Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 17

Hai người lần lượt hoàn thành nhiệm vụ số hai. “Cuộc phiêu lưu vượt qua sợ xã hội và sợ côn trùng” diễn ra suôn sẻ.

 Tần Sương Tinh nhanh chóng nghênh đón nhiệm vụ số 3: Thú bông.

Nhiệm vụ lần này khó hơn một chút so với hai lần trước. Vì lần này cậu phải chủ động tiếp xúc với con người.

Khụ khụ, nghĩ kỹ lại thì, đúng là Vinh Phong giao nhiệm vụ rất có trình tự và nhẹ nhàng.

Sticker tâm trạng — không cần tương tác.

Chạy sáng — vô tình tương tác với chó con.

Còn nhiệm vụ hiện tại — Thú bông, là mặc bộ đồ mascot thú bông, không cần để lộ khuôn mặt thật. Tức là “trốn” trong một lớp bảo hộ an toàn, cách một lớp lớp vỏ bọc, và giao tiếp đơn giản với người khác.

Thậm chí không cần nói chuyện. Cậu chỉ cần đóng vai thú bông, tương tác đơn giản với bọn trẻ là được rồi.

Ban đầu Tần Sương Tinh có hơi căng thẳng, cứ nghĩ Vinh Phong sẽ bắt mình mặc đồ thú bông lên sân khấu nhảy múa hay hát hò gì đó… Nhưng mà không có.

– Cậu từng đến Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần nhỉ? Ở đây.

Vinh Phong gửi qua một định vị.

Tần Sương Tinh có chút bất ngờ. Tất nhiên cậu từng đến Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần, cậu từng điều trị ở đó mà. Nhưng không ngờ địa điểm thực hiện nhiệm vụ lại là Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần!

Nội dung nhiệm vụ rất đơn giản: Trung tâm có một khu vui chơi cho trẻ em. Tần Sương Tinh cần mặc bộ đồ thú bông, chơi với mấy đứa nhỏ ở đó một ngày.

Vinh Phong nói, đúng lúc có bạn làm việc ở đó, đã liên hệ xong hết rồi, cậu chỉ cần tranh thủ thời gian qua là được.

– Tần Sương Tinh: Oa! Là bác sĩ nào vậy? Hay là chị y tá?

– Vinh Phong: Người đó tên là Đàm Hưng Hàng. Cậu biết không?

Tần Sương Tinh ngẫm nghĩ một lát, không có ấn tượng. Cậu mở hồ sơ bệnh án của mình ra xem, phát hiện trước đây chưa từng khám với bác sĩ này.

Lên trang web chính thức của Trung Tâm Tâm Thần thành phố Nghi Giang tra thử, Tần Sương Tinh mới biết, thì ra bác sĩ Đàm là bác sĩ trẻ mới tốt nghiệp không lâu. Bảo sao cậu không biết.

Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần thành phố Nghi Giang là một trong những bệnh viện chuyên khoa hàng đầu cả nước, hẹn chuyên gia cực kỳ khó. Trước giờ mỗi lần Tần Sương Tinh đi khám đều là bố mẹ đặt hẹn trước với các bác sĩ chuyên khoa hàng đầu.

Bác sĩ Đàm này kinh nghiệm chưa nhiều, mới ra trường không lâu. Những bác sĩ trẻ thế này chưa được xếp hạng chuyên gia, chỉ khám ở khu khám bệnh thông thường. Mà trong nhận thức của phần lớn người dân, khu khám thường chủ yếu là kê đơn, làm xét nghiệm, khám sơ bộ. Muốn khám “thật sự”, vẫn phải gặp chuyên gia.

Thế nên Tần Sương Tinh chưa từng gặp vị bác sĩ này là điều dễ hiểu.

Vì vậy…

“Chào bác sĩ…”

Nhân dịp cuối tuần không có tiết học, Tần Sương Tinh tranh thủ liên hệ trước với bác sĩ Đàm rồi đúng giờ đến Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần.

Trung tâm bắt đầu tiếp nhận bệnh nhân lúc 8 giờ sáng. Lúc này mới 7 rưỡi, bãi đậu xe phía trước đã kín chỗ.

Tần Sương Tinh bước qua cửa kính, thứ đầu tiên đập vào mắt là hai cây xanh lớn cao hơn người. Khu chờ của trung tâm rất rộng, bài trí ấm cúng vui mắt. Khắp nơi đều có đồ chơi nhỏ và các loại sách thú vị.

