Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 41

Cháy ở nhà máy hóa chất không giống những vụ cháy thông thường. Dù là hiện trường có thể phát nổ bất cứ lúc nào, hay khói đen dày đặc độc hại sau khi cháy, tất cả đều khiến công tác cứu hộ gặp khó khăn nghiêm trọng.

May mắn thay, vụ việc xảy ra vào ban đêm, trong nhà máy ngoài vài công nhân trực đêm thì không còn ai khác. Vị trí phòng trực cũng đã được xác định, vấn đề duy nhất là đường dẫn đến phòng trực đã bị ngọn lửa bao trùm. Người bên trong không thể thoát ra, người bên ngoài không thể xông vào.

Độ khó cứu viện rất cao, lại cực kỳ nguy hiểm. Thời gian cấp bách, phải giành giật từng giây.

Khi Vinh Phong theo xe đến hiện trường, con đường nông thôn trống trải bên ngoài nhà máy hóa chất đã chen đặc các loại xe. Ngoài các xe cứu hỏa đỏ rực từ các đội khác, còn có xe của phóng viên báo đài.

Các chiến sĩ cứu hỏa trang bị đầy đủ, im lặng ngay hàng thẳng lối nhảy xuống xe, nghe theo chỉ huy tại hiện trường, nhanh chóng tham gia cứu viện. 

Phóng viên và nhiếp ảnh gia bị chặn bên ngoài khu vực cảnh giới. Nhiều người dân quanh vùng và người thấy tin tức chạy tới hóng chuyện.

Một trận chiến ác liệt.

Vinh Phong và các đồng đội nhìn nhau. Ánh lửa cháy rực phản chiếu khuôn mặt từng người, trong mắt họ, ai cũng thấy được sự nghiêm túc, nặng nề, và dũng cảm.

“Các anh em, xông lên!”

Trong tai nghe truyền đến giọng chỉ huy trầm ổn hữu lực: “Chú ý an toàn!”

……

Ngọn lửa cháy suốt ba ngày ba đêm.

Ngoài thương vong tại chỗ, tổn thất kinh tế cũng không thể tính xuể. Sau đó chắc chắn còn điều tra và quy trách nhiệm kéo dài, để làm rõ nguyên nhân vụ hỏa hoạn này, cũng như vấn đề bồi thường cho gia đình các nạn nhân.

Suốt ba ngày đó, các chiến sĩ cứu hỏa đều ăn ở gần hiện trường, trong lều khẩn cấp được dựng tạm. Thời gian ngủ trung bình mỗi ngày chưa đến năm tiếng.

Sau khi khống chế được hỏa hoạn, họ còn phải quay lại hiện trường để rà soát các vật liệu nguy hiểm, xác nhận không còn nguy cơ cháy nổ lần hai.

Ba ngày nay, Vinh Phong đều mệt đến mức ngã đầu xuống là ngủ. Trong lều nồng nặc mùi mồ hôi, các chiến sĩ mệt mỏi đến nỗi không còn thời gian tắm rửa hay thay đồ. Mùi hôi, tiếng ngáy, trộn lẫn với nhau thành một nồi cháo phù thủy. 

Lộn xộn là thế, nhưng chẳng ai bận tâm. Mọi người đều quá mệt rồi.

Giao lưu giữa Vinh Phong và Tần Sương Tinh cũng chỉ còn câu chúc trước khi xuất phát và lời báo bình an lúc sáng sớm trở về.

Vinh Phong thực ra đã lâu không còn báo bình an với ai. Bố mẹ anh đã qua đời trong vụ tai nạn giao thông thời trung học, thân thích họ hàng gần như không liên lạc.

Bạn bè của Vinh Phong rất ít. Ra trường là anh vào đội cứu hỏa luôn. Từng ấy năm, bạn học còn giữ liên lạc chỉ có mỗi Đàm Hưng Hàng.

