Tần Sương Tinh đúng hẹn tới phòng học D602. Tống Tranh và cậu đã hẹn gặp nhau ở đây.
Tống Tranh đang học thạc sĩ năm 2, là sinh viên thuộc chương trình học liên thông thạc sĩ lên tiến sĩ của trường. Cực kỳ xuất sắc, xuất sắc đến mức vứt sơ yếu lý lịch đi đâu cũng sẽ bị các đơn vị lớn tranh đoạt.
Tống Tranh đi theo hướng nghiên cứu khoa học. Giáo viên hướng dẫn của anh ta là nhân vật có máu mặt trong ngành, cũng là giáo viên hướng dẫn được nhiều người tranh giành nhất thuộc khoa này của trường.
Tần Sương Tinh là sinh viên duy nhất đáp ứng đủ điều kiện để được tuyển thẳng lên học thạc sĩ của khoa. Không phải vì Tần Sương Tinh xuất sắc đến mức lên trời xuống đất độc nhất vô nhị… Mà là do chuyên ngành này quá ít người.
Bảo vệ thực vật học là một nhánh nhỏ của nông nghiệp, chủ yếu nghiên cứu về phòng trừ sâu bệnh cho cây nông nghiệp và thực vật rừng rậm.
Thời buổi này, sinh viên chủ động ghi danh ngành nông nghiệp cực kỳ hiếm. Trong tiềm thức, mọi người đều cảm thấy trồng trọt đồng ruộng là việc khổ sai. Thực tế đúng là chuyên ngành của bọn họ thường xuyên lên núi xuống đất, tự tay trồng trọt cây nông nghiệp và tiếp xúc gần với các loại côn trùng có hại.
Bởi vậy đa phần người trong ngành không chủ động lựa chọn phương hướng này, mà do điểm thi đại học không đủ, bất đắc dĩ đành đăng ký ngành này.
Tần Sương Tinh hoàn toàn ngược lại. Cậu là một trong số ít hiếm hoi thi trúng tuyển, chủ động đăng ký nguyện vọng vào đây học.
Đương nhiên, Tần Sương Tinh ghi danh chuyên ngành này không phải vì làm ruộng. Cậu cảm thấy hứng thú với côn trùng, đáng tiếc tìm khắp cả nước, trước mắt không có đại học nào mở khoa chính quy chuyên ngành “Côn trùng học”.
Bố mẹ theo cậu xin tư vấn khắp nơi, hỏi thăm ngược xuôi, tìm được ngành tiện cận nhất với đam mê của cậu là “Bảo vệ thực vật học”.
Bố mẹ cậu vô cùng thương cậu.
Tần Sương Tinh nghĩ đến đây, một lần nữa gom hết can đảm. Cậu hít sâu một hơi, đi vào phòng học trống không.
Tháng sáu nắng gắt như lửa. Cho dù là buổi sáng 8 giờ, ánh nắng đã rất độc. Tần Sương Tinh đạp xe từ nhà đến đây tốn năm phút, lại leo sáu tầng lầu, lúc này gương mặt đã đỏ hồng, mồ hôi đầy đầu.
Nhưng cậu không thấy phiền, ngược lại thở ra nhẹ nhàng.
Tòa nhà dạy học này nằm ở vị trí hẻo lánh, còn là lầu sáu. Hơn nữa hiện tại sớm hơn giờ dạy học, căn bản sẽ không có người quấy rầy. Ngay cả người đi ngang qua cửa phòng học cũng không có. Vô cùng thân thiện với người mắc chứng sợ xã hội.
Thứ duy nhất khiến người ta sợ hãi là người đang ngồi bên cửa sổ, cúi đầu cầm máy tính bảng – Tống Tranh.
Ngón tay thon dài nhanh chóng lướt trên màn hình, từ cấu trúc đoạn văn quen thuộc có thể biết là một bài báo học thuật. Tống Tranh ngồi cạnh cửa sổ, áo sơ mi trắng ngăn nắp sạch sẽ, cúc áo cài đến trên cùng. Ngay cả khi ở một mình, hắn vẫn đoan chính ngồi thẳng lưng như cây tre xanh đứng trước gió, sau cổ hơi hơi nhô lên, xương sống lưng mảnh khảnh tinh tế. Là loại hình mà các nữ sinh rất hâm mộ.
