Người Đẹp Sợ Xã Hội Và Anh Chồng Lính Cứu Hỏa

Chương 54

Hai người ngồi trên băng ghế dài dưới tán cây long não, yên tĩnh ăn hết que kem.

Dưới bóng cây tuy mát mẻ, nhưng dẫu sao cũng là ngoài trời. Ánh nắng giữa trưa tháng Bảy xuyên qua kẽ lá rơi xuống, mang theo hơi nóng rát.

Trán cả hai đều rịn chút mồ hôi.

“Để tôi đi vứt.”

Vinh Phong ăn xong que của mình, quay đầu thấy Tần Sương Tinh vẫn ngoan ngoãn cầm que kem gỗ trong tay, bèn nhẹ giọng nói.

“Sau đó đến ký túc xá tôi.”

“…!” Tần Sương Tinh vừa định đưa que gỗ qua, nghe đến nửa câu sau thì giật mình.

Vinh Phong giải thích: “Tờ giấy ký tên để ở phòng ký túc. Vừa nãy đi huấn luyện, không mang theo được.”

“À.” Tần Sương Tinh cụp mắt, bỗng nhiên thấy ngượng ngùng khi đưa que gỗ cho anh vứt. Que kem dính dính, lưu lại chút vị ngọt của kem. Hơn nữa cậu còn li.ếm nó, hơi bẩn…

Tần Sương Tinh đứng bật dậy, giật lấy que của Vinh Phong, cắm đầu bước nhanh mười mấy bước, ném hai que kem vào thùng rác.

“?” Vinh Phong ngơ người.

Tần Sương Tinh bước nhanh quay lại, gương mặt trắng trẻo trong suốt ửng đỏ nhè nhẹ. Cậu cố làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Đi thôi.”

Vinh Phong ngẩng đầu nhìn cậu, cười một cái, rồi đứng dậy.

Tần Sương Tinh theo phản xạ lùi lại một bước.

Cao, cao quá.

Có thể là do lúc nãy Vinh Phong ngồi còn cậu thì đứng, hoặc có lẽ là… nửa phút trước cùng ngồi ăn kem, khiến khoảng cách tâm lý giữa hai người bị kéo gần.

Tóm lại, Tần Sương Tinh muộn màng nhận ra, lúc nãy cậu đứng quá gần. Họ gần nhau đến mức có thể thấy rõ từng sợi chân mày sắc sảo, mạnh mẽ của Vinh Phong, rõ như CG trong game độ phân giải siêu cao.

Gần đến mức cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ người anh, nhiệt độ cơ thể xa lạ của một người đàn ông trưởng thành khác. Nóng rát, thiêu đốt, khiến da và tim cậu bỏng rát hơn cả nắng trưa tháng Bảy.

Gần đến mức đầu gối suýt chạm vào nhau.

Vinh Phong mặc quần dài huấn luyện, còn Tần Sương Tinh mặc quần short kaki mỏng. Đầu gối trắng nõn lộ ra ngoài, vô ý đụng vào chân Vinh Phong.

Chỉ thoáng qua một giây, cách lớp vải vẫn cảm nhận được rõ rệt nhiệt độ từ người kia.

Tần Sương Tinh như bị bỏng, giật lùi ra sau.

“Cậu nghĩ xong muốn làm gì chưa?”

Vinh Phong đứng dậy, hỏi một cách tự nhiên.

“?”

Tần Sương Tinh ngớ người, sau đó đỏ mặt tía tai, “Em, em không… xin lỗi! Em em…”

Cứu mạng! Bị phát hiện rồi hả??? 

Chẳng lẽ Vinh Phong nhận ra cậu đối với anh….

Vinh Phong cũng sững người, nghi hoặc hỏi: “Cậu nói đã xem hết mấy cái hướng dẫn rồi mà…”

“Xin lỗi xin lỗi… Hả?” Tần Sương Tinh đang không ngừng xin lỗi, bỗng nghe thấy hai chữ “hướng dẫn”, lập tức phản ứng lại.

À! Hướng dẫn!

Hôm qua Vinh Phong gửi cậu mấy cái link, toàn là video trên T-Station, hướng dẫn làm video do các blogger tự làm. Nội dung bao gồm cần dùng phần mềm nào, thiết bị gì, quan trọng nhất là cách chọn đề tài, sáng tạo nội dung thú vị như thế nào.

Vinh Phong muốn cậu quay video để rèn luyện bản thân.

