Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 19

“Tôi muốn nói chuyện bằng giọng nói, được không?”

Tần Sương Tinh ngơ ngác nhìn khung chat, vô thức nuốt nước bọt.

Lại căng thẳng. Chỉ nhìn thấy câu đó, cậu đã bắt đầu căng thẳng. Mặt nóng ran, tim đập thình thịch, kỳ cục hơn là lỗ tai cũng ngưa ngứa.

A a a a tại sao lại ngứa tai!

Tần Sương Tinh hoảng hốt xoa tai, cố gắng xua đi cái cảm giác tê tê ngứa ngáy kỳ quái đó.

Kỳ quá… kỳ lạ quá mức! Tại sao chỉ đọc một dòng chữ mà tai lại thấy ngứa! Không hợp lý chút nào!

Thế nhưng càng muốn gạt bỏ, trong đầu càng trào lên những thứ kỳ lạ hơn.

Cậu nhớ ra rồi, cậu hiểu tại sao thấy ngứa rồi. Là cảm giác vành tai dái tai cọ nhẹ vào quần áo người lạ, chất vải cotton mềm mại, căng đầy rắn chắc… Là cảm giác tai và má áp lên cơ ngực.

“Ôi!”

Tần Sương Tinh khổ sở ôm mặt.

Sao lại thế này, sao lại như vậy. Càng muốn quên ký ức lại càng rõ ràng, cái xúc cảm kỳ diệu chưa từng có ấy…

Trời ơi xấu hổ quá!

Sao mình lại… sao mình lại dâm dê như thế hả! Sao đen tối quá vậy!!!

Trái tim đập dồn dập, cậu hít sâu mấy hơi liền, mất một lúc mới bình tĩnh lại.

Khoan đã! Mình quên trả lời rồi!

Tần Sương Tinh hốt hoảng, tay run run vội vàng cầm điện thoại lên.

Khung chat vẫn chưa có tin nhắn mới.

Thế nhưng, khi dòng chữ “Tôi muốn nói chuyện bằng giọng nói” xuất hiện trước mắt, không ngoài dự đoán, như tảng đá lớn rơi xuống mặt hồ.

Bùm!

Lại một lần nữa đánh bật bao tầng gợn sóng trên mặt hồ lòng Tần Sương Tinh.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh lại! Mình đang làm gì vậy? Rốt cuộc đây là cái gì! Cách điện thoại cũng phát tác chứng sợ xã hội hả? Không đúng, không phải bệnh đã đỡ rồi sao, không phải mình còn cảm thấy tình trạng giảm bớt rồi à? Tại sao đột nhiên bộc phát nghiêm trọng thế này a a a a!

Tần Sương Tinh vò khuôn mặt nóng rực của mình, cảm thấy mặt đã bị nhào nặn thành một cục bột nóng hôi hổi.

Cậu hoảng loạn, chán nản, không biết phải làm sao. Cậu do dự rất lâu, ngón tay cứ ngập ngừng trên bàn phím, mãi vẫn không gõ nổi một chữ.

Nói, nói cái gì bây giờ? Phải nói gì với anh ấy đây? Đồng ý hay không đồng ý…

Haizz… Chỉ mới nghĩ thôi mà đã thấy khó thở rồi.

Tần Sương Tinh lại đặt điện thoại xuống, ôm cái mặt nóng rực của mình.

Cậu cảm thấy mình thật vô dụng, chỉ gọi thoại thôi mà đã sợ đến mức này.

Không được!!!

Không hiểu dũng khí từ đâu trào lên. Mang theo chút giận dỗi như kiểu liều mạng, Tần Sương Tinh nghiến răng ấn vào nút “cuộc gọi thoại”.

Đến đây đến đây! Mình không sợ! Dăm ba cái gọi thoại! Mình không…

Tuy nhiên, khi cuộc gọi vừa kết nối, tiếng “Alo” trầm khàn vang lên từ điện thoại…

Tần Sương Tinh: “!!!”

Lượng dũng khí căng tràn như bị một cây kim chọc thủng, xì hơi hết sạch.

“…” Tần Sương Tinh run run môi, nửa ngày không nói nên lời.

“Nghe thấy không?” Giọng Vinh Phong ở đầu bên kia có phần nghi hoặc, cao giọng hỏi lại hai lần.

“Nghe, nghe thấy!” Tần Sương Tinh vội vàng trả lời.

“Ừ.” Vinh Phong đáp một tiếng.

Sau đó, không có sau đó.

Tần Sương Tinh: “…”

Sao im re vậy! Không phải anh ấy muốn gọi cho mình hả, anh ấy có chuyện gì muốn nói với mình vậy! Tại sao không nói nữa…

Tần Sương Tinh cắn môi. Cảm giác thời gian trôi như mật ong rót từ lọ thủy tinh, sền sệt, kéo dài mãi không dứt.

Tất nhiên, đó chỉ là ảo tưởng do đầu óc cậu quá rối bời. Thực tế, cuộc gọi mới kết nối chưa tới năm giây.

