Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 16

Trước khi bấm xem video, Vinh Phong hoàn toàn không ngờ rằng cảnh một con bọ hung lăn cục phân lại có thể hấp dẫn đến mức này.

Đây là một đoạn trích trong phim tài liệu. Phần đầu video là âm thanh xào xạc, ẩm ướt và hỗn tạp. Vinh Phong nhìn bối cảnh, ban đầu cứ tưởng đây là sa mạc, sau đó phát hiện… đúng là sa mạc thật. Nhưng thứ màu xám nâu đang bị bọ đen đào bới, khuấy tung lên kia không phải là cát.

Giọng thuyết minh nói cho anh biết: “Đó là phân của lạc đà để lại trên sa mạc. Là món quà từ trời ban cho bọ hung.”

Vinh Phong:…

Được rồi, nhìn không ghê như tưởng tượng. May mắn đây là điện thoại không ngửi được mùi, và cũng không phải giờ ăn cơm.

Thậm chí Vinh Phong còn thấy tiếng xào xạc trong video nghe rất êm tai, như đang massage màng nhĩ. Với lại vì máy quay được zoom khá gần, nên nếu không đọc phụ đề thì hoàn toàn không thể nhận ra đó là một đống phân lạc đà…

Trên màn hình, mấy con bọ hung đang dùng chi trước đào bới đống phân. Dần dần, chúng vo lại thành một quả cầu to gấp hai, ba lần thân hình của chúng. Khác với mấy tấm ảnh mà Tần Sương Tinh gửi cho anh trước đó, quả cầu phân này trông không được tinh xảo cho lắm.

Buồn cười ghê, đến phân mà cũng được gọi là “tinh xảo”.

Nhưng đúng thật, mấy tấm ảnh trước nhìn quả cầu gần như là hình cầu hoàn hảo. Còn cái trong video mộc mạc hơn nhiều, khá méo mó, bề mặt cũng lồi lõm không đều. So với “quả cầu phân”, nhìn nó giống một cục đất nhạt nhòa hơn.

Hoàn toàn không giống “phân ghê tởm” như trong tưởng tượng.

Khi quả cầu dần thành hình, máy quay từ từ lùi ra xa. Giữa sa mạc bao la, một hàng dấu chân li ti kéo dài đến tận chân trời…

Vinh Phong: …

Góc quay đẹp quá, ai mà ngờ đây là đang quay bọ hung.

Vinh Phong chưa kịp cảm thán xong, cảnh quay lại cắt về cận cảnh. Trên màn hình hiện lên dòng chữ to đùng: Bọ hung lăn phân.

Vinh Phong tiếp nhận rất ổn. Dù gì anh cũng đã xem mấy tấm ảnh 4K sắc nét, giờ xem video thấy cũng bình thường.

Thì ra cảnh bọ hung lộn ngược người lăn phân trôi chảy đến thế… Phải, mượt mà một cách bất ngờ, như nước chảy mây trôi!

Tuy lăn phân trong tư thế lộn ngược, hai chân sau kẹp lấy quả cầu rồi lăn đi từng chút, nhưng động tác của nó vô cùng lưu loát, bước đi cực kỳ vững vàng, hoàn toàn không nhận ra là nó đang đi ngược. Y như công nhân đẩy xe cút kít ngoài công trường, mượt mà vô đối.

Giọng thuyết minh vang lên khiến người xem sốc ngang: “Bọ hung lăn phân để bảo quản. Chúng sẽ đưa phân về tổ ẩm ướt an toàn…”

Vinh Phong bàng hoàng. Cũng như anh, màn hình bình luận trực tiếp nổ tung:

– ??? Lăn phân mà còn phải bảo quản???

– Định đem về ăn từ từ đúng không…

– Tại sao phân lại cần phải bảo quản… cíu…

– WTF tui đang ăn socola! Cái quả cầu kia trông giống hệt socola truffle á á á á!

Vinh Phong: …

Socola truffle à.

Anh nhớ lại lần trước đồng đội khoe với mình mấy viên socola truffle do bạn gái tặng. Hình như đúng là dạng hình cầu sần sùi màu nâu xám như này…

Vinh Phong ôm trán, nhịn cười tiếp tục xem.

