Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 15

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ đề tối nay là Bọ hung.

Cái tên này nghe quen quen.

– Vinh Phong: Bọ hung?

Tần Sương Tinh mở máy tính, gửi trang đầu tiên của file PPT đã chuẩn bị sẵn.

– Tần Sương Tinh: Đúng rồi. Chính là con hay lăn cục phân ấy.

 Tần Sương Tinh: Bọ hung thuộc lớp Côn trùng – phân lớp Cánh có – bộ Cánh cứng – họ Bọ cánh cứng – chi Bọ hung. Chúng gần như phân bố khắp thế giới, trừ châu Nam Cực.

– Tần Sương Tinh: Ngoài cái tên “bọ ăn phân”, bọ hung còn có một cái tên rất ngầu. Anh biết là gì không?

– Vinh Phong: ?

– Tần Sương Tinh: Là “Bọ thần” đó.

– Vinh Phong: ???

Vinh Phong hồi đi học đúng kiểu học sinh đội sổ, lên đại học cũng chủ yếu lo tập gym, đầu óc chẳng có thêm kiến thức gì mấy. Cái từ “bọ thần” anh từng nghe qua… nhưng chẳng phải nó xuất hiện trong mấy phim xác ướp, kim tự tháp Ai Cập các kiểu sao?

Có bộ phim xác ướp nổi tiếng kể về một vị đại tư tế ngoại tình với hoàng hậu. Khi bị phát hiện, ông ta bị trói trong vải liệm, chôn sống trong quan tài.

Có cái kinh điển xác ướp điện ảnh, giảng chính là Đại tư tế cõng quốc vương cùng phi tử yêu đương vụng trộm, bị quốc vương phát hiện sau, sống sờ sờ triền mãn băng vải, chôn sống tiến trong quan tài.

Bên trong quan tài đổ đầy bọ thần.

Hình phạt đó được gọi là “vạn trùng cắn thân”. Hàng nghìn con bọ đen lúc nhúc bò đầy người, chật kín quan tài. Đại tư tế tuyệt vọng gào thét khi nắp quan tài bị đóng sập và đóng đinh… Cái cảm giác nghẹt thở đó, đến khán giả xem phim cũng cảm nhận được nỗi kinh hoàng. 

Cảnh phim ấy từng để lại bóng ma tâm lý rất sâu trong lòng Vinh Phong. Thế mà bây giờ Tần Sương Tinh lại nhắc đến cái tên này.

Bọ thần… thì ra là bọ ăn phân sao?

Cái nghi thức tàn bạo đáng sợ “vạn trùng cắn thân” trong truyền thuyết lại là đổ đầy bọ hung vào quan tài á?!

Ờm… nói sao nhỉ. Tự nhiên thấy không còn đáng sợ như trước nữa.

– Tần Sương Tinh: Đúng vậy đúng vậy… chính là bọ hung!

– Tần Sương Tinh: Người Ai Cập cổ đại tôn sùng bọ hung vì họ xem nó như hiện thân của thần Mặt Trời. Thực ra, điều này bắt nguồn từ việc họ quan sát tập tính sinh hoạt của bọ hung.

 Vinh Phong: Hả?

– Vinh Phong: Thần Mặt Trời cũng ăn cái đó à?

– Tần Sương Tinh: ???

Ngồi trước máy tính, Tần Sương Tinh bật cười thành tiếng trước phản ứng của anh. Cậu vội vàng gửi qua một bức ảnh.

– Tần Sương Tinh: Không phải thế đâu. Là vì bọ thần đẩy cục phân trên mặt đất, hình ảnh đó khiến người Ai Cập liên tưởng đến mặt trời. Khi quan sát kỹ hơn, họ phát hiện bọ hung sẽ chôn cục phân xuống đất, và một thời gian sau, những con bọ hung mới sẽ chui ra từ đó.

– Tần Sương Tinh: Cứ như mặt trời mọc rồi lặn, là biểu tượng cho sự luân hồi của sự sống. Vì thế nên họ xem bọ thần là hóa thân của thần Mặt Trời.

