Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 28

Gân xanh thái dương của Tống Tranh giần giật, không chắc chắn hỏi qua điện thoại: “Lục Vanh?”

“Vâng, tôi đây. Xin hỏi anh là?” Giọng đáp lại lịch sự ngoài dự đoán, hoàn toàn khác với hình tượng phóng khoáng bất cần mà chiếc xe mui trần kia mang lại.

“…” Tống Tranh hít sâu một hơi, vừa cầm điện thoại vừa đi về phía trước: “Tôi là học trò của Giáo sư Chu. Hôm nay thầy bận việc, nhờ tôi đến đón cậu.”

Người đàn ông trong chiếc xe mui trần đỏ nghiêng đầu, hơi ngẩng mặt lên. Hắn tháo kính râm, ngẩng đầu nhìn Tống Tranh đi tới bên cạnh.

Tống Tranh cúp máy, tầm mắt hạ xuống nhìn hắn, nói: “Xin chào, tôi tên Tống Tranh.”

“Em từng nghe nói về anh, anh Tống.”

Lục Vanh cười: “Thầy hướng dẫn của em hay nhắc tới anh lắm. Nói rằng rất ngưỡng mộ Giáo sư Chu vì có được một sinh viên ưu tú như anh. Không ngờ chúng ta lại gặp nhanh như vậy.”

Trái ngược với ấn tượng ban đầu, sau khi tháo kính râm, Lục Vanh để lộ gương mặt hiền hòa vô hại. Đôi mắt sáng rỡ, chân thành và cởi mở, khóe môi mang theo nụ cười như có như không, trông rất dễ gần. 

Những nữ sinh đi ngang qua không kìm được mà nhìn về phía này. Vừa bị chiếc xe mui trần đỏ thu hút, vừa bị vẻ ngoài anh tuấn sáng sủa của người đàn ông trên xe hấp dẫn.

Tống Tranh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu điềm đạm nói: “Cảm ơn, không cần khách sáo. Đừng để xe chắn cổng trường.”

Anh ta giơ tay chỉ về phía bãi đỗ xe gần đó: “Cậu đỗ xe bên kia đi. Tôi dẫn cậu tới tòa nhà thí nghiệm.”

“…” Lục Vanh liếc nhìn chiếc xe đạp của anh ta, chợt bật cười: “Bên dưới tòa nhà thí nghiệm có chỗ đỗ xe không?”

“Có.” Tống Tranh cảm thấy một chiếc xe mui trần lòe loẹt thế này chạy vào trường hơi gây chú ý nên nói, “Nhưng tốt nhất cậu nên…”

“Vậy anh Tống đi xe em nhé.” Lục Vanh mỉm cười ngắt lời: “Vừa hay tiết kiệm thời gian.”

Tống Tranh nhíu mày, mặt đầy vẻ “cậu đang nói gì vậy”.

“Còn vào không?” Chú bảo vệ cổng nhận ra Tống Tranh là sinh viên trường, liền giơ gậy chắn cho qua. Nhưng chiếc xe mui trần vẫn đứng đó không nhúc nhích, khiến chú hơi bực bội.

Lục Vanh bất ngờ mở cửa xe, bước xuống. Tống Tranh theo phản xạ lùi lại một bước, không thích người khác quá gần mình. Ai ngờ vừa lùi, chiếc xe đạp của anh ta đã bị người ta giành lấy.

Chỉ nghe “keng” một tiếng rất nhẹ, xe đạp của Tống Tranh bị đặt lên ghế sau chiếc xe mui trần, hai bánh trước sau vừa vặn mắc vào giá đỡ.

Đôi mắt Tống Tranh mở to. Lục Vanh xoay người lại, mỉm cười nhìn anh ta: “Anh Tống, lên xe đi, không thì thật sự chắn cổng đấy.”

Tống Tranh: “…”

Không muốn lãng phí thêm thời gian, anh ta vòng qua bên kia, ngồi ghế phụ. Đi xe người ta cũng được, Tống Tranh không phải kiểu quá câu nệ. Anh ta theo thói quen vươn tay kéo dây an toàn, nhưng cúi đầu tìm mãi vẫn không thấy chốt khóa.