Nhưng lại độc thân đến nay.
Lý do rất đơn giản, cả trường đều biết: Tống Tranh là một tên cuồng sâu.
Khụ khụ, đương nhiên không phải nói Tống Tranh có xu hướng tính dục dị dợm. Anh ta tuyệt đối không có đam mê bi.ến th.ái với sâu bọ. Mà vì bất luận ai theo đuổi anh ta đều sẽ bị ném về một câu lãnh đạm: Không rảnh.
Bận đọc luận văn, bận soạn đề tài, bận đi khảo sát các nơi, tham gia hội nghị học thuật. Cuộc sống Tống Tranh dường như được cấu thành từ nghiên cứu khoa học, tất cả nhiệt tình đều trút vào đây, sinh hoạt cá nhân gần như bằng 0.
Thậm chí nghe đồn anh ta chưa bao giờ đến căn tin, hàng ngày ở phòng thí nghiệm ăn đất cùng sâu.
Ừm, không đến mức ăn đất, vụ này Tần Sương Tinh có thể làm chứng. Cậu từng tận mắt nhìn thấy đàn ăn ngồi trước máy tính ăn cơm hộp.
Ở một mức độ nào đó, Tống Tranh và cậu rất giống nhau – đều là người không thích xã giao. Tuy nhiên khác nhau ở chỗ, Tần Sương Tinh sợ xã hội, nội tâm khát vọng xã giao, cơ mà không dám.
Còn Tống Tranh toát ra từ tận đáy lòng: Không rảnh.
Xã giao vô nghĩa là lãng phí thời gian. Anh ta sẽ hạn chế các tương tác xã giao này ở mức tối thiểu. Yêu đương hả, đương nhiên là bị gạch bỏ khỏi thời gian biểu, căn bản không tồn tại. Trong đầu Tống Tranh chỉ có thực vật và côn trùng. Nếu không sao có thể xuất bản nhiều bài báo SCI đạt điểm cao như vậy trong thời gian học đại học?
Cho nên Tần Sương Tinh khá sợ Tống Tranh. Cậu cảm thấy mình nói nhiều một câu là lãng phí thời gian nghiên cứu khoa học quý giá của anh ta.
Bởi vậy, cứ việc trong lòng lo sợ bất an, Tần Sương Tinh vẫn lấy hết can đảm, dùng tốc độ nhanh nhất đi vào phòng học.
“Em tới rồi.”
Tống Tranh nghe được tiếng bước chân, nâng mí mắt liếc một cái.
“Dạ… em chào anh.”
Tần Sương Tinh cố gắng khống chế không nói lắp. Lắp bắp cũng là lãng phí thời gian, đối với Tống Tranh chính là phạm tội.
Tần Sương Tinh kéo ghế, nhanh chóng ngồi xuống.
Quả nhiên Tống Tranh đi thẳng vào vấn đề.
“Trần Hi đã đưa tôi xem tài liệu của cậu, nói cậu là sinh viên duy nhất đáp ứng đủ điều kiện tuyển thẳng lên học thạc sĩ ngành bảo vệ thực vật năm nay. Đúng là tất cả điều kiện đều phù hợp.”
Tống Tranh không nói nhiều, lấy ra một tờ giấy từ folder, mặt trên liệt kê yêu cầu lên cao học.
Nói chung, hạn ngạch học tập sau đại học sẽ được xác định vào đầu học kỳ đầu tiên của năm cuối cấp, tức là vào tháng 9 hoặc tháng 10.
Lúc này đang là tháng sáu, học kỳ cuối năm ba của Tần Sương Tinh. Nếu có ý học thạc sĩ, lẽ ra nên chuẩn bị từ tháng 2-3. Nhưng Tần Sương Tinh chậm chạp mãi không quyết định, ngược lại khiến người hướng dẫn Trần Hi lo lắng.
Tần Sương Tinh nhận giấy từ anh Tống, nhanh chóng đọc qua.
