Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 53

Theo như đã hẹn, Tần Sương Tinh đến trước cổng đội cứu hỏa.

Trạm cứu hỏa cách nhà cậu không xa, chỉ cần đạp xe vài phút là tới nơi. Lần trước cậu đã để ý điều này.

Tần Sương Tinh không hiểu sao lại đỏ mặt, chẳng biết mình đang nghĩ gì nữa, tự dưng thấy ngượng ngùng vậy đấy.

“Phù…”

Trời nóng như đổ lửa. Tần Sương Tinh đội nắng, dừng xe trước cổng trạm cứu hỏa.

Giờ này chắc Vinh Phong đang tập luyện? Vinh Phong từng cho cậu xem thời gian biểu sinh hoạt thường ngày của đội cứu hỏa.

Tháng Bảy, mặt trời rực cháy như lửa. Tần Sương Tinh đạp xe đến đây, cảm giác như đường nhựa cũng mềm ra, hơi nóng bốc lên như khói. Cậu giơ tay che mặt, ngẩng đầu nhìn mặt trời rực như quả cầu lửa trên cao.

Nghĩ một lúc, cậu quay người bước vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh. Cửa có cảm biến tự động, vừa đẩy cửa, hệ thống liền phát ra tiếng điện tử “Chào mừng quý khách”.

Nhân viên thu ngân ngái ngủ ngẩng đầu vì tiếng chào, cũng lễ phép nói một câu “Chào mừng quý khách”.

Đánh thức người ta ngủ gật, Tần Sương Tinh thấy hơi ngại. Cậu vô thức tránh ánh mắt của nhân viên, quay đầu đi về phía kệ hàng gần nhất, giả vờ chăm chú chọn đồ.

Nhân viên nhìn cậu một cái, không nói gì, cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Tần Sương Tinh âm thầm thở phào trong lòng, không kìm được kéo vành mũ lưỡi trai xuống thấp hơn chút nữa.

Hôm nay cậu vẫn trang bị khẩu trang + mũ lưỡi trai.

Dự báo thời tiết nói hôm nay 36 độ, ra ngoài rồi mới biết trời như cái lò nung. Nắng nóng như thiêu như đốt, khiến người đeo khẩu trang đội mũ như Tần Sương Tinh cực kỳ ngột ngạt.

Vậy mà Vinh Phong còn phải huấn luyện dưới thời tiết này, vất vả thật.

Tần Sương Tinh nghĩ vậy, dừng bước trước tủ đông. 

Lúc này, Tần Sương Tinh đã cầm một chai nước khoáng và một chai nước thể thao vị thanh mát. Cậu không biết Vinh Phong thích vị gì, ban đầu không định mua đồ lạnh, nhưng khi ánh mắt lướt qua tủ đông, vẫn bị hấp dẫn.

Đứng trước tủ do dự vài giây, Tần Sương Tinh thò tay vào lấy một cây kem, rồi ngập ngừng chốc lát, lấy thêm cây thứ hai cùng loại.

Sau đó nhanh nhẹn đóng cửa tủ lại.

……

Vinh Phong đi ra.

Từ xa đã thấy một dáng người cao ráo đĩnh bạt đi từ sân huấn luyện lại gần. Nền bê tông trong sân trạm cứu hỏa trông không nóng chảy như đường nhựa, nhưng cũng bốc lên hơi nóng khiến hình bóng Vinh Phong trở nên mơ hồ.

Tần Sương Tinh vô thức đưa tay lên dụi mắt. Mồ hôi từ vành mũ lưỡi trai nóng bức chảy xuống, làm ướt lông mi cậu.

Cậu cúi đầu dụi mắt, giữa khe hở mũ và khẩu trang lộ ra khoảng da trắng trẻo mịn màng. Lông mi bị mồ hôi làm ướt, khóe mắt da non mềm, chỉ dụi nhẹ cũng đỏ lên.

Vinh Phong bước nhanh đến gần, lo lắng hỏi: “Cậu khóc à? Ai bắt nạt cậu?”

Vừa nói vừa ngoái đầu nhìn phòng bảo vệ bên cạnh: “Chú Bình, chú không mắng cậu ấy đấy chứ?”

Bác bảo vệ ngơ ngác, gãi đầu: “Đâu có, chú mắng hồi nào?”

Tần Sương Tinh ngẩn người, ngẩng đầu lên, nhận ra là anh hiểu lầm. Cậu vội vàng giải thích: “Không không, em, em không khóc…”

Cậu cảm nhận được ánh mắt bác bảo vệ. Bị Vinh Phong hiểu lầm, còn khiến bác ấy bị liên lụy, Tần Sương Tinh thấy cực kỳ áy náy. Mặt cậu đỏ bừng, vừa muốn giải thích rõ, vừa xấu hổ đến mức không biết làm sao. Cuối cùng lắp bắp nói: “Em chỉ, chỉ thấy, nóng, nên dụi mắt một chút…”

Cậu lí nhí giải thích.

