Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 21

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vinh Phong tiện tay đặt điện thoại lên bàn, bắt đầu thay thuốc cho bàn tay phải bị thương của mình.

Tay bị bỏng, không nghiêm trọng lắm. Với nghề lính cứu hỏa, loại bỏng có vài vết phồng nước này là chấn thương nhẹ, thậm chí chẳng đáng nhắc đến.

Cũng hơi xui xẻo, trong khu chung cư gặp hỏa hoạn chiều nay có một bình gas. Thời buổi này rồi mà vẫn còn người trữ bình gas trong nhà. 

Chuyện như vậy tuy hiếm, nhưng không phải là không có.

Sau khi tìm hiểu, thì ra nhà đó buôn bán đồ ăn đêm, do không còn chỗ nào cất bình gas — thứ gắn liền với kế sinh nhai, nên phải đem về nhà.

May mắn là bình gas không phát nổ.

Trước khi ngọn lửa thiêu đốt đến mức bình có thể phát nổ, Vinh Phong đã liều mình xách bình ra ngoài, chạy đua với thời gian để làm mát nó.

Đây là một hành động cực kỳ mạo hiểm. Chung cư đó là kiểu cũ, kết cấu phức tạp. Tệ hơn nữa là hành lang chất đầy đồ đạc lỉnh kỉnh, khiến việc cứu hỏa gặp rất nhiều trở ngại. Vòi nước áp lực cao bên ngoài không thể tiếp cận tâm điểm đám cháy, đồng đội phụ trách điều phối vòi nước đang phun làm mát một bức tường chịu lực ở chỗ khác. Vinh Phong buộc phải tự mình đưa bình gas ra khỏi hiện trường, tới vị trí vòi nước để làm mát.

Cũng chính vì vậy, dù đã mang găng tay cứu hỏa, bàn tay phải của anh vẫn bị bỏng đến phồng rộp. May mà chỉ bị tay phải, tay trái không sao, vẫn dùng điện thoại cảm ứng được.

Cơ mà gõ chữ hơi bất tiện.

Hôm nay anh đã giao nhiệm vụ hóa thân thành “thú bông” cho Tần Sương Tinh, nghe nói rất dễ thương. Đàm Hưng Hàng kể rằng đám trẻ con rất mê cậu, mấy đứa nhỏ tranh nhau đòi chụp ảnh chung, ngay cả mấy cô y tá cũng không nhịn được mà chụp selfie cùng cậu.

Vinh Phong: …

Anh nhịn mãi, vẫn cố nhịn được, không thốt ra câu: “Gửi tôi xem với.”

Dù sao tối nay Tần Sương Tinh cũng sẽ kể cho anh nghe về trải nghiệm hóa thân thành thú bông. Vinh Phong thầm nghĩ: Không xem ảnh thì sao? Tôi được nghe chính miệng cậu ấy kể đấy.

Kết quả hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Tâm trạng Tần Sương Tinh hôm nay rất sa sút.

Vì bàn tay phải đang băng bó, tay trái gõ chữ không thành thạo, Vinh Phong dứt khoát chọn gửi tin nhắn thoại.

Anh muốn nói với Tần Sương Tinh rằng: Không phải như vậy. Chứng sợ xã hội không phải là do cậu yếu đuối. Cậu không phải là kiểu người “giả vờ bệnh” hay “chỉ giỏi than vãn”. Vì bản thân tôi cũng từng có quãng thời gian giống như vậy.

“Tại sao mình lại yếu đuối thế này.”

“Tại sao mình lại vô dụng như thế.”

“Lỗi là ở mình. Loại người như mình không nên tồn tại.”

Không phải như vậy, mọi sự trên đời đều có nguyên nhân.

Ngày xưa Vinh Phong rơi vào vũng lầy tuyệt vọng, không thể thoát ra được. Mắt, mũi, tai, miệng đều bị bùn lầy lạnh lẽo dính nhớp chặn lại. Anh không nhìn thấy ánh sáng, không nghe được tiếng ve, không cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới này. 

Anh không thể đứng ở một góc độ khách quan để nhìn nhận chính mình, để hiểu chuyện gì đã xảy ra với bản thân. Anh bị đau đớn giam hãm, không phải vì anh yếu đuối, mà vì anh đang chìm trong vũng bùn.

Có một thế lực vô hình muốn kéo anh xuống, dìm anh mãi mãi.

Tần Sương Tinh chắc chắn cũng như vậy. Người từng rạng rỡ nhiệt tình nay lại trở nên như vậy. Chắc hẳn cậu đã trải qua chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Tuy nhiên khi Vinh Phong thử hỏi về quá khứ, Tần Sương Tinh chỉ im lặng.

Vinh Phong lập tức chuyển chủ đề. 

Nếu cậu không muốn nói thì để anh nói. Muốn người khác mở lòng, bản thân phải học cách mở lòng trước.

Thực ra không phải là thiêu thân.

Đôi lúc anh nghĩ, nếu là thiêu thân thì tốt rồi. Nếu là thiêu thân, có lẽ anh đã không thấy ghê tởm, dơ bẩn đến thế.

