Vinh Phong nhìn dán nhãn cuối cùng trên màn hình, sửng sốt một chút.
Bấm nhầm à?
Dựa vào hiểu biết của anh về Tần Sương Tinh, Tần Sương Tinh chắc chắn sẽ không gửi cho anh loại dán nhãn này.
Thế nhưng đợi hai giây, tin nhắn không bị thu hồi.
Vinh Phong chìm vào suy tư, rồi chợt hiểu ra.
Ồ, chắc đây được xem là một cách thể hiện sự vui mừng? Dù sao cũng chỉ là một cái dán nhãn, hơn nữa là một con mèo ôm lấy con mèo khác, “chụt” một cái thật to.
Ừm, chắc chỉ là thể hiện niềm vui thôi, không có ý gì khác.
Vinh Phong bình tĩnh nghĩ vậy.
Một giây sau, anh thấy Tần Sương Tinh bùng nổ hàng loạt tin nhắn.
– Tần Sương Tinh: Xin lỗi xin lỗi em gửi nhầm!
– Tần Sương Tinh: Cái sticker cuối cùng đó anh coi như không thấy nhé! Lỡ tay bấm nhầm đấy!
– Tần Sương Tinh: [Bình xịt mất trí nhớ].jpg
– Tần Sương Tinh: [Bình xịt mất trí nhớ].jpg
– Tần Sương Tinh: [Bình xịt mất trí nhớ].jpg
– Tần Sương Tinh: Rất cảm ơn anh! Không cần đến tận trường đâu! Lần sau để em mời anh ăn cơm nha!
Vinh Phong: “…”
Tầm mắt dừng lại ở ba cái ảnh “bình xịt mất trí nhớ”, Vinh Phong không nhịn được nhếch môi cười.
Sao lại mời ăn nữa? Không phải mới năm ba đại học sao, tiền tiêu vặt đủ xài không?
Trước giờ Vinh Phong chưa nghĩ đến chuyện này.
Lần này họ cùng lên núi đi thực địa bắt côn trùng, thiết bị có thể mượn từ phòng thí nghiệm, nhưng lều trại, bình nước… đều phải tự mua. Còn cả mấy con côn trùng mà Tần Sương Tinh nuôi ở nhà nữa. Đất dinh dưỡng, hộp nuôi, lưới trèo các loại, cũng đều phải tự bỏ tiền túi.
Trước đây Vinh Phong từng hỏi bóng gió: bố mẹ cậu có ủng hộ không?
Câu trả lời là: có. Nhưng phần lớn số tiền mà Tần Sương Tinh dùng cho sở thích này không chỉ đến từ ba mẹ, đa phần cậu lấy từ học bổng. Đó cũng là một trong những lý do cậu học tập chăm chỉ đến vậy.
Học bổng của Đại học Nghi Giang rất hậu hĩnh, đi kèm là yêu cầu cực cao. Tần Sương Tinh học hành rất nghiêm túc, thường xuyên thức đêm học bài, mới có thể giữ vững vị trí đứng đầu chuyên ngành mà không từ bỏ sở thích.
Phần lớn học bổng của cậu dùng để bù đắp chi phí cho đam mê. Còn lại chút ít mới dùng cho chi tiêu thường ngày như mua quần áo, ăn uống, đi lại…
Tần Sương Tinh muốn lấy chữ ký của L-OHP. Vinh Phong ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hay là cậu tới chỗ bọn tôi đi.”
Anh gửi một địa chỉ, “Chắc không xa nhà cậu đâu.”
Vinh Phong không biết nhà cậu ở đâu, nhưng dựa vào lần tình cờ gặp nhau ở chợ, có thể đoán là không xa đội cứu hỏa.
Tần Sương Tinh trả lời rất nhanh: Được ạ.
Hai người hẹn thời gian, Vinh Phong đặt điện thoại xuống đi tắm. Tắm xong trở về, vừa lau tóc vừa đưa tay kiểm tra có tin nhắn mới không.
Có một tin, nói là đang chuẩn bị cho đợt đèn dụ lần hai. Không đính kèm hình ảnh, chắc là sợ dọa anh.