– Vinh Phong: …

Vẫn rất khó tiếp nhận việc thần Mặt Trời là một con bọ hung.

– Tần Sương Tinh:

– Tần Sương Tinh: ️️️

– Tần Sương Tinh: Tôi chuẩn bị gửi ảnh côn trùng đây! Cảnh báo bọ hung full HD!

Vinh Phong nhìn ba dấu chấm than đỏ rực, hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần thật kỹ.

Đến đi!

Thỉnh thoảng anh có thấy bọ hung ở mấy bồn cây ven đường. Anh không quá sợ bọ hung, dù sao thì nó không cắn người, cũng không chui vào tai người. Chỉ là cái việc nó ăn phân khiến người ta thấy hơi bẩn chút thôi.

Vinh Phong trấn định lại, mở ảnh Tần Sương Tinh vừa gửi đến. Rồi ngỡ ngàng phát hiện… Đẹp dữ?!

– Vinh Phong: !!

– Vinh Phong: Đây là bọ hung?!

Trong ảnh là một con bọ hình bầu dục đen nhánh, đang nằm yên trên nền giấy trắng. Phần giáp lưng của nó chia làm hai hoặc ba phần. Trên là khối tròn dẹt, phần dưới tách làm đôi. Hai bên là sáu cái chân nhỏ, trên đầu còn có hai râu ngắn.

Phần đầu của bọ có hình dạng rất đặc biệt. Dẹt như cái quạt tròn, viền trên có hình sóng lượn. Giống hệt kiểu sóng mà mấy bé vẽ tranh thường tô, nét sóng mềm mại lượn từng khúc.

Toàn thân bọ đối xứng hoàn hảo, còn lấp lánh ánh kim loại, tựa như một bộ giáp máy mini vậy!

Vinh Phong nhìn bức ảnh, cực kỳ kinh ngạc. Con côn trùng đen bóng, đối xứng hoàn hảo như một cỗ máy này lại chính là bọ ăn phân?! Ngoại hình ngầu như thế này mà lại gắn với cái tên đó ư!

– Vinh Phong: Thì ra bọ ăn phân trông như thế này…

– Vinh Phong: Trước giờ chưa bao giờ nhìn kỹ…

– Tần Sương Tinh: Hahaha, đúng không.

 Tần Sương Tinh: Tấm ảnh này được chứ? Không quá đáng sợ nhỉ?

– Vinh Phong: Ừ. Hoàn toàn chấp nhận được!

– Tần Sương Tinh: Vậy thì tôi sẽ tăng độ khó lên!

– Tần Sương Tinh: ️

– Tần Sương Tinh: Tôi sắp gửi ảnh bọ hung đẩy cục phân!

– Vinh Phong: Không giấu gì cậu, tôi từng lặn xuống hố phân vớt người.

– Vinh Phong: Thế nên cứ gửi thoải mái!

– Vinh Phong: Không sợ gì cả.jpg

Điện thoại rung lên, một tấm ảnh HD khác được gửi đến. Vinh Phong chưa kịp nhấn vào xem, khung chat đã liên tiếp xuất hiện mấy dòng tin nhắn.

– Tần Sương Tinh: ??

– Tần Sương Tinh: Anh từng vớt người trong hố phân á? Eo ơi.

– Tần Sương Tinh: Bên cứu hỏa các anh còn làm cả chuyện này hả???

Vinh Phong nhướng mày: 

– Tất nhiên. Cậu tưởng bọn này chỉ biết chữa cháy à?

– Tần Sương Tinh: Ặc, ừ ha… hình như tôi từng xem tin tức nói là mấy anh lính cứu hỏa còn giúp kéo trẻ em kẹt đầu trong lan can ra…

– Tần Sương Tinh: Nhưng vụ xuống vớt người dưới hố phân thì tôi chưa từng nghe.

– Tần Sương Tinh: Cảm thấy nghề của mấy anh vất vả ghê…

Vinh Phong bật cười, rồi mở bức ảnh bọ hung đang đẩy phân mà Tần Sương Tinh vừa gửi. Lại một lần nữa, tấm ảnh khiến anh không khỏi bất ngờ.