“Ở đây.” Lục Vanh nắm lấy tay anh ta, nhẹ nhàng ấn xuống.

Tống Tranh nhíu mày. Anh ta không thích bị đụng chạm, nhất là với một người xa lạ chỉ vừa mới gặp 5 phút.

“Cạch” một tiếng, dây an toàn đã được cài vào. Lục Vanh lập tức thu tay lại, lịch sự lui về khoảng cách xã giao thích hợp.

“Đi thẳng theo con đường này.” Tống Tranh ngồi thẳng, mắt nhìn thẳng phía trước, bình tĩnh chỉ đường.

“Ừ, được.” Lục Vanh nghiêng đầu, liếc qua gương chiếu hậu. Ánh mắt lướt qua góc mặt nghiêng của Tống Tranh như chuồn chuồn lướt nước, thoáng qua rồi rút lại ngay.

“Gần đây anh Tống đang nghiên cứu đề tài…” Lục Vanh chậm rãi nói ra một cái tên. Hai tay hắn đặt lên vô lăng, lái xe rất vững. Ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, như thể tập trung toàn bộ tinh thần vào tay lái.

Tống Tranh hơi bất ngờ, liếc hắn một cái: “Giáo sư Chu nói với cậu?”

Đề tài này hiện tại rất hiếm có người nghiên cứu trên toàn thế giới. Gần như không có kinh nghiệm đi trước để tham khảo, độ khó cực kỳ cao. Một khi thành công, thành quả sẽ vô cùng kinh ngạc. Hiện tại dự án này vẫn trong trạng thái bảo mật.

“Không phải đâu, em đoán thôi.” Lục Vanh cười, nụ cười tựa tuyết tan đầu xuân, từ tốn lan tỏa.

Hắn lái xe trên con đường chính trong khuôn viên trường. Bên ngoài, sinh viên đi bộ trên vỉa hè đều quay đầu tò mò nhìn chiếc xe thể thao xa xỉ.

“Anh Tống, thật ra em chủ động tham gia chương trình trao đổi này là vì anh.”

Lục Vanh tạm dừng, nụ cười bên khóe môi càng sâu thêm.

“Anh đoán xem vì sao?”

Tống Tranh mặt không đổi sắc: “Rẽ trái.”

Lục Vanh bật cười, xoay vô lăng. Ánh nắng chiếu lên chiếc đồng hồ cơ đen trên cổ tay hắn, lấp lánh ánh sáng như kim cương.

Chiếc xe mui trần đỏ đậu lại dưới tòa nhà thí nghiệm. Tống Tranh xuống xe.

Lục Vanh vẫn ngồi trong xe, ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh ta: “Anh Tống, anh không tò mò chút nào à?”

Tống Tranh: “Không rảnh.”

Anh ta hờ hững ném lại một câu, chỉ tay lên lầu: “Xuống xe, trên kia còn một đàn em đang đợi. Tôi sẽ dẫn hai người đi tham quan khu nuôi cấy.”

……

Lục Vanh đậu xe xong, theo sát sau lưng Tống Tranh cùng đi vào tòa nhà thí nghiệm.

Hắn cao hơn Tống Tranh một chút, giữ khoảng cách hai bậc cầu thang phía sau, nhưng vẫn phải hơi ngẩng đầu để nhìn rõ hắn. Cũng nhờ vậy, hắn lập tức thấy cậu sinh viên đang đứng chờ ở lối cầu thang, Tần Sương Tinh.

“Anh Tống…”

Tần Sương Tinh rón rén tiến tới, cẩn thận chào hỏi Tống Tranh, nhưng bất ngờ chạm phải ánh mắt của Lục Vanh.

Thấy sau lưng Tống Tranh còn có người lạ, mặt Tần Sương Tinh lập tức đỏ bừng, rụt người lùi lại một bước. Ngược lại, Lục Vanh chủ động mỉm cười với cậu. Nụ cười sáng sủa thân thiện như ánh nắng, dưới ánh sáng ban trưa lấp lánh như giọt sương lấp ló trên cây cối.

