Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 18

Tần Sương Tinh mặc bộ đồ bò sữa, bước đi vụng về tiến vào khu vui chơi.

Nơi này trước giờ cậu chưa từng đến, dù sao thì cậu mắc chứng sợ xã hội mà.

Khu vui chơi thực chất là một khu vực chờ. Một số bác sĩ ở đây sử dụng mô hình khám đặc biệt, trước tiên trò chuyện riêng với trẻ, sau đó mới trò chuyện riêng với phụ huynh. Bởi nhiều vấn đề tâm lý của trẻ liên quan đến bố mẹ. Cách làm này giúp hạn chế sự ảnh hưởng khi phụ huynh có mặt, từ đó hỗ trợ trẻ tốt hơn. Đồng thời giúp phụ huynh nhận ra vấn đề của chính mình.

Khi bố mẹ đang trao đổi riêng trong phòng khám, các bệnh nhân nhỏ tuổi chưa thể tự chăm sóc bản thân hoặc cần người bên cạnh, sẽ được đưa đến khu vui chơi. Tại đây có y tá chuyên trách chăm sóc, chơi cùng các bé.

Linh vật mặc đồ thú bông là một điều mới mẻ, trước nay chưa từng có. Vì thế khi Tần Sương Tinh xuất hiện, cậu được đám trẻ con nhiệt liệt chào đón.

“Woaaa! Bò sữa!”

“Cháu sờ thử được không ạ? Cô y tá ơi, cháu sờ thử một chút được không?”

Cô y tá chủ động bước tới chào hỏi Tần Sương Tinh. Lúc này cậu mới biết bác sĩ Đàm đã nói trước với cô ấy về mình.

“Đừng lo,” cô y tá dịu dàng nói, “Mấy bé ở đây đều rất ngoan. Nếu em thấy căng thẳng, cứ nói với chị, chị sẽ đưa em ra sau nghỉ ngơi.”

“Vâng, cảm ơn chị.” Tần Sương Tinh nhẹ nhõm hẳn, trong lòng tràn đầy biết ơn. Cậu thật sự không giỏi ứng phó với trẻ con, dù gì cậu cũng sợ xã hội.

Người lớn sẽ giữ khoảng cách nhất định khi giao tiếp, chứ trẻ con thì chẳng để tâm đến chuyện đó, huống chi bây giờ cậu là một chú bò sữa. Một chú bò mềm mại lông xù xù, nhồi đầy bông bên trong, sờ vào vừa ấm vừa mềm. Không chỉ bọn trẻ, ngay cả cô y tá cũng không nhịn được mà cười tủm tỉm, nhéo nhẹ một cái lên cánh tay cậu. 

Chỗ bị nhéo là phần tay của bộ đồ thú bông. Cánh tay thật của Tần Sương Tinh được lớp vải bông dày bọc bên trong, hầu như không cảm nhận rõ được lực chạm, chỉ lờ mờ thấy một chút lực, không trực tiếp tác động lên cơ thể.

Bộ đồ là một lớp đệm hoàn hảo, không chỉ bảo vệ cơ thể mà còn bảo vệ tâm lý. Quả là một cách tuyệt vời để rèn luyện khả năng giao tiếp.

Cậu cảm thấy rất an toàn.

Tần Sương Tinh rụt người trong bộ đồ bò sữa, được đám trẻ vây quanh, chậm rãi bước vào khu vui chơi.

Nhiều bé ở đây không phải lần đầu đến, nhưng đây là lần đầu tiên các em nhìn thấy một linh vật thú bông to như thế. Hơn nữa còn biết cử động!

Cậu đội chiếc đầu bò to bự, toàn thân được lớp lông bông bao phủ, không thể nhìn ra được người bên trong trông thế nào.

“…” Tần Sương Tinh thử giơ tay vẫy nhẹ chào các bé.

“Chào anh Bò!”

“Chào bò sữa nha!”

“Anh Bò là anh hay là chị vậy?”

“Bò sữa ơi, em thích anh! Em ôm anh được không?”

Bọn trẻ nhiệt tình vây lấy cậu, như một bầy sao nhỏ xoay quanh mặt trăng.

“!” Tim Tần Sương Tinh lập tức tan chảy.

