Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 22

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng khá tốt.

Nếu không tính đến khuôn mặt điển trai rạng rỡ của Đàm Hưng Hàng – người rất được các nữ sinh yêu thích từ hồi cấp ba.

“…” Vinh Phong mặt không biểu cảm, “Không rảnh, cậu ấy bận học hành.”

“Ồ, vậy thì tiếc quá.” Đàm Hưng Hàng ra vẻ tiếc nuối.

Hai người chuyển sang đề tài khác.

……

Nhưng mà hôm sau.

Tần Sương Tinh tỉnh dậy trong ánh nắng ban mai. Cậu nheo mắt, mất một lúc để thích nghi với ánh sáng, theo thói quen đưa tay với lấy điện thoại.

Trên thanh thông báo treo một tin nhắn.

– Vinh Phong: [Tin nhắn thoại]

Tần Sương Tinh hơi động lòng. Mở ra xem, là tin nhắn gửi lúc hơn 11 giờ đêm qua.

11 giờ rưỡi, lúc đó cậu đã ngủ rồi. Dạo gần đây cậu ngủ rất sớm.

Trong khung chat là mấy đoạn tin nhắn thoại, dài ngắn đan xen. Bên cạnh biểu tượng chấm đỏ “chưa đọc” là nút [Chuyển thành văn bản].

Tần Sương Tinh nhìn mấy đoạn tin nhắn thoại một lúc, cuối cùng vẫn bấm vào nút phát. Điện thoại vang lên giọng nói trầm khàn từ tính của Vinh Phong.

“Ngủ chưa?”

“Tôi đang uống rượu với Đàm Hưng Hàng. Ừm, là bác sĩ Đàm ấy.”

“Anh ta nói cậu hóa trang thành thú bông rất được bọn trẻ yêu thích. Giám đốc của bọn họ đi ngang qua, cũng thấy kiểu tương tác như vậy rất hay. Họ hỏi cậu, khi nào rảnh rỗi có muốn đến làm tiếp không, xem như làm bán thời gian. Họ sẽ trả lương theo giờ như bình thường.”

Dưới mấy đoạn tin nhắn thoại là thời gian [23:34].

Sau khi nói mấy câu đó, anh tạm dừng vài phút mới tiếp tục: “Xem ý cậu thế nào. Tôi thấy hình thức này khá ổn. Nếu cậu đồng ý, sẽ giúp ích cho chứng sợ xã hội của cậu, tăng tự tin.”

“Nếu cậu muốn, tôi sẽ thay cậu nói chuyện với họ.”

Tần Sương Tinh: “…”

Cậu muốn! Dĩ nhiên là cậu muốn! Muốn đến mức vui phát điên luôn ấy!!!

Tần Sương Tinh không thể diễn tả được cảm xúc hiện tại của mình. Phấn khích? Kích động? Được quan tâm bất ngờ? Cậu không ngờ nhiệm vụ tập giao tiếp lại được Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần công nhận, thậm chí còn chủ động đưa ra cành ô liu, mong cậu tiếp tục quay lại!

Trời ơi.

Tần Sương Tinh kích động đến mức không biết nói gì, ngón tay cầm điện thoại cũng run rẩy. Cậu quên trả lời tin nhắn, lập tức xỏ dép, chạy “bịch bịch” ra phòng khách.

Bố mẹ vừa thức dậy. Mẹ đang làm bữa sáng trong bếp, bố đang tưới cây ngoài ban công.

“Bố! Mẹ! Tinh Vệ mời con làm bán thời gian!”

Tần Sương Tinh cầm điện thoại, hưng phấn lao đến trước mặt bố mẹ.

“Họ mời con đóng vai linh vật!”

“Hả? Linh vật?” Lâm Phượng Kiều hơi ngơ ngác.

Ngược lại, Tần Như Tùng phản ứng nhanh hơn, cái ấm tưới nước trong tay khựng lại, vui mừng quay người: “Có phải kiểu làm trong trung tâm thương mại không…”

“Đúng đúng đúng! Chính là loại đó! Mập mập bông xù!” Tần Sương Tinh hào hứng vừa miêu tả vừa dùng tay vẽ hình, còn vuốt hai cái sừng bò tưởng tượng trên đầu.

“Linh vật gì thế?” Mẹ bật cười, nhìn động tác của cậu mà tưởng tượng ra ngay mấy cái râu sâu, “Không phải là sâu chứ???”

“Không phải sâu!” Tần Sương Tinh cũng bật cười, “Là bò sữa! Cực kỳ dễ thương luôn, bò sữa đen trắng ấy! Để con cho bố mẹ xem ảnh…”

Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều cùng ghé lại, nhìn ảnh cậu chụp selfie với mấy chị y tá trong bộ đồ thú bông bò sữa.