Các yêu cầu về chương trình học sau đại học thay đổi theo từng năm, trước đó cậu đã tìm hiểu qua. Chủ yếu là điểm thành tích, thành tựu nghiên cứu khoa học, xếp hạng thi đua và những yêu cầu cơ bản nhất về tư tưởng, đạo đức.
Tuy rằng chuyên ngành này không được ưa chuộng và điểm trúng tuyển không cao, nhưng đại học Nghi Giang nổi tiếng là trường đại học học thuật hàng đầu.
Đại học Nghi Giang đặt yêu cầu về thành tích học tập cao đến thái quá. Dưới các loại điều kiện hạn chế, kết quả là chỉ còn sót lại một mầm non Tần Sương Tinh. Người cố vấn Trần Hi cực kỳ hy vọng mầm non duy nhất sẽ đậu, Đồng thời mang lại vẻ vang cho khoa bọn họ.
Tần Sương Tinh đã tìm hiểu về yêu cầu học cao học, nhưng trước mặt là Tống Tranh nghiêm khắc tỉ mẩn, cậu không dám phạm bất kỳ sai sót nào.
Cậu nghiêm túc đọc nội dung trên giấy thêm một lần nữa.
“Trần Hi cũng đưa sơ yếu lý lịch của cậu cho giáo sư Chu xem. Giáo sư Chu đọc hai bài luận văn năm nay của cậu, cảm thấy cậu có tư chất không tồi. Chỉ cần cậu dựa theo yêu cầu trường học chuẩn bị tài liệu, chuyện này trên cơ bản đã định.”
Tốc độ nói của Tống Tranh rất mau, giải thích rõ ràng. Là phong cách nói chuyện điển hình của nhân viên nghiên cứu.
“Vâng… vâng.”
Tần Sương Tinh bất giác nuốt nước miếng. Không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Khẩu trang ướt dầm dề dán trên mặt, hơi thở nóng hừng hực. Gương mặt Tần Sương Tinh dưới mũ lưỡi trai nóng bừng, giọng nói nhỏ nhẹ kẹt ở khẩu trang, mơ hồ không rõ.
Tống Tranh nhíu mày, biểu tình trở nên nghiêm túc.
“Tất cả điều kiện khách quan của cậu không có vấn đề gì. Vấn đề duy nhất là… Trần Hi nói với tôi, cậu có chứng sợ xã giao, đúng không?”
Tới rồi.
Tần Sương Tinh rơi lộp bộp trong lòng. Quả nhiên vẫn tới.
“Dạ, em…”
Không hiểu sao cậu cảm thấy thẹn, không dám nói từ đó với Tống Tranh. Vì thế cậu cẩn thận mà nói, suýt cắn trúng lưỡi, “Em hơi hướng, hướng nội…”
“Vậy cậu học lên cao học vì thật lòng muốn làm nghiên cứu khoa học, hay là vì trốn tránh xã hội?”
Vấn đề này quá sắc nhọn, gần như nghi ngờ động cơ cậu học thạc sĩ.
Ánh mắt Tống Tranh còn sắc nhọn hơn cả vấn đề này. Giống như kim châm côn trùng, lạnh lẽo ghim cứng Tần Sương Tinh trên ghế.
Tần Sương Tinh đứng ngồi không yên, rất muốn dịch mông một chút, mỗi tội không dám. Nên trả lời như thế nào? Nếu trả lời không tốt, liệu có ảnh hưởng đến việc học cao học…
Tần Sương Tinh bất an li.ếm môi, không biết nên nói gì. Cảm giác hồi hộp lo lắng như đàn kiến rậm rạp hành quân sau gáy cậu.
Cậu bắt đầu cảm thấy choáng đầu.
Tống Tranh tiếp tục nói: “Chuyên ngành bảo vệ thực vật học có tỷ lệ việc làm rất cao. Cho dù không học cao học, tốt nghiệp khoa chính quy cũng có thể tìm được công việc không tệ. Vậy nên tôi muốn xác nhận lại với cậu, rốt cuộc cậu có thật sự muốn làm nghiên cứu khoa học hay không.”