Là gián.

Con gián đen sì, còn sống, do bạn cùng phòng bắt từ trong nhà vệ sinh ra.

Chuyện bắt đầu đơn giản thôi. Bọn họ cho rằng anh ở bẩn, nên nhà vệ sinh mới có gián. Để “trừng phạt” anh, cũng để tìm chút trò vui sau giờ tắt đèn, họ đã đè anh xuống đất, nhét con gián vào tai anh, còn dán băng keo lên tai anh.

Hồi đó trường yêu cầu toàn bộ học sinh dùng bút máy. Viết sai không được dùng bút xóa, phải dùng băng keo dính để dán nhẹ phần sai lại, nên ai cũng có một cuộn băng keo trong.

Anh nghe rõ tiếng băng dính trong suốt bị dán chặt lên tai mình. Tiếng sột soạt vang lên theo từng cử động giãy giụa tuyệt vọng, kèm theo đó là tiếng vỗ cánh.

Cánh gián, râu gián, thân thể, chân gián, điên cuồng đập vào tai anh, bò loạn khắp trong ống tai. Anh càng vùng vẫy la hét, chúng nó càng cười lớn.

Con gián bị k.ích th.ích càng bò nhanh hơn, điên cuồng quẫy đạp trong tai anh.

Anh suýt phát điên. Thật sự, suýt nữa thì phát điên.

Rất lâu sau đó, dù mỗi đêm đều dùng nút tai bịt kín lỗ tai, dùng bịt mắt che mắt, dùng chăn quấn chặt lấy người… Dùng hết tất cả những cách có thể nghĩ ra, bịt kín mọi “lối vào” trên cơ thể có thể khiến côn trùng chui vào, anh vẫn nghe thấy âm thanh đó.

Pạch pạch pạch pạch.

Tiếng côn trùng đập cánh trong tai.

Kinh tởm.

Vì là con gián bắt ra từ trong nhà vệ sinh, nên người nó ướt sũng. Âm thanh ướt nhẹp, phành phạch… khiến người ta buồn nôn. Đôi lúc anh còn nghi ngờ bác sĩ có thật sự lấy được con gián ra không? Lỡ như nó chui vào não, rồi đẻ trứng trong tai thì sao?

Kể từ đó, anh bắt đầu thấy bản thân ghê tởm, dơ bẩn. Anh không dám ngẩng đầu nhìn ai, bước đi rụt rè, nép sát vào tường. Cao đến một mét chín, vậy mà co ro sau bàn học như một con gấu vụng về thâm tím mặt mày.

Uổng cho cơ thể cao lớn của anh, đến một câu phản kháng cũng không dám thốt ra.

Anh cảm thấy bản thân thật thảm hại, khiến người khác chán ghét. Đến chính mình cũng ghê tởm bản thân.

Liệu mình có xứng đáng tồn tại trên đời này không?

Một khi cảm giác ghê tởm ấy nảy mầm, thì việc buông xuôi trở thành điều hiển nhiên. Anh nhìn rất rõ sự sa sút của mình, như chìm dần xuống bùn lầy lạnh lẽo dính nhớp, thứ bùn quấn đầy mũi miệng, lặng lẽ chìm xuống từng chút một.

Cho đến một ngày, Tần Sương Tinh bước đến trước mặt anh, dùng thân hình gầy gò của mình chắn trước người anh, vỗ vai anh: “Đừng sợ.”

……

Khi đó, anh chưa từng nghĩ rằng một người bẩn thỉu, xấu xí khiến ai cũng ghét như mình lại được người khác đứng ra, cứu lấy mình.

Loại như anh, thế mà vẫn có người thương xót.

……

Vinh Phong thay thuốc xong, liếc đồng hồ, chín rưỡi tối.

Tần Sương Tinh bảo hôm nay chưa kịp chuẩn bị, nên buổi học về côn trùng đành dời lại lần sau, sau đó hai người chúc nhau ngủ ngon.

Giống như nằm mơ vậy.

Vinh Phong nhìn khung trò chuyện, bên trong là sticker “ngủ say như chết”, vẫn cảm thấy mọi chuyện đẹp như một giấc mơ.

……

Nửa giờ sau.

Vỉa hè, một quán nướng nhỏ.

“Chà.” Đàm Hưng Hàng nhìn băng gạc trên tay phải Vinh Phong, há hốc mồm, cảm động không thôi, “Anh hùng ơi, anh tay bị thương mà vẫn mời tôi đi ăn khuya á? Tôi cảm động muốn khóc luôn!”

“Lần trước nói là nợ ông.” Vinh Phong đẩy thực đơn tới trước mặt hắn, “Uống gì? Bia nhé?”

“Ông uống được?” Đàm Hưng Hàng vừa hỏi xong liền nhận ra cách hỏi có gì đó sai sai, lập tức sửa lại, “Ý tôi là, lính cứu hỏa các ông tan ca rồi có được uống rượu không? Tôi tưởng là phải trực chiến mọi lúc…”

“Uống ít thì được.” Vinh Phong cười, “Bia thôi, không quá một chai là ổn.”