Dù gì cũng là bệnh viện chuyên khoa tâm lý. Nhiều bệnh nhân ở đây là trẻ em được bố mẹ đưa đến khám, cũng có học sinh trung học nhưng không nhiều. Tần Sương Tinh từng đến đây vài lần, nên cũng biết đại khái tình hình của bệnh nhân ở đây.

Trẻ em được bố mẹ đưa đến thường vì vấn đề khó tập trung, cảm xúc không ổn định, chẳng hạn như quá rụt rè, hoặc dễ nổi nóng. Học sinh trung học phần lớn là lo âu, trầm cảm, mất ngủ. Nghe nói chủ yếu là do áp lực học hành.

Dĩ nhiên cũng có trường hợp mắc chứng sợ giao tiếp xã hội như Tần Sương Tinh.

Lúc cậu vào đại sảnh, khu chờ đã kín chỗ với đủ lứa tuổi, từ trẻ nhỏ đến người lớn đi cùng bố mẹ. Có lẽ cũng có vài người lớn tự đến khám.

Tần Sương Tinh bối rối kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống, đồng thời cẩn thận sờ tay lên miếng sticker dán trên khẩu trang của mình.

Phù… Vẫn còn.

Sticker hôm nay là màu lam nhạt, cũng là màu mà lần đầu tiên cậu chọn khi đeo sticker tâm trạng. Xanh lam nhạt nghĩa là “hơi căng thẳng”. Nếu rất căng thẳng thì sẽ là màu hồng. Lý do hôm nay chỉ là lam nhạt chứ không phải hồng, là vì người cậu sắp gặp là bạn của Vinh Phong.

Bạn của Vinh Phong chắc chắn là người tốt. Hơn nữa còn là bác sĩ ở Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần.

Cho nên… không được sợ.

Tần Sương Tinh hít sâu một hơi. 

Theo lời bác sĩ Đàm dặn, cậu đi thẳng lên tầng ba, phòng khám cuối hành lang.

Phòng khám thường số 7.

Cốc cốc cốc. Tần Sương Tinh rụt rè gõ cửa.

Bên trong truyền ra một giọng nói trong trẻo dứt khoát: “Mời vào!”

Tần Sương Tinh nuốt nước bọt, hít sâu mấy lần, rồi mới đẩy cửa bước vào.

Bên trong là cấu trúc phòng khám quen thuộc, không khác gì phòng khám chuyên gia ở tầng dưới. Trước đây Tần Sương Tinh từng khám ở khu chuyên gia, nên môi trường ở đây không lạ gì với cậu.

Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần có một đặc trưng, đó là khắp nơi đều có cây xanh. Không chỉ ở sảnh trước mà cả hành lang, cầu thang… Tất nhiên, trong mỗi phòng khám cũng đặt đủ loại chậu cây. Màu xanh khiến tâm trạng con người dễ chịu hơn, Tần Sương Tinh cũng rất thích màu xanh.

“Ồ, cậu là… Tần Sương Tinh đúng không?”

Một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng đứng lên từ phía sau bàn làm việc, khuôn mặt sáng sủa điển trai, nở nụ cười hiền hòa.

Tần Sương Tinh lập tức bước tới: “Chào bác sĩ Đàm ạ.”

“Hahaha, không cần khách sáo vậy đâu.” Bác sĩ Đàm xua tay, cười nói, “Tôi học cùng khóa với Vinh Phong, chắc chỉ lớn hơn cậu 2-3 tuổi thôi. Không cần gọi là bác sĩ, cứ thoải mái nhé.”

Cùng khóa?

Tần Sương Tinh hơi bất ngờ với cách nói đó. Bác sĩ Đàm không phải học ngành y sao? Sao lại cùng khóa với Vinh Phong được? Cậu nhớ rõ Vinh Phong là lính cứu hỏa mà. Lẽ nào trước khi làm lính cứu hỏa, anh ấy từng học y?

Trong lòng Tần Sương Tinh tràn đầy tò mò, nhưng lại không dám hỏi. Cậu bất giác ngơ người.

Tới khi hoàn hồn lại, cậu phát hiện bác sĩ Đàm đang nghiêng đầu, dùng ánh mắt rất thân thiện thậm chí có phần tò mò, quan sát cậu.