Đàm Hưng Hàng có cuộc sống riêng. Vinh Phong không thể mỗi lần chữa cháy xong lại gọi điện cho bạn báo bình an được, vừa phiền vừa có phần uỷ mị.

Vinh Phong mím môi, nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại mà Tần Sương Tinh gửi đến: “Không sao là tốt rồi.”

Năm chữ rất đơn giản, chẳng hiểu sao lại khiến trái tim anh được tiếp thêm sức lực, khiến anh cảm thấy mọi việc mình làm đều xứng đáng.

……

Vụ hỏa hoạn này làm tất cả mọi người kiệt sức. Sau khi trở về đơn vị, các chiến sĩ cứu hỏa tham gia cứu viện đều được nghỉ phép hai ngày liền.

Cơ hội hiếm có, Vinh Phong định rủ Tần Sương Tinh ra ngoài ăn một bữa, gặp mặt một chút. Biết đâu còn có thể tiến thêm một bước, đi xem phim chẳng hạn? 

Được đó, nhưng đừng manh động quá.

Vinh Phong nhớ lại dáng vẻ căng thẳng đến chết của cậu hôm ngồi cạnh anh, không nhịn được bật cười, khóe môi cong lên.

Thật sự không thể vội. Vội vàng quá, cậu chắc chắn sẽ chạy mất.

Vinh Phong nhìn đồng hồ, tám giờ tối. Không biết hôm nay cậu ấy đang làm gì, thế là anh gửi tin nhắn đi:

– Vinh Phong: Đang học à?

Tần Sương Tinh không trả lời ngay, khung chat cũng không hiện “đang nhập tin nhắn”.

Vinh Phong mở “Khu Rừng Nhàn Nhã”, trồng thêm mấy bông hoa trước nhà.

Một lúc sau, thông báo tin nhắn mới bật lên.

– Tần Sương Tinh: Tối nay không có tiết. Em đang ở nhà.

Ở nhà?

Vinh Phong nhướng mày, theo phản xạ định hỏi “ở nhà làm gì”, nhưng chưa kịp gửi thì Tần Sương Tinh đã chủ động nhắn thêm:

– Em đang thay đất cho ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ.

Sâu, bự, bằng, bàn, tay… À không, là ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ.

Vinh Phong đã lâu không thấy cái tên này, vừa nhìn vừa đọc nhầm, không nhịn được nghĩ: cái tên này đúng là khó đọc.

– Vinh Phong: Thay đất?

– Tần Sương Tinh: Ừ ừ. Nó tới giai đoạn 3 rồi.

– Tần Sương Tinh: Ở trong đất lâu quá, đào ra xem lớn cỡ nào rồi.

– Tần Sương Tinh: Chính là con mà lần trước anh thấy đó.

– Tần Sương Tinh: Anh có muốn xem ảnh không?

Vinh Phong: …

Quả nhiên vừa nói đến côn trùng là lập tức nói nhiều hẳn lên.

Vinh Phong mỉm cười. Nhưng khi ánh mắt lướt qua mấy chữ “lần trước anh thấy”, cả người anh run rẩy, ký ức kinh hoàng đã bị lãng quên từ lâu đột nhiên trỗi dậy.

Lần trước… là lần ở bệnh viện hả? Là cái lần anh vô tình nhìn thấy màn hình điện thoại của Tần Sương Tinh, bị dọa đến hét lạc giọng rồi ném luôn cái điện thoại phải không??

Đệt. Lần đó mất mặt kinh!

Vinh Phong nghĩ đến tình cảnh lúc ấy, chỉ cảm thấy có một luồng khí nóng bốc lên đầu, nhục nhã khó tả. Hình tượng trưởng thành, đáng tin cậy, đẹp trai oai phong của anh sụp đổ sạch sàng sanh.

Anh không nhớ rõ hình dáng con sâu đó. Khi ấy đúng là bị dọa sợ không nhẹ, nhưng nhìn không rõ. Anh nhớ lờ mờ ảnh đại diện WeChat ban đầu của Tần Sương Tinh cũng là tấm hình đó, nên bị dọa thêm phát nữa.

