Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 14

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tần Sương Tinh chạy bộ trong khu dân cư khoảng nửa tiếng, lúc này mặt trời đã lên hẳn.

Nhà họ cách trường rất gần. Cậu ăn sáng xong đạp xe đến trường, chỉ mới 6 giờ 50 phút. 

Trong trường gần như không có ai. Tiết học đầu tiên là 8 giờ, giờ chưa đến 7 giờ rưỡi nên người đến chiếm chỗ không nhiều.

Đại lộ chính của trường rộng rãi vắng tanh, hai bên là hàng cây ngô đồng tỏa bóng mát rợp đường. Toàn trường chỉ có âm thanh xa xa vọng lại từ nhà ăn, cùng làn hơi nóng lờ mờ bốc lên từ đó.

Nơi có người vẫn còn cách cậu khá xa.

Tần Sương Tinh đẩy xe, hít sâu luồng không khí trong lành buổi sớm. Hôm nay cậu tới sớm, có thể chọn chỗ ngồi tốt ở dãy sau trong lớp, còn có thời gian đọc sách trước nữa…

Chỉ cần dậy sớm, sẽ thấy một ngày dài thật dài, có thể làm được rất nhiều điều. Tần Sương Tinh còn muốn dán thêm một sticker màu xanh nhạt lên khẩu trang.

Cậu đẩy xe, bước đi trên con đường chính trong khuôn viên trường.

Phía trước bất chợt có một bóng người tiến lại.

Cậu theo phản xạ dời mắt đi chỗ khác, giả vờ đang ngắm hoa cỏ ven đường. Đây là chiêu quen thuộc để tránh chào hỏi người khác: Giả vờ không thấy!

Tiếc rằng lần này không hiệu quả.

“Tần Sương Tinh?”

Giọng nói quen thuộc vang lên, lạnh nhạt sắc bén: “Đến sớm vậy.”

Tần Sương Tinh: “…”

Là anh ấy!

Cậu cứng người, miễn cưỡng ngẩng đầu: “Chào buổi sáng, anh Tống.”

Người trước mặt Tống Tranh, người mà mấy hôm trước cậu vừa gặp.

Anh ta vẫn mặc sơ mi chỉnh tề, cài khuy đến tận nút cổ trên cùng, để lộ phần yết hầu gầy gò trắng trẻo.

Tống Tranh là một trong những người có diện mạo nổi bật nhất trường. Vẻ đẹp của anh ta mang nét lạnh lùng xa cách, chỉ cần nhìn một lần là biết người này không thuộc cùng thế giới với mình.

Đóa hoa nơi núi tuyết, cao xa khó với. Tất cả những từ mô tả vẻ lạnh lùng, xa vời đều có thể dùng cho anh ta.

Thế nhưng lúc này, Tống Tranh lại có quầng thâm mờ mờ dưới mắt, bước ra từ hướng tòa nhà thực nghiệm.

“Anh, anh Tống… anh vừa làm xong thí nghiệm… mới ra ạ?”

Tần Sương Tinh cố gắng nói chuyện trôi chảy, ánh mắt không kiểm soát được cứ nhìn quanh.

“Ừ.” Tống Tranh hờ hững đáp. 

Anh ta hơi nâng mắt lên, con người không cảm xúc nhẹ nhàng đảo qua. Không chứa trách móc, cũng không có ý dò xét. Nhưng rất lạnh, lạnh như cây kim nhọn dùng để cố định côn trùng. “Phập” một cái là ghim chết con bọ bé nhỏ trên bảng tiêu bản.

“…”

Tần Sương Tinh bị nhìn đến mức sắp nghẹt thở đến nơi.

A a a a, sao mình lại sợ anh Tống đến vậy! Rõ ràng anh ấy rất tốt, thậm chí còn sẵn lòng dành thời gian giúp mình chuẩn bị hồ sơ xét tuyển nghiên cứu sinh cơ mà. Nhưng… tại sao vẫn cứ…

Trán Tần Sương Tinh bắt đầu rịn mồ hôi, trong khẩu trang cũng nóng hầm hập, hơi thở toàn là khí nóng ẩm ướt.

Sợ, cậu rất sợ.

“Em… em có hẹn…”

Tần Sương Tinh quýnh lên, cố tìm đề tài gì đó để xoa dịu bầu không khí.

Hít thở nào.

