– Tại sao cậu thích sâu quá vậy
Nhắn xong câu này, không bao lâu sau anh đi ngủ.
Dù sao cũng đã khuya.
Anh sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, bình thường khoảng 10 giờ đã ngủ. Hiện tại 12 giờ rưỡi, với anh mà nói đã là thức đêm.
Bởi vậy Vinh Phong nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Ngay cả di động rung nhẹ trong đêm đen không thể đánh thức anh. Thứ có thể đánh thức anh chỉ có đồng hồ báo thức, và chuông cảnh báo vang vọng bên ngoài trung đội phòng cháy.
Vì thế sáng sớm ngày hôm sau, đồng hồ báo thức reo vang. Vinh Phong vơ di động, tắt đồng hồ báo thức, rồi thấy một chuỗi dài thông báo từ giao diện trò chuyện.
– Tần Sương Tinh đã thu hồi một tin nhắn.
– Tần Sương Tinh đã thu hồi một tin nhắn.
– Tần Sương Tinh đã thu hồi một tin nhắn.
…
Tất cả đều là thu hồi.
Vinh Phong có hơi ngoài ý muốn, bấm mở khóa màn hình di động, nhanh chóng lướt một chút, phát hiện ngày hôm qua trễ hơn một chút, Tần Sương Tinh nhắn một hơi mấy chục tin nhắn, nhưng đã thu hồi tất cả.
Thời gian cho phép thu hồi tin nhắn chỉ có hai phút.
Nói cách khác, trong vòng hai phút, Tần Sương Tinh gửi một hơi mấy chục tin nhắn, không bao lâu sau đã thu hồi toàn bộ.
Cậu ấy đã nhắn gì?
Vinh Phong một tua lịch sử trò chuyện đến tin nhắn mới nhất. Tin nhắn mới nhất gửi vào lúc rạng sáng 1 giờ 8 phút, đại khái là lúc sau khi đã thu hồi tất cả tin nhắn. Nội dung rất ngắn gọn, chỉ có một câu:
– Đúng vậy, tôi rất thích côn trùng.
Vinh Phong nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện. Sau một lúc lâu gõ tin nhắn trả lời:
– Thu hồi cái gì vậy?
Vinh Phong gửi xong liền đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi rửa mặt.
Anh cho rằng lúc này Tần Sương Tinh cũng qua thật lâu mới trả lời. Kết quả chờ anh rửa mặt xong đi ra, tin nhắn của Tần Sương Tinh đã lẳng lặng nằm trên màn hình di động chờ anh.
– Thu hồi một số hình ảnh. Tôi xin lỗi, ban đầu nhìn thấy tin nhắn của anh, tôi tưởng anh tò mò, muốn hỏi tôi vì sao cảm thấy hứng thú với côn trùng. Cho nên tôi không nhịn được đã gửi rất nhiều ảnh, còn kích động nói rất nhiều rất nhiều chuyện liên lạc đến côn trùng. Nhưng tôi chợt nhớ ra, hình như anh sợ sâu. Rất xin lỗi. Hơn nửa đêm gửi cho anh nhiều ảnh chụp dọa người như vậy. Về sau tôi sẽ chú ý.
Một đoạn chat rất dài. Đây là câu dài nhất mà Tần Sương Tinh nói với anh kể từ khi hai người biết nhau.
Vinh Phong nhìn chằm chằm màn hình, đọc đi đọc lại đoạn chat này vài lần. Bỗng anh chú ý Tần Sương Tinh đã đổi ảnh đại diện.
Không còn là con sâu béo trắng bóng béo ú kia nữa. Ảnh đại diện hiện tại là trời xanh mây trắng thông thường, phong cách nhìn qua không giống sinh viên, mà như lãnh đạo trung niên ngồi văn phòng uống kỷ tử. Vừa thấy là biết hơn nửa đêm vội vã tìm bừa một tấm hình để đổi ảnh đại diện.
Bởi vì nhớ anh sợ sâu, cho nên không những thu hồi tất cả hình ảnh, mà còn thuận tay đổi hình đại diện?
Vinh Phong lẳng lặng nhìn màn hình hồi lâu, khóe miệng nhịn không được hiện ý cười nhàn nhạt.