Tần Sương Tinh: “…”
Tần Sương Tinh mơ hồ lý giải được băn khoăn của Tống Tranh.
Một khi trở thành học sinh của thầy Chu, giáo sư Chu Gia Nghị, khả năng cao Tống Tranh sẽ trực tiếp dẫn dắt cậu. Nếu cậu chỉ vì trốn tránh xã hội mà theo học nghiên cứu sinh, đối với Tống Tranh chính là lãng phí không thể tha thứ.
Thời gian của Tống Tranh rất quý giá. Anh ta là người đi căn tin ăn cơm cũng ngại lãng phí thời gian, sao có thể chịu đựng một thằng nhóc lười biếng ù lì tham gia nhóm nghiên cứu của mình.
“Xin, xin lỗi…”
Trái tim Tần Sương Tinh đập càng lúc càng nhanh. Quá khẩn trương, cậu chỉ có thể nói lời xin lỗi ra khỏi miệng.
Tống Tranh híp mắt, nhìn chằm chằm cậu. Ánh mắt kim châm côn trùng lạnh lùng đóng đinh Tần Sương Tinh trên ghế.
Tần Sương Tinh cảm thấy mỗi một lần trái tim đập đều như bị đâm xuyên.
Cậu thở cũng không dám há mồm thở to. Ngực dần khó chịu đau đớn, đầu óc chóng mặt nặng. Xúc động chạy trốn như binh lính không nghe chỉ huy, sắp lâm trận thì đòi tông cửa bỏ chạy.
Tần Sương Tinh cúi đầu, hoảng loạn tránh né ánh mắt Tống Tranh.
Bầu không khí gần như ngưng đọng.
…
Một lát sau, dày vò như thể sống một giây bằng một năm, Tống Tranh cuối cùng cũng mở miệng.
“Có phải cậu sợ tôi không.”
Ngữ khí Tống Tranh hơi khó hiểu, không biết là câu nghi vấn hay là câu trần thuật.
Tần Sương Tinh: “…”
Có thể trả lời là “Đúng” không? Tần Sương Tinh do dự không dám mở miệng.
Tống Tranh nhíu mày.
Tần Sương Tinh mơ hồ nhận thấy thần thái Tống Tranh biến hóa, tức khắc cúi đầu càng sâu, căn bản không có dũng khí ngước mắt xem.
“Chứng sợ xã hội của cậu rất nghiêm trọng.” thanh tuyến Tống Tranh nghe không ra cảm tình, “Nếu chọn giáo sư Chu là giáo viên hướng dẫn, hai ba năm kế tiếp cậu sẽ phải đi theo tôi làm dự án. Tốt nhất là nghĩ cho kỹ.”
Tần Sương Tinh: “…”
Càng sợ hãi!
“Dạ, em… em…”
Tần Sương Tinh không thể khống chế nói lắp. Ngón tay lo lắng nắm lấy ống quần, lòng bàn tay đổ mồ hôi, sau lưng nổi da gà. Toàn thân tràn ngập ba chữ: Muốn bỏ chạy!
Tống Tranh nhìn chằm chằm cậu, mày càng nhăn càng sâu.
Tần Sương Tinh mơ hồ cảm giác được tầm mắt của Tống Tranh, chỉ cảm thấy đầu bị nhìn chằm chằm thành cái lỗ. Trong lòng càng thêm hoảng loạn, chỉ muốn nhấc chân chạy trốn.
“Vậy đi.”
Tống Tranh bỗng mở miệng: “Cậu suy xét đi. Nếu xác định muốn học cao học, có thể đổi giáo viên khác, không bắt buộc phải là giáo sư Chu. Cậu có thể nhờ Trần Hi giúp cậu hỏi thăm các giáo viên khác.”
“Hoặc là.” Anh ta tạm dừng một chút.
“Nghỉ hè cậu có thể vào nhóm nghiên cứu của bọn tôi một khoảng thời gian, xem bản thân có thích ứng được hay không.”
Tần Sương Tinh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt kinh ngạc chợt lóe. Rất nhanh cậu lại cúi đầu, đỏ mặt, dùng giọng rất nhỏ đáp: “Vâng, vâng ạ”
Tống Tranh: “Ừ.”