Đáng, đáng yêu quá!!

Chiếc đầu bò che kín đầu cậu, nhưng phần tầm nhìn không bị che khuất. Cậu có thể lén quan sát thế giới bên ngoài qua đôi mắt tròn xoe của chú bò sữa.

Cậu thấy những đôi mắt long lanh, những khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên đầy háo hức và vui vẻ, đang vây quanh mình. Bàn tay mềm mềm nhỏ xíu cẩn thận chạm vào móng bò lông xù của cậu.

Vì sợ làm đau cậu, động tác của bọn trẻ đều nhẹ nhàng. Có bé còn vừa sờ vừa lễ phép hỏi: Em ôm anh được không? Móng anh dễ thương quá!

Tần Sương Tinh: “Hu hu…”

Mấy bé cũng đáng yêu quá trời luôn ấy!

Hoàn toàn khác với tưởng tượng của cậu, bọn trẻ ở đây trông không khác gì trẻ con khỏe mạnh bình thường. Đáng yêu, hồn nhiên, hoạt bát, quan trọng nhất là không rụt rè, không sợ người lạ chút nào!

Tụi nhỏ chẳng ngần ngại thể hiện tình cảm của mình, quấn lấy cậu thân thiết, tiếng nói ngọng ngịu vang khắp xung quanh. Tần Sương Tinh bỗng nhiên có cảm giác mình thật sự đã trở thành chú bò sữa thú bông.

Cũng được, Đàm Hưng Hàng dặn cậu rồi, linh vật không cần phải nói, chỉ cần thân thiện tương tác với các bé là được.

Bọn trẻ nhanh chóng chấp nhận việc “bò sữa không biết nói”, bắt đầu tự giác “moo moo” với cậu, thậm chí có bé “be be”, có bé thì “gâu gâu”.

Tần Sương Tinh: “…”

Đáng yêu xĩu!!!

Công việc gì mà tuyệt vời như này chứ! Không phải mở miệng nói câu nào, còn được gần gũi chơi đùa với mấy em nhỏ siêu đáng yêu! Nếu không phải trong lòng luôn ghi nhớ lời dặn “linh vật không cần nói” của Đàm Hưng Hàng, thì Tần Sương Tinh đã không kìm được “moo moo” cùng bọn trẻ rồi!

Cảm giác rất vui vẻ, rất tự do!

#Hôm nay tất cả chúng ta đều là bò sữa nhỏ!

#Cùng moo moo moo nào!

……

Bộ đồ thú bông mềm xù tròn trịa, thực ra mặc bên trong khá bí bách, hơi nóng. Hơn nữa mọi động tác đều phải làm thật lớn, thì bọn trẻ bên ngoài mới cảm nhận được sự nhiệt tình của cậu.

Tần Sương Tinh nhanh chóng đổ mồ hôi như tắm, nhưng tâm trạng vô cùng tốt. Nếu lúc này còn đeo khẩu trang, có lẽ cậu sẽ dán đầy sticker xanh lục lên đấy.

“Có muốn nghỉ một chút không?” Cô y tá tri kỷ bước đến hỏi han.

Dưới chiếc đầu bò sữa, gương mặt Tần Sương Tinh đã đỏ bừng vì nóng, hơi thở cũng hơi gấp gáp. Cậu đang định nhận lời quay vào nghỉ ngơi một lát, thì chợt thấy một thiếu niên đang ngồi một mình ở góc phòng, chừng 17-18 tám tuổi, như học sinh cấp ba.

Cậu bé đơn độc bên khung cửa sổ, ngẩng đầu nhìn chậu cây xanh đặt trên bệ, trông hơi cô đơn.

Ơ?

Nãy giờ cậu không để ý đến người này…

Tim Tần Sương Tinh khẽ giật thót, rồi dâng lên chút áy náy. Cậu bị sự nhiệt tình của bọn trẻ con bao vây đến mức chơi vui quá, quên mất còn một người khác ở góc kia. Nếu xuất hiện ở đây, vậy hẳn là bệnh nhân đang chờ người nhà.

Thuộc nhóm chưa thể tự chăm sóc bản thân chăng? Nếu không thì sẽ không được đưa vào khu vực chờ dành cho trẻ em này…

Tần Sương Tinh đứng dậy định bước về phía thiếu niên ấy, thì lũ trẻ lập tức kéo cậu lại:

“Đừng đi, anh Bò đừng đi!”