Cậu ấy vẫn dịu dàng như ngày nào. Nhưng tại sao tới bây giờ mới nhớ tới vấn đề ảnh đại diện? Chẳng lẽ những người khác bên cạnh cậu đều không sợ sâu?
Hay là…
Vinh Phong nhớ lại tiếp xúc ngắn ngủi ngày hôm qua ở chợ và phòng cấp cứu, lông mày không khỏi hơi nhướng lên.
Khung chat rất mau xuất hiện hai hàng chữ.
– Vinh Phong: Đúng là tôi sợ sâu.
– Vinh Phong: Nhưng tôi cũng rất tò mò, vì sao cậu không sợ, hơn nữa có vẻ rất hứng thú.
Tin nhắn được gửi đi.
Trên khung chat không biến thành “Đang nhập tin nhắn”.
Còn chưa rời giường à?
Vinh Phong đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn là màu xanh đen. Lúc này là buổi sáng 5 giờ, mặt trời chỉ mới nhú lên. Phía chân trời đằng xa, tầng mây dày nặng vừa bị ánh mặt trời mạ lên chút viền vàng, biến thành ánh bình minh.
Chắc là cậu ấy còn chưa dậy.
Vinh Phong muốn đi tham gia tập luyện đội phòng cháy.
Vinh Phong nhanh nhẹn thay quần áo, đang định ra cửa, bỗng nhiên lộn trở về, bấm “thu hồi tin nhắn”.
Yes, còn kịp. Chưa tới hai phút.
Vinh Phong rút về hai câu vừa gửi, rồi copy paste hai câu đó vào khung chat.
Cuối câu đầu tiên thêm một dấu chấm, cuối câu thứ hai thêm dấu chấm hỏi.
Hy vọng lúc này sẽ không khiến cậu ấy khó hiểu. Tốt nhất là đừng không gửi một phát mấy chục ảnh sâu bọ… Vinh Phong tưởng tượng đến mấy hình ảnh kia, lòng bàn tay mu bàn tay lại bắt đầu nổi da gà. Anh nhịn không được chà xát tay, vội vàng bổ sung một câu.
…
Tần Sương Tinh tỉnh dậy dưới ánh nắng ráng màu chiếu rọi.
Ánh mặt trời chiếu rọi vạn vật, sáng lạn như có trọng lượng, đè nặng trĩu trên đôi mắt. Những tia nắng như đám người tí hon nắm tay khiêu vũ trên mí mắt cậu, hân hoan rủ nhau nhảy múa thúc giục cậu mau tỉnh lại, quý trọng thời gian.
Buổi sáng hôm nay Tần Sương Tinh không có tiết, nhưng đàn anh Tống Tranh hẹn gặp mặt cậu, nói là muốn bàn chuyện hướng đi tương lai…
Nghĩ đến đây, cảm giác bất an quen thuộc lại nảy lên trong lòng.
Lo âu khủng hoảng giống như một người bạn vĩnh viễn không rời không bỏ, bất cứ lúc nào cũng xuất hiện bên cạnh cậu trước tiên, ngăn cản cậu gặp mặt bất kỳ ai.
Nhưng cậu không thể không đi.
Trước mắt cậu là sinh viên duy nhất đáp ứng đủ điều kiện để được tuyển thẳng lên học thạc sĩ của khoa. Đàn anh được người cố vấn giao nhiệm vụ hướng dẫn các vấn đề liên quan đến việc học sau đại học cho cậu.
Người cố vấn cũng là vì tốt cho cậu… Học kỳ sau sẽ là năm tư. Lúc trước bởi vì vấn đề liên quan chứng sợ xã hội nên cậu tạm nghỉ học một năm. Từ học kỳ sau sinh viên sẽ bắt đầu lục tục đi thực tập, mặc kệ là tốt nghiệp tìm công việc, hay là học lên nghiên cứu sinh, cậu đều phải hoạch định tương lai của mình.
Đúng là cậu cần suy nghĩ cho kỹ về hướng đi tương lai của mình. Cậu phải đi, không được chạy trốn.
Tần Sương Tinh nhắm mắt lại, dưới nắng sớm ngày hè không ngừng hít sâu.
Sau vài lần hít sâu, cậu cuối cùng cũng tích góp được một chút dũng khí, rời giường đi rửa mặt.