Nghĩ tới cảnh tối qua, quả thật có hơi rùng mình. Vinh Phong không khỏi thấy ngứa ngáy cổ họng, lưng cũng hơi nhột, như một dạng dị ứng đến muộn.
Anh nhịn không được đi ra cạnh cửa sổ, kéo vài cái xác nhận cửa lưới đã đóng kỹ, mới quay lại giường, ngồi xuống, liếc nhìn tờ giấy có chữ ký L-OHP đặt trên bàn, rồi nhìn ngăn tủ đựng tiêu bản bướm ở góc phòng.
Vinh Phong bất chợt nảy ra một ý nghĩ.
Tính đến nay, tất cả mớ kiến thức về côn trùng mà Tần Sương Tinh từng giảng giải cho anh, thực ra khá thú vị.
Vinh Phong vì chuyện hồi cấp ba nên có bóng ma tâm lý với côn trùng. Cũng có rất nhiều người vì đủ loại lý do mà cảm thấy chúng kinh dị, ghê tởm. Thế nhưng, thật ra côn trùng là một quần thể sinh vật cực kỳ lớn, có vô số loài sinh vật kỳ diệu đến mức khó tin.
Sự kỳ công của tạo hóa khiến những sinh linh nhỏ bé này tiến hóa ra đủ loại tập tính và hình thái rực rỡ. Chính điều đó đã khiến Tần Sương Tinh như Alice bước vào xứ sở thần tiên, được mở mang tầm mắt, mừng rỡ khôn xiết.
Bây giờ, Vinh Phong cũng dần có cảm giác tương tự. Càng hiểu biết nhiều, anh càng cảm thấy chúng không đến nỗi đáng sợ. Có một số loài khờ khạo dễ thương, một số loài ngầu lòi cực kỳ.
Có vài loài… khụ khụ, ăn cũng ngon.
Đáng tiếc thật.
Càng nghĩ càng cảm thấy mấy buổi phổ cập khoa học mà Tần Sương Tinh dày công chuẩn bị, chỉ nói cho mỗi mình anh nghe thì phí quá.
Cái gì thú vị thì nên được nhiều người hơn biết hơn. Như vậy không phải sẽ có thêm nhiều người cùng cậu thảo luận, chia sẻ niềm vui này sao?
Tần Sương Tinh rất thích thảo luận về côn trùng với người khác. Lúc ở trong nói, Vinh Phong đã nghe mấy cuộc trò chuyện giữa cậu và các đàn anh đi thực địa. Khi ấy Tần Sương Tinh đối mặt với đàn anh vẫn còn lúng túng, nhưng đã nói rất nhiều.
Câu này nối câu kia, như dây đàn rung động, không ngừng ngân vang.
Cậu thực sự tận hưởng, yêu thích, và thật lòng đam mê.
Vinh Phong nghĩ mãi, khóe môi hơi nhếch lên.
Châm chước hồi lâu, anh lật người xuống giường, lấy máy tính, mở trang chủ T-Station lướt xem, rồi gửi vài tin nhắn cho blogger triệu fan mới lưu vào danh bạ hồi sáng.
……
Sáng hôm sau, ánh mặt trời buổi sớm lặng lẽ rọi vào lều.
Đêm qua họ tiếp tục làm đèn dụ và thu hoạch được kha khá. Mẹ thiên nhiên không ngừng mang tới kinh ngạc cho cậu.
Hôm nay là ngày thứ ba vào núi. Tuy tối qua ngủ muộn, nhưng vì mong chờ chuyến đi hôm nay, Tần Sương Tinh vẫn tỉnh dậy từ rất sớm, chuông báo thức chưa kịp reo.
Mấy giờ rồi nhỉ? Tần Sương Tinh lơ mơ mò lấy điện thoại, thấy vẫn còn sớm.
Màn hình hiện vài tin nhắn, đều do Vinh Phong gửi.
– Vinh Phong: Dậy chưa?
– Vinh Phong: Có một ý tưởng, không phải giao nhiệm vụ gì đâu. Chỉ là một suy nghĩ bất chợt nảy ra.