“Ồ ồ, là loại này à.” Lâm Phượng Kiều lập tức hiểu ra.

“Không tồi không tồi.” Tần Như Tùng cũng cười tít mắt, nhưng rồi lại hơi lo lắng: “Nhưng gần đây con đang chuẩn bị hồ sơ học thẳng lên cao học mà? Có bị trùng lịch không? Hôm trước con nói hè này phải theo đề tài nghiên cứu với tổ nào đó…”

“Ừm, chắc có thể điều chỉnh thời gian.” Tần Sương Tinh nghiêm túc suy nghĩ, “Vinh… Bên Tinh Vệ nói, lúc nào con rảnh thì tới…”

“Ồ ồ, vậy thì rất tốt. Làm thêm cũng là một phần của cuộc sống đại học!” Tần Như Tùng vui vẻ hẳn lên.

Một nhà ba người dưới ánh nắng buổi sớm rực rỡ, vừa cười nói về công việc bán thời gian của con, vừa ngồi vào bàn ăn, cùng nhau dùng bữa sáng.

Đã bao lâu rồi?

Dù không ai nói ra, nhưng trong lòng cả ba không hẹn mà cùng cảm khái.

Đã bao lâu rồi cả nhà mới vui vẻ bên nhau, cười nói sảng khoái thế này? 

Lớp mây mù mơ hồ bao phủ trong lòng mỗi người, giờ phút này chợt tan biến. Ánh nắng chiếu rọi vào nhà, xua tan mọi u ám.

……

Cuộc sống thường nhật của lính cứu hỏa thật ra rất nhàm chán. Những ngày không nhiệm vụ cơ bản chỉ ngồi ngốc ở căn cứ, huấn luyện học tập các kiểu.

Vinh Phong vừa kết thúc buổi huấn luyện sáng, cùng đồng đội vào nhà ăn dùng cơm trưa. Giữa chừng điện thoại rung lên, anh theo phản xạ móc điện thoại ra xem.

Một đồng đội bên cạnh ngạc nhiên liếc nhìn anh: “Ồ, hôm nay sao lại mang điện thoại theo vậy?”

“Đúng đó, bình thường mày toàn khóa tủ, có việc cần tìm cũng chẳng được.” Một người khác phụ họa.

“Không phải là đang hẹn hò đấy chứ?” Ai đó trêu.

“…” Tay cầm đũa của Vinh Phong khựng lại, mặt không biểu cảm đỏ lên, “Bớt nói nhảm, lo ăn cơm đi.”

“Xì! Trúng phóc rồi chứ gì!”

“Ha ha ha, nhìn một cái là biết đang yêu. Bao giờ dẫn người đến cho tụi này ngó một chút đi? Em gái ở đâu thế?”

Đám chiến hữu lập tức rôm rả, chụm lại hóng chuyện.

Ở đội cứu hỏa, cuộc sống ban ngày nhàm chán khiến mấy gã đàn ông ngoài huấn luyện và nhiệm vụ, đều biến thành kẻ tám chuyện siêu cấp.

“Biến biến biến.” Vinh Phong phẩy tay như đuổi ruồi. Anh bê khay cơm, cầm điện thoại đi sang một góc khác, chuyên tâm trả lời tin nhắn.

“Ù uôi, không cho tụi mình xem. Nhìn cái thái độ kìa~”

“Ha ha ha chuẩn chuẩn!”

Tiếng cười của các đồng đội vang lên phía sau.

Vinh Phong mở màn hình. Nhìn thấy thông báo tin nhắn từ Đàm Hưng Hàng, anh không khỏi nhíu mày, trong lòng bực bội chẳng rõ vì sao.

Anh mở khung trò chuyện, nhìn rõ nội dung tin nhắn của Đàm Hưng Hàng, tâm trạng càng thêm không vui.

 Đàm Hưng Hàng: Thỏa thuận xong rồi. Lương theo giờ là 20 tệ.

– Vinh Phong: Thời gian làm việc?

– Đàm Hưng Hàng: Cậu ấy bảo sắp thi, đợi nghỉ hè sẽ rảnh hơn chút. Mỗi ngày làm 3–5 tiếng.

Vậy là mỗi ngày được 60–100 tệ. Vinh Phong nhíu mày.

 Vinh Phong: Ít vậy à.

– Đàm Hưng Hàng:  Tôi định trả cao hơn, nhưng cậu ấy không chịu. Nói là thời gian không ổn định, không thể đến đều đặn mỗi ngày. Cậu ấy thấy 20 tệ/giờ đã tốt lắm rồi, nhiều hơn thì ngại.

