Chiếc xe cứu hỏa đi ngang qua con đường này, vừa khéo vòng ra phía sau tòa nhà Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần. Mặt sau tòa nhà sát với đường lớn, qua ô cửa sổ xe cứu hỏa có thể thấy hành lang nhân viên ở tầng một và tầng hai vắng vẻ. Còn tầng ba…
Vinh Phong hơi rục rịch trong lòng.
Nơi Tần Sương Tinh làm thêm là khu vui chơi ở tầng ba, vừa hay ở hướng này.
Cậu ấy đang ở đó sao?
Vinh Phong không kìm được ngẩng đầu lên, hướng về phía tầng ba tìm kiếm.
…
“Oa, xe cứu hỏa kìa!”
Tần Sương Tinh mặc bộ đồ bò sữa đang chơi đùa cùng các bạn nhỏ. Bỗng nhiên có một đứa trẻ chỉ tay ra ngoài cửa sổ hét lớn: “Nhìn kìa, là xe cứu hoả!”
Có chỗ nào cháy sao?
Tần Sương Tinh lập tức căng thẳng, phản xạ đầu tiên là có hỏa hoạn. Cậu vội vã bước nhanh đến bên cửa sổ, Nhưng rất nhanh phát hiện chiếc xe cứu hỏa chạy rất chậm, hơn nữa không bật còi báo động.
Có lẽ là đang trên đường trở về sau khi làm nhiệm vụ?
Tần Sương Tinh nhớ Vinh Phong từng nói, khi trở về từ hiện trường, tốc độ xe sẽ không quá nhanh, cũng không bật còi báo để tránh gây hoảng loạn cho dân chúng xung quanh.
“…”
Vừa nghĩ đến Vinh Phong, mặt Tần Sương Tinh bỗng dưng nóng lên.
Anh ấy có ở trên chiếc xe đó không nhỉ? Chắc không trùng hợp đến vậy đâu?
Tần Sương Tinh vô thức quay lưng lại, không dám đứng sát cửa sổ.
Kỳ lạ quá.
Cậu không nhịn được đưa tay chỉnh lại cái đầu bò sữa, sờ cặp sừng bò nhỏ qua lớp vải bông dày cộm. Trước đây, cảm giác được “che chở” bởi bộ đồ hóa trang luôn khiến cậu nhanh chóng bình tĩnh lại. Thế mà hôm nay, trái tim cậu vẫn đang đập thình thịch thình thịch không ngừng.
Sao kỳ quá vậy.
Tần Sương Tinh khổ não vò nhẹ cái đầu bò sữa.
Mình căng thẳng cái gì vậy, chỉ là một chiếc xe cứu hỏa lướt qua thôi mà, căng thẳng cái gì cơ chứ. Hơn nữa, cho dù, cho dù Vinh Phong thật sự có trên chiếc xe đó thì cũng có sao đâu?
Tần Sương Tinh trốn trong đầu bò, không kìm được cắn môi mình. Cậu không đứng bên cửa sổ nữa, vội vã quay người lùi sâu vào bên trong phòng.
Bọn họ chỉ là bạn đồng bệnh, cùng nhau hỗ trợ trị liệu thôi! Không được tự mình đa tình!
Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, bắt buộc bản thân phải bình tĩnh lại.
Mấy đứa trẻ đều đã tụ tập bên cửa sổ nhìn xe cứu hỏa.
Cậu đỏ bừng mặt, cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, vội vàng chào y tá rồi nhanh chân đi tới khu nghỉ ngơi, tháo mũ bò ra uống nước.
…
“Quào, nhìn kìa, anh lính cứu hỏa kia đẹp trai quá!”
Tầng một, quầy lễ tân.
Hai cô y tá trẻ rảnh rỗi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy chiếc xe cứu hỏa đỏ rực chầm chậm lướt qua trước cửa Trung Tâm Sức Khỏe Tâm Thần.
Chiếc xe cứu hỏa như một cỗ giáp sắt màu đỏ. Các cô y tá liếc mắt liền thấy người đàn ông ngồi bên cửa sổ ở khoang sau xe. Người đàn ông mặc đồng phục cứu hỏa, ngũ quan tuấn tú, sống mũi cao thẳng, đôi mắt sáng tựa sao trời, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chính là kiểu hình mẫu mà các cô gái trẻ mê nhất.