– Vinh Phong: Ủa???

– Vinh Phong: Nó đẩy ngược à???

– Tần Sương Tinh:

– Tần Sương Tinh: Đúng thế, chổng ngược vậy đấy!

Bức ảnh có bố cục cực kỳ đơn giản, nhưng rất ấn tượng. Bên trái ảnh là một con bọ đen đang lộn ngược người. Đầu nó chúc xuống đất, thân mình nghiêng khoảng bốn mươi lăm độ. Đôi chân trước chạm đất làm điểm tựa, hai đôi chân sau thì giống như đang… À không, đang ôm cục phân.

– Vinh Phong: Tròn ghê.

Thật sự rất tròn! Vinh Phong từng tận mắt thấy bọ hung, cũng từng thấy nó đẩy phân, nhưng chưa bao giờ thấy một cục phân hoàn hảo như thế này trên ảnh.

Ngoài chữ “hoàn hảo”, anh không nghĩ ra từ nào khác để miêu tả. Bỗng dưng cảm thấy từ vựng của mình quá nghèo nàn.

Vinh Phong bỗng hiểu ra tại sao người Ai Cập cổ đại lại xem bọ hung là hiện thân của thần Mặt Trời. Bởi vì cái cục cầu tròn vo kia thật sự giống một mặt trời rực rỡ.

– Tần Sương Tinh: Trong thần thoại cổ đại nước mình có nói về nữ thần Hi Hòa điều khiển xe mặt trời. Thần thoại Hy Lạp thì là thần mặt trời lái cỗ xe ngựa, kéo mặt trời đi từ đông sang tây.

– Vinh Phong: Đến Ai Cập thì thành bọ thần đẩy mặt trời…

– Tần Sương Tinh: Ừ. Cho nên thực ra mọi truyền thuyết đều có cội nguồn, đều bắt nguồn từ việc người xưa quan sát tự nhiên rồi tưởng tượng ra.

Vinh Phong: “…”

Khoảnh khắc ấy, một cảm giác vừa lạ lùng vừa vĩ đại khẽ trào lên trong lòng anh. Anh mơ hồ hiểu ra vì sao Tần Sương Tinh lại đam mê thứ này đến vậy.

– Tần Sương Tinh: À đúng rồi. Bọ hung còn biết ngắm sao trời nữa nha!

Sự hứng thú của Vinh Phong lập tức bị đẩy lên một tầm cao mới:

– Hả???

Ngắm sao trời?! Bọ hung ấy hả?!

Thôi được rồi, nếu đã có thể đẩy mặt trời thì ngắm sao không có gì lạ.

– Tần Sương Tinh: Ai Cập cổ đại vốn khô hạn mà, nhiều bọ hung sống ở những vùng sa mạc rộng mênh mông.

– Tần Sương Tinh: Mà sa mạc thì toàn cát, chẳng có gì làm mốc định vị. Cồn cát liên tục bị gió thổi thay đổi hình dạng. Ngay cả con người, dù có thiết bị hiện đại cũng dễ bị lạc trong sa mạc.

– Tần Sương Tinh: Thế mà dù là ban ngày hay ban đêm, bọ hung khi thu thập phân đều có thể đi theo một đường thẳng tắp. Chúng luôn chọn con đường ngắn nhất để về tổ.

– Tần Sương Tinh: Vì chúng có thể dựa vào thiên thể để định hướng.

– Tần Sương Tinh: Ban ngày dùng mặt trời, ban đêm dựa vào mặt trăng. Dù là đêm tối không trăng sao, chúng vẫn có thể dựa vào ánh sáng phân cực của dải Ngân Hà để xác định hướng tổ.

– Tần Sương Tinh: À, về ánh sáng phân cực thì nói ra hơi phức tạp một chút… Nói đơn giản là, bọn chúng có thể ghi nhớ cả bầu trời sao, ghi nhớ từng ngôi sao một. Rồi dựa vào bản đồ sao trong đầu, giữa sa mạc mênh mông vô tận, tìm đúng hướng để về nhà.