Sa mạc nắng gắt. Có lẽ vì nóng quá mà trong lúc bọ hung lăn phân, gần như không thấy bóng dáng sinh vật nào khác. Mà nhắc mới nhớ, có con gì ăn bọ hung không nhỉ?

Bọ hung ăn phân mà lớn. Ăn bọ hung chắc là có mùi phân…

Dừng!

Vinh Phong thấy hơi buồn nôn, không muốn nửa đêm tra Baidu “động vật nào ăn bọ hung” đâu.

Màn hình trôi qua một dòng bình luận:

– Thời buổi này, ăn phân cũng không dễ dàng gì…

Vinh Phong nhìn sa mạc nóng đến bốc khói, rồi lại nhìn con bọ nhỏ xíu vẫn kiên trì lăn phân trên đám sỏi bỏng rát, không khỏi đồng cảm sâu sắc.

Phim tài liệu tiếp tục giảng giải: “Đây là một bọ hung cái. Bọ hung cái sẽ đẻ trứng vào trong quả cầu phân. Như vậy, con non khi nở ra sẽ có thức ăn ngay và lớn lên trong môi trường an toàn đó. Cũng chính vì thế mà người Ai Cập cổ đại xem bọ hung là Bọ thần…”

Nghe đến đây, mắt Vinh Phong sáng lên.

Ồ, cái này mình biết! Tần Sương Tinh từng kể rồi!

Nhưng rồi giọng thuyết minh trầm thấp, từ tính nói tiếp: “Người Ai Cập cổ đại hiểu lầm rằng bọ hung chỉ có giống đực, không có giống cái. Con đực truyền tinh vào trong quả cầu, bọ hung con sinh ra từ đó… Sự tuần hoàn của sự sống, như mặt trời ngày ngày mọc rồi lặn…”

Vinh Phong:???!!!

Cái này không giống lời kể của Tần Sương Tinh! Thế thì khác gì “làm tình với phân”?!

Đệt.

Vinh Phong tê liệt cả người. Ấn tượng lãng mạn ít ỏi mà anh vừa mới xây dựng về bọ hung, sụp đổ sạch trơn vào khoảnh khắc này.

Nhưng nghĩ kỹ lại, bọ hung vô tội mà. Dù sao thì bọ hung cũng đâu thật sự hành sự với phân, chẳng qua là người Ai Cập cổ đại quan sát không đầy đủ, rồi tưởng tượng tào lao mà ra!

Khụ khụ.

Vinh Phong lắc đầu, cố xua đi hình ảnh kỳ quái trong đầu, tiếp tục xem phần tài liệu ngoại khóa này.

Bọ hung vẫn đang chậm rãi tiến về phía trước trên vùng cát nóng bỏng. Nó lộn ngược người, thoăn thoắt di chuyển trên mặt cát sỏi. Viên phân tròn vo lăn đi trơn tru không trở ngại.

“Nhưng tư thế lộn ngược này có một vài vấn đề…”

Giọng thuyết minh chợt ngừng một nhịp, nhạc nền BGM cũng dừng lại.

Trên màn hình, bọ hung đẩy viên phân tròn từ từ đến rìa cồn cát. Sau đó… lăn tõm xuống dưới!

“Vấn đề là… nó không nhìn thấy đường.”

Vinh Phong: !!!

Trái tim anh như bị bóp nghẹt. Cùng lúc đó, màn hình video cũng tràn ngập các dòng bình luận chạy qua:

– Aaaaa lăn xuống rồi!

– Buồn cười chết mất, như quả cầu tuyết lăn vậy!

– Hahahaha cười ẻ! Nhạc nền cắt ngang đúng lúc, thuyết minh cũng hài!

– Uầy, rơi thật luôn! Rơi rồi vẫn ôm chặt viên phân không chịu buông! Hahahaha!

– Đó là bữa đại tiệc quý báu đấy! Làm sao mà buông được! Khổ thế rồi còn không giữ lấy chắc!

