Trong căn tin người đông như kiến. Các sinh viên trẻ lũ lượt nối tiếp nhau, vừa trò chuyện vừa cười nói, cùng nhau tìm chỗ trống ngồi xuống ăn cơm. Không khí phảng phất hương thơm nồng ấm của các món ăn nóng hổi. Vị trí gần máy lạnh là chỗ hot, quạt trần trên đầu quay vù vù, thế mà vẫn nóng.
Tần Sương Tinh ấn nhẹ vào tai nghe, giọng nữ thông báo dịu dàng vang lên: “Khử ồn.”
Tim cậu đập mạnh một nhịp, gò má nóng bừng.
Lại một lần nữa, một lần nữa.
Cậu mở lại đoạn ghi âm cuối cùng của Vinh Phong.
“Đây là nhiệm vụ hôm nay của cậu. Có thể hơi ngại một chút, nhưng là để từ từ vượt qua giới hạn của bản thân. Có làm được không?”
Giọng Vinh Phong dễ nghe quá.
Tai nghe khử ồn cách biệt hoàn toàn thế giới bên ngoài. Tần Sương Tinh căng thẳng li.ếm môi, ngón tay ấn chặt điện thoại, cảm thấy như thế giới bị đóng lại, chỉ còn lại tiếng Vinh Phong thì thầm bên tai trong không gian nhỏ bé này.
Giọng anh trầm thấp hơi khàn, như giấy nhám mịn nhẹ nhàng miết qua màng nhĩ non mềm của cậu. Làm tim cậu nhột nhạo, làm mặt cậu nóng rực.
Tần Sương Tinh không nhịn được muốn nghe thêm lần nữa, bỗng dưng nhận ra hành vi của mình có hơi kỳ cục.
A a a mình đang làm cái gì vậy!
Tần Sương Tinh hoảng hốt tháo tai nghe ra, mặt đỏ như cà chua.
Cậu vừa ăn trưa qua quýt chẳng cảm nhận được mùi vị gì, đeo khẩu trang và đội mũ, rồi như chạy trốn rời khỏi căn tin.
…
Buổi chiều không có tiết, vì vậy cậu mới chủ động nhắn tin hỏi xem nhiệm vụ hôm nay là gì.
Lẽ ra nhiệm vụ phải được trao đổi từ tối qua, nhưng vì tối qua cậu đột ngột quyết định đổi nội dung bài giảng, nên kế hoạch bị đảo lộn một chút.
Hu hu, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy? Vinh Phong nghiêm túc hướng dẫn cậu, giúp cậu vượt qua chứng sợ xã hội.
Còn cậu thì sao?
Lấy lại tinh thần! Nghiêm túc lên nào! Đừng có nghĩ lung tung nữa!
Tần Sương Tinh nghiêm khắc tự siết chặt nắm tay trong lòng, dội liền tù tèo 180 thùng nước lạnh lên cái đầu bé xíu toàn rác thải ảo tưởng của mình.
Sau khi bình tĩnh lại, cậu điều chỉnh tâm trạng, đi đến một tiệm trà sữa ngoài khuôn viên trường.
Thật ra trong trường có tiệm trà sữa, nhưng mà… cậu không dám vào. Mấy tiệm đó toàn do sinh viên tự mở dưới sự khuyến khích của nhà trường, rất dễ gặp người quen, mà Tần Sương Tinh chưa dám khiêu chiến thử thách lớn như vậy.
Cậu ngoan ngoãn đạp xe đến tiệm trà sữa cách trường khoảng năm phút.
Ít nhất tránh được nguy cơ chạm mặt người quen, nhưng đồng thời cậu gặp một vấn đề khác. Tiệm trà hiện giờ chỉ có mỗi mình cậu là khách, vì vậy cậu được ba nhân viên phục vụ… Một, hai, ba người đồng loạt chú ý đến.
“Chào mừng quý khách!” Một nữ nhân viên niềm nở chào đón, “Chào bạn! Bạn muốn gọi món gì ạ?”
Tần Sương Tinh: “…”
Ánh mắt cậu vô thức liếc mã QR to rõ trên quầy.