Cậu liều mạng nhắc mình phải hít thở sâu. Hơi thở nóng hổi quay cuồng trong khẩu trang, bất chợt chạm phải thứ gì đó.

Cậu ngẩn người, rồi chợt nhớ ra. Hôm nay cậu dán sticker màu xanh nhạt.

Chẳng hiểu vì sao, ý nghĩ không hề liên quan đến hoàn cảnh đột nhiên mang đến cho cậu một chút dũng khí. Tần Sương Tinh hít một hơi thật sâu, bất ngờ nói ra rất trơn tru: “Em hẹn chạy bộ buổi sáng với bạn, nên mới đến sớm vậy.”

“…” Tống Tranh nhìn chằm chằm vào cậu vài giây. Hàng mi dày tạo thành một vùng bóng tối mờ, hòa vào quầng thâm dưới mắt khiến người ta khó phân biệt.

Ánh nhìn như kim nhọn kia không kéo dài lâu. Tống Tranh nhanh chóng thu mắt lại, giọng thản nhiên: “Chuyện lần trước nói với cậu, nghĩ kỹ rồi thì trả lời tôi.”

Chuyện lần trước, là chuyện có nên chọn giáo sư Chu làm người hướng dẫn không, có nên gia nhập nhóm nghiên cứu của họ không.

Nói xong, Tống Tranh quay người bỏ đi.

“Anh Tống, hẹn gặp lại!”

Câu này Tần Sương Tinh nói ra đặc biệt nhanh nhẹn.

Tống Tranh giơ tay vẫy nhẹ, coi như đáp lại.

Mãi cho đến khi bóng lưng anh ta khuất sau tòa nhà dạy học, Tần Sương Tinh mới dần thả lỏng.

“Phù…”

Cậu thở phào một hơi dài.

Lưng hơi cứng đờ. Mãi đến giờ cậu mới phát hiện, nãy giờ cậu đứng thẳng tắp không khác gì binh sĩ đứng chào thủ trưởng.

A a a a, tại sao mình lại sợ anh Tống như vậy! 

À không đúng, thật ra cậu không chỉ sợ một mình anh Tống. Nếu muốn được tuyển thẳng lên cao học, cậu còn phải đích thân đi gặp vị giáo sư tương lai của mình, giáo sư Chu Giai Di…

Chỉ cần nghĩ đến vị tiền bối lừng lẫy trong ngành chưa từng gặp mặt, lưng Tần Sương Tinh lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Hu hu hu, mới nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.

Haizz, cậu đúng là đắc ý quên mình. Buổi sáng còn hí hửng nghĩ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ vinh quang mà Vinh Phong giao, các triệu chứng sợ xã hội của cậu đã cải thiện rõ rệt. Còn vui vẻ nghĩ rằng, mọi chuyện đang dần tiến triển theo hướng tốt đẹp.

Kết quả thì sao? Vừa trông thấy Tống Tranh, cậu như bị gương chiếu yêu soi trúng, lộ nguyên hình ngay tại chỗ.

Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, đẩy xe tiếp tục bước về phía khu giảng đường.

Tống Tranh từng nhắc, cậu có thể tranh thủ kỳ nghỉ hè để vào nhóm nghiên cứu trước một thời gian, trải nghiệm trước xem sao. Hôm đó về đến nhà và bình tĩnh lại, cậu mới nhận ra đây là một cơ hội rất quý giá. Cậu vừa có thể sớm làm quen với giáo sư tương lai và định hướng nghiên cứu của mình, vừa tạo điều kiện để giáo sư Chu và Tống Tranh quan sát, xem cậu có hợp với công việc nghiên cứu hay không. Lợi cho cả hai bên.

Vấn đề là nếu cậu vào nhóm nghiên cứu, tức là sẽ phải ngày ngày gặp mặt Tống Tranh. Chưa bàn đến vị giáo sư tương lai chưa từng gặp kia, chỉ riêng Tống Tranh thôi, cậu đã sợ muốn chết.

Đứng trước mặt Tống Tranh nói chuyện còn ấp a ấp úng thì làm sao tập trung nghiên cứu nổi? Chắc chắn sẽ bị mắng đến chết…

Tần Sương Tinh không biết nhiều về Tống Tranh, nhưng có một điều cậu rất chắc chắn. Nếu vào nhóm nghiên cứu mà cậu vẫn giữ nguyên cái bộ dạng này, Tống Tranh chắc chắn sẽ không nể nang gì. Mở màn sẽ mắng cho một trận, nếu vẫn không khá hơn không chừng sẽ bị đá ra khỏi nhóm.