Nụ cười ấy vô cùng ấm áp, đặc biệt là khi đứng cạnh một Tống Tranh lạnh lùng như kim châm, càng khiến đối lập rõ rệt. Một bên là núi băng, một bên là đống lửa.

“Đây là Lục Vanh, nghiên cứu sinh của Giáo sư Trịnh Tuyết Tùng.” Tống Tranh giới thiệu: “Thời gian tới sẽ cùng làm việc với nhóm chúng ta.”

Cùng làm việc? Tần Sương Tinh ngẩn ra.

Cậu chợt nhận ra… Giáo sư Trịnh Tuyết Tùng không phải là đồng môn với Giáo sư Chu sao! Cũng là một nhân vật tầm cỡ. Bảo sao nói “cùng làm việc” chứ không phải “tham quan học hỏi”, bởi vì địa vị khác hẳn.

Tần Sương Tinh chạm phải ánh mắt của Lục Vanh, căng thẳng đến mức lắp bắp: “Chào, chào anh Lục… ơ…”

Gặp tình huống này nên xưng hô thế nào cho đúng???

Lục Vanh cười híp mắt, nhắc lại: “Lục Vanh.”

“Ơ vâng.” Tần Sương Tinh ngơ ngác gật đầu, có phần luống cuống. Đột nhiên lại xuất hiện thêm một boss mới, Tần Sương Tinh cảm thấy trong mũ và khẩu trang mình bốc hơi nghi ngút.

Lục Vanh mỉm cười, liếc Tống Tranh một cái, ánh mắt dịu dàng như cánh bướm nhẹ đậu lên nhụy hoa, gãi ngứa lòng người ta. Tống Tranh mặt không cảm xúc, tiếp tục giới thiệu: “Cậu ấy là sinh viên bảo lưu thẳng lên cao học của trường mình, hè này tới tham quan phòng thí nghiệm. Tên là Tần Sương Tinh.”

Lục Vanh thu hồi ánh mắt, mỉm cười với Tần Sương Tinh: “Chào đàn em.”

Câu nói này như nhắc nhở Tần Sương Tinh, cậu vội vàng đáp: “Chào đàn anh Lục!”

Lục Vanh tò mò hỏi: “Đàn em không thấy nóng sao? Đeo khẩu trang lẫn mũ thế này trong phòng thí nghiệm?”

Tần Sương Tinh lí nhí: “Không nóng…”

Lục Vanh khẽ cười, có vẻ còn định nói thêm gì đó, nhưng Tống Tranh đã cắt ngang: “Muốn tiếp tục tám chuyện thì tự trao đổi WeChat đi. Tôi dẫn hai người đi tham quan một vòng, lát nữa tôi còn việc.”

Tần Sương Tinh: “…!”

Vừa nghe Tống Tranh mở miệng, cậu lập tức căng thẳng như bị kim châm khắp người, cơ lưng giật cứng cả lên.

“Dạ, em xin lỗi!” Tần Sương Tinh đỏ bừng mặt, nhanh chóng móc điện thoại ra, cùng Lục Vanh quét mã kết bạn.

“Anh Tống, anh cũng tiện cho em xin WeChat được không?” Lục Vanh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn sang, “Em còn nhiều chuyện muốn trao đổi với anh.”

“Cậu có số điện thoại của tôi.” Tống Tranh thờ ơ đáp, ánh mắt lạnh nhạt như nước giếng không lộ cảm xúc gì, “Sau này có chuyện cứ trực tiếp…”

Câu nói còn chưa dứt, “đinh” một tiếng, WeChat của Tống Tranh rung lên. Anh ta cúi đầu nhìn, là một yêu cầu kết bạn mới.

Ghi chú: Lục Vanh.

Khóe mắt Tống Tranh khẽ giật.

“Nhận được chưa?” Lục Vanh cũng nghe thấy âm báo, ngẩng đầu cười: “Quả nhiên WeChat anh dùng là số điện thoại, rất tiện tìm.”

Nụ cười anh tuấn và nho nhã khiến người ta không sao giận nổi.

Tống Tranh: “…”

Tống Tranh cụp mắt xuống, dừng một giây trên dòng chữ “yêu cầu kết bạn” có phần chói mắt kia. Anh ta vốn không phải người sẽ lãng phí thời gian hay cảm xúc vì chuyện nhỏ nhặt, vì thế rất nhanh bấm “chấp nhận”, rồi cất điện thoại vào túi.