– Dễ thương quá hahahaha

Vinh Phong: …

Không thể phủ nhận, cái khoảnh khắc bọ hung ôm chặt viên phân rồi lăn lông lốc xuống cồn cát, anh cũng thấy dễ thương thật.

Vinh Phong ôm trán.

Cứu với. Chẳng lẽ mình FA lâu đến mức nhìn thấy bọ hung cũng thấy nó đáng yêu!

Cơ mà nhìn cả đống người trong bình luận cũng thấy bọ hung dễ thương giống mình, Vinh Phong lại thấy mình không b.iến th.ái như mình tưởng.

Con bọ hung lăn từ trên cồn cát xuống, có vẻ không bị thương. Nó gần như không dừng lại, lập tức lộn ngược lên, tiếp tục đẩy viên phân của nó.

Tất nhiên có thể là vì mặt cát nóng quá, nằm lâu sẽ bị bỏng.

Điều này Vinh Phong cực kỳ đồng cảm. Mùa hè mà phải huấn luyện trên nền xi măng thì trải nghiệm sẽ y như vậy. Nền nóng tới mức có thể rán trứng, nằm xuống là nghe thấy tiếng “xèo xèo” như nướng thịt.

Tóm lại, sau khi lăn xuống khỏi cồn cát, con bọ hung nhỏ xíu không hề bị ảnh hưởng chút nào. Nó thoăn thoắt bò dậy, tiếp tục đẩy viên phân của mình.

Nhưng rồi, nó lại gặp vấn đề mới. Phía trước là một cồn cát có độ dốc quá lớn, nó không lên nổi.

Máy quay zoom cận cảnh, khung hình đặc tả con bọ hung. Con bọ hung với đôi chân sau dài nhất đang ôm chặt viên phân chiếm gần nửa màn hình. Bốn chân trước của nó cố gắng đạp lên lớp cát vụn, muốn đẩy mình lên đỉnh dốc. Nhưng vì dốc quá cao, lại thêm lớp cát quá mịn quá trơn, cái chân bé nhỏ của nó cứ mỗi bước lại lún sâu xuống cát, không có điểm tựa.

Nó gần như bơi trong cát vậy. Nếu không nhờ cái đầu phẳng của nó chống lên được bề mặt, có khi cả thân nó đã lún hẳn xuống rồi.

Máy quay từ từ lùi lại. Giọng thuyết minh với chất giọng trầm khàn thương cảm tiếp tục vang lên: “Viên phân này nặng gấp đôi trọng lượng của nó, vì thế việc leo dốc trở nên vô cùng khó khăn…”

Nhưng con bọ hung vẫn cố gắng tiến lên. Từ góc nhìn nghiêng, có thể thấy nó đang đẩy viên phân to hơn cơ thể mình rất nhiều, từng chút một bò lên mặt dốc nghiêng gần 45 độ.

Và những nỗ lực liên tục đó đổi lại là những thất bại không ngừng. Nó gần như cứ bò được một bước lại tụt xuống một bước. Trong vài giây ngắn ngủi, nó cứ lên rồi lại trượt, lên rồi lại trượt.

Mãi không thể nhích nổi khỏi chỗ cũ.

Máy quay bỗng chuyển cảnh, hướng lên bầu trời. Ánh nắng thiêu đốt, chỉ nhìn qua màn hình thôi cũng cảm nhận được cái nóng khủng khiếp ấy.

Vinh Phong: Quá bi tráng.

Bình luận tràn ngập màn hình:

– Chịu khó ghê…

– Tự nhiên thấy thương quá.

– Sao cồn cát này trơn thế. Đây là cát trôi à??

– Cứu tôi với, tuyệt vọng quá. Không thể nào leo nổi luôn á.

– Sisyphus đẩy đá lên núi…

Dòng bình luận cuối cùng có màu sắc đặc biệt, còn có biểu tượng like ở trước.

Vinh Phong chú ý tới nó, nhưng không hiểu lắm. Sisyphus đẩy đá là gì?

Anh theo thói quen mở trình duyệt, gõ tìm kiếm, rồi nhanh chóng hiểu ra… à, thì ra là một câu chuyện thần thoại.