“…”

Tần Sương Tinh không nhịn được mà căng thẳng. Cậu hơi luống cuống, muốn lùi về sau, nhưng lý trí kịp thời ngăn lại.

Cậu liên tục nhắc mình trong đầu: Đừng sợ, đừng sợ, bác sĩ Đàm không có ý xấu.

Đàm Hưng Hàng nhận ra hơi thở cậu dồn dập, lập tức rời ánh mắt khỏi khẩu trang cậu đang đeo.

“Haha, xin lỗi nhé. Không giấu gì cậu, tôi mới tốt nghiệp không lâu.”

Đàm Hưng Hàng gãi mũi, chân thành giải thích: “Tôi chưa có nhiều kinh nghiệm lâm sàng, cũng chưa khám cho nhiều bệnh nhân. Xin lỗi nhé, vừa nãy có phải khiến cậu thấy căng thẳng không? À, cậu ngồi đi. Ngồi trước đi, tôi đi lấy bộ đồ thú bông cho cậu.”

Tuy nói thiếu kinh nghiệm, nhưng bác sĩ Đàm có nụ cười sáng sủa, nhiệt tình và rạng rỡ. Như một chú golden retriever chạy tung tăng dưới nắng.

Thật sự rất dễ gần. Cảm giác có vẻ là… một người tốt, và rất dịu dàng!

Tần Sương Tinh cảm thấy bớt căng thẳng hơn hẳn.

Đàm Hưng Hàng chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, ra hiệu cậu chờ chút, sau đó đi mở cánh cửa khác bên trong phòng khám.

Cấu trúc phòng khám ở Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần đều giống nhau. Một cửa chính để bệnh nhân ra vào, một cửa phụ phía sau bàn làm việc dành cho nhân viên.

Tần Sương Tinh ngồi xuống chiếc ghế sofa bọc vải màu sáng, mềm mại thoải mái. Phía sau là giá sách, trên đó không có nhiều sách. Có lẽ vì bác sĩ Đàm mới đến làm việc chưa lâu?

Tần Sương Tinh nhớ giá sách ở các phòng chuyên gia khác giá sách luôn kín chỗ. Bác sĩ Đàm quả là “mới” ở mọi mặt nhỉ… 

Nói tiếp thì, không biết Vinh Phong năm nay bao nhiêu tuổi? Bác sĩ Đàm bảo học cùng khóa với anh ấy, chắc tuổi cũng xêm xêm nhau. Bác sĩ Đàm lớn hơn mình 2-3 tuổi, chắc là Vinh Phong cũng tầm đó?

Trước đây Vinh Phong cũng từng học y sao? Thật khó mà tưởng tượng.

Nếu anh ấy mặc áo blouse trắng, nhất định sẽ bị căng phồng do cơ ngực…

Nói mới nhớ, thật ra Tần Sương Tinh cực kỳ ngượng ngùng. Ngày Vinh Phong cứu cậu, vì quá hoảng loạn, cậu không dám ngẩng đầu nhìn rõ mặt anh. Thế nên đến tận bây giờ, ấn tượng sâu sắc nhất của cậu về Vinh Phong ngoài đời thực là… cơ ngực rất lớn, rất mềm, gối đầu lên rất, rất dễ chịu…

“…”

Tần Sương Tinh ngồi trên sofa, không hiểu sao lại hơi căng thẳng, mất tự nhiên khép chân lại.

“Đây rồi, là bộ này… Cậu cao bao nhiêu nhỉ?”

Bác sĩ Đàm đột nhiên xuất hiện trong phòng khám.

Tần Sương Tinh giật bắn người, bật dậy khỏi sofa, hoảng hốt ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt hốt hoảng của bác sĩ Đàm.

“Uầy.” Bác sĩ Đàm gãi đầu. “Cậu làm tôi hết hồn.”

“Xin lỗi… xin lỗi.”

Tần Sương Tinh lúng túng, mặt nóng bừng. Cậu chợt nhớ tới câu hỏi lúc nãy, vội vàng trả lời.

“Tôi cao 1m75.”

“Ồ, vậy chắc là cậu mặc vừa.” Bác sĩ Đàm cầm bộ đồ thú bông, giơ lên ướm thử từ xa trước người cậu.