– Vinh Phong: …

– Đàm Hưng Hàng:   Dù gì cũng là sinh viên mà. Lần đầu thấy có người ngại vì lương cao quá.

– Đàm Hưng Hàng: Cười ăn dưa.jpg

– Đàm Hưng Hàng: Gọi là gì nhỉ, “đôi mắt trong sáng phản chiếu sự ngu ngơ”, hahaha.

Vinh Phong càng nhìn càng không vừa lòng, trực tiếp gọi thoại qua.

“Ông cũng biết người ta là sinh viên còn nỡ lòng ăn hiếp người ta,” Vinh Phong bực bội nói. “Với mức lương này thà đi phát tờ rơi còn hơn. Bộ đồ mascot nóng hầm hập, nặng cả chục ký, còn phải tương tác với mọi người. Ông đưa cái mức lương đó không thấy xấu hổ hả?”

“Ê ê ê, đâu phải tôi không muốn trả nhiều, là cậu ấy không chịu lấy!” Đàm Hưng Hàng cười hì hì. “Cậu ấy còn nhấn mạnh là không đến vì tiền, mà vì muốn rèn luyện bản thân, tăng kỹ năng giao tiếp. Người ta nói vậy rồi, tôi đâu thể nhét tiền vào tay người ta được.”

Vinh Phong: “…”

Đàm Hưng Hàng: “Nói gì thì nói, cậu bé này tính cách rất tốt, ngoan lắm. Là một đứa trẻ ngoan.”

“Đúng thế.” Trên mặt Vinh Phong thoáng hiện nụ cười tự hào, rồi nhân cơ hội nghiêm túc dặn dò, “Biết cậu ấy ngoan thì nhớ chăm sóc cậu ấy cho tốt, đừng có tôi không ở đó là bắt nạt người ta. Nếu không thì…”

“Úi giời.” Đàm Hưng Hàng bật cười. “Ông làm gì bảo vệ người ta dữ vậy? Cậu ấy quen ông được bao lâu? Tôi quen ông bao lâu? Còn không tin tôi à? Với lại cậu bé ngoan ngoãn như vậy, tôi bắt nạt làm gì chứ. Tôi đâu có thú vui ác độc.”

“Vậy thì tốt.” Vinh Phong hừ một tiếng.

Dừng lại một chút, Vinh Phong như sực nhớ gì đó, lẩm bẩm nói: “Còn nữa, ông đừng tốt với cậu ấy quá.”

Đàm Hưng Hàng: “Hả?”

“Giống cái kiểu trêu hoa ghẹo nguyệt hồi đi học.” Giọng Vinh Phong lạnh tanh. “Đừng dùng mấy chiêu đó với người ta. Người ta còn nhỏ, đơn thuần, đừng có tầm bậy.”

Đàm Hưng Hàng bối rối: “Tôi trêu hoa ghẹo nguyệt hồi nào…”

“Tóm lại.” Vinh Phong nghiêm túc, “Làm người cho đàng hoàng vào.”

Đàm Hưng Hàng: “…”

Đàm Hưng Hàng vẫn còn lẩm bẩm “tôi có bao giờ không đàng hoàng đâu” thì Vinh Phong đã cúp máy.

Cúp máy xong, Vinh Phong thở dài một hơi.

Anh gắp đại vài đũa cơm, rồi mở khung trò chuyện với Tần Sương Tinh. Tin nhắn dừng ở buổi sáng, lúc cậu gửi tin hỏi về chuyện làm thêm. Tần Sương Tinh trả lời là muốn làm, kèm theo một chuỗi dấu chấm than thể hiện sự kích động.

Nhìn dòng “Tôi muốn làm!!!!!!!”, khóe miệng Vinh Phong không nhịn được nhếch lên.

Đúng lúc này điện thoại lại rung lên. Cửa sổ chat bật ra tin nhắn mới.

– Tần Sương Tinh: Buổi trưa tốt lành.

– Tần Sương Tinh: Anh đang làm gì đó?

– Tần Sương Tinh: Mèo xoay xoay tung hoa.jpg

Vinh Phong nhìn ảnh “Mèo xoay xoay tung hoa”, khóe miệng càng cong lên.

Tay phải vẫn còn quấn băng, không tiện gõ chữ, anh gửi tin thoại: “Đang ăn trưa. Còn cậu?”

– Tần Sương Tinh: Tôi cũng đang ăn.

– Tần Sương Tinh: À đúng rồi… tôi đang ở căn tin nè~

– Tần Sương Tinh: [ảnh]

Một bức ảnh chụp khay cơm inox ở căn tin.