Tần Sương Tinh không có thói quen cầm điện thoại theo. Dù sao bình thường trừ ba mẹ và giáo viên cố vấn, không có ai liên lạc với cậu. Bởi vậy, mãi đến khi ăn xong bữa sáng, cậu mới phát hiện di động có mấy tin nhắn chưa đọc.
Người gửi là Vinh Phong.
– Đúng là tôi sợ sâu.
– Nhưng tôi cũng rất tò mò, vì sao cậu không sợ, hơn nữa tỏ vẻ hứng thú?
– Trả lời bằng văn bản được rồi. Đừng gửi ảnh! Đừng gửi ảnh! Đừng gửi ảnh!
Tần Sương Tinh: “Ơ.”
Cậu có hơi bất ngờ, mở to hai mắt. Lần này có dấu chấm câu.
Tin nhắn tối hôm qua “Sao cậu thích sâu quá vậy” không có dấu chấm câu. Bởi vậy Tần Sương Tinh không hiểu ý anh, tưởng là anh sinh ra tò mò đối với côn trùng, muốn hỏi nguyên nhân cậu thích côn trùng.
Vì thế Tần Sương Tinh kìm lòng không đậu, gửi qua một đống hình ảnh, còn hào hứng kể với anh thật nhiều côn trùng có tập tính thú vị. Tuy nhiên sau khi cảm xúc mãnh liệt bùng phát, Tần Sương Tinh chợt nhớ ra… Hình như anh sợ sâu.
Không, phải là rất sợ sâu. Cho nên khi nhìn thấy trùng bọ cánh cứng lực sĩ trên màn hình khóa, anh mới sợ tới mức quăng di động.
Tần Sương Tinh nhớ lại tình hình hôm qua ở phòng cấp cứu bệnh viện, trong lòng có chút áy náy, rồi lại nhịn không được buồn cười.
Tại vì Vinh Phong… một người đàn ông cao lớn cường tráng, cực kỳ nam tính lại sợ sâu đến vậy, sự tương phản quá lớn.
À mà, cũng có thể là vì không kịp chuẩn bị tâm lý. Đột nhiên nhìn thấy một con sâu to như vậy trên màn hình di động, người bình thường khó tránh khỏi bị dọa.
Bởi vì không có dấu chấm câu, cho nên đọc câu “Sao cậu thích sâu quá vậy”, Tần Sương Tinh không get được ngữ khí khi Vinh Phong nói câu này. Mãi đến lúc cảm xúc mãnh liệt qua đi, cậu mới nhớ Vinh Phong sợ sâu, mới muộn màng nhận ra…
Không phải Vinh Phong tò mò về côn trùng, mà là oán giận.
Còn ngọn nguồn oán giận…
Tần Sương Tinh nhìn ảnh đại diện WeChat của mình, máu toàn thân chảy rầm rầm.
Cậu cấp tốc thay ảnh đại diện.
Mình thật là, lâu lắm rồi không kết bạn mới.
Danh bạ liên lạc của cậu không nhiều lắm, hoặc là ba mẹ, hoặc là cố vấn, hoặc là bạn học cùng khoa và giáo viên chuyên ngành. Mọi người đều không có ý kiến gì đối với trùng bọ cánh cứng lực sĩ của cậu. Nhưng người khác thì không giống. Người bình thường nhìn thấy loại nhộng to như vậy, chắc chắn sẽ sợ hãi!
Kết quả là cậu không những không tự mình hiểu lấy, hơn nửa đêm còn gửi cả đống ảnh sâu bọ cho người ta xem. Chắc chắn người ta bị dọa phát ngất! Bảo sao không nhắn tin trả lời cậu…
Cậu đúng là đồ lấy oán trả ơn, đĐiên cuồng nhảy Disco trên bãi mìn của người ta!
Tần Sương Tinh tưởng tượng đến đây, xấu hổ đến nỗi không chỗ dung thân.
Vì thế cậu vội thu hồi tin nhắn, nhanh nhẹn thay đổi ảnh đại diện, còn nghiêm túc nói lời xin lỗi.
Hình như Vinh Phong gửi tin nhắn không thích thêm dấu ngắt câu. Về sau cậu cần nghiêm túc đọc tin nhắn kỹ một chút, đọc mấy lần vào, không được l.ỗ mãng…
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Tần Sương Tinh đã tự nhủ bản thân như vậy.
