Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 5

Mãi đến buổi tối 9 giờ rưỡi tan học, Tần Sương Tinh mới nhớ ra…

Tiêu rồi, cậu quên chuyển khoản! Cứu mạng! Chuyện quan trọng như vậy sao lại quên mất!

Tần Sương Tinh cảm thấy máu nóng xộc thẳng lên óc. Cậu đứng bên ngoài hàng hiên khu dạy học sau khi kết thúc buổi học. Gió đêm tháng sáu nóng hừng hực thổi đến, khiến cậu đổ mồ hôi cả người.

Cậu vội lấy di động, bấm chuyển khoản cho người ta, đồng thời nhắn vào khung thoại: Xin lỗi…

Nhưng mà gõ xong ba chữ này, ngón tay cậu dừng lại, không biết nên nói tiếp cái gì.

Tần Sương Tinh nắm di động, đứng dưới tàng cây long não ngoài khu dạy học.

Đêm hè ấm áp, trời điểm đầy sao. Gió đêm chở hương long não nồng đến cay mũi. Bạn học kết bạn đi chung, trò chuyện vui vẻ, đi ngang qua cậu.

Tần Sương Tinh không muốn chắn đường, im lặng đi sát hàng cây xanh gần đấy, đầu cúi gằm như muốn dán vào mặt cỏ.

Nên nói gì bây giờ?

Người hảo tâm có nghĩ cậu muốn quỵt nợ không? Trễ ơi là trễ mới chuyển khoản, không chừng người ta rất buồn rất thất vọng.

A a a, tiêu mình rồi. Người ta giúp mình, hơn nữa là mình chủ động nói chuyển khoản cho người ta! Sao lại quên được hả? Mày là đồ óc heo…

Tần Sương Tinh áy náy đầy bụng, rồi lại không biết đền bù như thế nào.

Bước chân thong thả dần trở nên chần chờ, cuối cùng ngừng lại ở một gốc cây xanh ven đường. Tần Sương Tinh cắn môi, hai tay ôm di động. Màn hình ngược sáng chiếu sáng nét mặt rối rắm của cậu.

……

Cùng lúc đó, trung đội phòng cháy.

“Ong…”

Vinh Phong hít đất cả buổi tối vừa tắm rửa xong.

Anh c.ởi tr.ần nửa trên. Vừa mới rèn luyện nên cơ bắp căng chặt, giọt nước lấp lánh chảy xuống dọc theo da thịt màu đồng, thấm ướt cơ bụng chia múi rõ ràng. Quần đùi rộng thùng thình mắc trên eo, cơ bụng kéo dài đến đường nhân ngư tuyệt đẹp.

Vinh Phong cầm khăn lông, vừa lau tóc vừa đi tới mép giường.

Mãi đến khi ngồi trên giường, anh mới chú ý tới màn hình di động liên tục sáng lên. Một thông báo chuyển khoản đập vào mắt.

Chuyển khoản?

Vinh Phong giật mình, vơ lấy di động, click mở tin nhắn, quả nhiên người chuyển khoản là ba chữ kia.

Tần Sương Tinh.

Tần Sương Tinh.

Vinh Phong nhìn ghi chú, trong lòng có một giọng nói tự động lẩm nhẩm.

Tần Sương Tinh.

Tháng sáu nóng nực, tiếng ve sầu kêu khắp nơi khiến người ta phiền lòng nóng nảy. Vậy mà cái tên ấy lại mang theo chút độ ấm, cùng hơi thở mát mẻ xa vời ngoài tầm với.

Vinh Phong luôn cảm thấy cái tên này rất đẹp.

Từ nhỏ đến lớn anh học ngữ văn không giỏi, từ trước tới nay “gu thẩm mỹ văn học” chưa bao giờ dính dáng đến anh.

Anh là một thằng đàn ông cao to cơ bắp đầy đầu. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc lần đầu tiên nhìn thấy cái tên này đã thích.

Sương Tinh, như viên sao băng xẹt qua bầu trời đêm hè.

Thật ra liên tưởng chả liên quan gì đến mặt chữ, nhưng kệ nó. Dù sao anh cũng không có văn hóa, thích tưởng tượng kiểu vậy đấy.

Vinh Phong nhìn chằm chằm cái tên kia hồi lâu, bỗng cảm thấy hành động của mình hơi b.iến th.ái. Anh tự giễu cong khóe môi, bấm “Nhận chuyển khoản”, thuận tiện trả lời “Cảm ơn, đã nhận”.

Tiền chuyển khoản là số chẵn, nhưng lúc Vinh Phong nộp tiền không phải số chẵn, thực tế thấp hơn một chút.

Còn rất hào phóng.

Vinh Phong nhận xong, muốn nói gì đó, chợt chú ý tới chỗ tên người trò chuyện trong khung chat biến thành “Đang nhập tin nhắn”.

Vì thế anh dừng lại chờ.

Nửa phút trôi qua, không có tin nhắn mới.

Khung chat nhảy liên tục. Lúc là “Tần Sương Tinh”, lúc thì “Đang nhập tin nhắn”.