Vinh Phong: “…”

Giỏi thật.

Lần này Vinh Phong thực sự cảm thấy kinh ngạc. Anh thật sự… chưa bao giờ nghĩ đến chuyện con bọ hung nhỏ bé, có một cái tên mắc cười, lại sở hữu tập tính sinh học kỳ diệu đến vậy.

Bọ hung biết ngước nhìn bầu trời đầy sao. Một kiểu lãng mạn kỳ ảo khó tả thành lời.

Vinh Phong nhất thời không biết nên nói gì. Trong đầu anh hiện ra cảnh ngân hà vắt ngang bầu trời, bầu trời đêm sâu thẳm. Giữa sa mạc mịn màng trải rộng không bờ bến, một con bọ đen nhỏ bé đứng trên cục phân, ngẩng đầu ngắm sao, nhận biết đường về nhà.

Thật sự rất lãng mạn.

……

Buổi học côn trùng học thứ hai kết thúc.

– Tần Sương Tinh: Thế nào? Mức độ lần này chấp nhận được chứ?

– Tần Sương Tinh: Hồi hộp xoa tay.jpg

Vinh Phong mỉm cười, trả lời cậu: Không vấn đề. Rất thú vị.

Buổi chia sẻ lần này chuyên nghiệp và có hệ thống hơn lần trước. So với những thuật ngữ khô khan, nội dung hôm nay lại thiên về truyền thuyết Ai Cập cổ đại. Còn kèm theo tranh vẽ tường kim tự tháp, bọ thần bằng đá quý, v.v…

Hình ảnh đều rất đẹp. Có thể thấy rõ Tần Sương Tinh đã dụng tâm chuẩn bị. Vừa quan tâm đến khả năng tiếp nhận của Vinh Phong, vừa cố gắng làm cho chủ đề thêm phần hấp dẫn.

Thật sự nghiêm túc làm phổ cập khoa học.

– Tần Sương Tinh: Ui, vậy thì tốt quá!

– Tần Sương Tinh: Mèo con xoay vòng.jpg

Vinh Phong nhìn chằm chằm vào con mèo đang xoay vòng, bất giác tưởng tượng biểu cảm và động tác của Tần Sương Tinh lúc này.

Ảnh meme của Tần Sương Tinh hình như toàn là mèo chó động vật nhỏ. Cậu chưa bao giờ dùng ảnh người thật hay người nổi tiếng. Là vì cậu ấy có chứng sợ xã hội với con người, chỉ thấy tò mò và yêu thích với động vật sao?

Vinh Phong đang định nhắn gì đó, bỗng điện thoại rung lên. Trong khung chat hiện ra một dòng tin nhắn mới.

– Tần Sương Tinh: Vậy lần sau có thể cho anh xem mấy tấm ảnh k.ích th.ích hơn.

– Tần Sương Tinh:

– Tần Sương Tinh: Cố lên! Anh sẽ làm được!

Vinh Phong: …

Không! Tôi không làm được!!!

Bọ thần còn được, vì bọ thần rất ngầu. Nhưng mấy con khác không được đâu!

Vinh Phong vừa hoảng sợ vừa tế nhị bày tỏ sự bất an, nhấn mạnh không nên nóng vội mà cần tiến hành từ từ, theo từng bước.

– Tần Sương Tinh: Ừ ừ!

Chẳng biết nghe lọt tai được bao nhiêu.

Đại phiêu lưu vượt qua nỗi sợ côn trùng, tiết thứ hai kết thúc suôn sẻ.

Vinh Phong tưởng rằng tối nay đến đây là hết, ai ngờ Tần Sương Tinh gửi thêm một đường link video.

– Tần Sương Tinh: Đây là bài tập phụ nè~

– Tần Sương Tinh: Là một bộ phim tài liệu về bọ hung đẩy phân, khá là thú vị.