Nữ nhân viên lập tức hiểu ý, nụ cười vẫn rạng rỡ: “Bạn có thể đặt món qua mã QR.”
Tần Sương Tinh: “…”
Cậu cắn răng vượt qua cám dỗ!
Cậu rất thích uống trà sữa, bình thường toàn đặt giao tận nhà, lúc đặt còn phải ghi rõ: Làm ơn để trước cửa, đừng gọi điện!
Đúng vậy, người mắc chứng sợ xã hội đến điện thoại của anh shipper cũng không dám nghe. Mỗi lần có cuộc gọi, cậu phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng, lại sợ người ta chờ lâu rồi khó chịu.
Nói chung là cực kỳ rối rắm.
Rất hiếm khi Tần Sương Tinh đích thân đến quầy mua. Lý do rất đơn giản, vì có thể đặt qua mã QR! Chỉ cần bấm trên điện thoại, rồi chờ gọi tên ra lấy là được. Không phải cậu không có khả năng sống độc lập, chỉ là không kiềm được né tránh xã giao…
Nhưng lần này thì khác. Bây giờ cậu có nhiệm vụ, cậu tới để “mạo hiểm”!
Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, ánh mắt khóa chặt vào món có tên dài nhất trên menu.
“…!” Tần Sương Tinh mở to mắt.
Trà sữa sữa tươi siêu béo khoai môn dẻo dính chíp chíp boba khổng lồ.
Tần Sương Tinh: “…”
Cái gì vậy trời!
Cậu lập tức nghi ngờ khả năng đọc hiểu của mình. Cậu hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi đây là loại trà sữa gì!
Nhưng mà nhiệm vụ… Tần Sương Tinh cắn môi dưới.
“Không vội. Bạn cứ từ từ xem nhé.”
Nữ nhân viên mỉm cười, chỉ tay vào trong tiệm, “Bạn có thể ngồi đó.”
“Không, không cần ạ!” Tần Sương Tinh gần như bỏ chạy.
Cậu suýt chút nữa đã chỉ vào cái tên dài ngoằng đó và nói “cho tôi cái này”. Nhưng không được, nhiệm vụ yêu cầu phải nói trọn vẹn tên món, không thiếu một chữ nào.
“Ưm…”
Trán Tần Sương Tinh rịn ra mồ hôi.
“…?” Nhân viên nữ mỉm cười kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng điều đó lại khiến Tần Sương Tinh càng thêm áp lực.
“Cái đó, tôi…” Tần Sương Tinh cắn răng.
Cô nhân viên đã giơ tay lên, chuẩn bị giúp cậu gọi món trên màn hình cảm ứng.
“Tôi muốn một ly trà sữa sữa tươi siêu béo… khoai môn dẻo…”
Tần Sương Tinh cảm thấy cổ họng khô khốc, khó khăn nuốt nước bọt. Ngay lúc cậu hạ quyết tâm, chuẩn bị nghiến răng thốt ra hai chữ “chíp chíp”, thì đằng sau bỗng vang lên tiếng các cô gái cười đùa.
“Uống ở đâu nhỉ? Tiệm này được không?”
“Được được! Tiệm này có trà sữa khoai môn trân châu ngon lắm! Tớ thích cực!”
Tần Sương Tinh: “!!!”
Cậu cảm nhận được 3-2 cô gái đứng phía sau mình, tự nhiên xếp hàng, vừa cười vừa quét mã trên bảng hiệu cửa hàng để đặt món.
Tần Sương Tinh như con mèo bị giẫm trúng đuôi, toàn thân cứng đờ, cảm giác bị theo dõi như kim châm sau lưng. Tệ hơn nữa, nhân viên nữ hình như không nghe rõ nửa câu đầu của cậu, đang nghiêng đầu ngập ngừng hỏi: “Xin lỗi, bạn vừa gọi món…?”
“Trà sữa sữa tươi siêu béo khoai môn chíp chíp…”
Tần Sương Tinh dồn hết can đảm, quyết tâm hô to một hơi dứt điểm. Ai ngờ nhân viên nữ như bừng tỉnh, vẻ mặt rạng rỡ đã hiểu.