Bên kia bận lắm à?

Vinh Phong có hơi ngoài ý muốn. Anh nhìn thời gian, đã 10 giờ.

Sinh viên giờ này chắc là vừa mới bắt đầu cuộc sống về đêm, chơi game, đi ra ngoài chơi gì đó. Hơn nữa hôm nay là thứ sáu.

Cho nên đến bây giờ mới nhớ chuyển khoản?

Gió đêm hè mang theo không khí nóng, xuyên qua lưới cửa sổ ùa vào phòng. Có con ve bay vào theo, chân bán vào bàn tay, chầm chậm bò lên ngực.

Tự dưng Vinh Phong cảm thấy bực bội, nghĩ thầm mình bị làm sao vậy.

Anh nhìn chằm chằm màn hình di động, khung chat vẫn chẳng có gì.

Thứ duy nhất không ngừng biến động là tiêu đề khung chat. Giống quả lắc không ngừng lắc lư qua lại giữa “Tần Sương Tinh” và “Đang nhập tin nhắn…”.

Vinh Phong rất muốn nhào lên cắn nó một phát.

Anh lại đợi hồi lâu, vẫn không chờ được tin nhắn trả lời.

Tiếng ve kêu trộn lẫn không khí nóng càng thêm bực bội.

Vinh Phong thở phào một hơi, ném điện thoại lên trên tủ đầu giường. Cầm khăn lông, anh đi đến bên cửa sổ, tiếp tục lau tóc.

Vinh Phong lau tóc xong, trở về xem thử.

Không có.

Đi ra ban công dạo một vòng. Thu quần áo.

Không có.

Gấp quần áo.

Thật ra không có mấy món, chủ yếu là đồng phục và đồ huấn luyện. Trang phục mùa hạ thường rất mỏng, dễ hút nước và nhanh khô, gấp một tí là xong hết toàn bộ.

Gấp xong quần áo xem thử, vẫn không có.

Vinh Phong cảm thấy q.uần l.ót vừa gấp chưa đủ gọn gàng. Mở ra, cẩn thận tỉ mỉ gấp lại một lần nữa, nghiêm túc gấp mười lăm phút.

Lại xem thử.

Vẫn không có.

12 giờ rồi.

Ngủ mất rồi? Hay là ra ngoài chơi?

Trong đầu Vinh Phong hiện hình ảnh con trai sông co rúm lại trong góc quán đồ ăn sáng, bộ dáng hốt hoảng sợ hãi.

Anh cảm thấy mình đoán sai. Cậu ấy không giống người sẽ đi chơi quên lối về.

Năm nay cậu ấy học năm tư? Bọn họ kém nhau hai tuổi, dưới tình huống bình thường chắc là học năm tư. Từ từ, hiện tại là tháng sáu. Chắc là đã tốt nghiệp, đang tìm việc?

Vinh Phong cảm thấy mình già thật rồi. Tốt nghiệp xong liền mất kỳ nghỉ đông và nghỉ hè. Hơn nữa trung đội phòng cháy thay phiên trực liên tục, có đôi khi hôm nay là ngày nào trong tuần cũng không biết.

Tuy rằng mới tốt nghiệp hai năm, nhưng bọn họ kém nhau hai tuổi, anh không biết nên trò chuyện với người ta bằng chủ đề gì.

Vinh Phong vô thức suy nghĩ lung tung, nhìn đồng hồ. Thời gian không còn sớm, anh cần nghỉ ngơi, ngày mai còn có huấn luyện.

Vinh Phong nằm lên giường, thở dài một hơi.

Nhắm mắt, lại mở ra, một lần nữa cầm lấy di động, click mở khung thoại.

Như cũ không có gì.

Chán muốn chết, Vinh Phong tiện tay click mở hình đại diện của cậu, giây tiếp theo…

“Chết tiệt!!!”

Vinh Phong kinh hãi, nháy mắt cứng đờ cả người, nhảy phắt khỏi giường.

Cốp! Di động đụng phải vách tường, lạch cạch rơi xuống đất.

Mãnh nam Vinh Phong biến sắc, vội vàng xuống giường nhặt điện thoại. Anh vỗ vỗ điện thoại, may quá chưa hỏng.

Nhưng mà…

Vinh Phong nhìn ba chữ “Tần Sương Tinh” hiện bên trái trên màn hình, lớn hơn một chút so với ảnh nhỏ trong khung thoại, biểu cảm không khỏi phức tạp.

Sao lại là sâu! Tại sao chỗ nào cũng có sâu!

Trước đó anh không chú ý hình đại diện, vừa rồi không cẩn thận bấm phóng to mới thấy… Không phải là con sâu trắng béo ú khiến anh sợ hãi hồi sáng thì là gì!

Vinh Phong cầm di động ôm tâm tình phức tạp, chỉ cảm thấy da gà da vịt theo ngón tay chạy dọc lên cánh tay.

“Hầy.”

Không được, nhịn không được. Vinh Phong nhăn nhó mặt mũi, chung quy vẫn không nhịn nổi, buông di động chạy thẳng đến phòng vệ sinh, điên cuồng rửa tay.