Ngay từ lúc bắt đầu, Tần Sương Tinh đã muốn làm nghiêm túc, không chỉ coi đó là nhiệm vụ vượt qua chứng sợ xã hội. Cậu cũng giống như Vinh Phong, cho rằng đây là một việc rất có ý nghĩa, nên muốn làm thật tốt.

Vì thế Vinh Phong tìm tài liệu, gửi các video hướng dẫn, giúp cậu dễ nhập môn và đăng video đầu tiên lên T-Station.

Tần Sương Tinh đã xem các video hướng dẫn rất chăm chú. Chỉ là tình huống vừa rồi khiến đầu óc cậu nghĩ tầm bậy tầm bạ, quên sạch chính sự.

Tần Sương Tinh xấu hổ đến mức muốn dùng chân moi ra địa cung 90 tầng để chui xuống.

Nhưng Vinh Phong đang sánh vai đi bên cạnh. Tần Sương Tinh không dám để lộ bất thường, cố gắng âm thầm hít thở sâu, bình ổn lại cảm xúc.

Sau đó giả vờ bình tĩnh nói, “Ừm, em định làm về kiến…”

“Kiến?” Vinh Phong nghĩ một chút, cười nói, “Là cái lần đầu tiên cậu giảng giải kiến thức cho tôi nghe hả?”

Tần Sương Tinh gật đầu: “Đúng.”

“Cậu thích kiến thật đấy.” Vinh Phong vừa cười vừa nhìn cậu.

“…!”

Tần Sương Tinh lập tức đỏ bừng cả mặt.

Không, không phải chỉ vì thích kiến… Tất nhiên, lý do thật sự cậu ngại không dám nói, nên chỉ có thể đỏ mặt lí nhí “Ừm” một tiếng.

Hai người cùng sánh bước đi dưới bóng cây long não. Vai họ cách nhau một khoảng an toàn chuẩn xã giao. 

Bước chân hai người không giống nhau. Vinh Phong chân dài, bước đi nhanh và rộng, chỉ vài bước đã kéo giãn khoảng cách. Nên anh thả chận bước chân, đợi Tần Sương Tinh theo kịp.

Cứ như vậy, họ chậm rãi bước về phía ký túc xá.

Tựa như một sự bù đắp.

Thời cấp ba, họ chưa từng cùng ngồi dưới tán cây, chưa từng cùng ăn kem. Cũng chưa từng như bây giờ, yên tĩnh thong thả, sóng bước cùng đi.

Chuyện thời cấp ba không dám mơ đến, giờ lại thành hiện thực, như bù đắp cho tuổi thanh xuân nhạt nhòa. Mọi bất lực và thiếu sót, kiên nhẫn và hối tiếc, đều được bù đắp vào khoảnh khắc này.

Vinh Phong nghiêng đầu, ánh mắt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, chạm vào gương mặt nghiêng của cậu, rồi nhanh chóng thu lại. Ánh nhìn không dám dừng quá lâu.

“Tốt đó.” Vinh Phong nhìn thẳng phía trước, “Vậy cậu cứ thử làm xem.”

“Ừm ừm.” Mỗi khi nói đến chính sự, Tần Sương Tinh sẽ đỡ cà lăm hơn rất nhiều. “Chắc ngày mai em sẽ làm xong video.”

Đến ký túc xá rồi.

Vinh Phong dừng lại, nghĩ một chút rồi nói: “Lên trên đi. Ngoài này nóng quá.”

“Vâng.”

Tần Sương Tinh cúi đầu, ngón tay trắng trẻo bất an kéo dây khẩu trang.

Vinh Phong bỗng chú ý đến miếng dán ở góc khẩu trang của cậu.

Là màu xanh nhạt.

Xanh nhạt à…

Anh nhanh chóng lục lọi trí nhớ, khóe môi cong lên. Anh nhớ màu xanh nhạt nghĩa là tâm trạng tốt.

Mong chờ tờ giấy ký tên thế à?

Vinh Phong cười cười, dẫn cậu lên lầu.

Phòng ký túc xá của Vinh Phong nằm ở tầng ba.

Lúc này là giờ ăn cơm, các lính cứu hỏa đều đã đến nhà ăn. Ký túc xá vắng tanh, gió mát lùa qua hành lang thổi lướt qua mặt, khiến Tần Sương Tinh nhớ đến con hẻm nhỏ nhà ông nội hồi bé.

Trên đường đi không gặp ai. Tần Sương Tinh lén lút thở phào.