“À à, là trà sữa sữa tươi khoai môn khổng lồ phải không?” Cô mỉm cười giúp cậu hoàn thành câu nói.
“…” Tần Sương Tinh mở to hai mắt.
“Thật ra mình cũng thấy cái tên này dài quá trời, đọc mà xấu hổ luôn. Nhưng trà sữa này ngon lắm. Mình thích uống cực!” Nhân viên nữ cười tinh nghịch, đầy vẻ “mình hiểu mà”, rồi thao tác mấy cái trên màn hình cảm ứng, “Vậy mình đặt món cho bạn nhé. Một ly trà sữa sữa tươi khoai môn khổng lồ, có đá, 50% đường được không?”
“À… vâng, được ạ.” Tần Sương Tinh ngơ ngác đáp. Mất mấy giây sau cậu mới phản ứng lại, vội vàng đỏ mặt nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Gọi món quét mã xong, Tần Sương Tinh lập tức né qua một bên, đứng vào khu vực đợi món. Phía sau, mấy cô gái vui vẻ tiến lên đặt món, rồi cũng xếp hàng sau cậu chờ đợi. Cửa tiệm nhỏ lập tức nhộn nhịp hẳn lên, ba nhân viên bắt đầu bận rộn. Tần Sương Tinh đứng trước quầy, mắt cứ dõi vào bên trong.
Vậy là… mình chưa hoàn thành nhiệm vụ nhỉ?
Chị nhân viên đó tốt bụng thật, biết cậu lúng túng nhưng không cười nhạo, còn giúp cậu đọc tên món.
Ấm áp từ từ lan tỏa trong lồng ng.ực cậu.
“Bạn ơi, trà sữa sữa tươi khoai môn khổng lồ của bạn đây!” Nhân viên nữ làm xong ly đầu tiên, mỉm cười gọi, còn ân cần lau sạch vệt nước ngoài ly bằng khăn, rồi vừa lấy ống hút vừa hỏi: “Bạn uống tại chỗ hay mang đi ạ?”
“Ờ… mang, mang đi.” Tần Sương Tinh lắp bắp đáp.
Tim cậu đập thình thịch như sắp nhảy khỏi ngực, má đỏ bừng như sốt.
“Oki, ống hút để trong túi cho bạn rồi nhé.”
Tần Sương Tinh nhận lấy ly trà sữa. Cốc mát lạnh, túi đựng cẩn thận không lo bị đổ. Nhân viên nữ quay đi, chuẩn bị pha đồ uống cho khách sau.
Trái tim Tần Sương Tinh vẫn đập dồn dập.
“À, xin lỗi…”
Không biết lấy đâu ra can đảm, Tần Sương Tinh bỗng mở lời.
“Dạ?” Nhân viên nữ quay lại, dò hỏi cậu.
Tim Tần Sương Tinh đập thình thịch.
“Ly này…” Tần Sương Tinh nuốt nước bọt, lướt mắt qua menu, nghiêm túc nói: “Ly trà sữa sữa tươi siêu béo… khoai môn chíp chíp boba khổng lồ… tặng… tặng bạn uống.”
Cô nhân viên mở to mắt kinh ngạc. Mấy cô gái sau lưng “Oa~” lên một tiếng hứng thú.
Tần Sương Tinh cảm thấy mọi ánh nhìn đều đổ dồn về mình. Cậu cố gắng bình tĩnh hít thở, nhìn chằm chằm vào menu để lấy lại nhịp nói: “Với lại, tôi… tôi muốn gọi thêm một ly… dương chi cam lộ, và… ờ, hồng trà chanh.”
Tim cậu cứ nện thình thịch trong ngực, mặt như núi lửa phun trào, nóng rát cực độ. Cậu tiêu hao hết sức lực, chuẩn bị thở phào thì sực nhớ chưa nói xong, bèn vội vàng bổ sung: “Đều mang đi, cả hai đều cho đá, làm ơn đóng gói mang về giúp tôi.”