Trong thần thoại Hy Lạp, Sisyphus là một người đáng thương. Vì nhiều lý do, ông bị trừng phạt phải không ngừng đẩy một tảng đá lớn lên đỉnh núi, rồi nhìn tảng đá lăn xuống, đẩy lên lại lăn xuống. Cứ thế lặp đi lặp lại, không có hồi kết.

Giống hệt con bọ hung trước mắt.

Vinh Phong: …

Không ngờ lại thấy được bi tráng sử thi từ một con bọ hung!

Video tài liệu vẫn đang tiếp tục.

– Quá truyền cảm hứng… huhu

– Cmn bọ hung còn chăm chỉ hơn mình

– Người quay phim làm ơn giúp nó đi… nhìn mà xót quá

– Thảm thật sự, đẩy mãi mà vẫn ở tại chỗ

– Aaaaa lại lăn xuống rồi! Lại trở về chỗ ban đầu rồi huhu!

– Aaaaa đau lòng quá!

– Hahahahaha xin lỗi nhưng buồn cười quá!

– Khóc rồi nè

– Huhuhu

Vinh Phong: …

Ống kính tàn nhẫn đã ghi lại toàn bộ quá trình bọ hung lăn từ trên sườn cát xuống. Lăn thẳng một lèo xuống đáy, thậm chí còn quay chậm! Từng hạt cát rơi lăn trượt như thế nào cũng được tái hiện chi tiết hoàn hảo!

Rồi ở cảnh tiếp theo, bọ hung lại đứng dậy, tiếp tục đẩy viên phân. Cảnh tiếp lăn về chân dốc, tiếp nữa là lăn xuống. Nhạc nền cũng từ vui tươi hoạt bát chuyển thành buồn thương.

Vinh Phong: …

Sao con bọ hung này lại đáng thương đến thế chứ! 

Gen lính cứu hỏa trong người Vinh Phong bắt đầu rục rịch. Anh muốn thò tay vào trong màn hình để giúp con bọ hung kia đẩy viên phân!

Ai đó làm ơn cứu nó với!

Thảm kinh khủng!

Không biết đã xem bao lâu. Vô số dòng bình luận lặng lẽ trôi qua màn hình, xuyên qua không gian và thời gian, cùng Vinh Phong chứng kiến cuộc đời bọ hung vừa bi kịch vừa hùng tráng ấy.

Ống kính lặp đi lặp lại hình ảnh bọ hung lăn lông lốc từ đỉnh cồn cát xuống, cuối cùng cũng đổi góc máy.

Lần này, bọ hung không còn cố đẩy phân nữa. Nó trèo lên trên viên phân.

– Ơ, nó định làm gì vậy?

– Bỏ cuộc rồi sao?

– Tội quá đi mất

– Cứu tui, sao tui lại thấy thương một con bọ hung thế này…

– Phân chắc không còn tươi nữa rồi…

Vinh Phong: ???

Anh đang đắm chìm trong cảm xúc cảm thương, ai dè bị câu bình luận “Phân không còn tươi nữa” đập một cú tỉnh người, cảm động bay sạch không còn mống.

Ủa mà khoan đã, cái tư thế đứng trên viên phân nhìn đông nhìn tây này…

Vinh Phong: !!!

Nó đang quan sát bầu trời! Nó đang dựa vào vị trí mặt trời để xác định phương hướng!!!

Mấy kiến thức Tần Sương Tinh từng giảng cho anh lập tức ùa vào đầu. Vinh Phong không biết phải dùng từ gì để mô tả sự phấn khích của mình. Nhìn thấy một đống bình luận hỏi “Nó đang làm gì thế?”, anh không nhịn được nữa, lập tức gõ một dòng: 

– Nó đang xác định đường về nhà.

Quả nhiên giây tiếp theo, giọng thuyết minh trầm ấm quen thuộc trong phim tài liệu vang lên: “Nó sắp trở về nhà.”

Trên màn hình, con bọ cánh cứng màu đen đứng vững vàng trên viên phân tròn. Sáu chiếc chân mảnh dài xếp đối xứng hoàn hảo, không khác gì món đồ trang trí được chế tác tinh xảo. Ánh mặt trời chiếu rọi làm mai giáp của nó ánh lên màu kim loại rực rỡ.