Điều khiến người ta xao xuyến hơn là, anh chống một tay lên cửa sổ, tay áo đồng phục xắn lên để lộ cánh tay rắn chắc. Trên cánh tay gân xanh nổi lên, cơ bắp rắn rỏi không thô kệch, là kiểu vóc dáng dễ dàng bế gọn một cô gái trong vòng tay.
Người đàn ông ngồi yên bên cửa sổ không cử động, nhưng lại tỏa ra cảm giác tràn đầy sức mạnh, như một con báo đen linh hoạt nhanh nhẹn, giây sau sẽ lao vọt lên tòa nhà cao tầng.
Hình như anh đang tìm kiếm gì đó, đôi mày hơi nhíu lại, vẻ anh tuấn lộ ra vài phần trầm lặng u sầu.
……
Vinh Phong quả thật đang rất sầu.
Bởi vì anh cuối cùng cũng nhìn thấy chú bò sữa lông xù mà mình hằng mong nhớ, nhưng chỉ nhìn thấy cái gáy.
Bên cửa sổ tầng ba đã có mấy đứa trẻ con bám lên bệ cửa, vui vẻ vẫy tay về phía xe cứu hỏa. Thế nhưng không biết có phải vì mũ hóa trang chắn tầm nhìn hay vì nóng nực khó chịu, Tần Sương Tinh hoàn toàn không hứng thú với chiếc xe cứu hỏa bên ngoài, thậm chí còn không ngoảnh đầu lại, cứ thế đi thẳng vào trong phòng.
Bóng dáng lông xù của chú bò sữa chỉ lóe lên bên cửa sổ rồi biến mất.
Vinh Phong cực kỳ buồn bực. Nghĩ tới tin nhắn vừa nhận được từ Đàm Hưng Hàng, tâm trạng anh càng tụt dốc.
Đàm Hưng Hàng được uống trà sữa, Tống Tranh có cà phê đá, chỉ có mình anh là chẳng có gì cả.
Ngay cả bò sữa cũng vậy. Đàm Hưng Hàng đã nhìn thấy, các bác sĩ y tá và mấy đứa trẻ đều nhìn thấy, chỉ có anh là chưa được thấy tận mắt!
Vinh Phong chán nản nhíu mày, rồi lại thấy hợp lý. Bạn đồng bệnh mà, phải tiếp tục chờ thôi, chờ thêm chút nữa.
Tần Sương Tinh là crush anh thầm mong nhớ suốt bảy năm. Mà hiện giờ, anh chẳng qua chỉ là người bạn đồng bệnh của cậu. Vì vậy không thể vội vàng, phải kiên nhẫn, phải đợi thêm một chút nữa.
Vinh Phong nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Anh lại rút điện thoại ra, dưới tiếng cười trêu chọc của các chiến hữu “Mày vẫn chơi à!”, tiếp tục cắm cúi trồng hoa trong game.
Bây giờ đang là ban ngày, sẽ không xuất hiện loài “bướm lam chớp lớn” hiếm hoi. Nhưng đợi đi, đợi thêm chút nữa, đợi tới buổi tối sẽ có thì sao?
……
Mùa hè tươi đẹp chính thức bắt đầu.
Theo như đã hẹn, Tống Tranh dẫn Tần Sương Tinh đi tham quan nhóm nghiên cứu của họ.
So với các chuyên ngành vàng khác của Đại học Nghi Giang, bảo vệ thực vật là một ngành học tương đối ít người chọn. Thế nhưng vai trò của nó trong nông nghiệp không thể xem nhẹ, là một hướng nghiên cứu được quốc gia vô cùng coi trọng.
Dân lấy ăn làm trời mà.
Tần Sương Tinh hiện đang học năm ba đại học, giai đoạn học tập chủ yếu vẫn giới hạn trong sách vở. Nếu cậu thành công bảo lưu nghiên cứu sinh, sẽ cần chọn một chuyên ngành cụ thể để theo đuổi trong giai đoạn sau đại học.
Hiện tại hướng nghiên cứu được quan tâm nhất là nhóm của Giáo sư Chu Giai Di – chuyên nghiên cứu sinh thái phân tử côn trùng và thực vật. Nghiên cứu trong phòng thí nghiệm chủ yếu liên quan đến cấp độ phân tử: ví dụ như cơ chế hình thành và chức năng của các loại protein trong cơ thể côn trùng và thực vật, hoặc biến đổi gen để chống sâu bệnh.
