Leucochloridium paradoxum là một loài thuộc ngành giun dẹt – lớp Sán lá. Nghiêm túc mà nói, nó không được coi là “côn trùng”. Thế nhưng trong lòng những người yêu sinh vật học, nó là một giống loài lừng danh.
Bởi vì nó có thể ký sinh lên ốc sên, và có một năng lực cực kỳ kinh dị.
Nó sẽ chui vào xúc tu của ốc sên, hay nói chính xác hơn là cuống mắt, điều khiển ốc sên bò lên những chỗ cao trên thân cây, sau đó liên tục vặn vẹo thân thể sặc sỡ của mình, thu hút sự chú ý của chim chóc.
Để lũ chim… ăn mất con ốc sên.
Tất nhiên không phải nó làm từ thiện. Ký chủ mục tiêu thực sự của leucochloridium paradoxum chính là chim. Ốc sên chỉ là ký chủ trung gian, một công cụ đáng thương bị lợi dụng.
Leucochloridium paradoxum thích môi trường ẩm ướt, phần lớn thời gian nó sống trong đường tiêu hóa của chim, trứng của nó sẽ theo phân chim được thải ra ngoài.
Trứng của nó không thể tồn tại quá lâu ngoài môi trường. Ốc sên đôi khi sẽ ăn phải phân chim, và thế là trứng sán thuận lợi nở ra bên trong cơ thể ốc sên. Sau đó, nó sẽ phát triển cơ thể thành màu sặc sỡ, chờ chim đến ăn ốc sên, để nó có thể tiến vào ký chủ đích thực.
Nhưng vấn đề là ốc sên đâu có ngu. Sao chúng có thể tự chui đầu vào miệng kẻ thù?
Thế nên loài sán này đã tiến hóa ra một năng lực vô cùng đặc biệt. Nó có thể điều khiển ốc sên, bắt chúng bò lên những nơi cao mà trước kia chưa từng dám tới. Rồi chui vào cuống mắt, vặn vẹo điên cuồng, dùng màu sắc rực rỡ để hấp dẫn sự chú ý của lũ chim, từ đó đạt được mục đích.
Một kiểu hành vi ký sinh + điều khiển xác sống.
……
Bởi vậy cái gọi là “ốc sên Mary Sue bảy sắc cầu vồng” mà Vinh Phong thấy được, không phải màu sắc thật của con ốc sên. Đó là cuống mắt bị ký sinh.
Sau khi bị ký sinh, ốc sên trở thành nô lệ của Leucochloridium paradoxum. Ký sinh trùng chui vào cuống mắt của ốc sên, mà không phải mỗi bên một con, có khi một bên bị nhét vào cùng lúc rất nhiều con, chen chúc đến nỗi biến dạng phần nội mô mềm mỏng của ốc sên.
Lần đầu tiên nhìn thấy tài liệu này, Tần Sương Tinh đã không kìm được tim đập thình thịch, hơi thở gấp gáp. Cậu nhìn chằm chằm vào đôi cuống mắt thon dài của ốc sên bị căng phồng đến sắp nổ tung, không thể rời mắt nổi.
Dâm ghê.
Tuy rằng cậu biết suy nghĩ của mình hơi bất thường, ốc sên bị ký sinh rất đáng thương, nhưng cậu lại không kiềm được tưởng tượng ra vài thứ quái gở.
Đầu óc mình có vấn đề.
Mỗi lần tưởng tượng xong, Tần Sương Tinh đều rơi vào khủng hoảng tự hoài nghi.
Đây là ký sinh trùng! Là hành vi ký sinh tàn nhẫn vô tình! Nhưng mà… dâm quá đi mất!!!
Cậu nghi ngờ do mình FA lâu quá, đến mức chỉ nhìn cuống mắt ốc sên mà cũng nghĩ lệch hướng.
Tuy vậy, dù trong lòng đầy sám hối, cậu vẫn không kiềm nổi mà lưu vài bức ảnh “cuống mắt ốc sên bị phồng” vào album.
Phối màu thật sự rất đẹp. Cơ thể của Leucochloridium paradoxum có vằn xanh lục xen vàng chanh theo từng vòng tròn. Phần đầu có các đốm đen như mắt, khi vặn mình với tốc độ cao trông càng thêm nổi bật, như phát tín hiệu “Mau ăn tôi đi, mau ăn tôi đi”.
Điều càng dễ làm người ta suy diễn hơn là, tuy ốc sên chỉ có hai cuống mắt, nhưng trong đó rốt cuộc có bao nhiêu con sán, lại phụ thuộc vào số lượng trứng mà nó đã nuốt. Nói cách khác, rất nhiều trường hợp mỗi cuống mắt bị nhét vào rất nhiều con.
Quá trời dâm luôn!
Thế nên khi Vinh Phong nhìn thấy tấm ảnh đó, Tần Sương Tinh chết xã hội ngay tại chỗ.