– Tần Sương Tinh: Hôm nay mua cơm thành công rồi >.<

 Tần Sương Tinh: Cảm thấy bản thân đã tiến bộ!

Vinh Phong gửi thêm tin thoại: “Cơm ngon đấy. Để tôi cho cậu xem phần của tôi.”

– Vinh Phong: [ảnh]

Anh gửi một bức chụp khay cơm của mình.

– Tần Sương Tinh: Oa! Nhìn thịnh soạn ghê!

– Tần Sương Tinh: Ơ, bọn anh cũng dùng khay này à. Giống y như bên tôi.

– Tần Sương Tinh: Loại khay này là tiêu chuẩn quốc gia hả?

– Tần Sương Tinh: Mèo giơ tay.jpg

“Chắc vậy.” Vinh Phong đáp.

Đúng là giống y hệt thật. Khoảnh khắc đó, Vinh Phong bỗng có ảo giác kỳ lạ rằng hai người đang cùng ăn cơm tại một căn tin. Anh không nhịn được quay đầu nhìn quanh…

Dĩ nhiên là không thể thấy Tần Sương Tinh.

Vinh Phong bật cười với suy nghĩ ngốc xít của mình.

– Tần Sương Tinh: À phải rồi. Cảm ơn anh đã giới thiệu việc làm thêm.

– Tần Sương Tinh: Đợi có lương, tôi sẽ mời anh ăn nha!

Vinh Phong theo phản xạ muốn từ chối. Một ngày mặc đồ mascot chỉ được trăm tệ, mời ăn nữa chẳng phải làm không công sao?

Nhưng mà… nếu cùng ăn cơm, thì có thể gặp mặt.

Trái tim Vinh Phong lỡ mất một nhịp.

Anh mím môi, nhấn gửi tin thoại: “Được.”

– Tần Sương Tinh: Ừ ừ >.<

Vinh Phong cầm điện thoại, lùa vài miếng cơm. Nhìn khung chat hiện “đang nhập tin nhắn”, anh ăn thêm vài miếng nữa.

Tên hiển thị chuyển thành “Tần Sương Tinh”. Có vẻ cậu đã từ bỏ việc gõ gì đó.

Vinh Phong: “…”

Anh ngẫm nghĩ một lát, bấm thu âm: “À đúng rồi, cho cậu một nhiệm vụ mới…”

Ngay khi ngón tay thả ra, khung trò chuyện nhảy ra tin nhắn mới.

– Tần Sương Tinh: À đúng rồi, nhiệm vụ mới nghĩ xong chưa?

Vinh Phong sửng sốt, vô thức mỉm cười. Tin thoại vừa vặn gửi đi.

– Tần Sương Tinh: .

Tuy chỉ là một dấu chấm câu, nhưng anh có thể tưởng tượng được người ở đầu bên kia đang mỉm cười vì sự ăn ý ngẫu nhiên của hai người.

Vinh Phong cầm điện thoại lên, hỏi: “Bình thường cậu có uống trà sữa không?”

– Tần Sương Tinh: Có uống. 

– Tần Sương Tinh: Tôi mua trà sữa cho anh nhé?

Khóe môi Vinh Phong nhếch lên: “Không cần mua cho tôi, mua cho bản thân đi. Cậu chọn bất kỳ tiệm nào cũng được, nhưng phải đi mua trực tiếp, gọi một cốc trà sữa có tên dài nhất, và đọc to đầy đủ tên của nó.”

– Tần Sương Tinh: !!! 

Nhìn phản ứng là biết áp lực dâng cao rồi. Vinh Phong khẽ cười, đưa điện thoại sát môi, khích lệ: “Đây là nhiệm vụ hôm nay của cậu. Có thể hơi ngại một chút, nhưng là để từ từ vượt qua giới hạn của bản thân. Có làm được không?”

Đội trưởng Trương Tiêu đi ngang qua, vừa khéo nghe được câu đó, suýt nữa làm rơi khay cơm inox trong tay.

Cái, cái gì?! Nhiệm vụ gì? Ngại ngùng? Vượt giới hạn???

Trương Tiêu tròn mắt nhìn Vinh Phong, không tin nổi những gì mình vừa nghe. Vinh Phong nói chuyện với ai?! Muốn vượt giới hạn với ai?!!

Vinh Phong vừa đặt điện thoại xuống thì bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Trương Tiêu. Anh khó hiểu hỏi: “Đội trưởng Trương?”

“…” Trương Tiêu ôm tâm trạng rối bời, quay đầu bỏ đi, miệng lẩm bẩm: “Chắc nghe nhầm… không thể nào không thể nào… Vinh Phong… Vinh Phong là người nghiêm túc cơ mà…”

Vinh Phong: “?”

Bình Luận (0)
Comment