Nhưng không ngờ, hôm nay nhận được tin nhắn từ Vinh Phong, lập tức lật đổ suy đoán tối hôm qua của cậu.
Ồ, hôm nay có dấu chấm câu. Cậu đoán sai à? Thì ra không phải là không thói quen dùng dấu ngắt câu. Chẳng lẽ hôm qua lúc nói câu đó, vừa vặn bị ảnh đại diện của cậu dọa sợ? Cho nên quên gõ dấu chấm câu…
“… Aizzz!”
Tần Sương Tinh lại lần nữa xấu hổ đến nỗi muốn chui xuống lỗ, hai tay che khuôn mặt nóng đến bốc khói.
Không được, về sau bắt buộc phải chú ý! Vinh Phong là ân nhân cứu mạng của cậu! Hơn nữa cậu muốn kết bạn với người ta, sao có thể sử dụng sâu dọa người ta liên tục như vậy. Thế thì kết bạn kiểu gì nữa!
Cơ mà…
Tần Sương Tinh nỗ lực giữ bình tĩnh, mở tin nhắn của Vinh Phong xem lại một lượt.
Nhìn đến câu cuối cùng lặp lại ba lần kèm dấu chấm than “Đừng gửi ảnh! Đừng gửi ảnh! Đừng gửi ảnh!”, Tần Sương Tinh nhịn không được lại bật cười.
Xem ra anh ấy thật sự rất sợ sâu. Thế, mình nên trả lời như thế nào?
Tần Sương Tinh chống cằm, bắt đầu nghiêm túc tự hỏi.
…
Vinh Phong khi tập luyện không mang theo di động. Bởi vậy sau khi tập luyện buổi sáng, trước tiên anh đi tới ngăn tủ trong phòng thay quần áo, lấy di động.
Lần này không còn bị thất vọng, anh nhận được tin nhắn trả lời của Tần Sương Tinh.
– Vô cùng xin lỗi, sau này tôi sẽ chú ý. Tôi sẽ không bao giờ gửi hình ảnh cho anh nữa.
– Về lý do thích sâu… Thật ra từ nhỏ tôi đã cực kỳ cảm thấy hứng thú với công trùng. Hồi còn nhỏ nhà tôi có một mảnh đất trồng rau phía sau. Tôi thường xuyên ra ngoài đó chơi, nhìn thấy rất nhiều côn trùng, ví dụ như con kiến, con bướm, châu chấu vân vân.
– Miêu tả bằng chữ, anh có sợ không?
Vinh Phong: “…”
Anh nhìn dấu móc câu, trước mắt không tự chủ được hiện ra hình ảnh Tần Sương Tinh đứng trước mặt mình, thật cẩn thận ngước mắt, lo lắng mình sẽ sợ hãi.
“Miêu tả bằng chữ, anh có sợ không?”
Anh như thể nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, mang theo một chút lo lắng kèm sự dịu dàng theo thói quen, cẩn thận dò hỏi mình, xác nhận cảm thụ của mình.
Khóe miệng Vinh Phong hơi mím. Anh trả lời: Không.
Nghĩ nghĩ, anh bổ sung một câu: Hồi nhỏ tôi cũng thường xuyên bắt kiến chơi trong vườn hoa, mùa hè thì nuôi dế. Không phải tất cả sâu đều sợ.
Vinh Phong gửi tin nhắn đi, đợi trong chốc lát.
Khung chat không có biến hóa. Xem ra Tần Sương Tinh không phải kiểu người một giây liền rep. Vì thế Vinh Phong buông di động, tiếp tục đi làm việc của mình.
Vài phút trôi qua, anh cầm lấy di động. Phát hiện khung chat lại bắt đầu nhảy giữa “Tần Sương Tinh” và “Đang nhập tin nhắn…”.
Vinh Phong kiên nhẫn đợi một lát, rồi đợi một lát.
… Sau đó bị trung đội trưởng gọi đi huấn luyện.
Vinh Phong bất đắc dĩ đành phải buông di động.
Tự dưng có cảm giác cậu rất giống con cá nỗ lực vẫy đuôi muốn nhảy lên mặt nước cắn câu.
…
Qua hơn nửa giờ, Vinh Phong tìm được cơ hội chạy đi kiểm tra di động.
Lần này có tin nhắn.