Dưới sức nóng thiêu đốt của sa mạc, giữa nền cát nóng hơn 40°C, con bọ đen bất ngờ xòe cánh, nhanh đến mức mắt thường không theo kịp.

Máy quay chuyển sang quay chậm. 

Cơ thể nó từ từ nâng lên không trung, các chân vốn co rút bỗng nhẹ nhàng duỗi thẳng.

Phành phạch phành phạch…

Nó bay đi mất.

Video dừng lại tại đó.

Vinh Phong ngẩn người.

Cho đến khi màn hình đen ngòm hiện lên giao diện kết thúc, anh vẫn chưa thoát khỏi cú sốc cảm xúc vừa rồi. Vinh Phong vô thức kéo lại thanh tiến độ, xem lại cảnh bọ hung tung cánh bay lên.

Bình luận cũng đồng loạt bùng nổ:

– Aaaaa nó bay kìa!

– Bọ hung biết bay á!?

– Cíu tui, sao đột nhiên thấy nó ngầu vậy trời…

– Camera man đỉnh thật, quay đẹp quá!

Đúng vậy, khá là ngầu.

Vinh Phong bấm nút tạm dừng, chăm chú nhìn vào màn hình, nơi con bọ cánh cứng màu đen ánh lên vẻ sáng bóng như kim loại.

Thật sự rất ngầu. Tựa như một chiến giáp rắn chắc cứng cáp, đập cánh giữa sóng nhiệt và gió bỏng, dưới vòm trời bao la mà mạnh mẽ lao về phía xa xăm.

Chẳng lẽ vì vậy Tần Sương Tinh mới yêu thích côn trùng đến thế? Vinh Phong chợt cảm thấy mình hiểu Tần Sương Tinh thêm một chút xíu.

Thế là tối hôm đó, Vinh Phong lại mơ thấy rất nhiều thứ liên quan đến côn trùng. 

Trong mơ, anh lén lút yêu đương với một thiếu niên xinh đẹp dịu dàng trong hoàng cung Ai Cập cổ đại. Pharaoh phát hiện ra, trừng phạt anh bằng hình phạt “vạn trùng gặm thân”.

Anh bị quấn băng trắng kín người không thể động đậy, bị nhốt trong một chiếc quan tài đá lạnh lẽo cứng rắn, trơ mắt nhìn binh lính nâng bình sành lên, đổ ụp xuống vô số bọ cánh cứng màu đen.

“Đây là bọ hung.”

Trong quan tài, vị tư tế bỗng nhiên hét to vang trời động đất:

“Tôi không sợ bọ hung nữa!!!”

“Tới đâyyyyyy!!!!”

Hôm sau, giờ chạy bộ buổi sáng.

“Vinh Phong, bị sao đấy? Lại thẩm du suốt đêm à?”

Chiến hữu cười hề hề chạy tới bên cạnh, “Nửa đêm tao dậy đi vệ sinh, thấy phòng mày còn sáng đèn. Làm gì đấy hả, lo mà giữ gìn sức khỏe, kẻo túng dục quá độ nhá!”

Vinh Phong mặt không biểu cảm, lơ đẹp lời trêu ghẹo của chiến hữu. Anh lên tinh thần, một lần nữa vọt lên đầu hàng.

#Nói ra chắc chả ai tin, tôi thật sự đã ngồi xem bọ hung đẩy phân suốt cả đêm.

#Không ngờ bọ hung lại có thể khiến người ta mê mẩn đến vậy.

#Mẹ ơi con không còn sợ bọ hung nữa rồi.

#Bọ hung ngầu đét!

—————–

Lời tác giả:

Phim tài liệu về bọ hung tham khảo từ Planet Earth (寰宇视野).

Kiến thức về Ai Cập cổ đại được tổng hợp từ Baidu Baike và video của La Vương số 2: “Tại sao người Ai Cập cổ đại lại tôn thờ một con bọ đẩy phân, niệm kinh cho nó, nhét nó vào tai?”

Bình Luận (0)
Comment