Vinh Phong lại liếc nhìn chú Bình, rất nhanh hiểu ra. Anh quay sang chú Bình nói: “Đây là bạn cháu. Cháu đưa cậu ấy vào tham quan nhé.”

“Đi đi.” Chú Bình cười hiền hòa, xua tay.

Trạm cứu hỏa không phải là nơi bí mật. Bình thường cũng rất hoan nghênh khách tới tham quan, tìm hiểu công việc thường ngày của lính cứu hỏa. Giống lần trước, L-OHP được thoải mái vác máy quay vào phỏng vấn.

Vì vậy, việc Vinh Phong dẫn Tần Sương Tinh vào trạm hoàn toàn không vấn đề gì.

“…” Tần Sương Tinh đần người.

Không, không phải chỉ đến lấy chữ ký thôi sao? Không phải lấy rồi đi sao… sao còn, còn phải vào nữa?

Tần Sương Tinh lo lắng trong lòng, nhưng không dám nói gì, đành cúi đầu lẽo đẽo đi theo.

“Đi đâu vậy…”

Tần Sương Tinh đi sau anh, lí nhí hỏi.

“Đi tìm chỗ nào mát mẻ.” Vinh Phong nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt cậu, rất nhanh.

“Tôi thấy cậu sắp say nắng rồi đấy. Đợi lâu chưa?” Vinh Phong hỏi.

“Không, không lâu lắm…” Tần Sương Tinh vội giải thích, “Em vừa mới tới…”

Nói đến đây, cậu mới chợt nhớ tới mấy món đồ lạnh mình mua, lập tức giơ túi ni lông trong tay lên, lắp bắp nói: “Anh, uống nước không ạ? Em có mua nước, với mấy đồ lạnh…”

Vinh Phong dẫn cậu tới một khoảng bóng râm.

Cảm giác bỏng rát trên đỉnh đầu biến mất, bóng râm phảng phất mùi hương long não dịu mát bao phủ lấy cơ thể. Tần Sương Tinh theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn lên phía trên.

Cây long não lay động dưới ánh mặt trời. Gió nhẹ thoảng qua, dù gió thì còn nóng, nhưng mùi hương long não như trời sinh mang theo cảm giác mát mẻ, khiến cái đầu quay cuồng của cậu tỉnh táo lại đôi chút.

“Phù…”

Tần Sương Tinh cảm thấy cả người dễ chịu hơn rất nhiều.

Tay bỗng nhẹ bẫng. Vinh Phong cầm lấy túi ni lông trong tay cậu.

“Cậu mua gì đấy? Để tôi xem.”

Anh vừa nói vừa tự nhiên ngồi xuống băng ghế dài. Hai chân dang rộng thoải mái, tư thế lười biếng tùy ý. 

Bộ đồ anh mặc hôm nay chính là bộ đồng phục huấn luyện màu xanh lam đậm xuất hiện trong video của L-OHP. Có lẽ vì vừa kết thúc huấn luyện, cổ áo và ngực anh đều ướt đẫm mồ hôi, cả người bốc lên một thứ nhiệt kỳ lạ.

Xương quai xanh sắc nét như lưỡi dao quân dụng. Áo mỏng ướt đẫm căng lên bởi cơ ngực rắn chắc, khe rãnh giữa hai mảng cơ hiện lên gợi cảm đến mức mê hoặc người ta đâm đầu vào.

Bộ đồng phục rộng rãi thoải mái, phần gấu áo xếp nếp che lấp phần trên của chiếc quần, nhưng lại hơi phồng lên một cách vi diệu, làm người ta rất khó để không nhìn.

Nhận ra mình đang nhìn vào chỗ nào, Tần Sương Tinh đỏ bừng mặt. Trong người như có núi lửa phun trào, dòng nham thạch sôi sục trào ngược lên đầu, khiến ý thức cậu nóng hôi hổi.

Cậu cuống quýt dời mắt, tim đập thình thịch.

Đột nhiên cậu cảm thấy đứng như vậy hơi kỳ, vì vậy rón rén tiến lên hai bước, cẩn thận ngồi xuống đầu kia của băng ghế.

“Cậu uống cái nào?” Vinh Phong lấy hai chai nước ra khỏi túi, cầm trong tay hỏi.

“Đều, đều được. Anh, anh muốn uống cái gì…” Giọng Tần Sương Tinh nhỏ xíu, như có gì đó mắc nghẹn trong cổ họng, khó khăn nói thành lời.

Bàn tay đưa chai nước của Vinh Phong khựng lại. Anh ngẩng đầu, lo lắng nhìn cậu.

Tần Sương Tinh biết anh lại hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Em, em bị cảm nhẹ! Khụ khụ…”

Cậu giả vờ ho vài tiếng, sợ Vinh Phong hỏi cậu bị làm sao vậy.

“Bị cảm lạnh trên núi à?” Vinh Phong nhíu mày hỏi.

“Ừm, ừm…” Tần Sương Tinh gật đầu lia lịa, “Có lẽ, có lẽ vậy…”

Vinh Phong mở miệng, muốn nói lại thôi. Anh cúi đầu nhìn thấy hai cây kem trong túi, không khỏi buồn cười.

