Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 52

Tần Sương Tinh lập một tài khoản có tên là “Kiến Bắp Cải”.

Quy trình đăng ký trở thành nhà sáng tạo rất đơn giản. T-Station luôn khuyến khích người dùng đăng tải tác phẩm của mình, chỉ cần được xét duyệt là có thể xuất hiện trên nền tảng cho mọi người xem.

Sau khi từng bước điền xong thông tin cá nhân, Tần Sương Tinh vào giao diện quản lý của nhà sáng tạo trên T-Station.

Nhìn màn hình trống trơn và nút “Đăng bài” nổi bật ở góc, cậu thấy hơi… không thật.

Không ngờ lại dễ thế này.

Tần Sương Tinh trước đây chỉ vào T-Station với tư cách khán giả, chưa bao giờ nghĩ rằng “trở thành một blogger” lại dễ như vậy.

Tất nhiên, hiện giờ cậu vẫn chưa phải là blogger thực thụ, mới chỉ vừa hoàn thành đăng ký và được cấp nhãn “nhà sáng tạo” từ hệ thống mà thôi.

Nhìn dòng chữ “nhà sáng tạo” bên cạnh ID của mình, Tần Sương Tinh chợt nhớ lại mấy lần thử thách trước. Tính ra, cậu đã hoàn thành sáu thử thách lớn. Ban đầu là [Sticker tâm trạng], sau đó là [Chạy bộ buổi sáng], tiếp theo là [Thú nhồi bông], rồi đến [Mua trà sữa tại quầy]…

Mức độ khó từ từ tăng lên, Tần Sương Tinh cảm nhận được điều đó. Nhưng tất cả vẫn nằm trong phạm vi cậu chịu được.

Đặc biệt là lần mua trà sữa, ban đầu cậu có chút tâm lý chống cự. Cậu rất sợ tiếp xúc với kiểu người như nhân viên bán hàng hay tiếp thị – những người mang “năng lượng xã hội siêu cấp” như thế khiến cậu thấy ngột ngạt. Cậu sợ họ quá nhiệt tình, sợ bản thân lúng túng sẽ khiến đối phương khó xử.

Nhưng khi thật sự làm, cậu phát hiện thật ra chẳng có gì ghê gớm, vẫn ổn và không khó như tưởng tượng.

Chưa kể đôi khi còn gặp vài bất ngờ nho nhỏ.

Cậu thật sự không ngờ nữ nhân viên quán trà sữa lại chúc cậu một ngày vui vẻ. Cậu cảm nhận được sự tử tế đến từ người xa lạ, nằm ngoài dự đoán.

Đó là một câu chúc phổ biến mà ai cũng nói, nhưng khiến cậu rất vui và hơi cảm động.

Quả nhiên chỉ khi nỗ lực bước ra khỏi vùng an toàn, ta mới thấy được phong cảnh khác biệt. Nếu cứ rúc trong tổ của mình như trước kia, chắc chắn là không được.

May mà cậu gặp được Vinh Phong. Nếu chỉ dựa vào một mình cậu, e rằng sau khi khó khăn lắm mới dám đưa chân ra một bước, sẽ lại vội vã rụt về vì sợ hãi lo lắng.

Nhờ có Vinh Phong dẫn dắt khích lệ, nói cho cậu biết bước tiếp theo nên làm gì, khen cậu lần này làm tốt lắm, giỏi lắm.

Anh đối xử với cậu cực kỳ cực kỳ tốt.

Tại sao Vinh Phong đối xử tốt với cậu thế nhỉ?

Tần Sương Tinh nóng mặt, đầu óc choáng váng như bị hâm nóng. Cơ mà cái cảm giác mơ màng này cũng dễ chịu.

Cậu phát hiện chứng “sợ xã hội dành riêng cho Vinh Phong” của mình đang ngày càng nghiêm trọng. Từ [thấy Vinh Phong thì đỏ mặt], đã tiến hóa thành [nghĩ tới Vinh Phong thôi đã đỏ mặt]!

Kỳ lạ ghê.

Mặt Tần Sương Tinh nóng bừng, cảm giác bản thân như một quả trứng suối nước nóng vừa luộc xong, chỉ cần bấm nhẹ một cái là lòng đào bên trong sẽ chảy tràn ra ngoài.

Kỳ quá!!!

……

Đang xoắn xuýt thì màn hình nhảy ra một thông báo: Blogger bạn đặc biệt theo dõi L-OHP vừa cập nhật video mới tại…

Ơ! L-OHP có video mới!

Tần Sương Tinh giật mình, không do dự bấm vào ngay. Nội dung thông báo không hiện đầy đủ tiêu đề nên cậu không biết video gì.

Tần Sương Tinh theo dõi L-OHP từ lâu, rất thích phong cách làm video của cậu ta. Với một fan kỳ cựu như cậu, chỉ cần thấy tên L-OHP hiện ra là sẽ lập tức bấm vào xem, không để ý tiêu đề gì hết, xem trước rồi tính.