Tần Sương Tinh hoảng loạn đứng dậy: “Không quấy rầy anh nữa, em…”
Tống Tranh: “Về đi”
Nói xong bắt đầu dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về phòng thí nghiệm.
Tần Sương Tinh hận không thể đứng ở cửa khom lưng cung tiễn anh Tống. Ai ngờ Tống Tranh đi được hai bước lại quay trở về., con ngươi đen nhánh như mực nhàn nhạt liếc cậu một cái.
“Rối loạn lo âu xã hội thì tìm bác sĩ khám đi. Đừng để im như vậy.”
Tần Sương Tinh: “…”
Vất vả mãi mới thả lỏng tâm tình, thì đột ngột bị búa to tàn nhẫn đập một phát.
Tống Tranh đi khuất.
Tần Sương Tinh như tù nhân đến hạn được phóng thích, thở phào một hơi, cũng đi ra khỏi khu dạy học.
Làm sao bây giờ?
Anh Tống nói không sai, cậu không thể mãi như vậy. Đừng nói tìm công việc, cho dù là học nghiên cứu, chui đầu vào phòng thí nghiệm không bao giờ ra ngoài, cậu vẫn cần giao tiếp cùng người khác. Cậu không thể cả đời chỉ đối mặt với côn trùng không biết nói…
Nghĩ đến đây, lòng Tần Sương Tinh trầm xuống.
Thật ra không phải là cậu không đi khám bác sĩ. Ngược lại, cậu đã đến trung tâm Sức Khỏe Tâm Thần thành phố Nghi Giang, khoa thần kinh tốt nhất cả nước.
Cuối cùng luôn bất lực về nhà.
Không biết vì sao, mỗi lần bắt đầu điều trị rất có hiệu quả, nhưng miễn cưỡng kiên trì một khoảng thời gian, tình huống của cậu sẽ chuyển biến xấu. Đến nỗi cuối cùng không dám gặp mặt bác sĩ chủ trị.
Lần nào cũng không giải quyết được gì, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cậu quá tệ, là đồ bùn lầy đỡ không dậy.
Ánh nắng tháng sau xán lạn và nóng hổi. Tiếng ve sầu ồn ào chen vào màng nhĩ, cuồng vọng va chạm loạn xạ vào màng tai cậu. Tần Sương Tinh đứng dưới bóng cây mã não trong chốc lát, chợt nghe thấy khu dạy học reo chuông tan học, các bạn học lục tục từ trên cầu thang đi xuống.
Cơ bắp toàn thân Tần Sương Tinh căng cứng, theo bản năng cúi thấp đầu, bước nhanh đến bãi đậu xe đạp.
Sân trường như thể khôi phục sinh cơ. Bầu không khí yên lặng khi vào tiết học tan biến, thay vào đó là đám đông nhóm sinh viên kết bè kết bạn, nói nói cười cười.
Tần Sương Tinh đẩy xe đạp, cúi đầu, yên lặng đi ngược dòng người nơi sân trường.
Cậu phải về nhà. Cậu muốn về nhà.
Thời gian này là lúc mọi người đến căn tin ăn cơm.
Căn tin… Đó là nơi cậu nghĩ cũng không dám nghĩ. Tuy rằng có kinh nghiệm đi quán đồ ăn sáng, trong tiềm thức của cậu vẫn kháng cự, không dám đi vào. Cho nên cậu chỉ có thể về nhà.
Cứ như vậy, về sau phải làm sao bây giờ? Không được, bắt buộc phải nghĩ cách rèn luyện bản thân, bắt buộc phải khắc phục chứng sợ xã hội.
Bắt buộc phải nỗ lực… Không được làm kiêu như vậy. Không được giữ nguyên hiện trạng…
Phải nghĩ cách… Bước ra bước đầu tiên.
Xe đạp dừng.
Tần Sương Tinh nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Cậu dùng sức bẻ tay lái, quay đầu xe, chuyển hướng đến căn tin.