“Đừng chơi với anh kia! Anh ấy đáng sợ lắm!”

Đáng sợ?

Tần Sương Tinh ngồi xổm xuống, lắc đầu với mấy đứa nhỏ, ý bảo không được nói người khác như vậy, sau đó tiếp tục tiến về phía thiếu niên kia.

Thấy vậy, lũ trẻ lập tức kêu “oa” một tiếng rồi tản ra mỗi đứa một hướng, chơi món khác.

Chúng thật sự không dám đến gần cậu thiếu niên đó. Cũng dễ hiểu, do khoảng cách tuổi tác. Thiếu niên kia tầm 17-18 tuổi, còn đám trẻ nhỏ ở đây lớn nhất cũng chỉ 6-7 tuổi, không chơi chung được.

Tần Sương Tinh đội cái đầu bò to tướng, giả vờ nhảy nhót khoa trương rồi đến gần cậu thiếu niên.

Cậu ta quay lưng về phía Tần Sương Tinh, dường như chẳng để ý đến con bò nhảy nhót, vẫn lặng lẽ chớp mắt chậm rãi, chăm chú nhìn chậu cây trên bệ cửa sổ.

Đó là một chậu trầu bà, loại cây dễ thấy ở mọi nơi, lá rủ xuống xanh um mượt mà. Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần mới được tân trang gần đây, một số khu vực vẫn còn lưu lại mùi vật liệu. Vì vậy trầu bà được đặt ở khắp nơi, nghe nói có thể hút formaldehyde.

Tần Sương Tinh đứng cạnh cậu thiếu niên, nhiệt tình vẫy tay chào.

Cậu thiếu niên không phản ứng.

Tần Sương Tinh vòng qua phía trước, nghiêng đầu, để chiếc đầu bò to đùng lọt vào tầm mắt của đối phương. Trong đôi mắt đen láy của thiếu niên phản chiếu hình ảnh một cái đầu bò ngộ nghĩnh đáng yêu.

Hàng mi dày như cánh quạ khẽ chớp, như thể cuối cùng cũng chú ý đến sự hiện diện của người bên cạnh, cậu thiếu niên hơi ngẩng đầu, ánh mắt lặng lẽ quét qua.

“!”

Tần Sương Tinh bỗng thấy tim thắt lại, chợt hiểu ra ý của lũ trẻ con.

Gương mặt của cậu thiếu niên xinh đẹp đến ngỡ ngàng, tinh xảo như búp bê trong tủ kính tiệm đồ cổ, nhưng lại hoàn toàn không có sức sống.

Cậu ta chớp mắt chậm rãi, hàng mi dài như chiếc quạt nhỏ, vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ liếc nhìn “chú bò” một cái. Sau đó quay đầu, tiếp tục nhìn chậu trầu bà trên cửa sổ. Như thể cái liếc mắt ban nãy chỉ là phản xạ sinh học, có người vẫy tay trong tầm mắt nên ánh nhìn vô thức bị thu hút mà quay sang. Sau khi đã nhìn thấy, cậu ta liền quay về thế giới của riêng mình.

Dửng dưng quá.

Tần Sương Tinh nhất thời không biết phải làm sao. Cậu quay đầu nhìn về phía bàn y tá.

Y tá vẫy tay ra hiệu gọi cậu qua.

Tần Sương Tinh thở dài trong lòng, đi về phía cô.

“Đứa nhỏ đó hình như bị tự kỷ.” Y tá nhỏ giọng nói.

“À…” Tần Sương Tinh ngạc nhiên, nhưng không quá bất ngờ.

Thì ra là tự kỷ, bảo sao lại như thế, bảo sao mấy bé kia không dám đến gần.

Tần Sương Tinh không kìm được quay đầu nhìn lại cậu thiếu niên xinh đẹp đến mức vô thực kia, trong lòng có chút buồn bã.

Cậu quay về khu vực nhân viên, tháo đầu thú nghỉ ngơi một lúc, sau đó lại đội vào, chỉnh trang đầy đủ, rồi thử quay lại chơi với cậu thiếu niên đó.