“Ôi.”

Mới nghĩ thôi là cậu đã muốn ôm đầu ngồi thụp xuống rồi!

Tần Sương Tinh đau khổ ngồi xổm ở bãi để xe đạp. Có người đi ngang qua, cậu vội vàng quay người lại, giả vờ như đang khóa xe. Không thể để ai thấy mình đang “giả nấm” trốn tránh thực tại được.

Hu hu hu, mất mặt quá!

……

Trong lúc Tần Sương Tinh đang ngồi xổm giả nấm bên cạnh xe đạp, Tống Tranh vừa kết thúc một đêm dài làm thí nghiệm và đang mệt mỏi quay về ký túc xá, ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao.

Anh ta lơ đãng nghĩ: Tiến bộ không tệ lắm.

Lần gặp trước, mỗi câu nói ra đều ngập ngừng, chẳng câu nào trọn vẹn. Ngoài “ừ” thì là “xin lỗi”, nói lắp, nhỏ giọng, cứ như trên đầu có thanh kiếm Damocles treo lơ lửng vậy.

Lần này… chỉ cách tầm 4-5 ngày, vậy mà có thể nói tròn một câu. Thậm chí khi nói chuyện còn có thể ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta… đại khái được một giây.

Người khác có lẽ chẳng nhận ra gì, nhưng Tống Tranh làm nghiên cứu, đôi mắt anh ta cực kỳ nhạy bén. Sự thay đổi nhỏ nhoi trong mắt anh ta rõ ràng như nước và lửa, liếc là biết.

Có vẻ đã nghe lời mình, tranh thủ thời gian tìm bác sĩ chữa trị rồi. 

Tống Tranh đưa tay xoa nhẹ thái dương căng mỏi. Anh ta tiện tay lấy máy tính bảng trong ba lô ra, mở lại bài luận mà Tần Sương Tinh đứng tên tác giả đầu tiên.

Chủ đề và nội dung đều rất ổn. So với mặt bằng sinh viên đại học, cậu rất xuất sắc.

Tống Tranh lấy điện thoại, mở khung chat với cố vấn học tập của Tần Sương Tinh – Trần Hi, gõ vào: Cậu sinh viên Tần Sương Tinh lớp cô…

Nghĩ một lát, Tống Tranh lại xóa đi.

Cứ quan sát thêm đã. Nếu Tần Sương Tinh thật sự muốn theo giáo sư Chu, chắc chắn sẽ chủ động liên hệ với anh ta. Còn chuyện vào nhóm sớm trong kỳ nghỉ hè, xem thành ý của cậu thế nào đã.

Tống Tranh thản nhiên nghĩ vậy. 

Anh ta nhận lấy bánh bao mà cô căn-tin đưa, xách về ký túc xá.

Tối hôm đó.

– …Tôi không chỉ thấy sóc, còn thấy một con golden retriever nữa!

Tần Sương Tinh đang hào hứng kể lại trải nghiệm buổi chạy sáng nay.

– Vinh Phong: Ừ.

– Tần Sương Tinh: Là một chú golden trưởng thành, siêu đáng yêu luôn. Lông mềm mềm xù xù, nhìn mà muốn sờ. Nhưng tôi không dám sờ, sợ bị cắn.

– Vinh Phong: Chó lạ không nên sờ bừa. Nhỡ đâu nó sợ người lạ thì sẽ cắn đấy.

– Tần Sương Tinh: Đúng vậy. Lúc đó tôi đang đứng bên đường uống nước, chủ của nó dắt nó đi qua. Là một cô gái đeo kính, đang cúi đầu chơi điện thoại, một tay giữ dây, đi rất chậm rãi. Con chó đi bên cạnh rất ngoan ngoãn.

– Tần Sương Tinh: Ban đầu tôi định tránh đường, nhưng cún dễ thương quá. Nó vừa nhiệt tình vừa lễ phép, cứ ngoan ngoãn đi bên chân chủ, nghiêng đầu nhìn tôi.

– Tần Sương Tinh: Tôi cũng nhìn nó suốt.