Nhưng lần này, ngay lúc bấm mở video, trong đầu cậu thoáng hiện lên một ý nghĩ: Có khi nào là video quay Vinh Phong không?

Mặt Tần Sương Tinh lại nóng lên. Cùng lúc đó, giọng nói quen thuộc của L-OHP vang lên từ thiết bị.

Chủ đề của video lần này là “dậy sớm”. Đại khái là kiểu: “Hãy xem những người dậy từ 2-3-4-5 giờ sáng sinh hoạt như thế nào.”

Chủ đề kiểu này đã có khá nhiều người làm phim tài liệu, hoặc ít nhất từng nhắc đến trong video, ví dụ điển hình nhất là các sạp đồ ăn sáng. Riêng L-OHP luôn chọn những lĩnh vực rất mới, gần như chưa ai đụng đến, ví dụ như lính cứu hỏa.

Đây là lần đầu tiên Tần Sương Tinh không đủ kiên nhẫn, kéo tuốt thanh video đến gần cuối. Nội dung video được sắp theo thứ tự thời gian dậy sớm, năm rưỡi sáng chắc chắn nằm cuối.

Tim Tần Sương Tinh đập thình thịch, hơi cảm thấy có lỗi với idol của mình. Nhưng khi khung cảnh trụ sở đội cứu hỏa hiện lên trong ống kính, cả người cậu lập tức bừng sáng.

Đoán trúng rồi! Thật sự là quay về lính cứu hỏa!

Cảnh đầu tiên là sân huấn luyện trống trải của đội cứu hỏa, vài tòa nhà phía xa lặng lẽ đứng giữa ánh bình minh le lói. Phần hậu kỳ chèn hiệu ứng đồng hồ nhích kim chỉ đúng 5:30, rồi lập tức cắt cảnh, chuyển sang ký túc xá của đội.

Các lính cứu hỏa tinh thần phấn chấn, mặc đồ huấn luyện, nhanh chóng chạy xuống ký túc xá.

Một đống bình luận lướt qua màn hình:

– Aaaaa LOP đúng là hiểu lòng fan! Các anh lính cứu hỏa đẹp trai quá! Ai nấy đều có cơ ngực hết aaa tôi chết mất!

– Lính cứu hỏa oppa, hehe, cơ ngực mlem mlem. Chắc chắn còn có cả cơ bụng! Rwkkk!

– Ơ, lính cứu hỏa cũng dậy sớm vậy á? Tưởng chỉ cần trực ban, có cháy mới xuất hiện cơ.

Tần Sương Tinh vô thức bỏ qua mấy bình luận khen body của các lính cứu hỏa, gõ một bình luận: 

– Vì họ phải huấn luyện buổi sáng lúc 6 giờ.

Bình luận video có một điểm hay là nó không phải kiểu bình luận tức thời, nhiều lúc còn không có ai bình luận. Nó giống như một cách “ghi dấu”, để cho những người xem sau cảm thấy có người đồng hành, như thể đám người bình luận đang cùng mình xem video vậy.

Tất nhiên ở video của L-OHP, quả thật có rất nhiều người đang cùng xem với Tần Sương Tinh.

Cậu liếc nhìn góc trái bên dưới, lượng người xem trực tuyến: 8.766 người.

Wow, có nhiều người cùng xem quá!

Tần Sương Tinh ngạc nhiên thán phục, rồi thu hồi tầm mắt, xem tiếp video.

Giây tiếp theo, không kịp phòng bị, một bóng dáng quen thuộc lọt vào khung hình. Giọng nói ấm áp có phần lười biếng của L-OHP vang lên bên tai: “Tiếp theo, chiến sĩ cứu hỏa này sẽ biểu diễn một bài huấn luyện thường ngày của họ. Leo cầu thang với 40kg phụ trọng.”

4, 40 kg?!

Tần Sương Tinh kinh ngạc. Các khán giả khác trong phần bình luận cũng đồng loạt la hét:

– Vãi! 40kg?! Tôi nặng có 45kg thôi… Vậy anh lính cứu hỏa ôm tôi chắc dễ như bỡn? Xấu hổ.jpg

– Bạn bên trên tỉnh táo chút đi. Lính cứu hỏa lúc cứu người không có bế công chúa đâu. Toàn vác như bao tải ấy.

– Chuẩn luôn. Trong hiện trường cháy, lính cứu hỏa phải tiết kiệm thể lực, không bế công chúa. Vác được bạn là may rồi, mà còn phải là lúc bạn bất tỉnh, không còn khả năng tự di chuyển nữa cơ.

– 40kg thật sự quá đỉnh… Tôi đẩy tạ cũng không được tới mức đó. Vậy mà anh ấy phải lên xuống cầu thang nữa!

– Bài tập leo cầu thang mang vật nặng này hình như là một mục thi đấu của đội lính cứu hỏa. Có cả hội thao dành riêng cho lính cứu hỏa đấy.

– Lính cứu hỏa còn có hội thao riêng á? Oa, thi gì thế, thi dập lửa à?