Nhìn khung chat b.ắn ra một đống lớn tin nhắn, Vinh Phong cuối cùng cũng buông lòng. Anh ngồi trên ghế, vừa uống nước vừa cẩn thận nhấm nháp vị cá bị câu.
Là một đoạn trả lời rất nghiêm túc.
Tần Sương Tinh kể với anh rất nhiều tập tính côn trùng mình quan sát được khi còn nhỏ. Kiến chuyển nhà, bọ ngựa giao phối, ong bướm thụ phấn… Đều là các loại côn trùng ở khắp nơi, rất thường thấy, nội dung không có gì kỳ lạ kinh dị.
Rất dài rất dài.
Vinh Phong thả chậm tốc độ đọc lại đoạn chat dài, phát hiện không những dài đến 800 chữ, hơn nữa viết rất nghiêm túc. Dấu chấm câu đầy đủ, cách dùng từ cũng rất nghiêm cẩn.
Quả thực là, không khác gì viết bài luận văn ngắn. Chẳng lẽ Tần Sương Tinh ôm di động viết bài luận văn ngắn này suốt nửa tiếng?
Hừm, so với cái gì cánh cứng lực sĩ… nhộng bọ cánh cứng lực sĩ, kiến bọ ngựa châu chấu chẳng khác gì “Cấp nhập môn”. Cậu ấy cố ý chọn các loại côn trùng nhỏ thường thấy không dọa người để kể với mình à?
Vinh Phong vô thức mỉm cười. Nhịn không được lướt lên lướt xuống, đọc thêm mấy lần bài luận văn ngắn về quan sát côn trùng.
“Vinh Phong? Vinh Phong đâu!”
Trung đội trưởng gào ầm ĩ ngoài cửa phòng thay quần áo.
“Cậu mắc cái gì lại chạy về đây?! Nghiện chơi di động rồi hả! Năm phút nghỉ ngơi còn muốn chạy về! Cậu không ngại phiền hả!”
“Tới đây!”
Vinh Phong lên tiếng, nhanh tay nhét điện thoại trở lại trong ngăn tủ. Chạy chậm đến trước mặt trung đội trưởng.
“?” Trung đội trưởng cau mày, nghi ngờ nhìn anh, “Chơi cái gì mà cười nhộn nhạo quá vậy?”
“Có đâu?” Vinh Phong nghiêm túc đè khóe miệng xuống, “Làm gì có?”
“Báo cáo đối tượng?” Trung đội trưởng nhạy bén nheo mắt.
“…” Vinh Phong không tiếp lời. Biểu cảm của anh trở nên xa xăm, dường như đang nhớ về một sự kiện thật lâu trước kia, lại như tự hỏi bản thân về chuyện tương lai.
Khóe miệng anh nhịn không được lại kéo lên cao.
Trung đội trưởng nhìn chằm chằm một lúc, bỗng trêu ghẹo huých bờ vai anh.
“Báo cáo đối tượng.” Trung đội trưởng khẳng định.
“Chưa biết có may mắn đó hay không.” Vinh Phong cười nhẹ, mặt mày tuấn lãng toát ra nét dịu dàng mà bản thân anh không phát hiện.
“Sợ gì, tranh thủ đi!” Trung đội trưởng dũng cảm cười ha ha, dùng sức vỗ vai anh, “Chiến sĩ đội phòng cháy chúng ta không sợ lên núi đao xuống biển lửa. Người trẻ tuổi vất vả mãi mới gặp được người mình thích, phải to gan dũng cảm theo đuổi. Đừng sợ thất bại, vậy mới là tuổi trẻ!”
Vinh Phong cười cười. Đương nhiên không phải anh sợ thất bại sợ mất mặt, càng không phải không có dũng khí. Ngược lại, anh sợ mình quá dũng mãnh, quá lớn gan, quá cấp tiến.
Anh sợ sẽ dọa bé trai sông nhỏ.
Sợ bé trai sông lại giống bảy năm trước, đột ngột biến mất không dấu hiệu, tìm mãi không thấy đâu.
Nghĩ đến đây, Vinh Phong đột nhiên rục rịch.
“Đúng rồi, đội trưởng Trương. Thứ bảy này em có chút việc, không biết có thể thay ca với anh không…”
Thứ bảy, kỷ niệm ngày thành lập trường.
Bé trai sông có đi không?
Chắc là sẽ đi.