– Tần Sương Tinh: Cô chủ mải mê nhìn điện thoại, không biết tôi và cún đang nhìn nhau đắm đuối…

 Tần Sương Tinh: Haha, cảm giác như tình nhân kiếp trước tình cờ gặp lại vậy. Vừa gặp đã nhớ nhau ngàn kiếp luôn!

– Tần Sương Tinh: Sau đó cún đi xa, còn quay đầu nhìn lại tớ mấy lần liền. Cảm giác như nó cũng không nỡ rời đi vậy.

Vinh Phong: “…” Tưởng tượng ra được hình ảnh luôn.

– Tần Sương Tinh: Cún con đáng yêu thật sự.

Kèm theo một dán nhãn “cún con nằm bẹp đáng yêu”.

– Tần Sương Tinh: Sáng sớm đã được gặp cún, cảm giác như cả người được chữa lành vậy.

– Vinh Phong: Cậu thích chó à?

– Tần Sương Tinh: Thích! 

– Vinh Phong: Thế nhà cậu có nuôi không?

– Tần Sương Tinh: Chó con ấm ức.jpg

– Tần Sương Tinh: Không có… mẹ tôi bị dị ứng với lông chó.

Vinh Phong nhìn chằm chằm “cún con ấm ức” một lúc lâu, không nhịn được lén tìm từ khóa “xoa đầu cún con” trên mạng.

Tìm được rồi.

Ngón tay Vinh Phong dừng lại trên nút [Gửi], bỗng nhiên do dự. Một lúc sau, anh quyết định đóng giao diện dán nhãn lại. Rất kiềm chế, rất nghiêm túc gõ câu:

– Thật đáng tiếc.

– Tần Sương Tinh: Nói chung là, hôm nay tôi đã hoàn thành “nhiệm vụ chạy sáng”! Không ngờ một việc đơn giản như chạy bộ lại khiến người ta vui đến thế.

– Vinh Phong: Vận động giúp thả lỏng cảm xúc. Nếu cậu kiên trì được thì càng tốt.

Tần Sương Tinh gửi một dán nhãn hamster ôm hạt hướng dương gật đầu “ừ ừ”.

Vinh Phong: “…”

Cậu có quá nhiều dán nhãn khiến anh cảm thấy mình như một ông cụ lạc hậu với thời đại. Vinh Phong rút kinh nghiệm xương máu, quyết từ nay về sau phải chủ động sưu tầm dán nhãn!

Đang lúc Vinh Phong lặng lẽ hạ quyết tâm, trong khung chat nhảy ra một tin nhắn mới.

– Tần Sương Tinh: Vì nhiệm vụ thứ hai của anh đã tăng độ khó lên một chút, nên nhiệm vụ tôi giao cho anh cũng tăng dần theo, khó hơn lần trước một xíu nhé!

– Tần Sương Tinh: Buổi nói chuyện về côn trùng tối nay sẽ có hình ảnh nha!

– Tần Sương Tinh: Được không?

Tim Vinh Phong bỗng đánh một nhịp lệch lạc.

 Tần Sương Tinh: Đừng sợ! Không phải hình đáng sợ đâu.

 Tần Sương Tinh: Tin tôi!

Vinh Phong: “…”

Vinh Phong chợt nhận ra số dấu chấm than trong tin nhắn của cậu nhiều hơn trước.

Dấu câu đúng là thứ kỳ diệu. Chỉ là vài con chữ im lặng, thêm một dấu câu mà như thể nghe được giọng điệu của bên kia. Thậm chí có thể tưởng tượng ra hình ảnh người kia đang nắm chặt tay, ngẩng đầu lên, gương mặt trắng trẻo thanh tú viết đầy hai chữ “tin tôi”.

Cảm xúc dịu dàng kéo nhẹ cơ mặt Vinh Phong, khiến khóe miệng anh cong lên.

– Vinh Phong: Được, tôi tin cậu.

– Vinh Phong: Đến đi! Tôi sẵn sàng đón nhận thử thách rồi!

Không biết lần này sẽ là cái gì?

Vinh Phong hít sâu một hơi, tối nay sẽ là một buổi khoa học côn trùng thú vị nào đang chờ anh khám phá?

————–

Lời tác giả:

Tống Kim Châm: Một công cụ đánh giá mức độ sợ xã hội cực kỳ hiệu quả.

Bình Luận (0)
Comment