Tần Sương Tinh đã nhanh chóng đổi ảnh đại diện thành “trời xanh mây trắng” như hiện giờ. Cực kỳ có hơi thở trung niên, nhìn sao cũng không giống ảnh đại diện mà người trẻ tuổi sẽ chọn.

Vinh Phong không nhịn được bật cười.

Đánh giá thử mức độ chịu đựng của bản thân, anh thấy với khả năng hiện tại, chắc là chịu được. Thế là anh nhắn cho Tần Sương Tinh: 

– Gửi đi.

Tần Sương Tinh nhanh chóng gửi ảnh tới.

Trong ảnh, một con sâu trắng phau phau hơi cuộn người lại, nằm trên lòng bàn tay Tần Sương Tinh. Con sâu này to mập tròn trịa, kích cỡ gần bằng nửa bàn tay của Tần Sương Tinh.

Trải qua loạt “phiêu lưu vượt khó khắc phục nỗi sợ côn trùng”, khả năng chịu đựng của Vinh Phong với côn trùng bây giờ đã tốt lên nhiều. Ít nhất, nếu chỉ là hình ảnh thì chưa đến mức ném điện thoại ngay tại chỗ.

Anh hít sâu, bình tĩnh lại, cảm thấy vẫn ổn.

Con sâu này nhìn là biết mềm oặt, thịt đầy đặn, rất thích hợp để chọc một cái. Tất nhiên nếu thật sự đặt nó trước mặt, anh tuyệt đối sẽ không đưa tay ra chọc. Dù chỉ là vô tình đụng vào, bàn tay đó xem như phế luôn.

Vậy mà Tần Sương Tinh lại có thể đặt trọn con sâu trong lòng bàn tay… Đám người mê côn trùng không ai sợ bẩn à?

Vinh Phong cau mày suy nghĩ. Loại côn trùng chăn nuôi như này chắc là không quá bẩn, giống như ốc sên bạch ngọc, đã được lên bàn ăn thì chắc chắn sạch hơn mấy con ốc dơ ngoài tự nhiên rất nhiều.

Dù vậy, Vinh Phong vẫn thấy lạnh sống lưng. Bởi vì anh nhìn thấy trên thân con sâu có các chấm đen nhỏ li ti, như đồng tử màu đen vậy…

Thân thể của ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ, ngoài phần đầu và chân trước, gần như toàn bộ đều là màu trắng. Màu trắng này không giống trắng ngọc của ốc sên bạch ngọc. 

Ốc sên bạch ngọc trông như ngọc bích, trắng bóng thuần khiết. Còn ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ trong ảnh thì là kiểu trắng hơi ngả vàng nhạt… gọi là trắng sữa? Bên sườn cơ thể còn có một hàng chấm đen nhỏ. 

Chỉ nhìn bề ngoài thì không có vẻ gì là hung dữ. Nó chỉ là một con sâu béo ú, không như bọ ngựa có lưỡi hái sắc bén, cũng không như dế có hàm răng to khoa trương, càng không có càng độc hay đuôi kim nọc độc.

Hoàn toàn mặc người chém giết. Cảm giác như bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành một bữa ăn ngon lành trong miệng thiên địch.

– Vinh Phong: Con này cắn người không?

– Tần Sương Tinh: Không cắn đâu. Ấu trùng không có tính tấn công.

Vinh Phong hơi tò mò: 

– Ở ngoài tự nhiên thì sao? Vậy thì dễ bị ăn lắm đúng không?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, ờm, nếu cắn từ giữa chắc sẽ ch.ảy nước nhỉ…

Vinh Phong bị tưởng tượng ghê tởm của mình làm rùng mình một cái.

– Tần Sương Tinh: Gặp thiên địch thì đúng là bó tay. Cho nên chúng thường đào hang trốn dưới đất.