Sự chú ý của Tần Sương Tinh lúc này không còn nằm ở mấy dòng bình luận. Trong đầu cậu hiện lên ký ức hôm ở chợ, cậu bị Vinh Phong bế lên, đầu tựa vào ngực anh.

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Âm thanh trầm ổn trong ký ức, dịu dàng mà kiên định. Không phải tiếng tim của cậu, mà từ lồng ng.ực ấm áp, vững chãi truyền đến, nhịp tim của Vinh Phong.

Tần Sương Tinh cụp mắt, ngón tay vô thức co lại, đầu ngón tay khẽ cọ lên mặt bàn.

Nhưng như vậy lại gợi nhớ một loại xúc giác khác.

Ký ức cơ thể quá rõ ràng. Đầu ngón tay đã từng chạm qua, lòng bàn tay từng vuốt ve, bao phủ xoa bóp… Loại xúc giác khiến tim người ta run rẩy.

Mình đúng là quá tệ, sao mình lại như vậy chứ…

Tần Sương Tinh xấu hổ ôm mặt, yết hầu không kìm được lăn lộn. Cậu vừa thấy ngại vừa len lén hé mắt qua kẽ tay, tiếp tục xem video.

Trong video, Vinh Phong mặc bộ đồ huấn luyện màu xanh đậm, dáng đứng mạnh mẽ, hiên ngang như một cây tùng xanh.

Bình luận bay đầy màn hình với những câu kiểu: Đẹp trai quá đẹp trai quá, Cơ bụng cơ ngực eo chó săn bla bla.

Tần Sương Tinh lặng lẽ đưa tay tắt bình luận, vẫn úp mặt vào tay, nhìn qua kẽ ngón.

Vòng tay và eo bụng của Vinh Phong đều buộc thiết bị chịu lực. Không biết là bao cát hay gì, nhìn cực kỳ nặng. Một lính cứu hỏa mặc chính phục đứng bên nói mấy món đó cộng lại vừa đủ 40kg, cũng là tiêu chuẩn huấn luyện thường ngày của họ.

Máy quay xoay một vòng, chuyển sang toàn cảnh tòa nhà huấn luyện. Đó là một toà nhà lớn kiểu mở, cao khoảng mười mấy tầng, cầu thang không có lan can, đứng ở dưới có thể thấy rõ tình hình trên từng tầng.

Vinh Phong lúc này đã đứng ở lối vào tầng trệt, chuẩn bị sẵn sàng, tư thế có vẻ tùy ý, không câu nệ.

Chỉ huy hô một tiếng: “Lên!” Vinh Phong liền như mũi tên rời cung lao đi.

Ống kính bám theo anh.

Anh trong video mặt mày tuấn tú cương nghị, thần sắc nghiêm túc, không bị ngoại cảnh ảnh hưởng, càng không mỏi mệt hay chật vật. Anh như một con báo đã dồn đủ năng lượng, từng tấc cơ bắp căng đầy sức bật, từng đoạn xương cốt đều đã trải qua rèn giũa, như con thú hoang sống sót sau vô vàn trận đấu đẫm máu trong đấu trường tàn khốc.

Khi đứng yên, anh thu vuốt giấu nanh, không bộc lộ tính công kích. Nhưng một khi bước vào trạng thái chiến đấu, anh sẽ thẳng tiến không lùi, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Tần Sương Tinh mở to mắt, tim đập từng nhịp từng nhịp, đập mạnh vào lồng ng.ực.

Áp lực từ video tràn ra ngoài màn hình, công thành đoạt đất, nện thẳng vào ngực cậu. Vẻ đẹp sức mạnh bộc phát mãnh liệt, mang theo sự xâm lược trời sinh, xâm lược đến mức người ta muốn khuất phục.

Tần Sương Tinh bất giác cuộn chặt các ngón tay, hai chân đặt dưới bàn cũng khép lại vì căng thẳng.

Cậu cảm thấy hơi sợ. Cảm giác rất lạ, rất kỳ cục.

Sợ, nhưng mong chờ.

Cậu mong chờ cái gì?

Không biết, không dám nói, không thể nói ra được mình đang mong chờ điều gì.

Tần Sương Tinh bỗng ý thức được cảm xúc không thể gọi tên trong lòng mình, thoáng chốc hoảng loạn, tay chân luống cuống tắt luôn video.

Ngón tay còn đang run khẽ. Cậu không dám nghĩ xem bản thân vừa rồi đã nghĩ tới điều gì. Đầu óc trống rỗng, cơ thể run rẩy nhẹ.

Là hưng phấn.

Là adrenaline tăng vọt, chuẩn bị phản ứng chiến đấu.

Là dopamine điên cuồng tiết ra, phấn khích run rẩy khao khát phần thưởng.

Là endorphin theo phản xạ bù đắp cho nỗi sợ và cảm giác đau.

Là hưng phấn, là mong chờ, là khao khát. Khao khát khó kiềm chế được với thứ sức mạnh cứng rắn, xâm lược ấy.

Bình Luận (0)
Comment