Khảo sát thực địa thì có giao thoa nhất định với phân loại học côn trùng. Côn trùng là quần thể sinh vật có số lượng nhiều nhất thế giới, chủng loại vô cùng phong phú, nhiều loài rất khó phân loại.
Ví dụ như mối, giới học thuật trước đây thường xếp chúng vào bộ Cánh bằng, song song với bộ Gián. Nhưng những năm gần đây, nhờ nghiên cứu sinh học phân tử, các học giả ngày càng nghiêng về quan điểm: mối thực chất thuộc một họ trong bộ Gián, gọi là “nhóm cánh bằng”.
Phân chia giới, ngành, lớp, bộ, họ, chi, loài trong phân loại học côn trùng vô cùng phức tạp.
Hơn nữa trong quá trình tiến hóa, sinh vật có thể xảy ra hiện tượng “tiến hóa hội tụ”, tức là hai loài có tổ tiên khác nhau, nhưng vì điều kiện môi trường tương tự nên ngày càng trở nên giống nhau.
Các học giả xưa dựa vào hình thái bên ngoài hoặc tập tính sinh học để phân loại, nên dễ bị hiện tượng “tiến hóa hội tụ” gây nhiễu, khiến những loài không chung họ hàng bị xếp chung.
Sinh học phân tử đã giải quyết rất tốt vấn đề này.
Vì vậy, nếu Tần Sương Tinh muốn thực tập trong nhóm nghiên cứu hè này thì phải tham gia cả hai mảng: vừa theo mọi người học làm thí nghiệm trong phòng, vừa đi khảo sát thực địa ngoài thiên nhiên. Mà người phụ trách hướng dẫn cậu…
“Không chỉ có tôi, còn có các anh chị khác.” Tống Tranh thản nhiên nói, “Có gì không hiểu cậu cứ hỏi họ.”
“Vâng, vâng…”
Tần Sương Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay Giáo sư Chu bận việc không có mặt. Tống Tranh là đàn anh lớn nhất, dẫn Tần Sương Tinh đi tham quan phòng thí nghiệm, giới thiệu cậu với mọi người.
Mọi người trong phòng đều rất bận, nhưng khi thấy Tần Sương Tinh đến, tất cả đều dừng tay, nhiệt tình chào hỏi cậu.
Tần Sương Tinh vừa mừng vừa hoảng, đỏ mặt rụt rè nhưng vẫn lễ phép đáp lại.
Tống Tranh giới thiệu ngắn gọn cho cậu về các thí nghiệm mọi người đang làm, rồi tiện miệng hỏi: “Hồi đại học bọn cậu đã học mấy thứ này rồi nhỉ?”
“Dạ, có học rồi.” Tần Sương Tinh lập tức gật đầu, rồi khiêm tốn bổ sung, “Nhưng bọn em ít có cơ hội thực hành, nên em không mấy thuần thục…”
“Không sao, trước cứ học theo. Có cơ hội sẽ cho cậu thực hành.”
Tống Tranh đang nói đột nhiên khựng lại. Tần Sương Tinh đi sát phía sau, suýt nữa đâm vào lưng anh ta. Cậu khiếp vía ghìm chân, miệng suýt cắn trúng lưỡi.
Trái tim đập thình thịch, Tần Sương Tinh vô thức lùi lại hai bước. Lúc này cậu mới phát hiện, Tống Tranh dừng lại vì điện thoại reo.
Anh ta nghe máy.
“Alo, thầy Chu.” Giọng Tống Tranh vẫn điềm tĩnh, lễ độ nhưng không nhún nhường, “Vâng, em đang ở tòa nhà thí nghiệm… Vâng.”
Tần Sương Tinh nhịn không được lùi thêm hai bước, cảm thấy nghe lén điện thoại người khác là bất lịch sự. Nhưng Tống Tranh không tránh cậu, hiển nhiên nội dung cuộc gọi chẳng có gì phải giấu. Anh ta bình thản đứng ngoài hành lang trả lời.
“Vâng, em sẽ ra cổng trường đón người.”
Đón người? Còn có ai nữa sao?
Tần Sương Tinh nhớ Tống Tranh từng nhắc qua trại hè bảo lưu nghiên cứu sinh. Để thu hút nhân tài từ các trường khác, mỗi hè trường đều tổ chức trại hè, mời những sinh viên xuất sắc đến tham quan, tìm hiểu các hướng nghiên cứu và chuyên ngành.