– Tần Sương Tinh: [ảnh][ảnh][ảnh]

Lần này không có cảnh báo gây sốc. Vì Tần Sương Tinh không gửi ảnh côn trùng, mà là ảnh hang ổ của chúng.

Xem mấy tấm ảnh, Vinh Phong mới hiểu, thì ra cái gọi là “đổi đất” chính là ý trên mặt chữ.

Con ấu trùng bọ cánh cứng lực sĩ được nuôi trong một cái hộp nhựa trong suốt, là loại hộp đựng đồ mà rất nhiều nhà đều có, có nắp bật lên kêu “cạch” một tiếng ấy.

Cái hộp trong ảnh không đậy nắp, bên trong chứa đầy đất màu đen. Đất nhìn đều màu, trông ẩm ướt và giàu dinh dưỡng, không có rác rưởi hay đá vụn. Nhìn cái là biết không phải loại đất đào bừa từ vườn chung cư.

Vinh Phong thuận miệng hỏi một câu, quả nhiên là đất dinh dưỡng được trộn đặc biệt. Nghe nói bọ cánh cứng lực sĩ ăn đất mà sống, khi trưởng thành có thể lớn đến mức nào, liên quan mật thiết đến chất lượng đất khi còn nhỏ.

Vinh Phong không lý giải được cái kiểu… nuôi côn trùng làm thú cưng như vậy. Côn trùng có thể tương tác với người chắc?

Anh nhớ lại hôm hai người đi ăn, Tần Sương Tinh từng nói, trước đây cậu từng nuôi ốc sên bạch ngọc như thú cưng.

Cậu cũng sẽ đặt ốc lên tay để nó bò? Ốc mà làm thú cưng, tương tác được với chủ chắc chỉ có mỗi bò thôi nhỉ?

Vinh Phong mới tưởng tượng cảnh đó thôi đã thấy ớn lạnh, không khỏi cảm thán Tần Sương Tinh đúng là đàn ông chân chính.

Chiến sĩ dám đối mặt với chất nhầy dính của ốc! Dám đối mặt với cơ thể béo mập của con bọ to tướng!

Nói mới nhớ.

Vinh Phong rục rịch trong lòng. Anh giơ điện thoại lên môi, thấp giọng hỏi: “Ngày mai rảnh không?”

Bữa cơm lần trước còn chưa ăn xong, khó khăn lắm mới có cơ hội gặp mặt, giữa chừng lại bị gọi đi mất. Vinh Phong thấy hơi áy náy.

Tất nhiên, phần lớn vẫn là tiếc đứt ruột. Anh đã mong chờ bữa đó biết bao nhiêu! Còn định trước mặt người ta thể hiện bản lĩnh cho thật ngầu!

Kết quả một con ốc sên đã suýt làm anh lộ nguyên hình.

Khụ.

Vinh Phong thấy cần phải vớt vát lại hình tượng oai hùng to lớn của mình.

Ai ngờ Tần Sương Tinh lại trả lời: 

– Ngày mai em phải vào núi…

Vào núi? Vinh Phong nhướn mày, hỏi: “Đi chơi à?”

– Tần Sương Tinh: Không, đi khảo sát. Tức là bắt sâu, tìm xem có loài mới nào không…

Vinh Phong: “Cậu đi một mình?”

Nghĩ rồi lại ấn nút ghi âm: “Chú ý an toàn nhé. Trên núi rất dễ…”

Còn chưa nói xong, khung chat hiện ra một dòng mới.

 Tần Sương Tinh: Không phải một mình, có đàn anh Tống đi cùng.

Vinh Phong chau mày, tay buông ra, tin nhắn thoại lập tức gửi đi.

– Tần Sương Tinh: Rất dễ gì cơ?

Vinh Phong bỗng thấy khó chịu, không gửi ghi âm nữa, ngón tay gõ mạnh lên bàn phím hai chữ:

– Cháy rừng.

Bình Luận (0)
Comment