“Vâng!” Nhân viên nữ lấy lại tinh thần, cười ra má lúm đồng tiền.
Cô nhận lại ly trà sữa từ tay cậu, “Cảm ơn bạn vì ly trà sữa nha!”
“Vâng vâng, không có gì. Cũng, cũng cảm ơn bạn.” Tần Sương Tinh đỏ mặt đến tận cổ.
Thật ra người cần nói cảm ơn phải là cậu. Là vì cô ấy đã chủ động tỏ ra thân thiện trước, nên cậu mới gom góp đủ can đảm. Nhờ vậy, cậu nhận ra rằng, dù mình nhút nhát, rụt rè… nhưng không phải lúc nào cũng sẽ bị cười nhạo.
Tần Sương Tinh quay lại khu vực chờ, xếp hàng đàng hoàng sau mấy cô gái kia. Mấy cô gái vừa nãy còn ríu rít nói cười, giờ đều im lặng một cách kì lạ. Họ đưa mắt nhìn nhau, môi ai cũng mím lại cố nén cười.
Tần Sương Tinh mơ hồ cảm giác được, xấu hổ đến mức rụt đầu rụt cổ. Cậu vội đưa tay sờ mặt mình. Ừm, khẩu trang vẫn còn, mũ vẫn đội, trang bị đầy đủ mang lại cảm giác an toàn.
Tần Sương Tinh thầm thở phào nhẹ nhõm.
……
Vài phút sau, mấy cô gái nhận trà sữa xong, ăn ý cùng nhau rời đi. Mãi đến khi ra xa được mấy chục mét, họ mới quay sang nhìn nhau, phấn khích thì thầm:
“Dễ thương chết mất!”
“Đúng đúng! Tớ suýt bật cười luôn… Mấy cậu thấy tai cậu ấy đỏ không? A a a đáng yêu quá!! Mẫu chó con ngại ngùng! Muốn xoa quá đi!!”
“Mà cậu ấy còn đẹp trai nữa… Nhìn kiểu gì cũng thấy dễ bắt nạt quá trời! Muốn nhéo nhéo má cậu ấy quá!!”
“Vừa nãy tớ suýt nghẹn luôn. May mà cũng đeo khẩu trang, không thì xấu hổ chết. Biết thế mang thêm kính râm, để cậu ấy không thấy ánh mắt tớ dán vào mặt cậu ấy!”
“Trời, cậu nói thiệc hả? Bi.ến th.ái vừa thôi haha…”
Mấy cô gái cười khúc khích đi xa dần.
Tần Sương Tinh: “…”
Cứu, cứu mạng. Sao thính lực của cậu lại tốt như vậy chứ. Có thể… có thể đi xa một chút rồi hãy nói không!
Còn nữa, chẳng phải cậu đã đeo khẩu trang và đội mũ rồi sao, còn mặc áo dài tay, quần dài nữa. Trên người chỉ lộ ra đúng một đôi mắt! Các cô ấy nhìn kiểu gì mà bảo cậu dễ thương…
Có lẽ là do sắp khóc đến nơi nên đôi mắt trông long lanh… Đúng rồi, còn tai nữa. Hóa ra là tai đỏ lên, bảo sao lúc đó tai lại nóng như vậy. Chẳng lẽ sau này ra ngoài còn phải đeo thêm bịt tai nữa sao…
Ai mà ngờ được chứ.
Ra ngoài mua trà sữa, điều khiến cậu chết xã hội nhất không phải là nhiệm vụ “đọc đầy đủ tên món”, mà là bị mấy cô gái đi ngang qua khen ngợi một cách kỳ quặc!
“Aizz…” Đến mức ngón chân của Tần Sương Tinh co quắp lại thành một cục.
“Xin chào! Đây là Dương Chi Cam Lộ và Hồng Trà Chanh của bạn!” Nhân viên nữ với nụ cười rạng rỡ đưa tới một túi trà sữa.
“V-vâng. Cảm, cảm ơn!” Tần Sương Tinh lắp ba lắp bắp, vội vàng nhận lấy đồ uống, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy.