Tần Sương Tinh học sinh tại trường, không cần đăng ký trại hè. Việc thực tập hiện tại cũng tương đương với tham gia trại hè.
Quả nhiên, sau khi cúp máy, Tống Tranh quay lại nói với Tần Sương Tinh: “Tôi phải ra cổng đón người. Cậu xem mọi người làm thí nghiệm đi.”
“Dạ vâng.” Tần Sương Tinh ngoan ngoãn gật đầu.
Tống Tranh dặn dò xong liền quay người rời đi.
Tần Sương Tinh đợi anh ta xuống cầu thang, khuất bóng sau góc rẽ, mới âm thầm thở phào.
Lúc này cậu mới nhận ra, nãy giờ đi theo Tống Tranh, sống lưng mình vẫn luôn căng cứng. Cơ thể tự động căng thẳng đến mức lưng đau nhức.
Vẫn còn sợ Tống Tranh.
Mặc dù Tống Tranh đối xử với cậu không tệ, nhưng… mỗi lần chạm phải ánh mắt lạnh lùng xa cách đó, Tần Sương Tinh lại cảm thấy như bị một cây kim xuyên vào bảng tiêu bản, lồng ng.ực nghẹn lại, không thở nổi.
Phải cố gắng thêm nữa!
Tần Sương Tinh âm thầm tự động viên bản thân, rồi nghe lời Tống Tranh, đẩy cửa vào phòng thí nghiệm, tiếp tục quan sát các anh chị làm thí nghiệm.
……
Cổng Tây.
Đại học Nghi Giang có diện tích rất rộng, từ phòng thí nghiệm đi bộ ra cổng Tây ít nhất mất 15 phút. Với tính cách của Tống Tranh, đương nhiên anh ta sẽ không chọn cách lãng phí thời gian như vậy.
Anh ta dứt khoát lấy xe đạp.
Vừa nãy Giáo sư Chu gọi điện, nhờ anh ta ra cổng trường đón một bạn học. Người này nhỏ hơn anh ta một khóa, hiện tại đang học năm nhất cao học, là du học sinh tốt nghiệp đại học ở nước ngoài.
Người đó là học trò cưng của một giáo sư nổi tiếng quốc tế, cũng là đàn em của Giáo sư Chu. Hai giáo sư có một dự án hợp tác, thế là bên kia cử học trò cưng đến trao đổi.
Cậu sinh viên đó họ Lục, tên Lục Vanh. Hôm nay Giáo sư Chu bận nên phân công Tống Tranh ra đón Lục Vanh.
Tống Tranh đạp xe đến cổng trường, thấy một chiếc xe mui trần đỏ đậu ngay ngoài. Đại học Nghi Giang không cho xe bên ngoài tự tiện ra vào. Cổng có thanh chắn, bảo vệ đang đến gần chiếc xe mui trần, nói gì đó với người trong xe.
Ngồi trong xe là một thanh niên đeo kính râm, ăn mặc phóng khoáng bất cần, kính che nửa mặt, chỉ lộ sống mũi cao và khóe môi vương ý cười nhàn nhạt, phong thái cao ngạo nổi bật.
Tống Tranh chỉ liếc một cái, không dừng lại, dắt xe đạp đi qua lối người đi bộ, hướng về phía gần đường lớn.
Anh ta nhìn quanh một lượt, không thấy ai khác.
Tống Tranh khẽ cau mày. Giáo sư Chu nói người đã đến, vậy người đâu? Anh ta lấy điện thoại ra, bấm gọi vào số Giáo sư Chu gửi.
Vừa bấm máy, không xa vang lên tiếng nhạc chuông. Tống Tranh ngẩn ra quay đầu lại, thấy chàng trai đeo kính râm trong xe mui trần đỏ, giơ tay ra hiệu “đợi chút” với bảo vệ, sau đó áp điện thoại lên tai.
Cùng lúc đó, trong điện thoại của Tống Tranh truyền đến một giọng nói lười biếng khàn khàn: “Alo?”
———————
Lời tác giả:
Đất diễn của Tống Tranh và Lục Vanh không nhiều lắm, tuyến tình cảm của hai người chủ yếu viết ở phiên ngoại, chính truyện chỉ sơ lược.