– Tần Sương Tinh: Nếu anh có hứng thú thì xem thử nha~

Vinh Phong: “…”

Dấu ngã kìa. 

Lần đầu tiên Vinh Phong thấy cậu dùng dấu ngã.

Dấu câu quả là một thứ kỳ diệu. Vinh Phong bất giác tưởng tượng, khi Tần Sương Tinh gõ ra mấy dòng này, mặt cậu trông như thế nào nhỉ?

Có cười không? Có mỉm cười không?

……

Ở một nơi khác thành phố Nghi Giang. Trong căn hộ ấm áp dưới ánh đèn bàn vàng dịu.

– Vinh Phong: Được. Để tôi xem thử~

Tin nhắn trả lời hiện lên trên màn hình.

Tần Sương Tinh không kìm được khẽ nhếch khóe môi. Cậu ngả người về sau tựa lưng vào ghế, vươn vai thật dài.

Vui quá đi mất. Cuối cùng cũng có người chịu lắng nghe mấy chuyện tào lao về côn trùng của cậu rồi.

Tần Sương Tinh không phải là người bẩm sinh mắc chứng sợ xã hội. Là từ hồi cấp ba… sau khi trải qua vài chuyện, cậu mới trở nên trầm lặng và hay dè dặt như bây giờ.

Trước đó cậu từng rất hoạt bát. Mỗi lần phát hiện ra điều gì hay ho về sinh vật học, cậu đều muốn chia sẻ ngay lập tức với ai đó. Nhưng kể cả là hồi đó, niềm đam mê mãnh liệt với côn trùng của cậu cũng chưa bao giờ được mọi người xung quanh thấu hiểu.

Ai cũng cảm thấy ghê tởm, đáng sợ. Chỉ cần nhìn thấy mấy chữ “côn trùng” hay “nhện”, da đầu đã bắt đầu tê rần.

Đừng nói nữa.

Đừng cho tôi xem hình.

Tránh ra, đừng nói chuyện này với tôi.

Ghê chết đi được.

Tần Sương Tinh đã bị từ chối như vậy vô số lần. Khi ấy cậu còn nhỏ, chưa biết cách đặt mình vào vị trí người khác.

Lớn lên một chút, Tần Sương Tinh dần học được cách kiềm chế bản thân, biết nghĩ cho người khác hơn. Dần dà, cậu học được cách cất giấu những điều mình yêu thích trong lòng. 

Trong lòng cậu có một tầng hầm, bên trong chất đầy những báu vật cậu cất giữ suốt bao năm. Những báu vật trong mắt người khác là kỳ quái, tối tăm, đáng sợ. Đối với cậu lại là những điều cậu vô cùng, vô cùng rất yêu thích.

Và bây giờ, cuối cùng cũng có một người đến trước cánh cửa tầng hầm của cậu, chịu bước vào cùng cậu.

Tần Sương Tinh gần như không thể kiềm được niềm vui sướng trào dâng trong lòng.

Cậu phải liên tục nhắc nhở bản thân đừng vội, đừng gấp gáp, phải bình tĩnh một chút, đừng dọa người ta chạy mất.

Cậu giống như chủ nhà háo hức muốn khoe các món đồ cất giữ bao năm của mình, lại buộc phải đè nén sự kích động xuống, cẩn thận từng chút một. Cậu cẩn thận nâng cao đèn dầu, soi sáng từng bậc thang dưới chân khách. Cậu chân thành nghiêm túc mời người khách đó đi cùng mình, bước xuống từng bước, từng bước một.

Tốt quá, thật sự là quá tốt.

Tần Sương Tinh ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, không kìm được thở ra một hơi thật dài.

Ve đêm hè kêu râm ran. Thời tiết dần nóng lên, gió đêm mang theo hương long não thoang thoảng.

Tốt thật.

Tần Sương Tinh nghĩ thầm.

Khóe miệng cậu vẫn cong cao lên không hạ xuống. Suốt cả buổi tối trò chuyện với Vinh Phong, cậu vui vẻ như một đứa trẻ.

Bình Luận (0)
Comment