Dưới sự che chắn của khẩu trang và mũ, cậu tò mò quan sát tòa ký túc xá này, nhanh chóng đưa ra kết luận: không khác ký túc xá sinh viên là mấy.

Ngoài việc hành lang có thêm vài thiết bị báo động và dụng cụ chữa cháy, ký túc xá lính cứu hỏa nhìn qua giống hệt ký túc xá sinh viên bình thường. Một dãy hành lang, hai bên là các căn phòng được sắp xếp đều đặn, ngăn nắp chỉnh tề. Trên cửa còn có bảng số phòng.

Vinh Phong ở phòng nào nhỉ?

“Đến rồi.” Vinh Phong dừng lại trước phòng 302, móc chìa khóa ra.

Tần Sương Tinh dừng lại cách anh hai bước, im lặng chờ đợi.

Khu vực này ánh sáng khá tối. Tất cả phòng đều đóng cửa. Gió lùa mang theo chút âm lạnh lướt qua, thổi khô mồ hôi sau lưng, thổi đến mức tay Tần Sương Tinh nổi hết da gà.

Cậu không nhịn được ôm cánh tay.

Hơi hồi hộp, nhưng cũng hiếu kỳ. Phòng ký túc của Vinh Phong sẽ trông như thế nào?

Dưới ánh sáng mờ mờ, Vinh Phong không nhận ra sự khác lạ của cậu, nhanh chóng mở cửa phòng.

Trong phút chốc, ánh nắng ập vào mặt.

Tần Sương Tinh như được thắp sáng cả người, cảm giác âm u xa lạ ban nãy tan biến sạch sẽ.

Cậu hơi mở to mắt, chưa kịp thích nghi kịp với ánh mặt trời rực rỡ. Tiếp theo sau, cảnh tượng bên trong phòng ký túc đập vào mắt cậu.

Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là hai chiếc giường tầng đặt sát tường. Giường trên trống không, giường dưới ngăn nắp, chăn gấp thành khối vuông vức tiêu chuẩn.

Tần Sương Tinh thấy mình như lẻn vào không gian riêng tư của người khác, vừa xấu hổ, lại không kiềm được tò mò. Cậu len lén quan sát cách bài trí trong phòng.

Dù gì cũng là ký túc đơn vị, ngoài những thứ thiết yếu như bàn ghế, giường tủ, nhà vệ sinh, ban công thì không có gì thêm.

Tiêu bản bướm ở đâu?

Tần Sương Tinh không nhịn được nhìn quanh tìm tiêu bản bướm cậu đã tặng cho Vinh Phong, còn chưa thấy bướm đâu đã bị âm thanh ngăn kéo mở ra thu hút.

Tần Sương Tinh theo phản xạ nhìn theo hướng phát ra tiếng động, thấy Vinh Phong lấy một cuốn sổ bìa da mềm từ ngăn kéo, mở ra, lấy một tờ giấy bên trong.

Bộp.

Anh nhẹ nhàng gập cuốn sổ lại, xoay người, đưa tờ giấy cho Tần Sương Tinh.

Tần Sương Tinh lập tức nhận ra chữ ký bay bướm của L-OHP trên đó, đầu óc cậu thoắt cái mất sạch tạp niệm.

“Oa!” Cậu cười hớn hở, nhận bằng hai tay, cả người ngập tràn niềm vui, “Cảm ơn anh!”

“Để tôi… lấy túi cho cậu.”

Vinh Phong mở tủ khác, lấy ra một chiếc túi nilon được gấp gọn gàng. Tiếng nilon sột soạt vang lên khe khẽ, anh mở túi ra, nghĩ một lúc lại mở tủ lần nữa, lấy một cuốn sổ mới tinh, không giống cuốn ban nãy kẹp tờ giấy ký tên.

Tần Sương Tinh khó hiểu nhìn anh lấy sổ ra.

Vinh Phong nói: “Kẹp vào, đỡ bị nhàu.”

“À vâng.” Tần Sương Tinh lập tức hiểu ra, vui vẻ đáp, “Được được, cảm ơn anh!”

Cậu nhận lấy cuốn sổ Vinh Phong đưa. Một cuốn sổ mỏng, trên bìa in phù hiệu đội cứu hỏa sáng lấp lánh.

Tần Sương Tinh cẩn thận kẹp tờ giấy có chữ ký vào sổ trống, trong lòng bất chợt nghĩ, cuốn sổ bìa mềm dày ban nãy hình như viết đầy chữ.