Sau khoảng “đợi chờ dài dằng dặc”, cuối cùng Vinh Phong cũng lên tiếng: “Giờ tôi hơi vướng tay, sợ gõ chữ chậm quá nên mới gọi thoại cho cậu.”

Chất giọng của Vinh Phong trầm thấp khàn khàn, như tiếng nhạc nền trong quán bar mờ tối, nơi tay guitar bass ngồi cúi đầu trên sân khấu, lặng lẽ gảy dây đàn.

Tần Sương Tinh nghe mà ngẩn người.

Là giọng khàn sao? Không nhớ nữa.

Lần trước gặp mặt cậu đã căng thẳng đến ngất xỉu, rồi còn gọi xe cấp cứu 120 các kiểu… Cậu nhớ loáng thoáng lần đó nghe giọng Vinh Phong, hình như không khàn đến mức này.

Là vì gọi thoại nên giọng biến đổi chăng?

Tần Sương Tinh bỗng thất thần.

Vinh Phong thắc mắc: “Cậu vẫn ở đó chứ?”

“À, có!” Tần Sương Tinh vội vã đáp lời.

Vinh Phong: “…”

Lại im re.

Tần Sương Tinh siết chặt điện thoại, đầu ngón tay khẽ co lại.

Vinh Phong chợt nói: “Đừng căng thẳng, thả lỏng đi. Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, thả lỏng nào.”

Tần Sương Tinh: “…!”

Cậu đột nhiên có ảo giác rằng mình đã vô tình mở camera, thế nên những động tác nhỏ căng thẳng vừa rồi đều bị Vinh Phong nhìn thấy hết qua đường truyền.

Cậu hoảng đến mức suýt ném điện thoại, vội vàng xác nhận lại mấy lần. Chỉ là cuộc gọi thoại, không phải video.

“Ừm… ừm.” Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, “Không căng thẳng.”

Mới là lạ!

Tần Sương Tinh miễn cưỡng điều chỉnh nhịp thở, sợ tiếng thở dồn dập vì quá hoảng loạn của mình sẽ bị bên kia nghe thấy. Cậu chắc chắn đây chỉ là chiếc điện thoại không thể truyền đạt xúc giác, vậy nên vẫn an tâm co quắp ngón tay lại.

Đây là hành động nhỏ mỗi khi cậu thấy căng thẳng, như con sâu lông mới nở bám trên chiếc lá xanh rộng lớn.

“Tôi có tra thử chứng sợ xã hội, tỉ lệ phát bệnh khoảng 10%.” Vinh Phong mở lời.

Tần Sương Tinh ngẩn ra: “Hả?”

Một câu mở đầu hoàn toàn không ngờ tới.

Vinh Phong tiếp tục: “Còn chứng sợ côn trùng thì tôi không tìm được số liệu thống kê. Có thể là vì tôi không tra trên mấy trang web học thuật y khoa chuyên nghiệp.”

Tần Sương Tinh: “…?”

Vinh Phong: “Cho nên có rất nhiều trường hợp sợ giao tiếp, không dám tiếp xúc với người khác giống như cậu. Người sợ côn trùng cũng không ít, nhưng mà sợ đến mức như tôi, chỉ cần thấy là nổi da gà thì không nhiều.”

Tần Sương Tinh ôm điện thoại, nhất thời không biết nên nói gì.

“Không ngờ nhỉ?” Giọng Vinh Phong mang theo ý cười, “Tôi nhìn cao to như vậy, là lính cứu hỏa rắn rỏi vạm vỡ, mà lại sợ côn trùng hơn cả con gái.”

Như sa mạc về đêm, gió dưới bầu trời đầy sao rít qua từng đụn cát.

“Cậu nói xem, có phải tôi yếu đuối làm ra vẻ không?”

“Không phải đâu!” Tần Sương Tinh vội vàng bật thốt, “Chứng sợ côn trùng cũng là một dạng ám ảnh đặc biệt. Là bệnh lý tâm lý, không phải thứ có thể kiểm soát bằng ý chí. Dù biết rõ con côn trùng đó không gây hại gì, anh vẫn không kìm được sợ hãi. Đó là chướng ngại tâm lý…”

“Thật vậy sao?” Vinh Phong cười khẽ, “Thế thì cậu cũng giống tôi ha.”

Tần Sương Tinh: “…?”

Vinh Phong: “Tôi là lính cứu hỏa, sợ côn trùng, người ta không chỉ nói tôi yếu đuối, mà còn chê tôi ẻo lả. Cậu thì sao? Có phải cũng từng bị người ta nói là nhát gan, sợ hãi, mấy chuyện cỏn con cũng không làm được, con trai mà tính cách thế này thì làm ăn được gì.”

Tần Sương Tinh: “…”

Ký ức không vui ùa lên trong đầu, hư nước biển mặn chát nhấn chìm trái tim cậu.

“Ừm.” Cậu khẽ khàng đáp một tiếng, mang theo âm mũi.