Nhưng vừa định quay đi thì sau lưng vang lên tiếng cười hoạt bát của nhân viên: “Chúc bạn một ngày vui vẻ nhé!”
Bước chân đang định chạy trốn khựng lại. Tim cậu đập thình thịch, hơi ấm lấp kín lồng ng.ực. Cậu hít sâu một hơi, lấy hết can đảm quay lại, cũng lớn tiếng nói với cô gái đó: “Cảm ơn. Chúc bạn cũng có một ngày vui vẻ!”
“Hehe.” Nhân viên nữ mỉm cười, vẫy vẫy tay với cậu.
Tần Sương Tinh ngượng ngùng vẫy tay, rồi kéo khẩu trang cho kín, xách túi trà sữa, ba chân bốn cẳng chạy đi.
……
Vừa về đến nhà, Tần Sương Tinh không kìm được sự phấn khích, vội vàng kể lại “pha mạo hiểm” của mình cho Vinh Phong.
Vinh Phong nhanh chóng gửi đến một tin nhắn thoại.
Tần Sương Tinh không chút do dự mà mở ngay ra, áp điện thoại vào tai. Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo tiếng cười nhè nhẹ của Vinh Phong vang lên từ loa: “Giỏi quá.”
Một chữ khen ngợi đơn giản, vậy mà Tần Sương Tinh như thể ngồi trên đỉnh núi tuyết phủ đường, rồi trượt từ đỉnh ngọt ngào đó xuống dưới.
Hì hì.
Cậu không nhịn được, vừa cười vừa gửi dán nhãn “Mèo con mỉm cười” cho anh.
“Con trai về rồi à.” Tần Như Tùng từ trong phòng đi ra, lập tức trông thấy hai cốc nước đặt trên bàn.
“Vâng. Bố, con mua Dương Chi Cam Lộ và Hồng Trà Chanh cho bố mẹ.” Tần Sương Tinh tươi cười đầy mặt, đưa túi trà sữa ra.
Hôm nay là thứ Bảy, bố mẹ cậu đều có nhà.
“Ồ ồ, mẹ con đang ngủ.” Tần Như Tùng cười nhận lấy, “Cảm ơn con trai.”
“…” Tần Sương Tinh chớp chớp mắt, rồi cứ như cái đuôi nhỏ đi theo sát bố.
“Sao thế?” Tần Như Tùng thắc mắc.
“Cái này… không phải con đặt giao hàng đâu.” Tần Sương Tinh mặt đỏ bừng, cố gắng ám chỉ, “Cũng không phải quét mã QR để đặt.”
“Ồ.” Tần Như Tùng gãi đầu, chưa hiểu ý cậu: “Ừ thì?”
Tần Sương Tinh chủ động khoe muốn được khen, có hơi ngại ngùng. Cậu nghẹn họng, đang muốn nói không có gì thì bố hiểu ra: “À à, ý con là con ra quầy gọi món đúng không?”
Tần Như Tùng mừng rỡ, hai mắt sáng rực.
“Hehe.” Tần Sương Tinh cười ngây ngô.
“Vợ ơi! Mau ra đây!” Tần Như Tùng phấn khích chạy về phía phòng ngủ, vừa đi vừa hét: “Con trai mình lại tiến bộ rồi! Mau ra mà xem con trai mình!”
“Bố!” Tần Sương Tinh hoảng hốt, vội vàng kéo tay bố: “Không không không, không cần thiết… mẹ đang ngủ… bố đừng hét! Bố!”
Mặc dù cậu đúng là muốn được khen, nhưng mà mẹ đang ngủ cơ mà… không đến mức phải làm to chuyện đến thế đâu!
Thế nhưng bố cậu hận không thể gõ trống khua chiêng báo cho cả khu biết con trai mình đã +1 điểm kỹ năng xã giao. Kết quả là mẹ cậu bị đánh thức ra xem.
Sau khi nghe kể về chuyện cậu còn chủ động trò chuyện với nhân viên nữ ở cửa hàng trà sữa, bố mẹ cậu cười đến không ngậm được miệng.