– Vinh Phong: Những lần cậu giảng về kiến thức côn trùng ấy, tôi thấy mấy buổi phổ cập khoa học đó cực kỳ hay. Người sợ côn trùng như tôi còn có thể tiếp thu, cũng thấy thú vị.
– Vinh Phong: Tôi nghĩ nếu có thể để nhiều người hơn được nghe, thì sẽ là một chuyện rất ý nghĩa.
– Vinh Phong: Hôm qua không phải có blogger tới phỏng vấn sao, tôi thấy cậu cũng hay xài T-Station. Nếu cậu cũng làm blogger, thử đăng mấy video khoa học thường thức thì sao?
– Vinh Phong: Không cần lộ mặt, giống mấy buổi giảng cậu từng làm cho tôi.
– Vinh Phong: Tôi biết chuyện này hơi khó với cậu, nhưng xem như một kiểu thử thách đi, hoặc thuyết trình nửa công khai?
– Vinh Phong: Cậu thấy sao?
Tần Sương Tinh: “…”
Cậu vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy một đoạn tin nhắn dài dằng dặc, đầu óc chưa kịp vận hành.
Cậu lơ mơ, ánh mắt cứ đảo đi đảo lại trên mấy dòng chữ đó, phải rất lâu mới bắt được vài từ khóa quan trọng.
Video khoa học thường thức, blogger, thử thách?
Nhiệm vụ mới? Làm blogger trên T-Station?
Tần Sương Tinh bật dậy khỏi túi ngủ, nháy mắt tỉnh táo.
Cậu ôm điện thoại, trợn to mắt, chăm chú đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn của Vinh Phong mấy lần, tim không hiểu sao đập thình thịch liên hồi.
Đã đọc xong, đã hiểu.
Thì ra không phải giao nhiệm vụ, chỉ là đề xuất cá nhân của Vinh Phong.
Nhưng chẳng hiểu sao… Ngón tay lướt nhẹ, yết hầu động dậy, cậu không nhịn được lại một lần nữa, một lần nữa, kéo khung trò chuyện lên trên cùng, đọc lại từ tin nhắn đầu tiên.
Dịu dàng quá.
Cảm giác ấm áp chân thành tràn ra khỏi từng hàng chữ, đến cả dấu câu cũng mang theo nhiệt độ. Anh cẩn trọng, dè dặt hỏi ý kiến của cậu, liên tục nhấn mạnh “không phải nhiệm vụ”, như sợ cậu hiểu lầm mà căng thẳng.
Tần Sương Tinh không nhịn được xem đi xem lại. Cuối cùng kéo khung chat lên trên cùng, xem thời gian gửi tin nhắn.
Là 5 giờ rưỡi sáng.
Điện thoại của Tần Sương Tinh có kết nối với vòng tay theo dõi sức khỏe, trong thời gian ngủ máy sẽ tự động bật chế độ không làm phiền, không đánh thức cậu.
Vinh Phong từng hỏi cậu về chuyện này.
Bên đội cứu hỏa của họ bắt đầu huấn luyện vào sáu giờ sáng. Vậy nên thời gian thức dậy của Vinh Phong từ lúc gia nhập đội cho đến bây giờ, luôn là 5 giờ rưỡi, chưa từng gián đoạn.
Tần Sương Tinh gần như mỗi ngày thức dậy đều sẽ thấy Vinh Phong gửi tin nhắn cho cậu. Có lúc là tiếp tục câu chuyện tối hôm trước, có lúc chỉ đơn giản là chào hỏi.
Thi thoảng anh cũng sẽ gửi ảnh chụp nắng sớm nhợt nhạt nơi chân trời, yếu ớt soi sáng tầng mây. Tựa như đoạn kết của một bộ phim thần thoại sử thi, hào quang trở lại mặt đất, ánh bình minh một lần nữa giáng xuống nhân gian. Một vẻ đẹp hùng vĩ đến mức không lời nào tả nổi.
Tần Sương Tinh đọc đoạn tin nhắn dài của Vinh Phong thêm lần nữa, tâm trạng dâng trào không biết phải miêu tả ra sao. Nó như ánh bình minh mờ nhạt dịu nhẹ ấy, từ từ, từng chút một, dâng lên trong lòng cậu.