“Cảm mà còn ăn kem? Cậu cứ như con nít vậy…”

Còn chưa nói xong, Vinh Phong bỗng ngừng miệng, sắc mặt hơi cứng đờ. Anh nhìn chằm chằm vào hai que kem trong tay, biểu cảm quái dị.

Bao bì kem vẽ một con bọ rùa đỏ rực, mai tròn trịa, trên lưng có bảy chấm đen tròn vo.

Bọ, rùa, bảy, chấm!

“Tại sao kem lại có hình dạng thế này?!” Vinh Phong không thể tin nổi, “Thứ này thật sự có người mua à?!”

“Phụt.”

Đầu bên kia ghế dài, Tần Sương Tinh không nhịn được cười: “Có chứ. Em mua đó…”

Vinh Phong: “…”

Có dự cảm bất ổn.

“Cậu cố tình mua cho tôi ăn đấy à…”

Vinh Phong quay đầu nhìn cậu như pha quay chậm, mặt mũi khiếp sợ, đau lòng khó tin.

“Đúng vậy.” Tần Sương Tinh cười vui vẻ, “Em thấy nó trong cửa hàng liền nghĩ tới anh. Cái này có thể làm nhiệm vụ mạo hiểm tiếp theo của anh.”

Hai người nhìn nhau, đôi mắt lấp lánh giấu dưới mũ lưỡi trai và khẩu trang, chan chứa ý cười như những ngôi sao.

Biết ngay mà. Chỉ cần nhắc đến côn trùng là vui như thế, đầu óc toàn là sâu bọ!

Hừ.

“Vậy thì cậu ăn cùng tôi.”

Vinh Phong dời mắt, bĩu môi nói: “Nếu không ngon thì sao.”

“Chắc không tệ đâu?”

Tần Sương Tinh nhận một que kem từ tay anh. Bao nhựa phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, hai người cùng nhau bóc vỏ. Tần Sương Tinh ngó quanh tìm thùng rác.

“Đưa cho tôi.”

Vinh Phong tự nhiên chìa tay, bàn tay mở ra.

Tần Sương Tinh ngập ngừng một chút, đỏ mặt đặt vỏ kem vào tay anh, khẽ nói “Cảm ơn.”

Vinh Phong đứng dậy, đi về phía thùng rác cách đó mười mấy mét. Chân dài bước lớn, chẳng mấy chốc đã trở về băng ghế, ngồi xuống.

“…”

Không biết có phải ảo giác không, Tần Sương Tinh cảm thấy anh ngồi gần hơn hồi nãy một chút. Một chút xíu, thật sự chỉ gần hơn một chút xíu.

Tần Sương Tinh vô thức ngồi thẳng người. Cậu tháo khẩu trang, cụp mắt lặng lẽ cắn kem.

Kem hình bọ rùa tròn trĩnh. Các chi tiết dễ gây khó chịu như râu, chân… đều được giản lược. Phần chính là thân bọ rùa đỏ tròn vo. Cắn một miếng, vị đầu tiên lướt qua đầu lưỡi là vị chua ngọt của mứt phúc bồn tử.

Cách một tiếng, lớp socola đen tạo nên lớp vỏ bọ rùa bị cắn vỡ. Các chấm đen rải rác hóa thành hương socola đậm đà lan tỏa trong khoang miệng. Vị chua ngọt của phúc bồn tử hòa quyện hoàn hảo với sự nồng nàn của socola đen, luân phiên chiếm lấy vị giác và lớp niêm mạc.

Phần kem sữa bên trong mát lạnh, mềm mịn tràn đầy. Mùi sữa đậm đặc chẳng cần nhai, cứ thế ngọt ngào trượt xuống cổ họng.

Ngon bất ngờ.

Tần Sương Tinh chớp mắt, cắn từng miếng, cúi đầu thưởng thức cây kem.

Ực, rất tận hưởng cảm giác kem trượt xuống họng.

Cây kem không lớn, lại quá ngon, Tần Sương Tinh cắn chưa được mấy miếng đã ăn xong. Cậu muốn xem thử Vinh Phong có vượt qua nỗi sợ không, bèn quay đầu lại, thấy đối phương vội vã dời mắt, sau đó cúi đầu, hung hăng cắn một miếng thật to vào cây kem bọ rùa còn nguyên.

Ơ?

Không hiểu sao Tần Sương Tinh thấy ngứa họng, như thể có vật gì đó mỏng nhẹ, lông vũ hoặc gì khác… lướt nhẹ qua cổ họng cậu.

Kỳ cục thật, mình lại nghĩ linh tinh cái gì nữa…

Tần Sương Tinh khổ não, vừa xấu hổ vừa tự trách, cúi đầu xoa cổ họng.

“…”

Đầu bên kia băng ghế, Vinh Phong mặt không cảm xúc. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tâm như nước lặng, cắn rôm rốp que kem.

Anh thích ứng với kem hình bọ rùa rất cao, hoàn toàn quên mất nỗi sợ!

Bình Luận (0)
Comment