A a a a lộ rồi! Cái gu kỳ cục của cậu lại bị phát hiện rồi!
Khoan đã, “lại” là sao?
Hu hu hu không được, không thể để anh ấy biết được. Anh ấy sẽ nghĩ mình là kẻ bi.ến th.ái mất! Mặc dù hơi bi.ến th.ái thật…
Mặt Tần Sương Tinh đỏ bừng đến mức sắp nổ tung, bấu chặt lấy điện thoại như sợ album trong máy sẽ tự bật mấy tấm ảnh “con sâu phồng phồng” ra trước mặt người khác.
Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Vinh Phong, cậu không biết giải thích ra sao, mãi sau mới nặn được một câu: “C-chỉ vậy thôi! Bài giảng ốc sên tới đây là hết! Không còn nữa đâu!”
Vinh Phong: “…”
Vinh Phong nhìn chằm chằm cậu.
Toàn thân Tần Sương Tinh cứng đờ, cảm giác như bị nhìn đến mức thủng hai lỗ trên người. Về nhà phải xóa mấy cái hình đó ngay, không thể giữ lại nữa!!!
Tim cậu đập thình thịch, đầu óc đầy rẫy những suy nghĩ: “Nếu anh ấy tiếp tục hỏi thì sao?”, “Nếu về nhà tra thông tin thì sao?”
Tần Sương Tinh chẳng dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt xấu hổ đỏ rực, tai cũng nóng ran. Cậu giống hệt con tôm tự nhảy vào nồi nước sôi, toàn thân đỏ bừng, cuộn đuôi lại vì căng thẳng, khiến cho phần thịt trông càng săn chắc tươi ngon.
Khiến người ta muốn chọc chọc cậu.
Đáy mắt Vinh Phong thoáng qua chút nghiền ngẫm, ý xấu bùng lên. Anh khẽ ho một tiếng, định nói gì đó, đúng lúc này điện thoại reo lên.
Nghe thấy tiếng chuông, sắc mặt Vinh Phong thay đổi. Anh lập tức cầm máy lên, nhận cuộc gọi: “Alo?”
“Vinh Phong, mau quay về! Có cháy, thiếu người!”
Giọng đội trưởng Trương Tiêu thấp trầm dứt khoát, mang theo khí thế không thể chối từ.
“Cậu đang ở đâu? Bao lâu thì đến được?”
Vinh Phong báo vị trí của mình, đồng thời đứng dậy: “Mười phút.”
“Được, tôi để lại một xe chờ cậu. Mấy anh em khác đang về nhà, cậu đón họ đi cùng luôn!”
Nói xong, Trương Tiêu cúp máy.
Vinh Phong nhét điện thoại vào túi, quay đầu lại, nói cực nhanh: “Xin lỗi, tôi có việc gấp, phải đi ngay…”
“Anh đi đi!”
Tần Sương Tinh nghe anh gọi điện nên đoán được phần nào. Cậu cũng nhanh chóng đứng dậy, hoảng loạn nói: “Anh, anh nhớ cẩn thận!”
“…”
Vinh Phong nhìn sâu vào mắt cậu.
Không có thời gian để nói nhiều, anh xoay người, sải bước chạy về phía thang máy.
Tần Sương Tinh chợt nhớ ra, vội vã đuổi theo, hét lớn về hướng bóng lưng anh: “Đi thang cuốn! Giờ này thang máy lên thẳng sẽ rất chậm! Đợi lâu lắm!”
Bước chân Vinh Phong khựng lại. Tần Sương Tinh vội vàng chỉ hướng: “Bên kia kìa!”
“Biết rồi!”
Giọng Vinh Phong trầm thấp, gương mặt cương nghị hoàn toàn khác với lúc nãy. Anh hơi cúi người, cơ thể như báo săn tích trữ sức mạnh.
Giờ ăn tối, trung tâm thương mại đông nghẹt người. Anh vừa lớn tiếng hô “Xin nhường đường”, vừa lách qua đám đông chạy nhanh đến thang cuốn. Chân anh rất dài, ba bước gộp thành hai, bước rộng phóng xuống, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối bậc thang cuốn.
Tần Sương Tinh chạy đến lan can, vươn cổ, mắt không rời bóng dáng anh. Tim cậu đập dồn dập, ánh mắt chạy theo Vinh Phong đi xa, rất lâu sau mới hoàn hồn, thu lại ánh nhìn.
Tim cậu vẫn đập thình thịch, đập mạnh đến đau lồng ng.ực. Bóng dáng dứt khoát mạnh mẽ của Vinh Phong vẫn còn hằn rõ trên võng mạc cậu. Cậu chớp mắt thở d.ốc, chưa bình ổn được, không sao xua tan nổi.
Tần Sương Tinh nhớ đến tên của hiện tượng này: Tàn ảnh thị giác.