“Đi thôi.”

Tống Tranh quay người, lạnh nhạt nói: “Dẫn hai người tham quan.”

Tần Sương Tinh: “…”

Đứng bên cạnh, cậu hoàn toàn choáng váng. Oa, lợi hại quá đi! Đàn anh Lục luôn cười tủm tỉm, vậy mà có cảm giác rất lợi hại! Cảm giác như… như có thể hoàn toàn chế ngự được anh Tống!

Nói mới nhớ, Tần Sương Tinh nhạy bén nhận ra cách xưng hô khác biệt. Lục Vanh gọi mình là “đàn em”, với Tống Tranh gọi là “anh”.

Đúng rồi, thầy hướng dẫn của họ học chung với nhau, suy ra hai người họ có thể coi là anh em chung thầy. Còn mình chưa chính thức vào nhóm của thầy Chu, đã gọi Tống Tranh là “anh” rồi. Thực ra nên gọi là “đàn anh” mới đúng.

Muộn màng nhận ra mình đã xưng hô sai suốt bao ngày qua, Tần Sương Tinh vô cùng xấu hổ. May mà Tống Tranh không để tâm. Anh ta vẫn lạnh nhạt không nói một lời, dẫn đường phía trước. Phía sau là Lục Vanh thong thả đi theo, và Tần Sương Tinh đỏ mặt như quả dưa hấu chín.

Tần Sương Tinh đang cúi đầu tự kiểm điểm thì Lục Vanh bỗng nghiêng người tới gần. Hắn hơi cúi xuống, cười hỏi nhỏ: “Anh ấy lúc nào cũng thế à? Lạnh lùng như vậy?”

Ánh mắt Lục Vanh mang ý cười, vẫn không rời khỏi bóng lưng thẳng tắp như trúc trong gió của Tống Tranh.

“Vâng…” Tần Sương Tinh ngập ngừng đáp.

Nhưng ngay sau đó, cậu cảm thấy trả lời vậy là bất lịch sự, bèn vội sửa lại: “Không, anh… đàn anh Tống thật ra rất tốt, chỉ là không thích nói chuyện thôi.”

“Ồ.” Lục Vanh khẽ cười, vẻ mặt suy tư.

Tổ nghiên cứu phân tử sinh thái côn trùng và thực vật của bọn họ cần sử dụng lượng lớn mẫu côn trùng. Đương nhiên không thể thu thập trực tiếp ngoài thiên nhiên, làm thế vừa kém hiệu quả, vừa ảnh hưởng môi trường sinh thái.

Cũng giống như sinh viên y khoa có chuột bạch chuyên dụng để thí nghiệm, bên nghiên cứu côn trùng cũng sẽ tự nuôi côn trùng phục vụ cho nghiên cứu. Bộ môn bảo vệ thực vật là ngành học then chốt để bảo vệ nông – lâm nghiệp, nên nhà nước tài trợ rất mạnh, trường cấp cho họ hẳn hai tòa nhà. Một tòa dùng làm phòng thí nghiệm, một tòa chuyên nuôi trồng các loài côn trùng.

Ngoài ra, Viện Nghiên cứu Côn trùng Nghi Giang cũng là đơn vị trực thuộc trường. Nghe nói Viện Nghiên cứu đó có tới năm tòa nhà riêng biệt, là cơ sở nghiên cứu côn trùng hàng đầu quốc gia.

Tống Tranh vừa đi vừa giới thiệu, tuy mặt lạnh nhưng thuyết minh rất chi tiết. Tần Sương Tinh tập trung cao độ, chăm chú lắng nghe, chỉ thiếu nước rút sổ tay ra ghi chép. Lục Vanh thì ung dung thoải mái như đang dạo chơi, thỉnh thoảng trò chuyện về kinh nghiệm nuôi côn trùng ở nước ngoài với Tống Tranh, khiến Tần Sương Tinh vô cùng ngưỡng mộ.

Oa! Học trưởng này cũng là đại thần!