Tần Sương Tinh: “…!”

Cái đó là bò sữa sao? Màu đen trắng đặc trưng, hai cái sừng trên đầu, sau lưng có một cái đuôi dài với chùm lông ở cuối. Nhìn kiểu gì cũng ra bò sữa.

Cậu lại tưởng tượng vài thứ kỳ lạ. 

Áo blouse trắng, áo sơ mi bị căng ra. Người đàn ông rắn chắc vạm vỡ để trần phần trên, mặc bộ bò sữa này…

“Ưm!”

Tần Sương Tinh lập tức đỏ mặt đến tận mang tai.

“?” Đàm Hưng Hàng khó hiểu gãi đầu.

Chà, mới gặp hai phút đã đỏ mặt hai lần, ca này sợ xã hội nặng đấy!

Tần Sương Tinh thay bộ đồ bò sữa.

Đây không phải loại đồ mỏng ôm sát người, mà là kiểu mascot dày dặn bông xốp, bên trong có lớp lót để tạo phom dáng, còn có mũ đầu to đùng.

“Chỗ miệng này cậu có thể đưa tay ra ngoài nếu cần nhé.”

Bác sĩ Đàm giúp cậu đội mũ lên, ân cần hỏi: “Bên trong có ngột ngạt không?”

“Không ạ.”

Giọng nói ngoan ngoãn của Tần Sương Tinh vọng ra từ trong bộ đầu thú. 

Lúc này, cậu đã biến thành một chú bò sữa phiên bản hoạt hình. Đôi mắt tròn to, hai chiếc sừng cong cong trên đầu, vành tai hồng hồng dễ thương. Bụng tròn phúng phính màu hồng nhạt, sờ vào cực mềm, bên trong nhồi đầy bông. Cảm giác rất “chữa lành”.

Không chỉ bụng, mà cả tay, chân và chiếc đầu bò sữa to đùng đều phủ lông xù dày dặn, sờ vào rất thích, nhưng cũng rất nóng. May mà trong trung tâm có điều hòa.

“Nếu cậu thấy nóng hoặc khát, cứ quay lại phòng nghỉ phía sau nhé.”

Bác sĩ Đàm dặn dò, “Không cần gắng sức quá đâu.”

“Vâng ạ.”

Tần Sương Tinh ngoan ngoãn đáp lời.

“Vậy thì đi thôi.” Bác sĩ Đàm vỗ vai chú bò sữa, “Cố lên nhé!”

“Vâng, vâng!” 

Tần Sương Tinh hít một hơi thật sâu, bước chân nặng nề bịch bịch bịch, rón rén tiến về khu vui chơi.

Bác sĩ Đàm đứng ngoài hành lang, tiễn cậu bằng ánh mắt, thuận tay rút điện thoại ra.

– Bộ thú bông ông mua có chất lượng tốt đấy. Bao nhiêu tiền vậy?

Lúc này là giờ nghỉ sau buổi huấn luyện sáng của đội cứu hỏa. Vì thế Vinh Phong trả lời rất nhanh.

– Cậu ấy đến rồi?

– Thay đồ rồi?

– Đàm Hưng Hàng: Ừ.

– Vinh PhongĐang nhập…

– Vinh PhongĐang nhập…

– Vinh PhongĐang nhập…

Đàm Hưng Hàng cầm điện thoại chờ một lúc, nhưng vẫn chỉ có dòng chữ “đang nhập”. Chờ nửa ngày chả thấy thêm một chữ nào.

Đàm Hưng Hàng sốt hết cả ruột:

– Ông đang làm gì vậy?

Dường như bị ép đến cùng, bên kia cuối cùng cũng hạ quyết tâm.

– Vinh Phong: Không có gì. Tôi đi huấn luyện đây. Nhờ ông chăm sóc cậu ấy giúp tôi.

– Đàm Hưng Hàng: ??? 

……

Đội phòng cháy, bên ngoài sân huấn luyện.

Vinh Phong ngửa đầu tu ừng ực nửa chai nước, sau đó cất điện thoại vào tủ, khóa lại.

Không được, phải nhịn.

Đã nói là không chụp ảnh, nếu bảo Đàm Hưng Hàng chụp thì khác nào chụp lén? 

Không được, phải kiềm chế. Dù có muốn cỡ nào cũng phải nhịn!

Bình Luận (0)
Comment