Liều mạng tự cổ vũ bơm dũng khí, Tần Sương Tinh căng da đầu, chịu đựng nhiệt độ đám đông ập vào mặt, đi vào căn tin biển người tấp nập giữa tháng sáu nóng bức.
…
Vài ngày sau, thứ bảy.
Trường trung học số một thành số Nghi Giang, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Cổng trường rộng mở, treo biểu ngữ nhiệt liệt kỷ niệm ngày thành lập trường. Lẵng hoa của vô số cựu học sinh sắp thành hàng hai bên cổng trường, bong bóng màu sắc rực rỡ bay lơ lửng trên không trung. Nơi nơi đều có không khí vui mừng dào dạt, làm người ngang qua cũng cảm thấy vui lây, tay già chân yếu có thêm sức lực.
“Tuổi trẻ tốt ghê…”
Thỉnh thoảng có học sinh tốt nghiệp đi qua bên người. Đám làm công ăn lương đã bước vào xã hội, bị công ty bị nhà tư bản hiểm độc chà đạp thể xác lẫn tinh thần mệt rã rời, mỗi khi nhìn nhóm học sinh mặc đồng phục đi qua trước mặt đều nhịn không được phát ra tiếng cảm khái.
Tuổi trẻ thật tốt!
Vinh Phong: “…”
Đúng vậy. Tuổi trẻ thật tốt.
Tầm mắt anh bất giác dừng lại trên những bộ đồng phục quen thuộc.
Qua nhiều năm như vậy, đồng phục trường học vẫn luôn không đổi. Mùa hạ là kiểu áo nhạt màu thông khí, mùa đông thì thêm áo khoác đồng phục đậm màu. Điểm giống nhau là, kiểu dáng đều quá mức to rộng, càng về eo càng rộng thùng thình, thành ra tất cả dáng người béo gầy đều trông như nhau.
Trông giống thùng nước.
Đây là một dạng hạn chế thẩm mỹ, đồng thời tạo chút giảm xóc cho các học sinh tự ti không biết cách ăn mặc, vùng sâu vùng xa hoặc gia cảnh không tốt.
Ký ức xa xôi như ánh mặt trời nóng rát, chiếu thẳng vào óc.
Vinh Phong cảm thấy hơi khó thở, cảm giác hít thở khó khăn quen thuộc. Hơi giống cảm giác xông vào căn phòng kín không kẽ hở trong đám cháy, phía sau rầm một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Nhưng cảm giác hít thở khó khăn trong trí nhớ còn đáng sợ hơn cả đám cháy. Là cảm giác tuyệt vọng lẫn lộn không thấy ánh mặt trời, không chỉ không có chỗ trốn, mà còn không thấy tương lai.
Mãi đến khi anh nhìn thấy một tia sáng.
Vinh Phong nhắm mắt, cảm giác được ánh mặt trời như một cái tát nóng bừng dừng ở trên mặt. Ký ức xa xôi tựa như nước đen bị phơi khô. Khi anh mở mắt ra, cả người như đứng lên từ nước bẩn bùn lầy.
Có người đã giơ tay kéo anh đứng dậy.
Cậu ấy có ở chỗ này không? Hôm nay cậu ấy có đến không?
Kiềm chế chờ mong vui sướng, Vinh Phong hít sâu một hơi, ánh mắt lại lần nữa trở nên kiên định trầm ổn.
Bình tĩnh, bình tĩnh. Nếu gặp nhau thì phải bình tĩnh, đừng dọa cậu ấy.
Vinh Phong đi hướng quảng trường trung tâm sân trường, tầm mắt nhanh chóng tìm kiếm chung quanh. Đây là kỹ năng rèn luyện từ việc cứu hộ đám cháy, ánh mắt nhạy bén có thể chuẩn xác tìm được người sống sót dù xung quanh tràn ngập khói lửa mù mịt hoặc sáng sủa.
Thình thịch. Thình thịch.
Vinh Phong kiềm chế trái tim đập liên hồi, bình tĩnh vững vàng tìm kiếm người ấy.
—————————–
Lời tác giả:
Câu chuyện song hướng cứu rỗi.
“Em đã từng cứu anh, hiện tại đến lượt anh tới cứu em.”