Nhưng bất kể cậu làm gì, cậu thiếu niên cũng như không nhìn thấy cậu, hoàn toàn không thể giao tiếp. Phản ứng duy nhất là chậm rãi quay đầu lại, nhìn cậu một lần.

Hàng mi dài như cánh quạ chớp chớp, đôi mắt đen sâu thẳm, nhìn lâu khiến người ta cảm thấy bất an, xen lẫn chút xót xa.

Tần Sương Tinh nhịn không được thở dài.

……

Tuy nhiên, ngay khi Tần Sương Tinh lui vào trong uống nước nghỉ ngơi lần hai, một người đàn ông cao lớn tuấn tú, nét sắc sảo lạnh lùng bước vào khu vui chơi.

“Thiếu tá Lục.” Y tá lễ phép chào anh ta.

Người đàn ông mỉm cười, gật đầu đáp lại, rồi đi tới chỗ cậu thiếu niên cô độc ngồi cạnh cửa sổ.

Anh ta đứng bên cạnh cậu thiếu niên, cúi mắt nhìn cậu một lúc lâu, trong mắt thoáng qua chút thương xót.

Anh ta thở dài, nhẹ giọng cất tiếng: “Giang Diệu.”

Tiếng gọi như bấm trúng một công tắc nào đó, trong đôi mắt thiếu niên đột nhiên có hồn. Như ánh mặt trời xuyên qua mây mù, rọi vào tháp cao phủ rêu xanh giữa rừng gai đen kịt. Như tầng hầm kín mít rạn nứt ra một khe nhỏ, để ánh sáng len vào.

“Lục Chấp.” Cậu thiếu niên ngẩng mặt, đôi mắt cong cong.

Muôn vàn vì sao cùng lúc lóe lên trong ánh mắt ấy. Cậu ta mỉm cười, vươn tay về phía người đàn ông. Người đàn ông tự nhiên nắm lấy tay cậu ta, ánh mắt cũng dịu dàng hẳn đi: “Chúng ta về nhà nhé?”

“Được.” Cậu thiếu niên ngoan ngoãn nghe lời, yên lặng đi theo bên cạnh anh ta.

Một lớn một nhỏ, hai người nắm chặt tay nhau, sóng vai rời đi.

……

Tối hôm đó.

– Haiz, người bị tự kỷ thật đáng thương.

Tần Sương Tinh ngồi trước máy tính. Chiếc đèn bàn nhỏ toả ra ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt, rọi sáng căn phòng ngủ. Cửa sổ mở toang, gió đêm mùa hè mang theo hương cây long não ùa vào.

Cậu thở dài một hơi, tiếp tục gõ chữ trên điện thoại.

– Tần Sương Tinh: Đứa bé đó đã mười bảy mười tám tuổi rồi, hình như vẫn chưa thể tự lo cho bản thân…

– Tần Sương Tinh: Tôi tra rồi. Tự kỷ có liên quan đến chậm phát triển, người mắc chứng tự kỷ giống như sống trong một cái lồng kính kín mít, không cảm nhận được thế giới bên ngoài. Vậy nên tuy thính lực bình thường nhưng lại không hiểu người khác đang nói gì, trí tuệ không vấn đề nhưng lại không thể mở miệng biểu đạt.

– Tần Sương Tinh: Gặp nguy hiểm chưa chắc có thể tự bảo vệ mình.

– Tần Sương Tinh: Đáng thương quá.

– Vinh PhongĐang nhập…

Tần Sương Tinh hôm nay tận mắt nhìn thấy cậu thiếu niên tự kỷ, trong lòng dấy lên nhiều suy tư. Vì thế cậu không để ý khung chat luôn hiện chữ “Đang nhập…”, vẫn tiếp tục nhắn tin.

– Tần Sương Tinh: Tôi tra rồi, rất nhiều trường hợp tự kỷ là do bẩm sinh. Có người khi trưởng thành có thể tự cải thiện, nhưng đứa trẻ đó thì không… Có lẽ đến cả việc đi học bình thường cũng không làm được.

– Tần Sương Tinh: Sau này cậu ấy phải sống thế nào đây. Bị bệnh như vậy, người đau khổ nhất chắc là bố mẹ cậu ấy. Họ nhất định luôn lo lắng không biết sau này con mình phải làm sao.