“Chậc, thế thì cuộc đời thiếu bao niềm vui.” Đàm Hưng Hàng bĩu môi, “Tan ca còn không được uống thoải mái.”

Vinh Phong chỉ cười, không đáp.

Kết quả là hai người đàn ông cộng lại chỉ gọi hai chai bia.

Chủ quán bưng bia ra, mặt không có gì bất ngờ, thuận miệng bảo: “Không đủ thì gọi thêm.”

“Hôm nay cậu ấy thế nào?” Vinh Phong “cạch” một tiếng mở nắp chai, uống thẳng từ chai. Đàm Hưng Hàng văn nhã hơn, rót nửa ly nhựa, nâng lên cụng với anh.

Đàm Hưng Hàng: “Ổn lắm. Phương pháp này rất hợp với cậu ấy.”

Vinh Phong: “Vậy thì tốt.”

Đàm Hưng Hàng cười: “Ông giỏi thật đấy. Nhiệm vụ thú vị như thế ông tìm ở đâu ra vậy? Lần sau tôi cũng phải làm bảng nhiệm vụ cho bệnh nhân của tôi.”

Ánh mắt Vinh Phong thoáng chút đắc ý, vẫn giữ vẻ khiêm tốn: “Tôi tự nghĩ ra.”

“Được, ông có khiếu đấy.” Đàm Hưng Hàng cười lớn, “Hay ông qua chỗ tôi làm đi, bên Tinh Vệ ấy.”

Tinh Vệ là tên gọi tắt của Trung tâm sức khỏe tâm thần.

“Thôi thôi.” Vinh Phong xua tay, “Tôi hợp làm mấy việc chân tay hơn.”

“Mà này, ông quen cậu nhóc đó thế nào?” Đàm Hưng Hàng bỗng tò mò, “Bạn mạng à?”

Bạn mạng…

Vinh Phong nhíu mày, rồi chợt nhận ra đúng là bây giờ bọn họ khá giống kiểu bạn mạng. Kể từ lần chia tay ở bệnh viện, đến giờ họ vẫn chưa gặp lại, ngay cả gọi thoại cũng là lần đầu tiên gọi vào tối nay.

Cứ như từng bước một, từ xa lạ trở nên quen thuộc.

“…” Vinh Phong lập tức nhận ra khóe miệng mình không nghe lời, tự động cong lên. Thế là anh nghiêm túc đè khóe miệng xuống.

May mà đúng lúc đó, ông chủ quán nướng mang đồ ăn ra, khay thức ăn che mất tầm nhìn của Đàm Hưng Hàng, nên hắn không thấy được nét mặt của Vinh Phong.

“Trước học cùng cấp ba với bọn mình, ông không biết đâu, nhỏ hơn hai khóa.” Vinh Phong nói.

“Hả? Thế ông quen cậu ấy kiểu gì?” Đàm Hưng Hàng tò mò, “Gặp nhau trong ngày kỷ niệm trường hả?”

“Ừm ừm.” Vinh Phong đáp qua loa.

“Ồ, tôi bảo mà.” Đàm Hưng Hàng cười hì hì, “Thế chẳng phải cậu ấy cũng nên gọi tôi một tiếng ‘đàn anh’ à?”

“…” Vinh Phong cau mày, “Đừng có tùy tiện thân thiết với người ta.”

Đàm Hưng Hàng: “Hả?”

“Cậu ấy sợ xã hội.” Vinh Phong nói đúng lý hợp tình, “Ông mà lấn lấn tới như thế, dọa người ta chạy mất thì sao.”

“Cũng đúng.” Đàm Hưng Hàng nhún vai, cười gượng, “Hầy, tôi mà, cậu biết rồi đấy, mới tốt nghiệp, kiểu học thuật chính thống ấy, kinh nghiệm thực tế còn thiếu…”

Ý là hắn chưa giỏi trong việc xử lý bệnh nhân., không thì đã không phải là một bác sĩ thường ở phòng khám vắng như chùa Bà Đanh rồi.

“Ừ.” Vinh Phong khéo léo chuyển chủ đề, cúi đầu cầm lấy một xiên nướng, chưa kịp cho vào miệng thì đã nghe Đàm Hưng Hàng cảm khái:

“Nhưng mà đề xuất của ông thật sự rất hay. Hôm nay tôi kể với trưởng khoa, trưởng khoa cũng thấy ý tưởng làm một linh vật nhỏ trong khu vui chơi để chơi cùng bọn trẻ rất ổn, còn giúp giảm tải cho y tá nữa.”

“Mà này, bạn ông lúc nào rảnh? Hay bảo cậu ấy qua làm cộng tác viên đi. Tôi thấy cậu ấy làm rất tốt, tiện thể để cậu ấy rèn luyện thêm. Tất nhiên, bên tôi sẽ trả lương đàng hoàng.”

“Một mũi tên trúng hai đích. Ông nghĩ xem, có phải rất ổn không?”

Bình Luận (0)
Comment