Theo kinh nghiệm nhỏ bé của Tần Sương Tinh, Lục Vanh là nhân vật cấp bậc truyền thuyết. Mới học cao học năm nhất đã nắm trong tay mấy bài SCI điểm cao, tham gia nhiều dự án lớn, còn có cả bằng sáng chế phát minh. Chỉ riêng phí bản quyền mỗi năm đã kiếm được bộn tiền.

Vậy mà Tống Tranh vẫn như thường lệ, không có tí phản ứng nào.

“Tôi còn có việc, phải đi trước.”

Giới thiệu tổng quan xong, Tống Tranh nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Tôi cần tới Viện Côn trùng.”

Viện Côn trùng – thánh địa trong lòng Tần Sương Tinh.

Tần Sương Tinh lễ phép chào tạm biệt. Tống Tranh khẽ gật đầu, quay người rời đi.

Lục Vanh bước nhanh hai bước, cười hỏi: “Viện Côn trùng Nghi Giang, em nghe danh đã lâu. Em có thể đi cùng không?”

Ngừng lại một chút, hắn bổ sung: “Để em lái xe chở anh.”

Tống Tranh không nói chuyện. Hai người cứ vậy, trước sau rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.

……

Sau khi Tống Tranh và Lục Vanh rời đi, Tần Sương Tinh đứng một mình ở cửa cầu thang, thở phào một hơi dài.

Đói bụng rồi. Cậu cúi đầu sờ cái bụng đang kêu ọt ọt, bất đắc dĩ nghĩ: Chắc là do suốt hành trình căng thẳng quá, tiêu hao năng lượng lớn nên mới nhanh đói thế này.

Mình sợ học trưởng Tống đến mức nào vậy trời!

Tần Sương Tinh không nhịn được lại thở dài, đang định xuống căn tin kiếm đồ ăn thì điện thoại trong túi rung lên. 

Tần Sương Tinh lấy ra xem, là Vinh Phong nhắn tới. Khóe miệng cậu không tự chủ được cong lên.

Vinh Phong: “Tôi làm xong nhiệm vụ cá nhân rồi. Tối nay chơi chung nhé?”

À, Tần Sương Tinh nhớ ra rồi, chính là cái game “Khu Rừng Nhàn Nhã” mà cậu giới thiệu để giúp Vinh Phong vượt qua nỗi sợ côn trùng. Nhanh vậy đã mở khóa chế độ online rồi à?

Tần Sương Tinh cong mắt, cười trả lời “Được”, nhấn gửi tin.

Đối phương nhanh chóng hồi đáp: “7 giờ tối nhé?”

Tần Sương Tinh trả lời Oki.”

Hẹn xong lịch hẹn chơi game, Tần Sương Tinh vui vẻ nhét điện thoại vào túi, bước về phía căn tin. Nhưng vừa đi được hai bậc cầu thang, cậu đột ngột đứng khựng lại.

Khoan đã, chơi chung? Chơi chung thì phải…

Trong đầu Tần Sương Tinh như có mười vạn quả cà chua cùng lúc nổ tung, nước cà chua sền sệt đỏ thẫm bắn tung tóe khắp tường.

Chơi chung thì phải bật mic nói chuyện! Bật mic nói chuyện!

“Hu…”

Tần Sương Tinh nóng rực toàn thân, không nhịn được ôm đầu như bọ hung ôm chặt lấy quả phân, cuộn người lại tại chỗ.

Cứu mạng! Mới nghĩ tới thôi mà mặt cậu đã đỏ bừng, đầu óc bốc hơi.

Chuyện gì thế này! Không phải chứng sợ xã hội đã đỡ rồi sao! Sao vẫn còn căng thẳng đến mức này aaaaaa!!!

Note: Về vụ xưng hô, theo hán-việt, trước giờ Tần Sương Tinh gọi Tống Tranh là “sư huynh”, sau đó nhận ra mình không học chung thầy mà gọi “sư huynh” thì thân thiết quá, nên đổi thành “học trưởng”.

Do tiếng việt không phân biệt rạch ròi vụ này nên mình sẽ chỉnh “sư huynh” => “anh+tên”, và “học trưởng” => “đàn anh”.

Bình Luận (0)
Comment