Dáng người của Vinh Phong xuyên qua võng mạc, theo dây thần kinh thị giác, in sâu vào trong não cậu.
Tần Sương Tinh bỗng cảm thấy anh trong lòng mình, hình như đã thay đổi.
……
Không biết qua bao lâu, đến khi sau lưng vang lên tiếng hỏi “Xin hỏi quý khách còn dùng bữa nữa không?”, Tần Sương Tinh mới bừng tỉnh.
“!!!”
Giờ cậu mới nhớ mình chưa thanh toán.
“Xin lỗi! Không cần, chúng tôi ăn xong rồi…”
Vừa dứt câu, Tần Sương Tinh lại sực nhớ ra. Không đúng, họ chưa ăn xong, Vinh Phong còn chưa ăn xong.
Hai người ngoài khoai tây chiên, khoai nghiền và mấy món ăn vặt, mỗi người còn gọi một món chính. Phần của Tần Sương Tinh đã ăn hết, còn Vinh Phong vì mải nghe cậu phổ cập kiến thức nên chỉ ăn được mấy miếng cơm hải sản.
Với vóc dáng đó, chắc là anh chưa ăn no, chưa kể chính miệng anh nói mình ăn khỏe.
Không hiểu sao, lòng Tần Sương Tinh bỗng nhiên ê ẩm. Cậu tự an ủi: chắc là đội cứu hỏa có đồ ăn, họ có căn-tin.
Nhưng phải đợi cứu hỏa xong mới được ăn? Chữa cháy thường mất bao lâu?
Tần Sương Tinh thất thần, cúi đầu đi theo nhân viên quay về nhà hàng thanh toán.
……
Trên đường về nhà, Tần Sương Tinh không kiềm được mở mạng xã hội, rất nhanh tìm thấy tin nóng địa phương.
Trong video do người đi đường đăng lên, ngọn lửa bốc cao rực trời, soi sáng đêm đen thành trắng xóa.
Đám cháy xảy ra tại một nhà máy hóa chất nằm ở vùng ngoại ô, cư dân xung quanh đã được sơ tán. Nhưng hóa chất cháy tạo ra rất nhiều khí độc, khói đen cuồn cuộn, che kín bầu trời.
Người quay video dù đứng xa vẫn cảm nhận được hơi nóng ập vào mặt. Có thể tưởng tượng được bên trong đám cháy là lò luyện ngục khủng khiếp nhường nào. Bảo sao phải gọi lính cứu hỏa ngoài ca trực về hỗ trợ…
Thực sự rất nguy hiểm. Tần Sương Tinh chỉ xem video thôi đã thấy rợn người.
Người quay nói hiện trường có thể nổ bất cứ lúc nào, cực kỳ nguy hiểm. Lính cứu hỏa đã điều đến hơn chục xe, và không ngừng có xe đến liên tục. Tiếng còi hú của xe cứu hỏa vang lên, từ xa tiến đến, đỏ rực như cỗ cơ giáp, rẽ sóng người dân đang tản chạy, quả cảm tiến ngược vào tâm lửa.
Còi xe càng lúc càng gần, xe cứu hỏa càng lúc càng gần, cảm giác an toàn cũng tăng lên.
Một chiếc xe cứu hỏa lao vào trong khung hình video, rồi lướt qua. Ống kính của người quay đuổi theo chiếc xe mà kéo xa dần, tiễn nó đến nơi ánh lửa rực trời.
Tần Sương Tinh cảm thấy đây là một bản năng của con người. Bất kể lúc nào, chỉ cần nghe tiếng còi hú, thấy xe cứu hỏa chạy qua, ai cũng vô thức dừng lại nhìn theo, đưa tiễn bằng ánh mắt.
Giống như khi nãy cậu nhìn theo bóng lưng Vinh Phong.
Linh hồn chấn động, một cảm xúc khó tả trào lên tim. Tần Sương Tinh hít sâu một hơi, mở cửa bước vào nhà, cảm thấy tối nay sẽ khó ngủ.
“Tiểu Tinh về rồi à?”
Bố mẹ đang ngồi trong phòng khách xem TV, tưởng cậu có tiết buổi tối, không hỏi gì thêm.
“Vâng, con về rồi.”
Tần Sương Tinh đáp, vào bếp lấy cốc nước uống.
“Mẹ có thấy gói hàng của con, để trên bàn ấy.” Mẹ nói thêm.
“Dạ.”
Tần Sương Tinh uống nước xong, quay lại phòng khách, thấy trên bàn ăn đặt một hộp chuyển phát nhanh.
Hộp không lớn, cầm lên rất nhẹ, không phải vật gì nặng. Nhìn logo cửa hàng in trên hộp, Tần Sương Tinh hơi giật mình.
Không ngủ được thì vừa hay, hôm nay làm nốt đi.
Cậu ôm hộp hàng, trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi vào bàn học của mình.