– Tần Sương Tinh: So với cậu ấy, tôi thật sự quá tệ.

– Tần Sương Tinh: Người ta bị tự kỷ là do bẩm sinh, có người còn bị tổn thương cơ thể. Còn tôi chỉ… chỉ làm ra vẻ hướng nội. Rõ ràng mọi người xung quanh đều rất tốt với tôi.

– Tần Sương Tinh: Bố mẹ tôi rất yêu thương tôi. Thầy cô và người tư vấn trong trường cũng rất quan tâm tôi.

– Tần Sương Tinh: Dù có đến nơi lạ như chợ, bệnh viện hay tiệm tạp hoá, tôi biết mọi người không có ác ý, nhưng tôi vẫn không dám mở miệng nói chuyện. Rõ ràng là chuyện rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ là đứng dậy trả lời câu hỏi trong lớp, học sinh tiểu học cũng làm được.

– Tần Sương Tinh: Tôi không làm được.

– Tần Sương Tinh: Tôi cùi bắp quá.

– Vinh Phong: Đang nhập…

– Tần Sương Tinh: Có lúc tôi nghĩ, tôi chỉ đang than vãn chuyện không đâu. Rõ ràng chẳng có ai nhìn tôi, chẳng có ai định làm gì tôi, vậy mà tôi cứ suy nghĩ nhiều. Còn ra vẻ nghiêm trọng nữa, còn đến trung tâm tâm thần khám bệnh.

– Tần Sương Tinh: Đúng là lãng phí tài nguyên y tế.

– Tần Sương Tinh: Thật sự quá tệ.

Tách.

Một giọt nước mắt rơi xuống màn hình điện thoại, làm mờ dòng chữ “Đang nhập…” vẫn không ngừng nhấp nháy ở đầu khung chat.

Tần Sương Tinh lau nước mắt, khịt mũi, càng cảm thấy mình yếu đuối.

Quá ra vẻ, còn khóc nữa chứ. Rõ ràng chả bị gì hết, không ốm mà rên, làm như sắp chết không bằng.

Cậu nhấn nút xóa, xóa đi câu “Tôi không xứng để họ đối tốt với mình như vậy” trong ô nhập.

Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc.

– Tần Sương Tinh: Thôi được rồi, trút xong rồi. Cảm ơn anh đã làm “hốc cây tâm sự”  >.<

– Tần Sương Tinh:  Bắt đầu buổi phổ cập khoa học hôm nay nhé~

Cậu mở máy tính, định đăng nhập phần mềm chat bản PC. Điện thoại đột nhiên rung lên, có tin nhắn mới. Tần Sương Tinh cúi đầu, nhìn thấy trong khung chat là một tin nhắn thoại.

– Vinh Phong: [3”]

Phía sau là một chấm đỏ nhỏ thể hiện “chưa đọc”, cùng với nút “chuyển sang văn bản”.

Tần Sương Tinh ngẩn người nhìn tin nhắn thoại, ngón tay lơ lửng trên nút phát.

Rõ ràng ngoài đời đã tiếp xúc, không phải “bạn mạng”, thế nhưng Tần Sương Tinh đột nhiên thấy căng thẳng, không dám nghe giọng của Vinh Phong.

Cậu cảm thấy rất kỳ lạ.

Do dự một lúc, Tần Sương Tinh vẫn không gom đủ dũng khí bấm phát. Cậu chọn “chuyển sang văn bản”.

Chức năng chuyển thoại sang văn bản hoạt động nhanh chóng. Dưới đoạn ghi âm của Vinh Phong hiện ra một dòng chữ ngắn gọn.

– Vinh Phong: Hiện giờ tôi không tiện gõ chữ.

Đúng lúc này, Vinh Phong gửi tiếp một đoạn thoại thứ hai. Hệ thống tiếp tục chuyển đổi.

– Vinh Phong: Tôi muốn nói chuyện bằng giọng nói, được không?”

———————

Lời tác giả:

Hay quá! Cuối cùng bạn mạng cũng chịu gửi tin nhắn thoại rồi! (không đúng chủ đề lắm)

Bình Luận (0)
Comment