Nó chậm rãi mà kiên định, mang sức mạnh soi rọi khắp đất trời, cuối cùng sẽ thắp sáng bầu trời, dịu dàng phủ lên mặt đất, dịu dàng chiếm trọn trái tim cậu.
……
Chuyến dã ngoại thực địa ở núi Kim Dương kết thúc viên mãn.
Ba người tay xách nách mang trở về, mệt lử nhưng vô cùng hài lòng. Ngay cả đàn anh Tống Tranh, tuy vẻ mặt vẫn lãnh đạm, nhưng ánh mắt cũng hiện lên vẻ mãn nguyện, như người đói lâu ngày được ăn no nê một bữa.
Trên đường về vẫn là Lục Vanh lái xe.
Tần Sương Tinh hơi ngại. Dù sao ai cũng mệt như nhau, vậy mà Lục Vanh không chỉ cho mượn xe mà làm tài xế, nghĩ sao cũng thấy áy náy.
Đang nghĩ cách nói lời cảm ơn thì thấy Tống Tranh bước tới, nhàn nhạt mở miệng.
“Để tôi lái cho.” Anh ta với tay mở cửa ghế lái.
Lục Vanh nhướng mày: “Anh biết lái à?”
Tống Tranh: “Biết.”
Ngừng một chút, bổ sung: “Chưa từng lái siêu xe. Nhưng tôi sẽ cẩn thận.”
Lục Vanh lộ biểu cảm rất hứng thú.
Tần Sương Tinh lúc này đã dọn hết hành lý và balo ra băng ghế sau. Chỗ ngồi sau bây giờ dù chỉ chừa một vị trí cũng thấy chật chội. Cậu ngoan ngoãn cuộn mình ngồi ở góc sau, ngẩng đầu nhìn hai đàn anh.
Cứ tưởng Lục Vanh sẽ từ chối, hoặc ít nhất khách sáo chút, hoặc nửa đùa nửa thật phản bác đôi câu. Thế nhưng Lục Vanh chẳng nói gì cả, chỉ cười cười ngồi vào ghế phụ lái.
Tống Tranh cũng lên xe, cúi đầu tìm dây an toàn.
Lục Vanh duỗi tay qua: “Ở đây.”
Tống Tranh liếc hắn một cái, không nói gì.
Bầu không khí vi diệu.
Tần Sương Tinh ngồi cách một hàng ghế cảm thấy như ngồi trên đống lửa, luôn có cảm giác đàn anh Tống sắp thốt lên “tôi biết rồi” bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng không có.
Cạch.
Hai người rất hòa bình cài dây an toàn.
Tần Sương Tinh: “…Ủa”
Xe khởi động, tiếng động cơ rền vang. Ánh tà dương mang theo hơi nóng, bụi đất cuộn lên từ con đường lởm chởm đã che mất tiếng “ủa” nghi hoặc nhỏ xíu của Tần Sương Tinh.
“Vậy thì phiền anh Tống rồi. Cứ chạy thoải mái, xe có bảo hiểm, đụng xe cũng không sao.”
Lục Vanh thoải mái ngả lưng lên ghế phụ, nhắm mắt lại, “Em ngủ tí.”
Tống Tranh: “Ừ.”
Tần Sương Tinh: “…”
Ủa ủa ủa?!
Cảm giác hai người này không giống như trước nữa thì phải? Hình như bắt đầu từ đêm đầu tiên làm đèn dụ côn trùng… Đêm đó đã xảy ra chuyện gì sao? Chẳng lẽ hai người đã đánh nhau, sau đó cười một cái xem như hết hận?!
Tần Sương Tinh chớp mắt khó hiểu, co mình vào hàng ghế sau chật chội, cảm thấy bản thân như một con cún ngơ ngác được hai ông chủ đưa đi dạo mà chẳng biết sẽ đi đâu.
Thôi kệ, lo chuyện mình trước đã.
Tần Sương Tinh nhìn hai người một lúc, cảm thấy cứ nhìn chằm chằm thế này không được lịch sự lắm, nên dứt khoát thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy nghĩ một chuyện cực kỳ quan trọng khác.
Tạo tài khoản T-Station thì nên đặt tên gì nhỉ?