơ, khắp người anh đều là kiến. Có con xung phong, có con thổi kèn hiệu, có con ném khí cay, có con điều khiển máy bắn đá. Có mấy con trói anh lại vác lên lưng, định bắt về tổ làm cu li.

Phải, mơ là vậy đấy, chẳng có logic gì đâu.

Vinh Phong bị vô số con kiến nhỏ li ti dày đặc không kể xiết bò khắp người. Còn bị mấy con kiến cơ bắp đen sì, mang hàm kẹp to tướng, nhìn là biết không dễ chọc, khiêng về làm nô lệ.

Cứu mạng!

Đến lúc tỉnh dậy, da đầu anh vẫn còn tê rần, nước mắt đầm đìa.

Vừa nghĩ tới giấc mơ đó, Vinh Phong rùng mình. Phản xạ chiến đấu – bỏ chạy lập tức kích hoạt. 

Xông lên, adrenaline của tao!

Vinh Phong vừa nghĩ đến đàn kiến, hai bắp chân lập tức bơm đầy sức mạnh.

Vèo!

Anh vượt qua hàng đầu, vượt khỏi đội hình, lao thẳng về phía trước như gió cuốn.

Mọi người: “???”

Cách đó không xa, trên khán đài.

“Vinh Phong, cậu bị điên hả!!!” Trung đội trưởng cầm loa hét toáng lên, “Chạy sáng chậm chậm thôi! Chạy nhanh vậy làm gì! Quay lại! Cậu còn chạy vượt vòng?! Bị khùng hả?! Mau quay lại cho tôi!!!”

Cả đội cười ầm lên.

Bình Luận (0)
Comment