Tần Sương Tinh không hề cố ý nhìn trộm, chỉ vô tình nhìn lướt qua, thấy phần đầu sổ hơi gồ lên, chứng tỏ đã được viết kín giấy, để lại vết hằn sâu cạn khác nhau. 

Chắc là nhật ký công việc hay học tập gì đó…

Tần Sương Tinh không nghĩ thêm. Cậu cẩn thận kẹp tờ giấy có chữ ký, bỏ vào túi nilon.

“Cảm ơn anh.”

Tần Sương Tinh ngẩng đầu, khóe miệng vẫn vương ý cười. Niềm vui phát ra từ nội tâm khiến cậu tạm thời quên mất nỗi sợ xã hội. Đôi mắt sáng như sao cứ mỉm cười nhìn Vinh Phong.

“Anh tốt ghê.” Cậu cười đến cong mắt.

“…”

Ánh mắt Vinh Phong trầm xuống, nhanh chóng dời mắt, ho một tiếng, “Đi thôi.”

“À ừ.” Tần Sương Tinh hoàn hồn lại, có chút xấu hổ muộn màng.

Đây là phòng của Vinh Phong đấy!

Anh ấy ở đây hằng ngày, và rất hợp với tính cách của anh. Khắp nơi đều sạch sẽ gọn gàng, đâu ra đó, vừa đẹp vừa chỉn chu. Rất sáng sủa, rất chính trực.

Tần Sương Tinh cúi đầu đi theo sau Vinh Phong, nghĩ đủ thứ linh tinh.

Hai người cùng nhau xuống lầu.

Từ lúc vào đến lúc ra, chắc chỉ mất năm sáu phút. Lúc đi lên còn cảm thấy căng thẳng, giờ nghĩ lại, thật ra chỉ lấy một món đồ thôi mà… một việc rất đơn giản.

Hai người đi đến dưới ký túc xá. Vinh Phong không dừng lại, cứ thế chậm rãi bước bên cạnh cậu, cùng nhau đi ra cổng lớn.

Tần Sương Tinh muốn nói “anh khỏi tiễn em nữa, anh đi ăn đi”. Do dự mãi, rốt cuộc vẫn không nói ra miệng.

Cảm giác này quá tuyệt vời. Ấm áp, bình yên, rất gần nhưng lại sợ quá gần.

Tần Sương Tinh không cách nào nói ra mấy chữ “đừng tiễn em nữa”. Cậu cảm thấy mình không được lễ phép, không biết điều cho lắm. Nhưng cứ vậy đó, không nỡ nói ra.

Hai người chậm rãi đi về phía cổng lớn. Đi ngang qua tán cây long não rợp bóng, ngang qua băng ghế họ cùng ăn kem, ngang qua sân thể dục, ngang qua kho chứa đồ.

Cho đến khi cổng đội cứu hỏa gần ngay trước mắt.

Thật ra là một đoạn đường rất ngắn. Lúc đi vào, trong lòng cậu căng thẳng, vô thức đi nhanh hơn, dù vậy vẫn cảm thấy thời gian chậm như rùa bò, đi mãi chưa tới nơi.

Mà khi đi ra, cậu bước rất rất chậm, thế mà vẫn không nhịn được nghĩ: Sao đến nơi rồi? Chưa chi đã đến nơi rồi?

Tần Sương Tinh cảm thấy bản thân mình thật kỳ cục. Trời nắng nóng còn bắt người ta đưa ra tận cổng. Rõ ràng là mình đến để lấy món quà người ta tặng, không biết khách sáo chút nào, được một tấc lại muốn tiến một thước.

“…” Tần Sương Tinh nhắm mắt, hít sâu một hơi.

Không được, nhanh, tạm biệt đi. Cảm ơn anh ấy rồi nói hẹn gặp lại.

Tần Sương Tinh lấy hết can đảm quay người lại, tim đập thình thịch. 

Thế nhưng chưa kịp mở lời, Vinh Phong bỗng nói: “Căn-tin chỗ bọn tôi nấu ăn ngon lắm.”

Tần Sương Tinh ngơ ngác ngẩng mắt lên. Đôi mắt như rơi sao lấp lánh, ánh lên tia sáng vụn vỡ.

Vinh Phong dời mắt đi, không dám đối diện với ánh mắt ấy.

“Cậu có đói không?” Vinh Phong khẽ ho, “Hay là ăn cơm xong hẵng về?”

Bình Luận (0)
Comment