“Hahaha, bé cưng à, lần này con thật sự rất dũng cảm! Con bé kia cũng dễ thương. Thấy chưa, giao tiếp với người khác không quá đáng sợ đúng không. Càng nói chuyện nhiều, con sẽ càng nhận được nhiều bất ngờ.”
Lâm Phượng Kiều hạnh phúc đến mức nước mắt lấp lánh.
“Đúng rồi… Mà này, bạn con ấy cũng là người tốt. Từ khi quen bạn ấy, bố thấy con cởi mở hơn hẳn luôn.” Tần Như Tùng vỗ vai con trai động viên.
“…” Tuy trong lòng vui mừng, Tần Sương Tinh vẫn cảm thấy hơi nóng ập thẳng vào mặt, ngay cả gốc tai cũng nóng ran.
“Không phải bạn.” Tần Sương Tinh đỏ mặt, lí nhí, “Chỉ, chỉ là bạn đồng bệnh thôi…”
Phải, Vinh Phong chắc là xem cậu như bạn đồng bệnh thôi. Bọn họ chỉ là mối quan hệ hỗ trợ nhau, cùng nhau mạo hiểm…
Không được tự mình đa tình!
Tần Sương Tinh đỏ mặt, liên tục tự nhủ trong lòng.
Tần Như Tùng và Lâm Phượng Kiều liếc nhau một cái. Hai người rất ăn ý cùng nhau nhào tới, ôm chặt lấy cậu. Gia đình ba người cứ thế ôm chặt lấy nhau.
“Không sao đâu con trai. Các con chắc chắn sẽ trở thành bạn tốt!” Lâm Phượng Kiều cổ vũ.
“Đúng! Bố mẹ tin con! Cố lên nhé, con sẽ ngày càng tốt hơn!” Tần Như Tùng cười nói.
“Vâng!” Tần Sương Tinh cong mắt, ngẩng gương mặt nhỏ lên, vừa cảm động vừa hạnh phúc.
……
Ban đêm.
Vinh Phong có thể trạng cường tráng, vết bỏng nhẹ ở ngón tay đã gần khỏi hẳn.
Kết thúc một ngày huấn luyện, anh sảng khoái đi tắm rửa sạch sẽ. Vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy tiếng điện thoại trên bàn rung lên.
Vinh Phong vô thức nhếch khóe miệng. Anh bước nhanh tới, cầm điện thoại lên, quả nhiên là tin nhắn từ người trong lòng.
– Tần Sương Tinh: Tôi kể chuyện trà sữa cho bố mẹ nghe rồi, họ vui lắm luôn!
– Tần Sương Tinh: Tôi cũng cảm thấy hôm nay mình đã tiến bộ rất nhiều!
– Tần Sương Tinh: Thật đấy, vô cùng vô cùng cảm ơn anh!
– Tần Sương Tinh: Mèo cầm bó hoa.jpg
Vinh Phong mỉm cười, ngón tay lướt trên màn hình nhắn lại:
– Không sao, đôi bên hỗ trợ mà. Cậu cũng giúp tôi rất nhiều.
– Tần Sương Tinh: Mèo vui mừng.jpg
– Tần Sương Tinh: Anh cho tôi nhiệm vụ huấn luyện hiệu quả thế này, để báo đáp, tôi cũng phải “bật chế độ chiến đấu”!
– Tần Sương Tinh: Mèo giơ nắm đấm.jpg
Bật chế độ? Chế độ gì cơ?
Vinh Phong nhướng mày. Suy nghĩ một chút, anh xóa dòng chữ đang gõ, rồi gửi một icon “Ồ?” qua.
Tần Sương Tinh lập tức trả lời:
– Patrick Star, mình cùng đi bắt sâu nhé!
Kèm theo một dán nhãn “Mèo con bắt côn trùng”.
Vinh Phong: “!!!”
Vinh Phong tức khắc hoảng sợ.
Cái gì!!! Bắt côn trùng!!! Thôi thôi cảm ơn, không cần bật chế độ gì đâu!!! Tạm thời xin miễn chế độ “bắt sâu”!!!