Mà cùng lúc đó, bên kia khung trò chuyện, tại nhà Tần Sương Tinh.

Tần Sương Tinh đứng giữa đàn bướm bay loạn trong phòng, lặp đi lặp lại hành động cầm lấy di động rồi buông, cầm lấy di động rồi buông, cầm lấy di động rồi buông…

Lặp lại cả buổi tối.

À, cũng không hẳn suốt buổi tối. Dù sao từ lúc tan học mới bắt đầu.

Năm nay là năm ba, cho nên buổi tối có tiết học, là một môn tự chọn.

Gần nghỉ hè, mọi người không có tâm tư nghe giảng bài., riêng Tần Sương Tinh rất nghiêm túc nghe giảng. Bởi vì tiết này là tiết đánh giá điện ảnh, cậu rất thích.

Thầy giáo cho sinh viên xem phim điện ảnh, sau đó bảo bọn họ phân tích, đôi khi còn phân tích từ góc độ chuyên nghiệp.

Rất thú vị. Cũng chính vì quá thú vị, cho nên Tần Sương Tinh nghe trọn một tiết không đụng vào di động, cũng không nhớ mình đã quên vụ chuyển khoản.

Hiện tại muốn đền bù thì đã muộn.

Thật sự quá muộn, đã 12 giờ hơn.

Đúng vậy. Từ lúc tan học đến bây giờ, đã qua ba giờ.

Suốt ba giờ, Tần Sương Tinh vẫn luôn rối rắm, không biết giải thích với người ta như thế nào, không biết giải thích có quấy rầy người ta hay không. Rốt cuộc chỉ là bèo nước gặp nhau, chưa chắc người ta thêm bạn WeChat vì muốn kết bạn cùng cậu.

Người ta nhận chuyển khoản thôi…

Theo lý thuyết, sau khi chuyển trả, bọn họ không còn quan hệ gì để liên lạc với nhau, khả năng cao về sau sẽ không còn liên hệ. Bèo nước gặp nhau là như vậy ư?

Nhưng…

Tần Sương Tinh hạ tầm mắt, nhìn màn hình di động hiện ảnh con sâu bị phóng to.

Nhộng, bọ, cánh, cứng… Không đúng, là Bọ cánh cứng lực sĩ.

Sao ảnh nghe thành sâu to bằng bàn tay được nhỉ? Chẳng liên quan gì cả.

Hiện tại nghĩ lại cậu vẫn nhịn không được buồn cười.

Khóe môi Tần Sương Tinh treo nụ cười nhợt nhạt, trong lòng có cảm xúc mới lạ và vui vẻ vì làm quen bạn mới, cảm giác kiểu “Người này thật thú vị”.

Có thể là vì vừa đi ngoài liền phác tác chứng sợ xã hội, đâm đầu vào cơ ngực người ta, còn bị bế công chúa gì đó… Nghĩ đến đây, Tần Sương Tinh hơi đỏ mặt. Cậu ho nhẹ một tiếng, con bướm trên vai bị dọa run rẩy bay lên, rồi chợt quành lại, thân mật đậu trên đỉnh đầu cậu.

Tần Sương Tinh ngồi một mình trong lãnh địa côn trùng của mình, đàn bướm sặc sỡ bay múa vờn quanh như công chúa Disney đang lẩn trốn.

Tần Sương Tinh bình tĩnh lại, nghiêm túc phân tích.

Ừm, chắc chắn là như thế. Nhất định là vì đã trải qua vụ việc nhục muốn chết, nên sau đó nói chuyện với người ta không cảm thấy quá đáng sợ.

Hay là mình thử… Kết bạn?

Ý tưởng này vừa trồi lên trong đầu, cảm giác căng thẳng quen thuộc liền ập tới.

Tần Sương Tinh cảm thấy di động trơn trượt, hoặc nói là, bàn tay đang nắm di động trở nên trơn trượt hơn. Cậu nhịn không được cọ tay vào ống quần dài.

Thử xem sao. Dù sao cũng phải bước ra, cũng cần đi bước đầu tiên.

Tần Sương Tinh hít sâu vài lần, cuối cùng hạ quyết định, click mở khung trò chuyện. Cậu đã lặp lại động tác này cả tối, đến bây giờ vẫn không biết nói chuyện với người ta như thế nào.

Tạm thời nói xin lỗi trước?

Tần Sương Tinh lấy lại bình tĩnh.

Ba chữ “Tôi xin lỗi” mới vừa gõ ra chưa kịp gửi đi thì di động rung lên.

“!” Tần Sương Tinh bị dọa, tay run bắn, thiếu chút nữa ném điện thoại.

Cậu phục hồi tinh thần, trái tim vẫn đập rầm rầm. Cậu mở to hai mắt, nhìn màn hình nhảy ra một hàng chữ:

– Tại sao cậu thích sâu quá vậy

Lời tác giả:

Vinh Phong: (hào hứng click mở avatar vợ yêu) (hoảng sợ) (thét chói tai) (bị sâu dọa cho sang chấn tâm lý)

Bình Luận (0)
Comment