Vinh Phong: “Nhưng chúng ta đều biết, giống như cậu nói, đây không phải điều ta có thể kiểm soát được. Chúng ta đâu phải vì muốn làm màu với người khác mà cố tình tỏ ra sợ hãi. Cậu có giống tôi không, mỗi khi nghĩ tới chuyện đó là tim đập nhanh, thở gấp, da đầu tê rần, nếu nghiêm trọng sẽ không thở nổi.”

Tần Sương Tinh cảm thấy quá đúng, gật đầu lia lịa: “Ừ! Đúng vậy đúng vậy!”

Vinh Phong: “Đó chính là chứng ám ảnh.”

Giọng anh vô cùng kiên định, như biển cả hiền hòa, âm trầm mà mạnh mẽ, dạt dào vỗ vào bờ cát.

“Bệnh lý tâm thần giống như cảm mạo hay viêm dạ dày, là tâm hồn bị ốm. Bị cảm cần uống thuốc, không ai nói việc uống thuốc là yếu đuối. Vậy mà đến lượt bệnh tâm lý, sao cậu lại tự trách bản thân nhiều như vậy? Với lại, chứng ám ảnh của tụi mình không giống các loại rối loạn khác. Nỗi sợ vốn là một phản xạ bản năng khắc sâu trong DNA con người để sinh tồn.”

Vinh Phong ngập ngừng một chút, có vẻ hơi ngại, cười nói: “Mấy điều này tôi vừa đọc được trong sách, đem ra khoe tí. Có thể cậu từng nghe rồi. Ví dụ như sợ bóng tối, vì người cổ xưa sống trong hang, trước khi phát minh ra lửa, họ phải chịu đựng đêm dài, nghe thú dữ gào rú ngoài hang, thế nên họ sợ bóng tối. Phải như vậy họ mới chịu ngoan ngoãn ngồi bên đống lửa, tránh được thú dữ.”

“Không sợ bóng tối thì đã bị ăn thịt rồi.”

“Tương tự, côn trùng, rắn rết cũng vậy. Những thứ đó từng gây hại cho tổ tiên loài người, nên DNA lưu giữ ký ức, để con cháu về sau biết sợ mà tránh, không dại mà liều mạng.”

“Vì thế, nỗi sợ thật ra là một kiểu tự bảo vệ bản thân.”

Vinh Phong nói tới đây thì ngừng lại. Giọng nói như con sóng âm trầm lặng lẽ rút đi, rồi dâng trào trở lại, nhẹ nhàng và kiên định, vỗ vào trái tim Tần Sương Tinh.

“Cậu cũng thế đúng không, vì từng bị tổn thương nên không dám tiếp xúc với người khác.”

“…” Đồng tử Tần Sương Tinh run lên.

Ký ức như núi lửa phun trào, ầm một tiếng, dội ngược máu nóng lên tận mặt.

Cậu run rẩy đến mức suýt làm rơi điện thoại. Hơi thở, nhịp tim đều tăng vọt. Tim đập dồn dập như muốn phá tan lồng ng.ực.

Vinh Phong đang hỏi cậu, hỏi cậu trước kia đã trải qua chuyện gì.

Phải.

Cậu không phải bẩm sinh đã hướng nội… Là vì một chuyện xảy ra hồi cấp ba mới trở thành như bây giờ.

Nhưng, không thể nói ra…

Tần Sương Tinh cảm thấy mình như con vịt bị bóp cổ. Mặt đỏ bừng, tim vẫn điên cuồng muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Không thể nói…

Không nói được…

Chuyện đó, chuyện đó…

“… Ưm.”

Tần Sương Tinh mặt đỏ bừng, cuống quýt che mặt lại.

Quá khứ bị nhốt trong một cái hộp bụi bặm, chỉ cần hé mở một khe nhỏ, đã khiến cậu xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Cậu thật sự không thể nói, căn bản không mở lời nổi.

Bên kia điện thoại, Vinh Phong yên lặng chờ vài giây, rồi đột nhiên bật cười. Dường như cảm nhận được cậu không muốn nói, nên anh chủ động tiếp lời, chất giọng trầm khàn như biển đêm mang theo chút tự giễu.

“Tôi từng bị côn trùng tổn thương, nên mới sợ côn trùng.”

Hả?

Tần Sương Tinh sững lại, ngẩng đầu khỏi mớ hỗn loạn của mình. Chỉ nghe thấy bên kia điện thoại, giọng nam khàn khàn hơi xa lạ thở dài một hơi, tựa như một bàn tay to lớn kiên cố, vòng qua người cậu, mở một hộp ký ức nặng nề khác.

“Hồi cấp hai, tôi từng bị một con thiêu thân chui vào tai.”

Hơi thở của Vinh Phong đều đặn, nhịp nói vững vàng. Nhưng trong chất giọng khàn khàn như có gì đó dần dần căng lên.

Anh hít sâu một hơi, rồi hít thêm lần nữa, sau đó chậm rãi tiếp tục: “Đến giờ tôi vẫn còn nhớ tiếng vỗ cánh của con thiêu thân trong tai mình.”

“Rất đáng sợ.”

“Thật sự rất, rất đáng sợ.”

Bình Luận (0)
Comment